Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 139: Giận Đánh Chúng Phi

Trước Sau

break
Dưới ánh đèn bên trong tẩm cung, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu rất nhanh tiêu sái đến bên cạnh Thanh Dao, nhanh nhẹn vung lên tay áo rộng, mang đến một trận gió mát, thanh âm lạnh lẽo vang lên.

“Nương nương, tốt nhất hãy nhìn xem bên trong viết những thứ gì đi?”

Thanh Dao gật đầu, rất nhanh mở lá thư trong hộp gấm ra, chỉ thấy trong thư chữ viết đoan trang, rõ ràng viết xuống chuyện của hoàng thượng trước khi gặp nạn.

Nguyên lai lúc đầu.

Sau khi hoàng thượng ở Vô Tình cốc cùng Thanh Dao nói lời từ biệt, liền trực tiếp trở về hoàng cung, lần này trở về cung không giống với trước đây, hắn không có đi gặp Nam An vương trước, mà đi gặp Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt trước, nói cho Tây Môn Tân Nguyệt biết trong lòng hắn chỉ có một mình Dao nhi, vì thế chuẩn bị đem Tây Môn Tân Nguyệt chỉ hôn cho Nam An vương, làm Nam An vương trắc phi.

Nhưng Tây Môn Tân Nguyệt vốn tâm cao khí ngạo, đừng nói là Nam An vương trắc phi, ngay cả Nam An vương phi, nàng ta cũng không cam lòng, không ngờ bây giờ chỉ là một trắc phi.

Ngày đó, trong cung của nàng kỳ thực ẩn dấu một người, chính là thái tử Thượng Quan Hạo của Vạn Hạc Quốc, Thượng Quan Hạo lúc đầu rơi nhai còn chưa chết, đợi đến lúc hắn quay lại, thì Vạn Hạc Quốc đã bị diệt, vì thế hắn lập tức đem suy nghĩ động tới người ở trong Huyền Nguyệt hoàng cung, bởi vì hắn biết, hoàng đế trong cung là giả.

Thế nhưng trong kế hoạch thiên y vô phùng này, còn cần một người hợp tác, vậy là hắn tìm đến Tây Môn Tân Nguyệt.

Nói cho nàng biết hoàng đế trong cung là giả, kết quả cuối cùng của nàng sẽ phải gả nhập vào Nam An vương phủ mà thôi.

Tây Môn Tân Nguyệt vốn không tin, ai ngờ khi hoàng đế trở lại liền cùng nàng nói đến việc này, cảnh này khiến nàng vô củng tức giận, dưới cơn nóng giận, liền cùng Thượng Quan Hạo cấu kết với nhau làm việc xấu.

Thượng Quan Hạo núp trong bóng tối, Mộ Dung Lưu Tôn ở ngoài sáng, quan trọng nhất là, lúc đó cả người hắn đang kích động, hắn nói cho Tây Môn Tân Nguyệt biết toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn đều là của Dao nhi, nếu như nàng ở lại trong cung, chỉ uổng phí cả đời của nàng.

Trong cơn suy nghĩ kích động đó, sự mẫn tiệp của hắn bị hạ xuống thấp, mới làm cho Thượng Quan Hạo một kích đắc thủ.

Hắn ra tay giết Mộ Dung Lưu Tôn, sau đó mệnh lệnh cho thái giám Xây Dương cung, đem thi thể của hoàng thượng dìm vào hồ nhân tạo mà tiên hoàng đã xây cho Lý hoàng hậu, không ngờ hoàng thượng lúc đó cũng chưa chết, vẫn còn một hơi thở, khi bị ŧıểυ thái giám mang đi vì lảo đảo nên trở nên chậm chạp, đúng lúc này A Cửu đi qua hồ nhân tạo, phát hiện động tác của mấy người ŧıểυ thái giám, liền tiến lên điều tra, không nghĩ tới phát hiện hoàng đế bị hại, cũng may còn có một khẩu khí A Cửu lập tức giết mấy người thái giám kia, chuẩn bị đem hoàng đế bí mật mang đi, ai ngời cuối cùng Thục phi lại xuất hiện, bởi vì nàng ta không cam lòng, người nam nhân kia vĩ đại như trời thế lại chết dễ dàng như vậy.

Không ngờ cuối cùng nàng phát hiện được bí mật.

Cho nên trong lúc hoàng thượng còn một hơi thở liền bị Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt mang đi.

Thanh Dao xem xong thư, sắc mặt bao phủ toàn mũi nhọn lạnh lẻo, cầm thư trong tay đưa tới cho Nam An vương Lưu Chiêu, đợi đến khi hắn cũng xem xong rồi, liền lạnh chìm mở miệng.

“Hiện tại hoàng thượng ở trên tay Tây Môn Tân Nguyệt, nhất thời không có nguy hiểm lớn, nếu nàng ta đã mang hắn đi thì kiên quyết không sẽ lập tức giết hắn, chẳng qua việc này nếu bị Thượng Quan Hạo biết, nhất định hắn sẽ diệt trừ hoàng thượng.”

“Ân, vì thế chúng ta nhất định phải mau chóng tìm được hoàng huynh.”

Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, vừa nghĩ tới lúc trước kẻ nhốt mình vào đại lao cũng không phải huynh trưởng mình, trong lòng hận ý đã sớm không còn sót lại chút gì, còn nghĩ đến hoàng huynh lúc này phải chịu khổ, thì lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức tìm được hắn.

“Hoàng thượng ở trên tay Tây Môn Tân Nguyệt, chúng ta không nên kinh động nữ nhân kia, cũng không thể làm cho hoàng thượng hiện tại có chút cảnh giác, mặt khác, ngươi ở ngoài cung bí mật phái người lục soát, phàm là nơi của Tây Môn gia, đều phải mật thiết chú ý, trong cung có chúng ta sẽ chú ý Tây Môn Tân Nguyệt, cần phải mau chóng cứu hoàng thượng ra.”

“Dạ, nương nương.”

Nam An vương cung kính gật đầu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt xinh đẹp duyên dáng của Thanh Dao, ánh mắt sâu u đầy hàn khí, trên mặt như phủ một tầng sa mỏng, xem ra trong lòng của nàng nhất định rất bị dày vò, hắn nhất định phải giúp đỡ nàng tìm được hoàng huynh.

“Ngươi trở về đi, cẩn thận một chút, việc này ngàn vạn lần không nên để cho người khác biết, để tránh khỏi lộ tiếng gió.”

“Dạ.”

Nam An vương lên tiếng trả lời, thân hình nhảy lên, thân ảnh màu đen hoà nhập trong bóng đêm, chớp mắt tựa như một trận gió nhẹ thổi qua, bốn phía yên lặng lại.

Thanh Dao cầm thư trong tay, đi tới bên cạnh giá cắm nến, đem thư đốt đi, ngọn lửa bén ra, rất nhanh mọc lên một luồng khói nhẹ, hóa thành tro tàn.

Bên ngoài tẩm cung, ŧıểυ Ngư nhi cùng Mạc Sầu đợi đến khi một điểm động tĩnh cũng không có, mới đi vào.

“Nương, làm sao bây giờ?”

Mấy người các nàng còn không biết chuyện vừa rồi có thái giám truyền tin tới đây, vì thế không biết tình huống, Thanh Dao ngẩng đầu lên quét nhìn vài người trước mặt, bình tĩnh lên tiếng: “Hoàng thượng hiện tại còn chưa chết, đang ở trong tay của Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt, sau này chúng ta nhất định phải mật thiết lưu ý động tác của Tây Môn Tân Nguyệt, còn có mọi người ở Xây Dương cung .”

“Dạ.”

Mọi người đáp lời xong, Mạc Sầu đi tới, cung kính mở miệng: “Nương nương, đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của hoàng thượng, Thanh Dao đâu ngủ được, nhưng nếu nàng ngủ không được, ngày mai nhìn vào sẽ thấy ánh mắt của nàng hồng hồng, tất nhiên sẽ bị người khác biết, đến lúc đó còn không biết sẽ sinh chuyện thế nào đây, hơn nữa trong Phượng Loan cung này, chỉ sợ cũng có tai mắt của người khác, trong thâm cung phải thận trọng, đi sai một bước không chỉ có tổn thương chính bản thân, còn có thể thương tổn đến hoàng thượng.

“Tốt, tất cả mọi người lui xuống nghỉ ngơi đi, nhớ phải bảo trì cảnh giới.”

“Dạ, nương nương.” Vài người lên tiếng trả lời sau đó đều tự lui xuống, chỉ để lại Mạc Sầu và ŧıểυ Ngư nhi đứng ở đó, ŧıểυ Ngư nhi từ lúc trở về đến giờ vẫn ở tại Phượng Loan cung của Thanh Dao, còn không có cung điện chuyên dụng của mình, hoàng thượng cũng không có nói sẽ cho nàng nơi nào, tựa hồ hoàn toàn đã quên công chúa như nàng.

Trước đây ŧıểυ Ngư nhi còn có chút thương tâm, nhưng bây giờ nghĩ lại, nam nhân kia căn bản không phải phụ hoàng của nàng, nên cũng không có gì để thương tâm, lúc này nàng quan tâm nhất là phụ hoàng của mình, không biết hắn rốt cuộc thế nào?

Trên chiếc giường lớn rộng thùng thình, Thanh Dao cùng ŧıểυ Ngư nhi nằm ở hai phía, hai mẹ con cũng khó khăn lắm mới đi vào giấc ngủ, người các nàng yêu thương hiện tại không biết ở nơi nào, bảo các nàng làm sao đi vào giấc ngủ đây?

ŧıểυ Ngư nhi nằm nghiêng thân thể, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, lúc này trên mặt như có tảng băng đang đông kết, nàng vươn tay vuốt tay Thanh Dao, ôn nhu mở miệng.

“Mẫu thân, ta sẽ không bỏ qua cho nữ nhân Tây Môn Tân Nguyệt kia.”

Khóe môi câu ra nụ cười, ở trong ánh nến chập chờn, lộ ra vẻ thê lương quỷ dị ······

Một đêm này, trong Phượng Loan cung lộ ra hơi thở nặng nề, áp lực đến nỗi làm cho người ta hít thở không thông, bọn thái giám cùng cung nữ sôi nổi lén nghị luận, nương nương nhất định rất khó chịu chuyện hoàng thượng nạp phi, vì thế cả đêm cũng không cho cung nữ cùng thái giám tiến vào đại điện.

Thái giám A Cửu chết, làm cho hoàng thượng ở Lưu Ly cung kinh hãi, A Cửu vì sao đang yên lành bỗng nhiên tự sát, chẳng lẽ hắn phát hiện ra cái gì, hay là chịu không nổi Tây Môn Tân Nguyệt ngược đãi, nên mới tự sát.

Trên gương mặt tuấn dật, chợt lóe mũi nhọn lạnh lẽo rồi biến mất, hắn và mình cũng quen biết bao nhiêu năm, tất nhiên biết A Cửu không phải là một người vì chuyện đơn giản mà tự sát, hắn ta phát hiện cái gì sao?

Người ngồi trên cao hoài nghi nheo lại ánh mắt, có phải Tây Môn Tân Nguyệt đã tiết lộ ra cái gì hay không, nghĩ đến đây một, đôi mắt đen bắn ra sự âm ngoan khiếp người, thân hình minh hoàng cao lớn di chuyển, rời khỏi long ỷ, đi thẳng ra ngoài.

Một hàng thái giám theo sát phía sau hắn.

Một đường thẳng đến Xây Dương cung, đến chỗ ở của Tây Môn Tân Nguyệt, thái giám ngoài cửa điện nhìn thấy hoàng thượng qua đây, đã sớm kêu lên: “Hoàng thượng giá lâm.”

Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt dẫn thiếp thân thị nữ Liên Yên, ra đón, đứng ở trước cửa đại điện, cung kính thi lễ: “Thiếp thân tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an.”

“Đứng lên đi.”

Thanh âm lạnh lùng cứng rắn rơi xuống lỗ tai của Tây Môn Tân Nguyệt, trong nháy mắt đáy lòng hiện lên bao nhiêu ý, theo sát bóng người cao to hướng trong điện đi đến, trong đại điện, bốn góc treo đèn cung đình thuỷ tinh hoa lệ, ánh sáng ngũ sắc chiếu rọi trên mặt đất, đẹp đến cực điểm, hoàng đế đi thẳng đến trên cao ngồi xuống, lạnh lùng mệnh lệnh: “Đều đi xuống đi.”

“Dạ, hoàng thượng.”

Trên đại điện thái giám cùng cung nữ cẩn thận từng li từng tí nối đuôi nhau mà lui ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại có Tây Môn Tân Nguyệt cùng hoàng đế, ngũ quan tuấn mỹ của hoàng đế ở dưới ánh đèn cung đình chiếu rọi có chút âm ngao, con ngươi trung hiện lên ánh sáng dữ tợn, lành lạnh mở miệng: “Tân Nguyệt, qua đây, trẫm có chuyện hỏi ngươi.”

Rõ ràng ngữ khí rất ôn hòa, nhưng lại gây cho người ta cảm giác sởn tóc gáy, Tây Môn Tân Nguyệt không tiến ngược lại lui hai bước, sắc mặt người ở trên cao chìm xuống.

“Làm sao vậy?”

Tây Môn Tân Nguyệt run rẩy quỳ xuống, dịu dàng như nước mở miệng: “Hoàng thượng, thiếp thân đã làm chuyện gì chọc giận hoàng thượng sao?”

Nàng nhìn ra, nam nhân đang ngồi trên đó rất tức giận, nàng không biết hắn tức cái gì, bất quá từ đáy lòng cảm thấy sợ hãi bất an, nên khi nói chuyện càng phát ra cẩn thận từng li từng tí.

“A Cửu tự sát.”

Hoàng đế diện vô biểu tình mở miệng, Tây Môn Tân Nguyệt gật đầu: “Thiếp thân đã nghe nói.”

“Hắn đang yên lành vì sao tự sát, hơn nữa từ trước cho tới nay ngươi tựa hồ rất hay tìm hắn phiền phức, hắn chẳng những một mà là ba lần nhường nhịn ngươi, giữa các ngươi rốt cuộc có bí mật gì không thể cho ai biết?”

Chương 139.2

Từng chữ từng lời đầy khí phách nói ra, tựa như tiếng chung đồng cổ, vang lên từng tiếng nặng nề kinh khủng.

Tây Môn Tân Nguyệt sắc mặt tái nhợt, con ngươi chợt lóe lên quang mang, rất nhanh mở miệng: “Hoàng thượng, ta cùng hắn có thể có chuyện gì a? Chuyện của hắn ta không rõ ràng lắm a, thiếp thân chỉ vì nhìn hắn gặp khó khăn, cho nên mới khi dễ hắn, thiếp thân biết sai rồi, thiếp thân biết sai rồi.”

Nếu để cho người nam nhân này biết nàng làm những chuyện như vậy, chỉ sợ nàng cũng đừng mong còn mạng mà sống, nên Tây Môn Tân Nguyệt nào dám nhiều lời thêm, lại không dám lộ ra một chút kẽ hở nào.

Nàng một bên dập đầu một bên cầu xin tha thứ, nam tử ngồi trên cao nheo mắt lại, mũi nhọn nguy hiểm ở trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, rất nhanh có bóng người lướt qua, thoáng chốc đã rơi xuống bên cạnh Tây Môn Tân Nguyệt, bàn tay to nhấc lên, nắm lấy cổ của nàng, đem nàng cả người nhấc lên.

Trên tay mặc dù không có mười phần lực đa͙σ, nhưng cũng đủ để có thể cho người ta hít thở không thông, Tây Môn Tân Nguyệt mặc dù có võ công, nhưng lại không dám giãy dụa, chỉ biết càng giãy dụa càng bị chết nhanh hơn mà thôi.

“Hoàng thượng, tại sao người có thể đối đãi thiếp thân như thế chứ? Thiếp thân rốt cuộc đã làm sai cái gì, hoàng thượng, trong bụng thiếp thân còn có cốt nhục của người.”

Câu nói cuối cùng cũng còn có chút tác dụng, hoàng đế đã nhẹ buông tay, Tây Môn Tân Nguyệt cả người như trứng tôm, co quắp nằm trên mặt đất, chật vật như bùn, không dám nói thêm một câu nào, nam nhân này căn bản là lòng lang dạ sói, chính mình dù biết võ công, nhưng cũng không dám sử dụng, nếu không chỉ sợ hắn sẽ không chút lựa chọn phế đi nàng.

“Nếu để cho trẫm biết ngươi có chuyện gì gạt trẫm, ngươi —— sẽ —— không —— có —— ngày —— lành.”

Cuối cùng vài rơi xuống, thân thể Tây Môn Tân Nguyệt khống chế không được run run một chút, nàng ho khan mở miệng: “Hoàng thượng, thiếp thân làm sao dám giấu giếm hoàng thượng chuyện gì, hoàng thượng chính là cho thiếp thân mười cái lá gan, thiếp thân cũng không dám a.”

Lời của nàng vừa nói xong, thân ảnh cao lớn trước mặt đột nhiên xoay người, đi ra phía ngoài, chỉ nghe được thanh âm thái giám vang lên: “Hoàng thượng khởi giá hồi cung.”

Hoàng đế vừa đi khỏi, thiếp thân tỳ nữ Liên Yên của Tây Môn Tân Nguyệt chạy tiến vào, vừa nhìn thấy chủ tử co quắp trên mặt đất, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng truy vấn: “Nương nương, đã xảy ra chuyện gì?”

Tây Môn Tân Nguyệt không nói gì, chỉ vịn tay Liên Yên đứng lên, trong chuyện này có rất nhiều việc Liên Yên cũng không biết, không chỉ Liên Yên, ngay cả phụ thân của nàng Tây Môn Chính Hào cũng không biết chuyện này, toàn bộ trong triều đình, chỉ có nàng mới biết tin tức, nếu như nàng còn không cẩn thận, chỉ sợ Tây Môn gia cũng đừng nghĩ sống yên ổn qua ngày.

Lúc này, Tây Môn Tân Nguyệt mới hậu tri hậu giác cảm nhận được sợ hãi, chẳng lẽ hết thảy đều là chính nàng làm nghiệt a, ngàn vạn lần không nên liên lụy đến người của Tây Môn gia.

“Không có việc gì.”

Tây Môn Tân Nguyệt lắc đầu, không nói gì, xoay người đi về phía tẩm cung.

Hoàng thượng sau khi rời khỏi Xây Dương cung , mặt mày âm trầm, lãnh chìm phân phó một thái giám bên cạnh: “Kể từ hôm nay chú ý nhất cử nhất động ở Xây Dương cung Thục phi nương nương, có bất kỳ dấu hiệu nào, lập tức bẩm báo cho trẫm.”

“Dạ, hoàng thượng.” Thái giám kia được lệnh, trầm ổn lĩnh mệnh phân phó hai ŧıểυ thái giám đi giám thị Xây Dương cung, A Cửu công công tự sát, cũng làm cho hắn bò lên chức vị này, hắn gọi ŧıểυ Lâm tử, ŧıểυ Lâm tử phân phó xong cho ŧıểυ thái giám thì đi tới, cung kính mở miệng: “Hoàng thượng bây giờ hồi cung, hay là đi cung điện khác?”

Trên gương mặt tuấn dật của hoàng đế chợt lóe lên hứng thú, hai ngày trước đã chọn phi tử tiến cung, vẫn còn chưa có sủng hạnh đâu, các nàng đều là mỹ nhân như hoa như ngọc, tuy rằng không có cách nào so sánh với hoàng hậu, thế nhưng cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hứng thú nhiều lắm, hơn nữa hắn không thể tùy tiện đi đến chỗ của hoàng hậu, nếu như lộ ra kẽ hở thì phiền toái lắm, xem ra có một số việc, phải nhanh một chút làm xong mới được.

“Đi chỗ Mai phi nương nương.”

“Dạ, hoàng thượng.” ŧıểυ Lâm tử lập tức hướng phía ra lệnh một tiếng: “Bãi giá cung điện Mai phi nương nương.”

Một đêm mưa thuận gió hoà, hậu cung to lớn như vậy chỉ một buổi mà ai cũng biết chuyện Mai phi được sủng ái, sáng sớm Mai phi ở tại Ôn Đức cung, người đến người đi rất là náo nhiệt, toàn là phi tử mấy ngày trước đây mới vừa vào cung, còn có chiêu nghi, đều đến chúc mừng.

Hồng vàng liễu lục, tóc bay vũ động.

Thái giám tiến tiến xuất xuất rất là náo nhiệt, hoàng thượng ban cho rất nhiều thứ, làm cho những phi tử chưa được sủng ái đều rất là đỏ mắt, tuy rằng trong miệng nói chúc mừng nhưng kỳ thực trong lòng người nào mà không có âm thầm ghen ghét.

Mai phi ngồi ở thượng vị gương mặt càng ra vẻ xuân phong đắc ý, cười như hoa đào, đem ống tay áo vén cao lộ ra bàn tay ngọc, trên ngón tay cái có ngọc ban chỉ bằng phỉ thuý, oánh oánh ánh sáng xanh, vừa nhìn liền biết là đồ tốt, đây là lần thứ hai làm cho mọi người một trận hít hà.

Xem ra hoàng thượng thực sự rất thích Mai phi, phần thưởng nhiều như vậy rồi, còn phần thưởng thêm ngọc ban chỉ quý báu.

Mai phi chuyện được sủng ái, sáng sớm đã truyền vào Xây Dương cung của Tây Môn Tân Nguyệt, đồng thời cũng truyền vào Phượng Loan cung.

Tây Môn Tân Nguyệt sắc mặt âm ngao khó hiểu, nàng là ăn trộm gà bất thành còn mất đi nắm gạo, buổi tối hôm qua nàng thiếu chút nữa không có bị người nam nhân kia bóp chết, mà người nam nhân này vẫn còn có tâm trạng đi sủng hạnh tiện nữ nhân Tư Mã Lan Mai kia, nàng vốn muốn cho những nữ nhân này tiến cung, nên hoàng đế sủng hạnh các nàng cũng không có gì đáng trách, Tây Môn Tân Nguyệt nếu để cho các nàng tiến cung là đã sớm chuẩn bị tinh thần, chẳng qua nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình thiếu chút nữa bị bóp chết mà nam nhân kia còn có tâm đi sủng hạnh nữ nhân khác, điều này làm cho nàng phẫn hận khó yên

Xoay mình đứng lên, bàn tay nhỏ dài như ngọc vung lên, bên cạnh ngọc khí đồ cổ bị quăng ngã đầy đất.

Trên đại điện cung nữ không biết xảy ra chuyện gì, bị hù doạ ùm ùm quỳ đầy điện.

Chỉ có Liên Yên biết chủ tử vì sao sinh khí, nên không khỏi cúi đầu thở dài, những người này lúc trước đều là chủ tử tìm cách cho tiến cung bây giờ là ăn trộm gà bất thành còn mất đi nắm gạo.

“Nương nương, quên đi, giận dữ hại thân, người không phải còn có hoàng tử sao? Hoàng thượng dù sủng hạnh những nữ nhân kia, nhưng chỉ cần người sinh hạ hoàng tử, thì được mẫu bằng tử quý, nam nhân nơi hậu cung đều không đáng tin, ngươi xem hoàng hậu, xinh đẹp như vậy, lại giúp đỡ hoàng thượng bắn rơi cẩm tú giang sơn, thế nhưng hoàng thượng không phải vẫn dâng tân phi sao? Cũng không có đem hoàng hậu để vào mắt, huống chi là người?”

Tây Môn Tân Nguyệt vừa nghe thấy, sắc mặt càng âm ngao khó hiểu, miệng đầy cay đắng.

Liên Yên nào biết đâu rằng, trong cảm nhận của hoàng đế chỉ có một mình nữ nhân kia, trong lòng hắn không còn có nữ nhân khác.

Mà vị trong cung này, chẳng qua là kẻ háo sắc mà thôi.

“Đi, chúng ta đi chỗ Mai phi, nhìn xem nữ nhân kia.”

“Nương nương?”

Liên Yên rất nhanh lên tiếng, Mai phi kia được sủng ái, nương nương hà tất đi gặp nàng, không phải là tự tìm tức giận cho mình sao? Nữ nhân kia được sủng ái, còn có thể đem nương nương để vào mắt sao? Nương nương tội gì tự tìm khổ chứ.

“Nương nương, hay là đừng để ý tới nữa.”

“Không, ta muốn đi mượn hơi để lập quan hệ tốt.” Tây Môn Tân Nguyệt cười rộ lên, con ngươi hiện lên ánh sáng u ám, nữ nhân kia cho rằng được sủng, liền rất giỏi sao? Trong cung này còn có nàng, còn có hoàng hậu nữa.

Liên Yên không dám nói thêm cái gì, rất nhanh dẫn mấy người thái giám cùng cung nữ hướng Ôn Đức cung mà đi

······

Lúc này Phượng Loan cung cũng nhận được tin tức, sáng sớm, ŧıểυ Ngư nhi liền ở bên trong tẩm cung đi qua đi lại, vẻ mặt tính toán, sau khi dùng đồ ăn sáng liền hướng Thanh Dao xin chỉ thị: “Mẫu thân, ta sẽ đi gặp nữ nhân kia?”

“Ân, tốt, bất quá phải cẩn thận một chút.”

Thanh Dao gật đầu tán thành, nàng đã mệnh lệnh cho Băng Tiêu ở trong ngoài Xây Dương cung tìm tòi, nhìn xem có dấu tích của hoàng thượng hay không? Chỉ cần tìm được hoàng thượng, liền đem hắn mang ra khỏi cung mà bọn họ cũng sẽ mau chóng ly khai.

Về phần ngôi vị hoàng đế, chỉ cần hoàng thượng còn sống, sẽ đem người nam nhân kia kéo xuống.

Thanh Dao ngẩng đầu nhìn phía Mạc Sầu: “Bảo vệ tốt công chúa, ai nếu như ai xúc phạm tới công chúa, cứ đánh thẳng cho ta.” Nàng cũng không tin, người nam nhân kia dám can đảm cùng nàng chính diện giao phong.

“Dạ, nương nương.”

ŧıểυ Ngư nhi nghe được lời của nương nói, trong lòng lo lắng càng nhiều, nghĩ đến phụ hoàng lúc này còn không biết gặp phải tình trạng gì, trong lòng càng thêm phẫn nộ, hôm nay nàng sẽ không để cho các nàng ta dễ chịu.

ŧıểυ Ngư nhi dẫn Mạc Sầu và thái giám cùng cung nữ Phượng Loan cung lý hùng hổ đi đến Ôn Đức cung.

Dọc theo đường đi mấy thái giám cùng cung nữ khác cung kính hành lễ, bất quá ŧıểυ gia hỏa này chưa từng có chút sắc mặt tốt, một đôi mắt đẹp lạnh lùng bình tĩnh, kiêu ngạo mở miệng: “Cút ngay.”

Hai đa͙σ nhân mã ùn ùn kéo đến Ôn Đức cung .

Chương 139.3

Ngoài cửa Ôn đức cung thái giám đã sớm lắc mình tiến điện bẩm báo cho Mai phi nương nương.

“Nương nương, Thục phi nương nương cùng ŧıểυ công chúa đã tới.”

Mai phi một thân tiên diễm cung trang, hầu hạ một đêm ơn trạch, cả người trở nên như một con mèo Ba Tư, lười nhác phe phẩy lông mi thật dài, hờn dỗi cáu kỉnh.

“Các nàng đến thì đến đi, ngươi hoảng cái gì? Chẳng lẽ các nàng có thể ăn bản cung sao, đừng quên bên trong hoàng cung, hoàng thượng là lớn nhất.”

Ý tứ của Mai phi, người khác đều nghe được rõ ràng, nàng có hoàng thượng là chỗ dựa, thì sợ cái gì.

Trong Ôn Đức cung, những phi tần đố kỵ thì có vẻ mặt xem kịch vui, lúc trước họ vốn định rời đi, lúc này có trò hay để xem nên không cần vội, Thục phi nương nương là người tốt, đối với các nàng giống như tỷ muội còn đi, thế nhưng ŧıểυ công chúa nghe nói rất khó đối phó, lúc hoàng thượng nạp phi đã từng ra mặt ngăn cản hoàng thượng, lần này đến, chỉ sợ không chuyện gì tốt?

Mấy người phụ nhân nhìn nhau mà cười, nhìn Tư Mã Lan Mai đang ngồ trên thượng vị mang vẻ mặt hạnh phúc, mà vẻ hạnh phúc kia quá mức lộ ra ngoài, đã làm cho mọi người ghen ghét.

Thái giám Ôn Đức cung, nghe Mai phi nương nương nói như thế, liền chậm rãi lui xuống, không bao lâu.

Thanh âm của Thái giám vang lên: “Thục phi nương nương giá lâm.”

Trong đại điện, mọi người đứng dậy, cung kính tham kiến Tây Môn Tân Nguyệt: “Tham kiến Thục phi nương nương.”

“Đứng lên đi.” Tây Môn Tân Nguyệt gật đầu một cái, thanh âm mềm mại đáng yêu vang lên, nàng ngẩng đầu lên nhìn phía Tư Mã Lan Mai, nữ nhân này thị sủng mà kiêu, thậm chí ngay cả thân thể cũng chưa từng động một chút, chỉ kiều mị cười: “Tỷ tỷ đã tới, mau mời ngồi, muội muội thân thể vô lực, không nhúc nhích được, mong rằng tỷ tỷ thứ tội.”

Tây Môn Tân Nguyệt con ngươi u ám một chút, chậm rãi ưu nhã cười: “Muội muội sâu thụ hoàng ân, hôm qua đã mệt mỏi, cứ an vị đi.”

Nói xong cũng không so đo thêm, rộng lượng ngồi qua một bên, lập tức có cung nữ đến dâng nước trà.

Chúng phi cùng nhau nhìn Thục phi, suy đoán xem Thục phi nương nương qua đây là vì chuyện gì? Theo quang cảnh trước mắt, nàng tựa hồ cũng không có tức giận với Mai phi, ngược lại còn thay Mai phi cao hứng, chúng phi không khỏi kính phục Thục phi, Thục phi nương nương quả nhiên đức độ, người không chỉ đẹp, liền lòng dạ đều tốt, trái lại Mai phi kia, mới vừa được sủng, liền thị sủng mà kiêu, Tân Nguyệt tỷ tỷ người ta đang mang long chủng cũng không có giống nàng ta, bởi vậy dưới đáy lòng mọi người đều xa lánh Mai phi ánh mắt cực kỳ khinh thường.

Lúc này, tiếng nói dịu dàng của Tây Môn Tân Nguyệt vang lên.

“Bản cung qua đây, là có chuyện muốn dặn Mai phi, tuy rằng đã được hoàng thượng ân sủng, nhưng ở trong cung hành tẩu, tuyệt đối không thể thị sủng mà kiêu, bởi vì trong cung không phải chỉ có bản cung một người, còn có hoàng hậu cùng ŧıểυ công chúa, ŧıểυ công chúa không đồng ý cho hoàng thượng nạp phi, sau này nếu gặp nàng các ngươi cần phải đi đường vòng, nàng không phải một người dễ đối phó.”

Tây Môn Tân Nguyệt tiếng nói vừa dứt, chúng phi liền biến sắc, không dám khinh thường, chỉ có Mai phi vẫn mang vẻ mặt lơ đễnh, không phải là một đứa bé thôi sao? Nhìn bộ dạng trịnh trọng đến kỳ lạ của Thục phi nương nương kìa, thực sự là chuyện bé xé ra to, muốn hù dọa nàng sao? Nàng không để mình bị đẩy vòng vòng đâu, gương mặt phù dung lập tức hiện lên ý cười.

“Tạ ơn tỷ tỷ đã có lòng, thế nhưng công chúa chỉ là một đứa bé, hơn nữa hoàng thượng sao lại để nàng làm càn chứ.”

Tây Môn Tân Nguyệt khóe môi câu ra tiếu ý, nữ nhân a, chỉ cần vừa bò được lên giường của hoàng đế, liền cho rằng chiếm được toàn bộ thiên hạ, nàng ta đừng quên, mẫu thân thân sinh của công chúa là hoàng hậu, hoàng hậu ở Huyền Nguyệt cũng không phải người bình thường có thể đối phó, dân gian đối với hoàng hậu rất tôn sùng, chẳng lẽ nàng cho rằng hoàng thượng sẽ vì một mình nàng, mà đắc tội với hoàng hậu sao, trừ phi hắn có thể chỉ một chiêu liền dồn hoàng hậu vào chỗ chết, bằng không tuyệt đối sẽ không làm khó nàng.

Tây Môn Tân Nguyệt ưu nhã đưa tay bưng chén trà trên bàn nhẹ nhàng uống một chút, nàng vẫn là chờ xem kịch vui đi, chỉ sợ công chúa sẽ không buông tha nàng ta.

Đang nghĩ đến nhập thần, ngoài cung vang lên thanh âm thái giám: “Công chúa giá lâm.”

Chúng phi sửng sốt, liền không tự chủ được mà đứng lên, chỉ có Mai phi vẫn ngồi trên cao không nhúc nhích, đương nhiên, Tây Môn Tân Nguyệt cũng không có động, nàng đang có mang long chủng, đương nhiên sẽ không để ý ŧıểυ nha đầu kia, nàng khác với những nữ nhân không được sủng ái này.

Trước cửa đại điện, đi tới một thân ảnh nho nhỏ, trên đầu búi công chúa kế, trên đó cắm bảo thạch châu hoa màu hồng nhạt , làm nổi bật được khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn tươi đẹp, da thịt trắng nộn kiều diễm được như nụ hoa sáng sớm, hai mắt thật to chớp chớp, ánh mắt của nàng và lông mi cùng hoàng thượng tựa như một khuôn đúc ra, ngay cả môi cũng rất giống, hơi mỏng và có độ cong sâu, bất quá lúc này nó đang nhếch lên, cả khuôn mặt một chút ý cười cũng không có, quanh thân lóe ra lãnh khí, con ngươi âm u nàng bước tới, đi theo phía sau là một bang thái giám cùng cung nữ.

Trong lúc này ŧıểυ nha đầu khí thế lăng người, trong tay lại cầm một cái roi ngựa màu đen, một vòng rồi một vòng quấn ở trên cánh tay của nàng , nàng giống như rất tùy ý, bất quá như vậy cũng đủ làm cho đáng lòng người ta phát run, không dám khinh thường.

“Tham kiến công chúa.”

Chúng phi cùng kêu to, ŧıểυ Ngư nhi ngước mắt quét nhìn những nữ nhân này một cái, ánh mắt nhất nhất lướt qua họ, cuối cùng rơi vào trên mặt của Tây Môn Tân Nguyệt, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt âm u khó hiểu, thần thái này làm cho Tây Môn Tân Nguyệt run lên, nàng cảm giác được có chút không ổn, sau đó chăm chỉ nhìn kỹ, ŧıểυ nha đầu này lại lướt qua nàng, nhìn về phía Tư Mã Lan Mai.

“Ngươi chính là Mai phi, phi tử vừa được phụ hoàng sủng hạnh à ?”

Mai phi vừa nhìn ŧıểυ nha đầu này hỏi, chỉ lơ đễnh gật đầu: “Dạ, công chúa.”

Nàng tiếng nói vừa dứt, roi ngựa trong tay ŧıểυ Ngư nhi như giao long xuất thủy, đột ngột bay lên trời, cổ tay run lên, thẳng tắp đánh ra ngoài, mắt thấy roi ngựa kia muốn đánh đến trên đầu của Tư Mã Lan Mai, hù doạ nàng ta hoa dung thất sắc, sắc mặt thảm đạm không ánh sáng, thân thể động cũng không kịp động một chút, triệt để sợ choáng váng.

Bất quá roi ngựa cũng không có như ý nguyện đánh đến nàng, bởi vì giữa không trung có người đã bắt được, chính là Tây Môn Tân Nguyệt, nàng đột nhiên đưa tay lên, bắt lấy roi ngựa hòa hoãn cười rộ lên.

“Công chúa, có chuyện gì có thể từ từ nói, tại sao lại muốn động thủ? Nàng ấy là tân phi tử mới sủng hạnh của hoàng thượng.”

Tây Môn Tân Nguyệt dùng sức nắm roi ngựa, cổ tay run lên, roi ngựa bị kéo thẳng, thân thể nho nhỏ của ŧıểυ Ngư nhi liền bay lên trời, thẳng tắp văng ra, mượn lực nhào ra bên ngoài, quả thật Tây Môn Tân Nguyệt căn bản không có dùng nhiều sức, không nghĩ tới lại đem ŧıểυ nha đầu này quăng ra ngoài, nên nhất thời ngây ngẩn cả người, kỳ thực nàng căn bản không có nghĩ qua, chuyện này là do ŧıểυ Ngư nhi muốn mượn cớ để động thủ, nên đã nương theo lực đa͙σ phản xạ lại của nàng, mà văng ra ngoài.

ŧıểυ Ngư nhi bị Tây Môn Tân Nguyệt vứt ra ngoài, nhất thời thẹn quá thành giận, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, cổ tay run lên, lúc này roi ngựa lần thứ hai bay lên trời, thẳng tắp đánh về phía mặt của Tây Môn Tân Nguyệt, tiếp theo là một tiếng quát lạnh.

“Tây Môn Tân Nguyệt, tiện nhân này, lại dám đánh ta, phụ hoàng đều luyến tiếc đánh ta, ngươi lại dám đánh ta.”

Tây Môn Tân Nguyệt ngây ngẩn cả người, bên tai tiếng rít gió đã tới, thân hình nhúng một cái vội vàng né đi, nhưng những nữ nhân đứng ở bên cạnh nàng, không một ai may mắn tránh khỏi, tất cả đều trúng chiêu, mỗi lần roi ngựa quét qua, không chút nào ngoài ý muốn mỗi người đều bị đánh một cái, đau đến hoa dung thất sắc, toàn bộ di chuyển sang một bên mà trốn, roi ngựa của ŧıểυ Ngư nhi liên tiếp vung lên, lần này là đánh Tư Mã Lan Mai, Tư Mã Lan Mai từ trên cao đứng lên, nóng ruột chạy qua một bên, bởi vì quá lo lắng làm cho chính mình từ trên cao trượt rơi xuống, té một cái thật là chật vật, mà ŧıểυ Ngư nhi thấy thế liền cười ha ha. Đem điêu ngoa tùy hứng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, trên đại điện Ôn Đức cung , chúng phi trốn trái trốn phải, mà ŧıểυ nha đầu kia thì đánh đến hưng phấn, vẻ mặt cao hứng, mang theo tiếng cười cuồng vọng thỉnh thoảng vang lên.

Một điện đầy người chật vật bất kham, Tây Môn Tân Nguyệt tức giận đến sắc mặt xấu xí, thân hình nhún một cái, lắc mình chạy qua, chuẩn bị bắt ŧıểυ nha đầu này, ŧıểυ Ngư nhi đâu cho nàng ta đến gần, liền hướng một góc đại điện mệnh lệnh: “Mạc Sầu, đánh nữ nhân này, nàng lại dám đánh ta.”

“Dạ, công chúa.”

Mạc Sầu tuân lệnh, phi thân qua nhuyễn kiếm run lên, hàn quang kéo tới, đâm thẳng phía Tây Môn Tân Nguyệt, chỉ cần vừa nghĩ tới hành vi ghê tởm của Tây Môn Tân Nguyệt , nàng liền hận không thể lập tức giết nàng ta, cho dù Tây Môn Tân Nguyệt võ công không tệ, thế nhưng chống lại nàng, căn bản không chịu nỗi một đòn, nàng vào Nam ra Bắc, chiêu thức gì mà chưa thấy qua, bởi vậy rất nhanh đem Tây Môn Tân Nguyệt đẩy ở thế hạ phong, Mạc Sầu cũng không cùng nàng ta khách khí, từ trên ép xuống, rất nhanh làm cho nàng ta mệt đến thở hồng hộc, một ngụm một ngụm hít thở, cuối cùng, Mạc Sầu vung tay một cái, một tát tay đánh xuống, bốp một tiếng, vang vọng toàn bộ đại điện.

Tây Môn Tân Nguyệt bối rối, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, các nàng là phi tử của hoàng thượng, không chỉ bị công chúa khi dễ, còn bị một hạ nhân đánh, nên lập tức hướng về phía thái giám của Ôn Đức cung rống giận lên: “Nhanh đi gọi hoàng thượng, thiếp thân không có cách nào sống nữa.”

Nói xong xoay mình ngồi chồm hổm trên mặt đất, bưng kín bụng, đau đến hét rầm lên, sắc mặt một mảnh tái nhợt.

Chương 139.4

Mạc Sầu thu tay lại lui qua một bên, bây giờ còn không phải là cơ hội diệt trừ nữ nhân này, bởi vì hoàng thượng đang còn trong tay của nàng ta, không biết nàng ta đem hoàng thượng nhốt ở địa phương nào? Nếu như tìm được hoàng thượng, nàng ta cũng đừng mong sống yên ổn qua ngày.

Bên này Tây Môn Tân Nguyệt đau đến kêu to, bên kia, ŧıểυ Ngư nhi cũng không có dừng lại, vẫn dùng sức ném roi ngựa như trước, mấy người phi tử chưa được sủng ái, cùng phi tử đêm qua vừa mới được sủng ái, Tư Mã Lan Mai đều hoa dung thất sắc, tóc tai mất trật tự, ở trong đại điện trốn đông trốn tây, các nàng đều là danh môn khuê tú, ai cũng không biết võ công, vì thế đâu phải là đối thủ của ŧıểυ Ngư nhi, tuy rằng nàng chỉ có năm tuổi, thế nhưng quanh năm tập võ, uy lực vung roi đã có mười phần lực đa͙σ, nếu như bị đánh trúng, sẽ tạo thành một vết thương thật sâu máu chảy đầm đìa, trong mấy nữ nhân này, đã có người bị đánh trúng rồi, che cánh tay máu chảy đầm đìa gào thết kêu to, trên người la quần, cũng bị đánh rách.

Đúng lúc này, bỗng nhiên từ ngoài cửa đại điện truyền đến thanh âm lãnh chìm của thái giám: “Hoàng thượng giá lâm.”

Ánh mắt ŧıểυ Ngư nhi lóe lên một cái, thu hồi mã tiên, thở hào hển, thân thể của nàng rốt cuộc của yếu, hơn nữa còn là ŧıểυ hài tử, nên lúc này đã mệt đến thở hổn hển, nàng ngẩng đầu lên cùng chúng phi nhìn phía ngoài cửa điện.

Chỉ thấy một đa͙σ thân ảnh minh hoàng cao to đi tới.

Hắn mặc minh hoàng long bào, đầu bó buộc kim quan, khí phách bất phàm, trên gương mặt tuấn dật đã giận đến tái đi, lãnh trầm mặt đi đến, chúng phi vừa nhìn thấy hoàng thượng, liền kêu lên ủy khuất, nước mắt như mưa chảy xuống, chậm rãi mở miệng: “Thiếp thân tham kiến hoàng thượng.”

Nhất là Mai phi vừa được sủng ái, khóc đến tâm nhất, lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu, hương má đeo lệ, hai mắt như mây khói, nói không nên lời phong tình, cùng bất tận ủy khuất.

Hoàng thượng vừa nhìn thấy quang cảnh chung quanh, liền quét mắt trên đại điện một cái, cuối cùng mâu quang rơi xuống thân thể nhỏ bé ở giữa đại điện, nàng cũng không vấn, không áy náy, chỉ ngước cái đầu nhỏ lên, tức giận hừng hực ở đó, đôi mắt to xinh đẹp như hồ nước ẩn chứa mũi nhọn, thẳng tắp nhìn hắn.

“Lớn mật ŧıểυ Ngư nhi, tại sao có thể mất cương thường như vậy?”

“Cương thường?”

ŧıểυ Ngư nhi cười nhạt, chậm rãi mở miệng: “Phụ hoàng cũng là người coi trọng cương thường như thế sao?”

Lời kia mịt mờ đầy ám chỉ, tựa hồ có dụng ý khác, thẳng tắp nhìn chằm chằm nam tử trên cao, phi, hắn cũng xứng cùng nàng nói cương thường, nam nhân này thật là một không biết xấu hổ, hắn đơn giản chỉ là một sắc quỷ mà thôi, nhìn thấy những nữ nhân này bị thương, liền đau lòng, còn lớn giọng nói cương thường, chắc không phải hắn đã quên chính mình là hạng người gì sao?

Hoàng thượng cả kinh, trong ánh mắt ŧıểυ nha đầu này tựa hồ tiết lộ ra tin tức gì đó, nhưng đợi đến khi hắn nhìn kỹ lại, rồi lại không có gì cả.

Tuy rằng nha đầu kia rất lợi hại, lúc đầu ở Cự Phong Sơn chính mình đã từng ăn buồn bực của nàng, nhưng rốt cuộc, nàng chỉ là một đứa bé, loại đồ vật đó cũng chính do hoàng hậu dạy nàng mà thôi.

Hoàng thượng ánh mắt xấu xí đến cực điểm, đây là đứa nhỏ do hoàng hậu dạy dỗ ra sao? Trong con mắt không có tôn trưởng, kiêu ngạo vô lễ cực kỳ.

“Người đến, lập tức đi Phượng Loan cung truyền hoàng hậu, để cho nàng qua đây gặp trẫm.”

“Dạ, hoàng thượng.”

Thái giám ŧıểυ Lâm tử lĩnh mệnh, rất nhanh lắc mình đi ra ngoài, đến Phượng Loan cung truyền chỉ.

Trên đại điện Ôn đức cung, hoàng thượng hắng giọng một cái, ý bảo chúng phi đứng dậy, mọi người thấy hoàng thượng tựa hồ rất tức giận, còn cho người ta đi tuyên hoàng hậu, chắc hẳn công chúa nhất định sẽ đã bị trách phạt, nghĩ như vậy, trong lòng cũng dễ chịu nhiều lắm, nên liền đứng dậy lui qua một bên, chỉ có Tây Môn Tân Nguyệt là che bụng, thống khổ kêu đau.

Hoàng thượng sắc mặt âm ngao, lập tức tuyên thái giám đi thỉnh ngự y qua đây, khám cho Thục phi, xem long chủng của Thục phi thế nào?

Lại có thêm ŧıểυ thái giám đi tuyên ngự y, rất nhanh Thanh Dao dẫn một bang thái giám cùng cung nữ đi tới.

Trên đại điện, hoàng hậu một thân thanh tươi xinh đẹp tự nhiên thi lễ, thần sắc ưu nhã đến cực điểm: “Tham kiến hoàng thượng, không biết hoàng thượng sai người tuyên thần thiếp qua đây là vì chuyện gì?”

Nam tử ngồi trên cao vừa nhìn thấy hoàng hậu, cơn tức liền trấn áp đi xuống ba phần, chậm rãi mở miệng gằng từng chữ: “Hoàng hậu, ngươi dạy dỗ nữ nhi thật tốt, nhìn công chúa xem, niên kỉ mới nho nhỏ như vậy mà trong mắt không có cương thường, điêu ngoa tùy hứng đến cực điểm, dám chạy đến này Ôn Đức cung đến đánh người, còn giống cái gì nữa? Còn làm hại long chủng trong bụng của Thục phi, nếu có xảy ra sai lầm gì, ngươi nói trẫm nên như thế nào trừng phạt nàng?”

Đôi mắt Hoàng đế lộ ra tinh quang, nhìn chằm chằm nữ tử bên dưới.

Chúng phi cùng nhau nhìn hoàng hậu, Tây Môn Tân Nguyệt khóe môi câu ra ý cười, nhìn xem nữ nhân này làm sao giải nguy cơ trước mắt đây, trong lòng cảm thấy rất là thoải mái, bất quá vẫn che bụng rên lên, làm bộ rất thống khổ.

Thanh Dao quét mắt một vòng đại điện, cuối cùng mâu quang rơi xuống người ŧıểυ Ngư nhi, rồi đột nhiên thu hồi lại, sau đó bỗng cười rộ lên, kiều diễm như một đóa hoa thơm, làm cả điện thất sắc.

Hoàng thượng con ngươi trầm xuống, nữ nhân này xác thực đủ mỹ, nhưng lại là một đóa hoa có độc, bằng không………?

Chẳng qua chuyện như vậy sẽ không có khả năng xảy ra, nếu để cho nàng tới gần mình, e sẽ lộ ra dấu vết, vì thế hắn không thể giữ nàng, cho dù không thể, cũng nhất định phải xử lý tốt, mới không khiến cho người trong thiên hạ câm phẫn.

“Hoàng thượng là đang trách thần thiếp sao? Kỳ thực việc này, muốn trách hẳn nên trách bản thân hoàng thượng.”

“Trách trẫm?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên hoang mang, con ngươi sâu u đi xuống, đồng thời vẫn bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào nữ nhân dưới đại điện, chỉ thấy nàng thản nhiên mà nói.

“Hoàng thượng lúc đầu đã đáp ứng với nàng, sẽ không dâng một phi tử nào tiến cung, hơn nữa đối với nàng sủng ái có thêm, sau này lật lọng cũng thôi đi, hiện tại còn đến trách cứ công chúa, chẳng lẽ không đúng hoàng thượng sai sao? Hoàng thượng chẳng lẽ đã quên chuyện lúc trước rồi?”

Thanh Dao híp lại đôi mắt, ánh mắt lộ ra tinh quang, như mũi nhọn lạnh giá bắn ra bốn phía, làm nam tử trên cao lập tức bị ngăn cản, một câu nói cũng nói không được.

Không nghĩ tới nam nhân kia lại sủng ái nữ nhi này đến thế, thật đúng là ngoài suy đoán của hắn, bất quá cũng không quá ngạc nhiên, hắn ta không phải toàn tâm toàn ý thích nữ nhân này sao? Nếu không phải vì si niệm quá sâu, chỉ sợ hắn sẽ không có cơ hội tới gần bên cạnh hắn ta.

“Trẫm tự nhiên nhớ chuyện đã đáp ứng nàng, chỉ vì chuyện nạp phi hoàng hậu cũng đồng ý, vì thế ŧıểυ Ngư nhi không nên trách phụ hoàng lật lọng chứ.”

Thanh âm của hoàng đế chậm rãi vang lên, thoáng một cái liền khôi phục hình tượng hiền lành, tất cả những nữ nhân liên can bên dưới, đều hai mặt nhìn nhau, lúc trước thấy hoàng thượng còn rất tức giận, sao mới thoáng cái, hoàng thượng đã không tức giận nữa, mà còn ôn nhuận nói chuyện cùng công chúa như vậy .

Thanh Dao từ chối cho ý kiến chỉ mím môi một chút, nam nhân này quả thật không biết xấu hổ, tự mình muốn ăn cá, còn đem trách nhiệm đổ lên trên người của nàng, vô sỉ đến cực điểm.

“Nguyên lai không phải lỗi của phụ hoàng?”

ŧıểυ Ngư nhi nháy mắt mấy cái, giống như rất nghiêm túc tự hỏi, bàn tay nhỏ bé sờ cằm, rồi ngẹo đầu.

Lúc này, ngự y bị được tuyên đến, hoàng thượng cũng thở dài một hơi, hắn thật rất sợ hãi phải đối mặt với hai mẹ con này, bởi vì các nàng là người kia yêu thương sâu nhất, nên có rất nhiều bí mật hắn không biết đến, nếu như tiếp tục gần gũi hơn nữa, chỉ sợ sẽ lộ ra dấu tích, bởi vậy vừa nhìn thấy ngự y tiến đến, lập tức trầm giọng mệnh lệnh: “Mau, giúp Thục phi nương nương kiểm tra một chút, nhìn xem long thai của nàng có gì đáng ngại không?”

“Dạ, hoàng thượng.”

Ngự y không dám khinh thường, rất nhanh tiến lên xem mạch cho Tây Môn Tân Nguyệt, Tây Môn Tân Nguyệt thỉnh thoảng rên lên, tựa hồ rất thống khổ.

Thanh Dao bước thong thả đi tới, con ngươi đầy ánh sáng lạnh, thanh tao lịch sự mở miệng: “Ngự y, long chủng trong bụng Thục phi có vấn đề gì không?”

Hai chữ long chủng kéo dài rất nặng, ngự y run run một chút, vội vàng đứng dậy đáp lời: “Bẩm nương nương, bụng của Thục phi nương nương không có trở ngại gì, nương nương yên tâm đi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Thanh Dao xoay người lại nhìn xa hướng về phía nam tử, cười yếu ớt nhẹ nhàng mở miệng: “Hoàng thượng, Thục phi không có gì trở ngại, thần thiếp có thể đem công chúa mang về nghiêm gia quản giáo hay không ?”

“Trở về đi.”

Hoàng thượng sắc mặt hòa hoãn một ít, phất tay, đáy lòng trầm tĩnh lại, tuy rằng những nữ nhân trước mắt này chịu uỷ khuất một chút, nhưng so với chính mình lộ ra kẽ hở vẫn tốt hơn, hơn nữa nữ nhân này đối với chuyện mình nạp phi tựa hồ vẫn đang sinh khí, hiện tại thần thái như thế chẳng có gì lạ, bất quá phải nhanh một chút nghĩ ra biện pháp, xử lý xong nàng mới là tốt nhất.

Thanh Dao dẫn ŧıểυ Ngư nhi cùng Mạc Sầu thối lui ra bên ngoài.

Trong điện vang lên một mảnh tiếng kêu thất vọng: “Hoàng thượng, công chúa đánh thiếp thân coi như xong sao?”

Còn có tiếng kêu của Tây Môn Tân Nguyệt: “Hoàng thượng, nô tài thủ hạ của công chúa còn lớn hơn người?”

Nam tử ngồi trên cao mang vẻ mặt âm ngao, xoay mình đứng lên, hôm nay hắn ở trước mặt những nữ nhân này bị mất mặt, vốn đã giận dữ, những nữ nhân này còn ồn ào nhốn nháo, thực sự là đau đầu mà, nghĩ thế liền vung tay áo, lãnh chìm lên tiếng: “Tất cả giải tán đi, hoàng hậu sẽ quản giáo công chúa.”

Nói xong thân ảnh cao to đi ra ngoài.

Trên đại điện, vài khuôn mặt đã thay đổi, cũng không dám nói thêm cái gì, mấy người phi tử mới vừa vào cung lập tức cùng Tư Mã Lan Mai còn có Thục phi cáo an, đều tự hồi cung điện của mình.

Trên đại điện Ôn đức cung, rất nhanh chỉ còn lại có Tây Môn Tân Nguyệt cùng Mai phi, Tây Môn Tân Nguyệt phất tay để cho thái giám cùng cung nữ đi xuống, kể cả ngự y cũng lui ra ngoài, trên đại điện an tĩnh lại.

Tây Môn Tân Nguyệt đứng lên đi tới, đỡ Tư Mã Lan Mai ngồi xuống: “Muội muội không có sao chứ? Đừng suy nghĩ nhiều, ŧıểυ công chúa chính là tùy hứng một tí, sau này ngươi đừng chọc nàng là được.”

“Chẳng lẽ hoàng thượng cứ như vậy mở một con mắt nhắm một con mắt hay sao?”

Mai phi tức giận khó giảm, chẳng lẽ thực sự muốn các nàng cứ bị ŧıểυ nha đầu kia ức hiếp, nàng không cam lòng, hoàng thượng tại sao có thể đối đãi các nàng như vậy chứ?

“Ngươi cũng không phải không biết năng lực của hoàng hậu, nàng là đại công thần trợ giúp hoàng thượng, ngươi nói xem hoàng thượng làm sao chỉ vì công chúa một lần phạm sai lầm, liền trừng phạt nàng đâu?”

Tây Môn Tân Nguyệt nhìn qua dịu dàng nhàn lương, trên gương mặt như trăng sáng, nở nụ cười nhợt nhạt, tựa hồ thực sự rất vì Mai phi mà suy nghĩ vậy.

Mai phi nắm chặt tay nàng, phẫn nộ mở miệng: “Ta sẽ không để yên như vậy, ta cũng không tin, một ŧıểυ nha đầu mà có thể lật trời, chẳng lẽ hoàng thượng có thể để cho nàng làm càn một lần, còn có thể để cho nàng làm càn lần thứ hai.”

Tây Môn Tân Nguyệt nghe Mai phi nói thế, đáy mắt đều chứa ý cười, chậm rãi đứng dậy: “Muội muội an tâm tức đi, chớ suy nghĩ quá nhiều, cũng chớ đi chọc ŧıểυ công chúa, tỷ tỷ là vì tốt cho ngươi.”

“Tạ ơn Tạ tỷ tỷ.”

Mai phi đứng dậy, đem Tây Môn Tân Nguyệt vẫn đưa đến cửa điện rồi xoay người lại đi vào nội điện thay quần áo.

Chuyện ŧıểυ công chúa giận đánh chúng phi, rất nhanh truyền khắp toàn bộ hoàng cung, trong cung người nào cũng biết công chúa do hoàng hậu sở sinh , điêu ngoa tùy hứng, kiêu ngạo ương ngạnh, người người kinh hãi, ai cũng không dám chọc nàng, ngay cả chúng phi cũng đều không để vào mắt, huống chi là đám thái giám cung nữ như bọn hắn đây?

Trong Phượng Loan cung.

ŧıểυ Ngư nhi chớp chớp đôi mắt to, nhìn mẫu thân bên cạnh: “Nương, hôm nay ta biểu hiện có được không?”

“Ân, không tệ, trận ồn ào này, khiến cho lực chú ý đều ở trên người của ngươi, đề tài này sẽ kéo dài thêm một khoảng thời gian, chúng ta vừa lúc lợi dụng cơ hội này, tìm nơi giam giữ hoàng thượng.”

Thanh Dao vừa nói xong, Mạc Sầu đã đi tới, dán vào lỗ tai của nàng nhỏ giọng bẩm báo: “Thẩm Ngọc đi gặp Nam An vương, đã trở về.”

“Làm cho hắn vào đi.”

Thanh Dao phất tay, nóng ruột thúc giục, không biết Nam An vương tra như thế nào rồi? Bên Tây Môn gia có manh mối gì không?

Mạc Sầu lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài: “Dạ, nương nương.”

Thẩm Ngọc rất nhanh đi đến, Mạc Sầu theo phía sau hắn, hắn vừa đi vào đại điện, liền cung kính hành lễ, Thanh Dao ngồi ở trên cao đã nóng ruột mở miệng: “Thế nào? Có tin tức không?”

“Bẩm nương nương, Nam An vương nói, Tây Môn gia ở ngoài cung một điểm động tĩnh cũng không có, hơn nữa hắn đã phái rất nhiều người điều tra động tĩnh trong kinh thành, cũng không có bất luận dấu vết gì, Nam An vương nói, người khả năng ở trong cung.”

“Ở trong cung?”

Thanh Dao đã triệt để ngây ngẩn cả người, nàng đã suy nghĩ ngàn vạn loại khả năng, nhưng có khả năng vẫn là ở trong cung, nhưng Băng Tiêu đã tra xét mọi nơi trong cung, ngay cả Xây Dương cung của Tây Môn Tân Nguyệt đang ở, cùng hình phòng dưới đất của Xây Dương cung, cũng không có bất kỳ người nào, như vậy nàng đã đem hoàng thượng giấu ở chỗ nào chứ?

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc