Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 118: Lưu Tôn Vào Cốc

Trước Sau

break
Hoa Văn Bác quay đầu nhìn thấy Vô tình sắc mặt trắng lại như tờ giấy, lực đa͙σ trên tay đã buông lỏng một ít, nhưng hắn từ đầu tới đuôi đều cười nhìn con trai của mình, tựa hồ hoàn toàn không đem sự uy hiếp của hắn để vào mắt, khóe môi nhất câu, tà cuồng mở miệng.

“Vô tình, ngươi không hạ thủ giết ta được, mà ta lại có thể dễ dàng giết chết nàng, nhưng nếu nàng là người trong lòng của con ta, ta làm sao mà hạ thủ giết nàng chứ?”

Hắc đồng của Vô tình mở rất lớn, ánh mắt run rẩy, ngay cả cũng môi đều khẽ run.

Thanh Dao cuối cùng cũng khôi phục lại hô hấp, ánh mắt lợi hại như đao hướng về phía Hoa Văn Bác, nàng nhịn không được mở miệng hỏi hắn: “Vô tình là con của ngươi, vậy sao ngươi lại nhẫn tâm hạ huyết hàng cho con trai của mình vậy? Cổ nhân nói, hùm dữ không ăn thịt con, chẳng lẽ ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng.”

Hoa Văn Bác đem tầm mắt thu hồi lại, trên mặt như có điều suy nghĩ, sự nghiền ngẫm trải rộng.

“Ngươi nữ nhân này rốt cuộc có năng lực gì, có thể khiến con ta lại vì ngươi, mà hết lần này tới lần khác cãi lại mệnh lệnh của ta, mấy ngày hôm trước ta vì hắn sáng lập ra cơ hội tốt như vậy, hắn cũng không biết lợi dụng.”

Hoa Văn Bác vừa nói xong lời cuối cùng, con ngươi đen hiện lên ánh lửa phẫn nộ, âm trầm nhìn chằm chằm Thanh Dao.

Thanh Dao không biết ý tứ trong lời nói của hắn, thế nhưng Vô tình sao lại không biết, hắn vội vàng lên tiếng: “Ngươi điên rồi, Cơ tuyết là muội muội của ta, ngươi lại muốn cho nàng cưới ta, đây là loạn luân.”

Hoa Văn Bác bị lời nói của hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dưới bóng đêm, khuôn mặt tinh xảo bỗng nhiên vặn vẹo dữ tợn.

“Ai bảo ngươi thực sự cưới nàng, chỉ là trước lấy được địa vị chính phu tiến cung, sau khi tiến cung thì trừ đi nàng, ngươi liền lớn nhất, đến lúc đó Đan Phượng quốc sẽ là thiên hạ của ngươi, mà ngươi lại vì nữ nhân này mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy.”

Vô tình cũng không đồng ý với lời của hắn: “Ngươi đã quên, Đan Phượng không phải chỉ có một vương gia Cơ tuyết, phía dưới còn có các hoàng nữ khác.”

“Hoàng nữ? Chỉ cần ngươi tiến cung, ta sẽ làm cho tất cả hoàng nữ, một cũng đều không tồn tại.”

Khẩu khí hung ác, hoàn toàn không có một chút đồng tình, mạng người ở trong mắt của hắn như bụi bặm, vì thế hắn mới có thể thản nhiên mà đối mặt với phụ thân mình tự sát, thản nhiên mà hạ Huyết hàng cho nhi tử, chỉ cầu bản thân mình cao cao tại thượng, quang vinh ân sủng suốt đời.

“Vì sao? Địa vị của ngươi bây giờ đã rất cao rồi, vì sao còn muốn càng cao nữa?”

Vô tình thống khổ hét lên, trong lòng hận ý gia tăng, trên tay lực đa͙σ đột nhiên mạnh lên, ánh sáng lợi hại của thiên tàm ti xuyên thấu da thịt Hoa Văn Bác, hắn bỗng nhiên cười như điên.

“Tốt, để ta xem một chút tiết mục nhi tử giết phụ thân của chính mình.”

Tiếng nói hắn vừa dứt, tay Vô tình run càng lợi hại hơn, ngay lúc hắn do dự, thì Hoa Văn Bác rất nhanh lôi kéo Thanh Dao xoay tròn ra, thân hình vừa lui, cả người đã thoát khỏi thiên tàm ti khống chế, mà Vô Tình đã mất đi cơ hội tốt nhất, Thanh Dao lại vẫn như cũ ở trên tay Hoa Văn Bác.

Lúc này, ŧıểυ Ngư nhi nhịn không được hướng hắn quát lên: “Vì sao? Tại sao phải buông tha hắn, ngươi sẽ hại đến nương ta.”

Vô tình ngẩn ra, trong lòng thật giống như bị ai lấy tay xé rách, đau đớn đến máu chảy đầm đìa .

Ánh mắt sâu u nhìn thân sinh phụ thân của mình, khẩn cầu mở miệng: “Ngươi thả Thanh Dao đi, đây là chuyện giữa ta và ngươi, ngươi không phải muốn cho ta tiến cung sao? Được, ta nghe lời ngươi, tiến cung, ngươi thả Thanh Dao, ta cái gì cũng đều nghe theo ngươi.”

Thanh Dao bị điểm huyệt, thân thể động cũng không nhúc nhích được, nhìn Vô tình thống khổ như vậy, nhịn không được kêu lên.

“Vô tình, ngươi điên rồi, ngươi là thật điên rồi, vì sao biến thành hình dạng này, ngươi còn thương hại hắn nữa, ngươi đã đánh mất đi cơ hội tốt nhất, còn muốn tự đưa mình vào miệng cọp sao? Nếu ta đã ở trên tay hắn, đã không có biện pháp toàn thân trở ra, hắn là hạng người gì ngươi không biết sao?

Lời chất vấn tàn khốc, làm Vô tình cả người run run càng lợi hại hơn, đúng vậy, vì sao hắn đối người như vậy còn có một điểm thương hại chứ, rõ ràng là hắn một mực dằn vặt mình, mình hoàn toàn có thể giết hắn a, thế nhưng cứ đến phút cuối cùng, bản thân lại không hạ thủ được.

Hắn cũng hận chính mình a, nhưng khi nhìn khuôn mặt cùng mình giống nhau như đúc, phải mất rất nhiều công sức mới đem hắn sinh ra được, kẻ kia có thể tàn ác như độc xà, thế nhưng bản thân lại lại ko nhẫn tâm xuống tai, nếu như nói, hắn là súc sinh, thì mình giết hắn, tức không phải cùng một loại với hắn sao

Thế nhưng vì ý niệm chợt lóe này lại hại Thanh Dao.

“Thanh Dao.”

Vô tình kêu lên, Thanh Dao không có nhìn hắn, trước đây, nàng cảm thấy Vô tình là một người quan trọng của nàng, bọn họ tuy rằng cũng không nói thương, không nói yêu, thế nhưng phần tình cảm như có như không kia lại càng thêm động lòng người, nàng cho là mình có thể làm cho hắn vui vẻ, là người duy nhất trên đời này cho hắn cảm nhận được thế gian ấm áp, nhưng cho tới bây giờ, nàng mới biết được, thì ra trong tim của hắn còn có rất nhiều điều không thể bỏ xuống được, và cũng không phải chỉ có nàng, hay là nói nếu nàng dùng so sánh với những thứ khác, thì nàng không quan trọng bằng người nam nhân trước mắt này. (TT: haiz.. giờ tỷ mới hiểu sao?)

Một nam nhân giống như ma quỷ, sự tồn tại của hắn chỉ mang đến thống khổ cho nhiều người, nhưng Vô tình lại không nhẫn tâm xuống tay.

Thanh Dao nhìn chằm chằm Hoa Văn Bác trầm giọng mở miệng: “Ngươi đem thuốc giải cho hắn, ta có thể đi theo ngươi, ta làm người của ngươi.”

Tiếng nói nàng vừa dứt, trong bóng đêm vài thanh âm vang lên.

“Chủ tử ( nương ).”

Mà trong chuyện này người thống khổ nhất chính là Vô tình, sắc mặt của hắn trắng bệch, từ trên xuống dưới đều là băng lạnh, sự giá lạnh bao phủ hắn, hắn tuyệt vọng kêu một tiếng: “Thanh Dao.”

Thanh Dao quay đầu cười nhìn hắn, khóe môi ôn nhu như nước, chậm rãi mở miệng.

“Vô tình, ta nhận của ngươi quá nhiều ân tình, lúc này đây để ta hi sinh một ít, cũng chỉ có như vậy trái tim của ta mới có thể dễ chịu một chút.”

Nàng tuy rằng nói như vậy, thế nhưng Vô tình lại không cảm giác được một phần nóng bỏng trong lời nói của nàng, tựa hồ cái gì cũng đều phai nhạt, trong lòng giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến người ta hận không thể trong nháy mắt hít thở không thông mà chết.

“Được, ” Hoa Văn Bác đáp ứng một tiếng, sảng khoái lấy ra một viên hồng đan hoàn, đưa lên cao ném đi, ném tới trong tay Vô tình, Vô tình đưa tay tiếp lấy, liền biết kỳ thực thuốc này chỉ có thể để cho hắn một tháng không phát tác mà thôi, Hoa Văn Bác không cần để ý nữa, xoay mình dẫn theo Thanh Dao nhanh như chớp bayvào trong bóng đêm, chớp mắt đã bay xa đến hơn mười trượng.

Mà thủ hạ của hắn cũng theo sát phía sau biến mất không thấy.

Mạc Sầu cùng Mạc ưu kinh hãi, kể cả ŧıểυ Ngư nhi, ba người hét rầm lên.

“Chủ tử ( nương ).”

Trong bóng đêm thanh âm của Thanh Dao xa xa gần gần truyền đến: “Mạc Sầu chiếu cố tốt ŧıểυ Ngư nhi.”

Mạc Sầu quay đầu nhìn theo ŧıểυ ngư nhi từ trong góc phòng lao tới, thân thể nho nhỏ lúc này từ lâu đã lệ rơi đầy mặt, nàng chỉ hận chính mình sức mạnh không đủ, không có năng lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn nương bị người ta bắt đi, ngay tại giờ khắc này, nàng đã hạ lời thề, nhất định phải chuyên cần tập luyện võ công.

Mạc Sầu muốn chiếu cố ŧıểυ Ngư nhi, nên không thể thoát thân, bởi vì đây là mệnh lệnh của chủ tử, nàng rất nhanh quay đầu mệnh lệnh Mạc ưu bên cạnh: “Nhanh, ngươi đuổi theo bọn họ, nhất định phải theo bọn họ, có tin tức gì lập tức bẩm báo cho chúng ta.”

Vô tình quay đầu nhìn về Thanh phong cùng Minh Nguyệt ở phía sau, trầm giọng mở miệng: “Đi, đuổi kịp bọn họ.”

“Dạ, công tử.” Ba thân ảnh giống như phi ngư chớp mắt biến mất không thấy.

Trong cốc trở nên vắng vẻ, chỉ có hai người Mạc Sầu cùng ŧıểυ Ngư nhi, còn có mấy người hạ nhân trong cốc nữa, bọn họ tựa hồ cũng bị thương, Mạc Sầu phất phất tay: “Các ngươi đều đi xuống đi.”

“Dạ.” Vài người lui xuống, ŧıểυ Ngư nhi khóc xong, đứng ở dưới hành lang mắng to lên.

“Ta rủa ngươi tử nam nhân, dám bắt nương ta, ông trời nhất định sẽ trừng phạt ngươi, nhất định sẽ.”

Mạc Sầu đứng ở phía sau của nàng, đè nén bi thương chính mình, nhu hòa mở miệng: “ŧıểυ Ngư nhi, đi nghỉ ngơi đi, chủ tử là người tốt tự có trời phù hộ, nàng sẽ không có việc gì, dọc theo đường đi chúng ta đã gặp bao nhiêu nguy hiểm, cũng đều hóa hiểm thành an, vì thế ngươi đừng lo lắng.”

“Thế nhưng lúc này ta sợ hãi.”

ŧıểυ Ngư nhi thì thào, người nam nhân kia nhìn qua âm hiểm độc ác, hơn nữa không từ thủ đoạn, các nàng làm sao mà không sợ hãi.

Mạc Sầu ngồi xổm người xuống, ôm chặt ŧıểυ Ngư nhi, hai người rúc vào nhau sưởi ấm, cùng nhau ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm vẫn chiếu ánh sáng chói mắt như cũ.

Luôn luôn vô sự yên lặng vô tình cốc lúc này lâm vào khủng hoảng chưa bao giờ có, người trong cốc cũng biết chủ tử bị người bắt đi, ngay cả những hài tử kia cũng biết, đều la hét muốn đi ra ngoài cứu chủ tử, chỉ là công phu của bọn hắn vẫn không được thành thục, đi ra ngoài chẳng qua sẽ bị liên lụy, hoặc làm bị thương chính mình mà thôi, Mạc Sầu bởi vì tâm tình không tốt, nên đem tất cả mọi chuyện, giao cho ŧıểυ đào, để cho nàng giám thị bọn nhỏ luyện tập.

Chương 119.2

Mà nàng cùng ŧıểυ Ngư nhi an tâm ở trong cốc chờ, hai ngày rất nhanh qua đi, thế nhưng hai ngày này, lại dài dằng dặc giống như đã nhiều năm.

nɠɵạı trừ dày vò thì vẫn là dày vò.

Đến ngày thứ ba, ŧıểυ Ngư nhi nhịn không được năn nỉ Mạc Sầu: “Mạc di, chúng ta xuất cốc đi tìm đi, ta thật lo lắng cho nàng, ta sợ hãi.”

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của nàng mang theo nồng đậm giọng mũi, ŧıểυ nha đầu này luôn luôn cả gan làm loạn, mạnh mẽ kiêu ngạo, nhưng chỉ có việc này, làm cho nàng sợ hãi bất an.

Nhưng mà Mạc Sầu đã đáp ứng chủ tử hảo hảo chiếu cố nàng, nếu như ŧıểυ Ngư nhi xuất cốc, mà rơi xuống trên tay người xấu, chỉ sợ nàng không có cách nào hướng chủ tử công đa͙σ, cho nên bọn họ vẫn là an tâm ở trong cốc chờ đi.

Thế nhưng ŧıểυ Ngư nhi tinh thần càng ngày càng sa sút , đến ngày thứ ba, từ sáng nàng đã không ăn cái gì, nàng tuyên bố, nếu như Mạc Sầu còn không mang nàng xuất cốc, nàng sẽ tuyệt thực, chết đói ở trong vô tình cốc, dù sao nương xảy ra chuyện, nàng và nương sẽ cùng nhau chết đi.

Mạc Sầu lúc đầu thì thèm không để ý, nhưng khi nhìn nàng từ sáng sớm đến buổi trưa cũng không ăn một miếng gì, thì đau lòng đến cực điểm, một điểm chút thần cũng không có, cuối cùng chỉ phải đáp ứng nàng, chờ đến tối, nếu như qua đêm nay, các nàng vẫn không có một điểm tin tức, thì nàng liền mang ŧıểυ Ngư nhi xuất cốc đi tìm chủ tử.

Nàng vừa nói xong chuyện này, ŧıểυ Ngư nhi liền nháy mắt mở miệng.

“Mạc sầu di, ta thật đói bụng, ngươi đi nấu ít đồ cho ta ăn đi.”

“Được.” Mạc Sầu gật đầu, sờ sờ đầu ŧıểυ Ngư nhi, ŧıểυ nha đầu này thực sự là quá thông minh rồi, trưởng thành nhất định là một người ngoan cố, vì đạt được mục đích, hoàn toàn không từ thủ đoạn.

Mạc Sầu quay đầu ly khai, để lại ŧıểυ Ngư nhi một người đứng ở trước cửa, si ngốc nhìn ngoài rừng đào, ánh mắt nháy cũng không nháy một chút, nếu như nương không trở về thì phải làm sao bây giờ?

Đúng lúc này, bỗng nhiên có vài đa͙σ thân ảnh cao lớn, từ trong rừng đào chạy ra, ŧıểυ Ngư nhi nghe được thanh âm, mừng rỡ đứng thẳng người, rất nhanh nhìn sang.

Đáng tiếc cũng không phải nương, mà là mấy người nam tử thân hình cao lớn.

Nam tử dẫn đầu mày rậm hẹp dài đen như mực nhuộm, chạy xéo đến hai bên tóc mai, đôi mắt đẹp xếch lên, như một mặt hồ xanh biết, da thịt oánh nhuận mịn màng, mái tóc đen chỉ dùng một cây kim trâm cố định lên cao, hắn mặc một bộ trường bào màu tím, vạt áo cùng tay áo thêu kim tuyến vòng quanh, đai lưng cùng màu buông xuống những tua rua ngũ sắc, phù hợp với đôi giày cùng màu với y phục, người nam nhân này lớn lên thật là tuấn, so với Vô tình thì ngang nhau, cũng có thể so sánh với Văn Ngọc tam hoàng tử mà nàng đã gặp qua.

Vô tình tinh xảo giống như một khối thủy tinh trong suốt, mà Văn ngọc tựa như một đóa tường vi xinh đẹp, nam nhân này thì có thể sánh bằng cây mẫu đơn, phong hoa tuyệt đại đồng thời quanh thân phóng đãng, giơ tay nhấc chân, mang theo phong phạm vương giả trời sinh, làm cho người ta không dám khinh thường.

Hắn là người phương nào? Sao lại vào Vô tình cốc.

ŧıểυ Ngư nhi nghiêm mặt, lãnh trừng mắt một đám người đang đi tới kia.

Người tới chính là Huyền đế cơ trí khôn khéo trong mắt thế nhân, đôi mài hẹp dài mi của hắn hơi nhíu, đôi mắt đảo qua, bình tĩnh nhìn ŧıểυ nha đầu đáng yêu đứng trước cửa, nha đầu kia một thân hồng nhạt la quần, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, da thịt kiều diễm giống như hoa đào, đôi mài dài nhỏ tinh xảo, cặp mắt phượng xinh đẹp, đang híp lại lạnh lùng giận trừng mắt bọn họ.

Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhìn ra ŧıểυ nha đầu này là người phương nào, trong lòng kích động hận không thể tiến lên ôm lấy nàng.

Nàng là nữ nhi của hắn, Đại huyền trưởng công chúa.

Mộ Dung Lưu Tôn con ngươi càng phát ra sâu thẳm chìm mị, hắn cố gắng cực lực ổn định chính mình kích động, hắn sợ làm nữ nhi đáng yêu trước mắt sợ hãi, bởi vì nàng chưa từng gặp qua hắn.

ŧıểυ Ngư nhi mắt thấy vài người đi tới bên cạnh nàng, đã sớm từ hành lang thối lui đến trước cửa hai tay chống nạnh mở miệng, đáng yêu nhìn tuấn mị tuấn mỹ nam tử trước cửa.

“Ngươi là ai a?”

“Phụ hoàng của ngươi.” Mộ Dung Lưu Tôn nói mang theo cuồng vọng bá đa͙σ trời sinh, một loại thái độ cùng kiêu ngạo của làm người phụ thân ẩn ở trong đó, đáng tiếc ŧıểυ Ngư nhi vừa nghe lời của hắn, sắc mặt đột nhiên tối sầm, gần nhất cơn tức của nàng quá lớn rồi, lại tự dưng có một người nam nhân muốn chiếm tiện nghi của nàng, lập tức, tức giận mắng.

“Ngươi dám can đảm chiếm tiện nghi của cô nãi nãi.”

Nàng vừa nói xong, mắt vừa đảo hướng bên trong mệnh lệnh: “ŧıểυ Tôn, lên, giúp ta giáo huấn một chút lão nam nhân này.”

Thanh âm của nàng vừa rơi xuống, một vật thể tuyết trắng, cao to từ trong phòng chạy như bay ra, đánh về phía con mồi, trong lúc nhất thời trên khoảng đất trống trước cửa, một người một sói, đánh cho thiên hôn địa ám, mà ŧıểυ nha đầu đứng ở trên hành lang rung đùi đắc ý xem náo nhiệt, thỉnh thoảng vỗ tay nỗ lực kêu lên: “Đánh cho không tệ, ŧıểυ Tôn, đánh thắng phần thưởng của ngươi là hai khúc xương.”

Mộ Dung Lưu Tôn võ công lợi hại, nếu không phải sợ làm bị thương con sói kia, thì hắn chỉ dùng một chiêu là làm cho con chó săn này về với ông bà, nhưng không thể làm như thế, hắn vừa gặp mặt nàng nên không muốn cùng nữ nhi ghi thù, bởi vậy mới chịu đựng không ra tay tàn nhẫn.

Bất quá nghĩ đến tên nữ nhi vừa kêu, đôi môi lạnh mỏng nhịn không được co rút vài cái, cái gì gọi là ŧıểυ Tôn, là ai đặt tên a?

Ánh mắt đột nhiên u ám không ngớt, nɠɵạı trừ nữ nhân kia, thực sự nghĩ không ra người thứ hai, nàng không chỉ hưu hoàng đế, ngay cả một con chó cũng gọi tên của mình, hắn cũng không cảm thấy tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười.

Ở phía sau Mộ Dung Lưu Tôn, Trường Đình cùng Đoạn Hồn đứng đầu tứ đại ám vệ, còn có hai đại nội cao thủ, mấy người này vừa nhìn bộ dáng ŧıểυ nha đầu, lại nghe lời hoàng thượng nói, liền biết ŧıểυ nha đầu trước mắt chính là trưởng công chúa mà hoàng hậu sinh hạ, không biết có nên giúp đỡ hoàng thượng hay không, đây chỉ là một con chó săn nho nhỏ, nếu hoàng thượng muốn đối phó nó, chỉ sợ một kích là xong, thế nhưng hoàng thượng cũng không có làm như vậy, e là không muốn làm bị thương sủng vật của ŧıểυ nha đầu này, mới có thể đánh hơn hai chiêu, làm cho trưởng công chúa cao hứng một ít.

ŧıểυ Ngư nhi đang xem náo nhiệt, thì Mạc Sầu trong tay bưng khay thức ăn từ đầu hành lang đi tới, vừa nghe đến động tĩnh trước cửa, lập tức cước bộ lướt nhẹ, rất nhanh đã đi tới bên cạnh ŧıểυ Ngư nhi, quan tâm hỏi: “ŧıểυ Ngư nhi, đã xảy ra chuyện gì?”

“Lại có người xông vào trong cốc, ta đang làm cho ŧıểυ Tôn giáo huấn hắn?”

Nàng nói xong, dùng tay chỉ vài người đứng dưới hành lang, lúc này nam nhân mặc tử sắc trường bào vung tay lên, một cổ cuồng phong mạnh mẽ phát ra, làm cho con chó săn kia chịu không nổi phát ra tiếng kêu nức nở, chạy trở về, ŧıểυ Ngư nhi không hài lòng hừ một tiếng: “ŧıểυ Tôn, ngươi thật là vô dụng, cứ như vậy mà chạy trối chết, hành vi này là của nam nhân sao? Phải biết rằng là một người nam nhân nha.”

ŧıểυ nha đầu đang dạy dỗ dã lang cúi đầu kia, lúc nhìn Mạc Sầu mới thấy những người tới, sắc mặt đại biến, lập tức đem khay để xuống trên hành lang, rất nhanh tiêu sái đi đến, quỳ xuống, cung kính mở miệng: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”

“Đứng lên đi.”

“Tạ ơn hoàng thượng.” Mạc Sầu đứng dậy lui qua một bên, mà ŧıểυ Ngư nhi há to miệng nhìn hết thảy trước mắt, thật lâu mới chỉ vào Mộ Dung Lưu Tôn, chậm rãi mở miệng: “Hắn là hoàng thượng?”

“ŧıểυ Ngư nhi, mau tới đây, đây là phụ hoàng của ngươi.”

“Phụ hoàng.” ŧıểυ Ngư nhi lập lại một lần, ngẩng đầu quan sát nam tử trước mắt, gương mặt kia thật là có chút cảm giác quen thuộc, hóa ra dung mạo của mình lớn lên cùng hắn cực giống, thảo nào lúc trước có chút là lạ, nguyên lai là phụ hoàng của nàng, nhưng nghĩ đến nương nàng đã rời cung, hơn nữa nàng hiện tại tên gọi Mộc ŧıểυ Ngư, liền lập tức đem đầu đưa thật cao, chậm rãi mở miệng.

“Ta không có phụ hoàng, ta chỉ có nương, ta là Mộc ŧıểυ Ngư.”

Trên khoảng đất trống, tất cả mọi người ngây dại, không nghĩ tới trưởng công chúa tuổi còn nhỏ, tư duy lại đặc biệt như vậy, ngay cả Mộ Dung Lưu Tôn cũng rất kinh ngạc, chẳng lẽ thật là đứa nhỏ mà nàng sinh, nàng dùng cách của thế giới kia để giáo dục đứa nhỏ, vì thế ŧıểυ Ngư nhi mới có thể thông minh như vậy sao? Nàng ấy thực sự không giống một hài tử một hai tuổi, mà giống một đứa nhỏ đã lớn đầy khôn khéo.

Trường Đình cùng Đoạn Hồn rất sợ chủ tử tức giận, quay đầu nhìn chủ tử, chỉ thấy chủ tử cũng không có tức giận, ngược lại vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Lúc này Mạc Sầu ùm một tiếng quỳ xuống đất.

“Hoàng thượng, xin người hãy cứu chủ tử đi.”

Nếu như nói trong thiên hạ còn có ai có thể đối kháng với Đan Phượng quốc hoàng phu nương nương, nɠɵạı trừ hoàng thượng sẽ không còn có người thứ hai, vì thế Mạc Sầu mới có thể mở miệng cầu hoàng thượng xuất thủ.

Mộ Dung Lưu Tôn có chút khó hiểu, lạnh lùng nhìn Mạc Sầu, thanh âm lạnh lùng chậm rãi như nước vang lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm hoàng thượng, chủ tử bị hoàng phu nương nương của Đan Phượng quốc bắt đi, hắn chính là phụ thân của Vô tình, cầu hoàng thượng hãy cứu chủ tử.”

Chương 119.3

Khuôn mặt tuấn mị của Mộ Dung Lưu Tôn, nháy mắt bao phủ sự u ám, hắn cắn răng lời nói lan toả sự lạnh giá.

“Đi.” Nói xong liền quay lại nhanh như gió chuẩn bị ly khai, ŧıểυ ngư nhi vẫn đứng ở trên đài cao, vừa nhìn thấy bọn họ muốn đi, vội vàng nhảy xuống, ba bước thành hai bước chạy về phía thân ảnh ở trước , đưa tay lên lôi chặt tử sắc trường bào của Mộ Dung Lưu Tôn.

Mộ Dung Lưu Tôn dừng bước, quay đầu nhìn phía nữ nhi của mình, đôi mắt đen kịt như mực mở to hiện lên ánh sáng hỏa hoa, không tự ti cũng không kiêu ngạo mở miệng.

“Nếu như ngươi mang theo ta đi tìm nương, ngươi chính là phụ hoàng của ta, bằng không sau này ta không có phụ hoàng.”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, không khí lập tức cứng đờ, vài người đều cảm thấy ngực cứng lại, họ cảm nhận được bốn phía bao phủ một tầng sương giáng.

Công chúa thật to gan a, dám trực tiếp uy hiếp hoàng thượng, sự cuồng vọng không bị cản trở này, thật là có điểm giống hoàng thượng, bất quá cũng rất giống hoàng hậu nương nương.

Huyền đế cũng không có tức giận, ngược lại rất vui vẻ, trên khuôn mặt tuấn mĩ vô trù, hơi thở lạnh mỏng đã loảng đi một ít, nhẹ giọng mở miệng: “Được.”

Hắn đáp ứng ŧıểυ Ngư nhi, là vì nữ nhi của mình, hắn chưa từng có chiếu cố qua, nếu nàng có yêu cầu gì, hắn có thể nào không đáp ứng đâu, bất quá vì sợ ŧıểυ Ngư nhi bị thương tổn, nên ngẩng đầu trầm giọng mệnh lệnh: “Mạc Sầu, nhất định phải bảo vệ tốt trưởng công chúa.”

“Dạ, hoàng thượng.”

“Sau này không nên gọi ta là hoàng thượng.” Huyền đế lãnh mị mở miệng, hắn đưa tay lên, đôi bàn tay to thon dài hữu lực dắt bàn tay nhỏ bé mềm mại của ŧıểυ Ngư nhi, từ từ mở miệng: “Đi, phụ hoàng dẫn ngươi đi tìm nương.”

Thần thái cùng khí phách phóng đãng kia, có thể thấy là đương thời đệ nhất nhân, ŧıểυ Ngư nhi theo sát phía sau hắn, nhìn thân ảnh cao lớn kia, không biết là bởi vì máu mủ tình thâm, hay nàng thật sự cảm thấy nam nhân này có năng lực, nói chung trong lòng có một cảm giác kiên định.

Mà trong lúc nàng đang nghĩ đến nhập thần, thì ŧıểυ thân thể đột nhiên bay lên, đã bị hoàng thượng bế lấy, bay lên trời, rất nhanh lắc mình ra khỏi ao đầm.

Bộ pháp lưu loát chỉnh tề, nguyên lai hắn cũng biết kỳ môn độn giáp, không chỉ phá trận pháp trên ao đầm, còn giải trận pháp đào hoa lâm, mới có thể dễ dàng vào cốc.

ŧıểυ Ngư nhi nhìn hết thảy trước mắt, trong lòng bỗng nhiên buông lỏng, có một niềm tin thật sâu , hắn nhất định có thể cứu mẫu thân trở về.

Mạc Sầu nhìn thân ảnh phía trước, chỉ thấy thân hình cao lớn tuấn mỹ của hoàng thượng, một thân tử sắc trường bào bị gió lay động, trong tay ôm ŧıểυ Ngư nhi, thần thái tự nhiên đến cực điểm, tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt, hai phụ nữ lại không bài xích nhau, ở chung rất hòa hợp, ŧıểυ Ngư nhi trước đây dường như là rất bài xích hắn, không nghĩ tới hoàng thượng lại rất dễ dàng thu phục lòng của nàng, có lẽ nguyên do là máu mủ tình thâm đi.

Đoàn người rất nhanh tới bờ bên kia, Huyền đế buông ŧıểυ nữ nhi trong lòng ra, mâu quang nhu hòa nhìn nàng liếc mắt một cái: “Không có sao chứ.”

ŧıểυ Ngư nhi lắc đầu, chớp mắt, trong lòng bỗng nhiên chảy xuôi hơn dòng nước ấm, tuy rằng hắn là một hoàng đế cao cao tại thượng, thế nhưng lại gợi lên tình cảm cha con trong lòng của nàng, chính là tình yêu thương của phụ thân mà ở kiếp trước nàng khát vọng, tựa hồ trong thiên hạ chỉ cần có phụ thân tồn tại, thì cái gì cũng đều không cần sợ.

“Không có việc gì, phụ hoàng.”

ŧıểυ Ngư nhi lời nói cực kỳ tự nhiên, Huyền đế nghe xong, đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng, đôi môi lạnh mỏng nhất câu, cười nói: “ŧıểυ Ngư nhi thật ngoan, sau này muốn cái gì, cứ nói cho phụ hoàng biết, phụ hoàng nhất định sẽ tặng thứ mà ngươi rất muốn đó.” Hoàn toàn là một dạng phụ thân sủng nữ nhi.

Trường Đình cùng Đoạn Hồn còn có hai cao thủ đại nội, đều nhìn hình ảnh trước mắt mà ngây người, đây là hoàng thượng sao? Là hoàng thượng một thân lãnh mị, hàn khí bốn phía sao?

Lúc này trên mặt hắn ánh sáng rạng rỡ chói mắt, xán lạn như hoa đào.

ŧıểυ Ngư nhi thật cao hứng, dùng sức gật đầu, trong lòng suy nghĩ, có một phụ hoàng như vậy thật không tồi a, hắn không chỉ thương yêu ngươi, hơn nữa lớn lên lại thế tuấn như thế, so với người khác cũng không kém a.

ŧıểυ Ngư nhi đang mân mê suy nghĩ, chợt nhớ tới cái gì đó, liền phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Huyền đế biến sắc, đạm nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”

“Phụ hoàng, ta đem ŧıểυ Tôn cùng Mao Tuyết Cầu để quên ở trong cốc rồi, ta không ở đấy, chúng nó sẽ nhớ ta.”

Vài người ồ lên, nhất là khi nghe được tên của con chó săn kia, khóe miệng co rút, cực lực nhịn cười, mà Mạc Sầu ở bên cạnh vội vàng kéo ŧıểυ Ngư nhi: “Không có chuyện gì, ngươi đừng lo lắng, chúng ta rất nhanh sẽ trở về thôi.”

“Được.” ŧıểυ Ngư nhi gật đầu.

Huyền đế quay đầu nhìn rừng rậm xanh tươi phía trước, sắc mặt trong nháy mắt khôi phục băng lãnh, quanh thân hàn khí, hắc đồng sâu thẳm như vực sâu vạn trượng, làm cho người ta mỗi khi liếc mắt nhìn, đều cảm thấy hoảng hốt.

Thế nhưng ŧıểυ Ngư nhi một điểm cũng không sợ hãi, vươn tay nắm bàn tay to của Huyền đế, nhu hòa mở miệng: “Phụ hoàng, chúng ta đi thôi.”

“Được, đi tìm nương ngươi.”

Huyền đế ra lệnh một tiếng, đi đầu mang theo nữ nhi tiến vào rừng rậm, đoàn người xuống núi, ngoài núi có chiếc xe ngựa xa hoa chờ sẵn, Huyền đế dẫn nữ nhi cùng Mạc Sầu lên xe ngựa, những ám vệ khác thì cưỡi ngựa theo đuôi sau đó, một tấc cũng không rời để bảo vệ.

Đoàn người ngồi xe ngựa đi thẳng đến Đan Phượng quốc, lúc tới gần biên cảnh của Đan Phượng quốc, Huyền đế dịch dung một chút, bởi vì Đan Phượng quốc cùng Huyền Nguyệt đang giao hảo, chính mình mạo muội xuất hiện ở Đan Phượng, nếu như làm cho những người có ý đồ nhìn thấy, chỉ sợ sẽ rất khó giải thích, Đan Phượng nữ hoàng nhất định nghĩ hắn dụng tâm kín đáo.

Huyền đế dịch dung xong, nghiễm nhiên là một người khác, nhưng là lại làm cho Mạc Sầu có cảm giác quen thuộc, môi của nàng nhịn không được run lên một cái, trong xe ngựa nàng nhìn Huyền đế hồi lâu mới mở miệng.

“Nguyên lai hoàng thượng đúng là Ngân hiên.”

Huyền đế con ngươi sâu thẳm, bí hiểm nhếch chút môi, thần sắc đạm mạc mở miệng.

“Ngân hiên là thân phận lúc ta khi còn đang ở Thiên Sơn học nghệ , dùng để đi lại giữa các quốc gia để tạo dựng cơ sở.”

Nói xong, hắn liền không lên tiếng nữa, đạm nhiên trầm mặc, bên cạnh Mạc Sầu ngồi suy nghĩ, thật lâu mới bình phục tâm tình, không nghĩ tới lúc trước người cứu chủ tử một mạng đúng là hoàng thượng, tình cảm của hoàng thượng đối với chủ tử cũng không hề kém Vô tình, chỉ sợ càng sâu hơn a, hai nam nhân này đều làm người ta đau lòng.

Chương 119.4

Bên cạnh ŧıểυ Ngư nhi nhìn Mạc Sầu vẻ mặt kích động, kỳ quái cau mài một chút: “Làm sao vậy? Mạc Sầu di.”

“Lúc trước chủ tử ở ngoài cốc gặp phải nguy hiểm, thiếu chút nữa mất mạng, may mà hoàng thượng đúng lúc xuất hiện, cứu nàng một mạng, chỉ là khi đó, hắn bộ dáng giống hiện tại, vì thế mọi người chúng ta không ai nhận ra hắn.”

Nguyên lai là như vậy a, ŧıểυ Ngư nhi vừa nghĩ tới phụ hoàng cứu nương, trong lòng lại sinh ra kiêu ngạo, tựa hồ phụ hoàng làm tất cả mọi chuyện đều là đương nhiên, thế nhưng nàng có chút ít hoang mang, phụ hoàng nhìn qua quan tâm nương như vậy, tại sao lại để nương đi, nghĩ đến đây nàng cuối cùng nhịn không được thốt ra.

“Phụ hoàng, người vì sao không cần chúng ta?”

Nàng nói xong câu đó, ánh mắt có chút buồn bã, bởi vì không ai muốn như vậy cả.

Huyền đế còn không có mở miệng, thì bên cạnh Mạc Sầu đã sớm giải thích: “ŧıểυ thư nhỏ, hoàng thượng cũng không phải không cần ngươi, là chủ tử một mình mang ngươi rời cung?”

“Vì sao a?” ŧıểυ Ngư nhi thật tò mò, chớp đôi mắt xếch, người có mắt đều có thể thấy được, phụ hoàng lớn lên vừa tuấn lại mỹ, hơn nữa rất quan tâm nương, nương tại sao lại muốn rời đi?

Cái này Mạc Sầu không biết trả lời như thế nào, ngồi ở đối diện ŧıểυ Ngư nhi, Huyền đế lời mở miệng nói thấm thía: “Việc này không nên trách nương ngươi, là lỗi của phụ hoàng, nói chung, từ nay, phụ hoàng nhất định sẽ không rời xa mẹ con ngươi, ngươi yên tâm đi.”

“Phụ hoàng, ta tin người.”

ŧıểυ Ngư nhi dùng sức gật đầu, hiện tại người nàng có thể tin chỉ có phụ hoàng, hơn nữa, hắn cao to khí phách, tư thái bễ nghễ thiên hạ khiến nàng tin tưởng hắn có thể làm được.

Đoàn người thuận lợi vào biên cảnh Đan Phượng quốc, xe ngựa xa hoa một đường hướng hoàng thành Đan Phượng quốc mà đi.

Tiến vào Đan Phượng quốc, Trường Đình đã phát ra tin tức, làm cho thủ hạ mau chóng điều tra rõ gần đây Đan Phượng quốc hoàng phu nương nương có hành động kỳ quái gì.

Mà đoàn người bọn họ mới vừa tiến vào hoàng thành, liền có người tiến lên đón, chính là thủ hạ của Trường đình, cung kính đem đoàn người dẫn đến tửu lâu xa hoa ở hoàng thành.

Vọng Nguyệt lâu, ở Đan Phượng hoàng thành, mặc dù không phải là tửu lâu xa hoa nhất, nhưng cũng rất nổi danh, kiến trúc bốn tầng, cổ kính, trước cửa người đến người đi, rất là náo nhiệt, ở đây chính là cứ điểm của Trường đình cùng thủ hạ, bọn họ ẩn thân ở trong phố phường, tra được đủ loại tin tức, đưa đến trong tay Huyền đế, vì thế Đan Phượng quốc có bất kỳ động tĩnh gì, đều chạy không thoát bàn tay của Huyền đế, nói cách khác, Đan Phượng quốc cũng có người ẩn thân ở Huyền Nguyệt quốc, đây là điều hiển nhiên giữa các nước với nhau.

Trường Đình dẫn chủ tử thẳng đến một tòa ŧıểυ lâu độc lập phía sau Vọng Nguyệt lâu, đây là chỗ ở của hắn, cũng là chỗ bí ẩn bình thường dùng thương lượng đại sự, lúc này vừa lúc dùng để chiêu đãi chủ tử.

Đoàn người bọn họ mới vừa ngồi vững, liền có người đưa tin tức qua đây.

Đan Phượng quốc hoàng phu nương nương cũng không có động tĩnh gì đặc biệt, thế nhưng lại có tin tức của một người, chính là quỷ y Vô tình, bởi vì thân phận của hắn rất đặc biệt, ngồi ngay ngắn ở trên xe đẩy, một đầu tóc bạc, vì thế rất dễ dàng điều tra ra, hắn ở tại một khách điếm khác.

Huyền đế ngồi ngay ngắn bên trong gian phòng, suy tư xem sẽ bắt đầu điều tra từ nơi nào, hiện tại phải tra rõ Dao nhi ở địa phương nào?

Hắn có nên đi gặp mặt Vô tình hay không, không biết hắn có biết nơi Dao nhi ở không, còn nữa nếu hắn cũng xuất hiện ở đây, thì nói rõ Dao nhi thực sự ở đây.

“Trường đình, ngươi an bài một chút, ta muốn gặp quan viên nơi này, tốt nhất là người có địa vị một chút.”

Huyền đế quay đầu mệnh lệnh Trường đình, có lẽ hắn trước nhất hắn không nên gặp mặt Vô tình, nên điều tra một chút động thái gần đây của nữ hoàng, hơn nữa, nhìn xem nữ hoàng xử lí như thế nào với các hành vi kiêu ngạo của hoàng phu nương nương, lại chuẩn bị xem có nên đi gặp nữ hoàng bệ hạ hay không, nếu như gặp cũng chẳng có tác dụng gì, thì căn bản không cần thiết phải gặp.

“Dạ, chủ tử.”

Trường Đình dẫn người rất nhanh đi ra ngoài, Huyền đế nghiêng người dựa vào một bên nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần, hai đại nội cao thủ thì giữ ở ngoài cửa.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng kêu cung kính của thuộc hạ: “Công chúa, người đã tới?”

“Phụ hoàng đã ngủ chưa?”

Thanh âm của ŧıểυ Ngư nhi, biết nàng tới, Huyền đế con ngươi sáng lên, lãnh mị thanh âm vang lên: “Vào đi.”

“Dạ, chủ tử.”

Thuộc hạ lên tiếng trả lời mở cửa, cung kính mời công chúa đi vào, ŧıểυ Ngư nhi mặc một bộ la quần màu xanh lục, trên đầu vấn hai búi tóc công chúa, cũng không có bất luận trang sức nào khác, Mạc Sầu dùng hai sợ dây lụa đỏ mềm mại một chút buột tóc cho nàng, nhìn qua phiêu dật không gì sánh được, nàng nhẹ nhàng từ bên ngoài đi vào.

Nàng sở dĩ qua đây, là bởi vì nghe Mạc Sầu nói một việc.

Nguyên lai phụ hoàng tên đầy đủ là Mộ Dung Lưu Tôn, như vậy nàng kêu dã lang là ŧıểυ Tôn, không phải là đối phụ hoàng bất kính sao? Nàng cho rằng cần phải hướng phụ hoàng xin lỗi.

“Phụ hoàng.”

“ŧıểυ Ngư nhi tới đây.” Huyền đế nhướng mài một chút, mâu quang đầy gợn sóng nhìn nữ nhi.

ŧıểυ Ngư nhi hiếm khi đoan đoan chính chính hành lễ với hoàng thượng, đây là hành động đối với hành vi của mình nhận sai, nàng ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt, phân nửa mặt bị tóc đen che khuất, một bên kia khóe mắt đoá hoa hải đường giống như yêu mỵ, diện mạo như vậy thực sự rất tuấn tú rất khốc, thế nhưng nàng vẫn thích dung mạo trước của phụ hoàng, rất cuồng dã bá đa͙σ, lại tuấn mỹ.

“Phụ hoàng, ta sẽ cho ŧıểυ Tôn đổi tên khác.”

Vừa mới nói xong, vội vàng che miệng lại, nàng lại nói sai, nói nhiều thành thói quen a.

Trên nhuyễn tháp Huyền đế khóe môi nở nụ cười, cả khuôn mặt đều hòa hoãn, cũng không có tức giận, thanh âm trầm thấp cuốn hút vang lên: “ŧıểυ Ngư nhi nhất định mệt chết đi, hãy sớm một chút nghỉ ngơi đi, phụ hoàng sẽ không để ý.”

Một hoàng đế khoan dung như vậy, ŧıểυ Ngư nhi trong lòng càng quyết tâm muốn đổi tên, bất quá nàng cũng nhìn ra phụ hoàng đã mệt chết đi, hắn nhất định là lo lắng an nguy của nương, vì thế ŧıểυ Ngư nhi rất tự giác cáo an lui ra ngoài.

Trong phòng, Mạc Sầu đang mang vẻ mặt lo lắng đi đi lại lại, mặc dù biết hoàng thượng rất thương ŧıểυ công chúa, sẽ không đối với nàng ấy làm cái gì, thế nhưng trong lòng nàng vẫn rất lo lắng a, thẳng đến ŧıểυ Ngư nhi mang vẻ mặt vui vẻ đi về, thì lòng lo lắng mới rơi xuống đất.

“ŧıểυ tổ tông, ngươi thật là không khiến người khác bớt lo, hoàng thượng không tức giận chứ.”

“Không có a.” ŧıểυ Ngư nhi không cho là đúng trợn trắng mắt, thái độ làm người của phụ hoàng rất tốt, thật không biết Mạc Sầu lo lắng cái gì, bất quá sự quan tâm của nàng ấy cũng làm mình thấy vui vẻ, chỉ là không biết nương hiện tại thế nào? ŧıểυ Ngư nhi vừa nghĩ tới an nguy của Thanh Dao, cả người lập tức yên lặng đi xuống, hữu khí vô lực ghé vào trên nhuyễn tháp.

“Nương hiện tại không biết thế nào?”

“ŧıểυ thư nhỏ đừng lo lắng, chủ tử không có việc gì, người tốt tự có trời phù hộ, lão thiên nhất định sẽ phù hộ nàng một chút việc cũng không có, nàng bao nhiêu lần đều có thể gặp dữ hóa lành.”

Mạc Sầu đáy lòng cũng bất an, thế nhưng vẫn cố trấn an ŧıểυ Ngư nhi, lúc này đây tựa hồ so với dĩ vãng cànghung hiểm hơn rất nhiều, bởi vì người nam nhân kia, căn bản không có chút tình người, thủ đoạn độc ác, tàn bạo vô lương…

Trong phòng an tĩnh lại, không biết ŧıểυ Ngư nhi là bởi vì quá mức thương tâm, hay là mệt mỏi thật sự, nàng đã ghé vào trên nhuyễn tháp mà ngủ, ánh mặt trời theo khe cửa sổ chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng phấn nộn của nàng, mài dài nhỏ, lông mi thật thẳng, ánh mắt của nàng cùng lông mi thực sự rất giống hoàng thượng, chỉ cần liếc mắt một cái, sẽ nhìn ra nàng là đứa nhỏ của ai, thật là kỳ quái, Mạc Sầu nhíu mày, rõ ràng đứa nhỏ là ŧıểυ thư sinh, sao lại không giống ŧıểυ thư, trái lại càng giống hoàng thượng…

Đến lúc chạng vạng, trong một nhã gian của Vọng Nguyệt lâu, một căn phong lịch sự tao nhã xa hoa.

Một nam tử tùy ý ngồi nghiêng, thần thái lười nhát, tóc đen dùng một sợi dây buộc lại, hết lần này tới lần khác trước mặt có một ít tóc đen che ở nửa bên mặt của hắn, mà một nửa mặt kia, lại tuấn mỹ như ngọc, có một đóa hải đường kiều diễm nở rộ, xinh đẹp mị hoặc, quanh thân tùy ý phóng đãng.

Ở một đất nước như Đan Phượng quốc, nam tử như vậy rất ít, vì thế một nữ tử từ bên ngoài đi vào, trong con ngươi hiện lên kinh diễm, khóe môi nhất câu, đó là ý cười, nàng chính là Đan Phượng quốc Lễ bộ Thị lang Chu kiệt Phương, trên dưới ba mươi tuổi, khuôn mặt được bảo dưỡng thỏa đáng, ánh mắt nhìn chằm chằm nam tử đối diện, thật giống như con cọp nhìn thẳng con mồi.

Cũng không chờ người ta bắt chuyện, liền trực tiếp ngồi vào phía đối diện Ngân hiên, Trường đình đi tới, tự mình dâng trà cho bọn họ, Ngân hiên vung tay lên, hắn chậm rãi lui ra ngoài, canh giữ ở ngay cửa, thủ hạ của Lễ bộ Thị lang mang đến là hai nữ nhân, cũng đứng ở bên ngoài coi chừng, nhìn hai người Trường đình cùng Đoạn Hồn, mắt lộ tinh quang, giống như thấy được con mồi ngon, từ trên xuống dưới đánh giá, hận không thể trực tiếp nhào lên.

Trường Đình cùng Đoạn Hồn lạnh lùng trừng mắt đi qua, ánh mắt lợi hại như đao, có thể khiến hai nữ nhân kia thu liễm một ít.

Trong nhã gian, Chu Kiệt Phương, vừa quan sát Ngân hiên, một bên cười mở miệng: “Không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Ngân Hiên xoay mình ngước mắt nhìn sang, đôi mắt đen thật giống như một hồ băng, làm người ta lạnh thấu xương, Chu Kiệt Phương ngực cứng lại, lập tức thu hồi ý niệm dâm tà trong đầu, tuy rằng Đan Phượng quốc là nữ tử vi tôn, thế nhưng cùng nước khác qua lại giao hảo, rất nhiều cường quyền nam tử cũng đi vào, cho nên nàng cũng không dám đánh giá lầm đối tượng, làm hại chính mình tiền mất tật mang.

“Ta nghĩ cùng Chu đại nhân làm một khoản giao dịch?”

Ngân Hiên thanh âm lạnh lùng vừa vang lên, trong tay đã đưa ra một tấm ngân phiếu, trực tiếp đặt ở trên bàn, Chu Kiệt Phương đưa tay lên nhận lấy, nhìn thấy chữ số ở mặt trên, không khỏi mở to hai tròng mắt, tựa hồ bị không ít kinh hách, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nam tử đối diện, hắn đến tột cùng là ai, không chỉ đẹp đẽ, lại còn bí hiểm, xuất thủ hào phóng như thế, không phú tức quý, vậy hắn tìm chính mình nói giao dịch gì, nàng nhất thời không dám động, một vạn hai ngân phiếu, cũng không phải là giao dịch đơn giản.

“Ngươi hãy nói trước là chuyện gì đi?”

“Ta nghĩ muốn nghe một chút, nữ hoàng gần nhất có hành động gì khác thường không?”

Đây là chuyện mà Ngân hiên quan tâm nhất, nếu như nữ hoàng tất cả đều bình thường, sẽ dễ dàng hơn nhiều, hiện tại Vô tình không nghe mệnh lệnh của hoàng phu nương nương, chỉ sợ hắn đã sớm đem ý niệm trong đầu động đến trên người nữ hoàng.

“Hoàn hảo a, rất tốt, tất cả bình thường.”

Chu Kiệt Phương nghi hoặc nháy mắt, nam nhân này hỏi thăm nữ hoàng làm gì, chẳng lẽ muốn vào cung làm phi, chuyện này là không thể nào, Chu kiệt phương nghĩ vậy liền nở một nụ cười.

“Ngươi nghĩ nhập hậu cung sao? Chuyện này không thể nào, người nào mà không biết Đan Phượng quốc hoàng phu nương nương chúng ta lớn lên rất đẹp, hơn nữa rất thích ăn giấm chua, nữ hoàng luôn luôn chỉ sủng mình hắn, ngươi tiến cung, chỉ là tự tìm đường chết mà thôi, hắn nếu nhìn không vừa mắt ngươi, chỉ sợ ngươi vô pháp sinh tồn.”

Chương 119.5

Nói đến đây, Lễ bộ Thị lang cũng hạ thấp âm lượng, nhìn hắn lớn lên xinh đẹp, nàng thật không muốn để cho hắn đi chịu chết.

Ngân hiên vừa nghe lời này, xem ra nếu hắn đi gặp nữ hoàng cũng không được gì, chỉ có tìm được nơi giam giữ Thanh Dao, tự mình sẽ động thủ đem người mang đi.

Thế nhưng nàng hiện tại là ở nơi nào đây? Ngân Hiên cau mài một chút, chậm rãi mở miệng: “Ta chỉ muốn mời Chu Kiệt Phương đại nhân giúp ta tra một chút, trong cung có cất giấu một nữ nhân nào hay không, chỉ cần Chu đại nhân giúp ta tìm hiểu được. Ta sẽ trả giá gấp đôi, hơn nữa việc này sẽ không quan hệ đến Chu đại nhân.”

Ngân Hiên vừa nói xong, Chu Kiệt Phương không chịu nổi thở hổn hển, nam nhân này mất hơn hai vạn lượng chỉ để hỏi thăm một nữ nhân sao?

Trong cung làm sao lại có nữ nhân khác, chẳng lẽ là phi tần nào cất dấu nữ nhân, đây chính là một cơ hội lập công lớn thật tốt, Chu Kiệt Phương tính toán, có thể được bạc, lại có thể lập công, cớ sao mà không làm, lập tức đưa tay lên nắm ngân phiếu: “Được, ta lập tức liên lạc người trong cung, tra một chút.”

Lần này Chu kiệt phương đáp ứng sảng khoái như vậy, là vì biểu muội của nàng chính là thống lĩnh thị vệ trong cung, mà Ngân Hiên tìm tới nàng, cũng là nguyên nhân này, hai người rất nhanh đạt thành hiệp nghị, do Chu kiệt phương đi tìm hiểu tin tức, nếu có tin tức gì sẽ báo lại với Ngân hiên.

Mà lúc này, Thanh Dao đang bị nhốt ở một nơi bí mật, trong điện các của chính phu có một sài phòng không dùng đến, bên trong chất không nhiều củi gỗ, cho nên không gian nàng hoạt động tương đối rất lớn, bên ngoài sài phòng có mấy đại nam tử coi chừng, đều là thiếp thân thủ hạ của Hoa Văn Bác, người bình thường căn bản không tới gần được cái chỗ này.

Những thủ hạ này võ công lợi hại, có rất ít người là đối thủ của bọn họ.

Hoa Văn Bác cũng không có giết Thanh Dao, bởi vì ở phút cuối cùng, hắn thay đổi chủ ý, nếu nữ nhân này đối với nhi tử hữu dụng, thì hắn không thể thực sự giết nàng, mặc dù không giết nàng, khi nghĩ đến nhi tử vì một nữ nhân như vậy mà không nghe lời hắn, Hoa Văn Bác liền vô cùng tức giận, nhi tử sở dĩ thích nàng, đơn giản là vì nữ nhân này dung mạo lớn lên như thiên tiên, nhưng nếu nàng không phải tuyệt sắc như vậy nữa, mà là quỷ mị xấu nhan, hắn ta còn thích nàng sao?

Hoa Văn Bác nghĩ như vậy, liền âm trầm cười đắc ý, hắn hướng Thanh Dao hạ một loại cổ, tên Xấu Nhan Cổ, cổ này không đau không hại, chỉ là ở trên mặt hiện ra một cái bớt màu hồng sắc, trải rộng một bên dung nhan, có thể nói lúc này khuôn mặt Thanh Dao có chút dữ tợn.

Thanh Dao cũng không có vì Xấu Nhan Cổ mà thương tâm tuyệt vọng, ngược lại nàng rất bình tĩnh, tuy rằng trên mặt mình có hồng ban, người cũng đã biến dạng, nhưng vẫn còn sống, hơn nữa người ở bên ngoài chỉ sợ đang lo lắng cho nàng.

Ba ngày sau.

Ngân hiên nhận được tin tức, Thanh Dao bị giam ở phía sau cung điện của chính phu, sau khi nhận được tin tức, hắn một khắc cũng chờ không được, vừa đến buổi tối, liền dẫn mấy người thuộc hạ thân thủ lợi hại , thẳng hướng hoàng cung mà đi, bởi vì trong tay có địa đồ của Chu Kiệt Phương, vì thế rất nhanh liền tìm được địa phương giam giữ người, bào muội Chu Kiệt Phương mặc dù không có vào trong đó, thế nhưng hậu điện không có người dùng lại không cho phép người vào đấy, nàng liền biết đây là nơi giam giữ người quan trọng, vì thế len lén tra xét nam thị trong cung, sau khi biết đang giam giữ một nữ nhân, liền đoán ra, nhất định là nhân vật trọng yếu mà tỷ tỷ nói.

Đêm tối, không có ánh trăng, bầu trời đen kịt như một khối vải bố, vững vàng bao phủ mọi thứ, trong cung đèn sáng như ban ngày.

Bên trong cung điện của chính phu Hoa Văn Bác, truyền đến thanh âm ca vũ, nữ hoàng bệ hạ đang ở đấy thưởng thức ca vũ, bên người ngồi một người bộ dạng mềm mại đáng yêu Hoa Văn Bác, lúc hắn đối mặt với nữ hoàng, một điểm cũng không giống với kẻ thường ngày thủ đoạn độc ác, ngược lại giống như chim nhỏ dựa vào người nữ hoàng, chọc cho nữ hoàng tâm tình vô cùng tốt, cho tới nay hắn thịnh sủng không suy, mặc kệ hậu cung có bao nhiêu nam nhân, hắn vẫn vững vàng ở địa vị của mình.

Ngân hiên dẫn mấy tên thủ hạ, theo vị trí bản vẽ biểu hiện, rất nhanh tìm được hậu điện, gian phòng cất chứa tạp vật.

Chỉ thấy bốn phía thỉnh thoảng có bóng người, cho thấy có mấy người đang giám thị người ở bên trong.

Ngân hiên không lo lắng những người này, hắn lo là, không biết người trong phòng này có phải là người mà hắn muốn cứu hay không, nàng có khỏe không.

Bất kể có phải Dao nhi hay không, trước cứ cứu ra, Ngân hiên ra lệnh một tiếng, phía sau tứ đại cao thủ, nhanh như chớp, phi thân qua đây, mấy người hắc y nhân ở bên ngoài sài phòng, rất nhanh được chào đón, Ngân Hiên đích thân ra tay, mặc dù được xưng đương thời đệ nhất nhân, nhưng công phu đã đăng phong tạo cực, xuất thần nhập hóa, bởi vậy nơi đó không có phát ra động tĩnh quá lớn, huống chi Trường Đình cùng Đoạn Hồn cũng là nhất đẳng cao thủ, bởi vậy rất nhanh chế phục được mấy tên kia, bất quá có một tên chạy thoát, Ngân Hiên cũng lười để ý tới người chạy đi kia, nhảy lên một bước đá văng cửa phòng.

Chỉ thấy Thanh Dao đoan đoan chính chính đứng ở cửa phòng, nàng nghe được động tĩnh, biết có người đến cứu nàng, nàng vốn cho rằng là Vô tình tới, không ngờ lại là Ngân hiên, trong lúc này hắn lại cứu nàng.

Thanh Dao giật mình, không nghĩ tới bọn họ lại gặp mặt trong tình huống như vậy.

Thanh âm ngạc nhiên của Ngân hiên vang lên: “Mặt của ngươi?”

“Phá hủy.” Thanh Dao hời hợt mở miệng, không phải là biến dạng sao? Có cái gì ngạc nhiên, có phải nam nhân nào cũng đều để ý đến điều này không, nhưng nàng cũng không thấy ở trên mặt của Ngân hiên thất vọng hay là một điểm cảm xúc nào, chỉ biết là trong đôi mắt hắn chợt lóe lên đau lòng rồi biến mất, đưa tay lên lôi kéo nàng, trầm giọng mở miệng.

“Đi.”

Thân như đại bàng, rất nhanh phi thân rời đi, bốn người khác cũng theo sát phía sau hắn, lúc này, có khác một đám người khác đi tới, một thân bạch y, tóc bạc, phiêu dật như người tuyết, ngồi ngay ngắn ở trên xe đẩy- Vô tình.

Hắn cũng mua được nữ quan của Đan Phượng quốc, tra được tin tức, Thanh Dao quả nhiên ở trong cung.

Chỉ là nhìn tình huống trước mắt, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, trên đất trống nằm vài người bị đả thương, hoặc bị điểm huyệt đa͙σ, mà cửa sài phòng đã mở ra, bên trong trống không, Vô tình trên mặt bao phủ một tầng mũi nhọn lạnh lẽo, chẳng lẽ có người khác đã cứu đi Thanh Dao, là ai?

Hắn không nghĩ ra được người nào? Đang định lắc mình rời đi, thì vài đa͙σ thân ảnh rất nhanh nhảy qua đây, mỗi người trong tay đều giơ cao một cây đuốc, đem hậu điện chiếu sáng rõ, chỉ thấy ngồi ngay ngắn ở trên xe đẩy chính là Vô tình, Hoa Văn Bác vẻ mặt lạnh lẻo đi tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm nhi tử: “Ngươi lại dám đánh bị thương người của ta, nàng đâu?”

Vô tình lặng lẽ không nói gì, vẫn không nhúc nhích nhìn nam tử này, hiện tại Thanh Dao không ở trên tay hắn, mình cũng không có gì sợ hãi, con ngươi đỏ đậm, khóe môi nhếch lên, chậm rãi mở miệng: “Đây là chuyện giữa hai chúng ta, liên quan gì đến nàng?”

Hoa văn bác bỗng nhiên nở nụ cười, trong đêm đen, hung tàn cuồng vọng, lạnh lẻo vô tình, hắn trầm giọng mở miệng.

“Ta đã đưa cho ngươi giải dược huyết hàng nhất nhật, trong vòng bảy ngày, nếu ngươi giết nữ nhân kia, ta liền giải cổ cho ngươi, cho ngươi lấy thân phận hoàng tử trở lại trong cung, ta sẽ tìm cơ hội cùng nữ hoàng nói rõ, nếu như ngươi không giết nàng, ngươi không phải nhi tử của ta, chết không luyến tiếc.

Hoa Văn Bác lãnh lệ mở miệng, cá tính hắn đã như vậy, thì không cho phép bất luận kẻ nào phản bội, mặc dù là con hắn cũng không được, hắn tuyệt đối không cho phép phát sinh chuyện như vậy.

Vô tình ngồi ngay ngắn ở xe lăn không nói được một lời, khuôn mặt không chút biểu cảm, căn bản không e ngại lời nói của hắn, nhưng Thanh Phong cùng Minh Nguyệt nhịn không được mở miệng.

“Chủ thượng, người làm vậy là đem công tử ép vào đường cùng rồi.”

“Làm càn.” Hoa văn bác một tiếng gầm lên, lãnh trừng mắt Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, con ngươi âm trầm .

Vô tình quay đầu mệnh lệnh Thanh Phong cùng Minh Nguyệt: “Chúng ta đi.”

Ba người chớp mắt biến mất trong đêm tối, Hoa Văn Bác đứng yên lặng ở trong bóng đêm, con ngươi hắn hiện lên hi vọng, hi vọng nhi tử lúc này đây có thể nghe được lời của hắn, giết nữ nhân kia, nàng đã biến thành xấu nữ, nếu như hắn trở lại trong cung, cái dạng nữ nhân xinh đẹp gì mà không có a.

Dưới bóng đêm, cảnh vật vắng vẻ, thiếp thân thị vệ phía sau Hoa Văn Bác nhịn không được mở miệng: “Chủ tử, ngươi thực sự hạ nhất nhật cho công tử?”

Hoa Văn Bác đột nhiên xoay người, lãnh chìm mệnh lệnh: “Đi lĩnh ba mươi trượng.”

“Dạ, chủ tử.” Hộ vệ sợ hãi lui xuống, là hắn nhiều chuyện, chủ tử từ trước đến nay không thích người khác hỏi đến chuyện của hắn.

Vô tình, nếu như ngươi là đứa nhỏ của ta, giết nàng, sau này vinh hoa phú quý, chúng ta cùng chung hưởng, trong bóng đêm, Hoa Văn Bác vẻ mặt âm trầm nhìn trời.

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc