Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 114: Đoạn Trường Tán- Mãnh Thú Hiện

Trước Sau

break
Ba người Lâm Tư Miểu cũng không dám nói thêm một tiếng nào, cung kính đi tới, ôm quyền: ” Chủ tử.”

“Nếu còn tiếp tục không tập trung như ngày hôm nay, ngươi, ” tiếng nói của nàng vừa dứt, ngón tay nhanh như cắt đã bóp lên cổ họng của Lâm Tư Miểu, vừa nhanh vừa độc, lực đa͙σ mạnh mẽ áp xuống biểu hiện không phải là nói giỡn, Lâm Tư Miểu sắc mặt đại biến, một cử động nhỏ cũng không dám, hắn không nghi ngờ, nữ nhân này có thể giết hắn mà không chớp mắt, căn bản nàng là kẻ giết người không chớp mắt.

Phía sau hắn Triệu Hoằng Văn cùng Lý Trí Thần, sợ hãi kêu lên: “Chủ tử.”

Thanh dao xoay mình vừa thu tay về, vừa lạnh trầm mở miệng: “Nếu đánh không nổi, thì chuyển qua nơi khác, nếu lần sau còn phát sinh chuyện như vậy nữa, ta sẽ không chỉ cảnh cáo, ngày mai ta sẽ phái người tới đây, hỗ trợ các ngươi điều chỉnh kế hoạch huấn luyện.”

“Vâng, chủ tử.”

Lâm Tư Miểu sắc mặt thay đổi mấy lần, xem như hắn từ Quỷ Môn quan đã được trốn về, nữ nhân này căn bản không phải là người, nhưng, sau này càng phải xem tâm tư của nàng ta mà hành động cẩn thận mới được, xem ra không thể tuỳ tiện nữa.

Thanh Dao liếc mắt nhìn xung quang đại điện một cái, lại nhìn thêm mấy người, cuối cùng thanh âm lãnh mị trong trẻo vang lên: ” Bắt đầu từ hôm nay, hi vọng các ngươi mau chóng điều chỉnh tốt trạng thái, rất nhanh sẽ đem các ngươi phái đi tiếp nhận nhiệm vụ, cho nên nếu thân thủ quá kém, chỉ sợ là không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, hiện tại là thời thế loạn lạc, chỉ cần có khả năng, không sợ không có đất dụng võ, nói không chừng tương lai còn có thể phong vương bái tướng, cho nên các ngươi đừng nản chí ngã lòng.”

Thanh âm của Thanh Dao vừa dứt, ba nghìn người kia lập tức hoan hô vang dội, bọn hắn luôn luôn ở chỗ này luyện tập mà chẳng có mục đích gì, rất nhiều người đều đã mệt mỏi, không nghĩ tới tân chủ tử vừa đến , lập tức cải cách chế độ, tất cả mọi người thực là hưng phấn lại cao hứng, đám người Lâm Tư Miểu cũng kích động biểu hiện ra ngoài, ánh mắt hiện lên chờ đợi, nói không chừng đi theo tân chủ tử sẽ có một phen làm lên đại sự.

Lập tức dẫn đầu hô lên: “Vâng, chủ tử.”

Khác hẳn sự tản mạn lúc trước, chỉnh tề vang dội.

Vô Tình nhìn mọi thứ trước mắt, không khỏi cảm thán, xem ra quyết định của chính mình là đúng đắn, khóe môi hiện ra ý cười nhợt nhạt.

Thanh Dao quay đầu lại liếc mắt nhìn Vô Tình một cái, nhẹ giọng mở miệng: “Vô tình, đặt cho tổ chức này một cái tên đi.”

Vô tình lắc đầu, sủng nịch nhìn nàng, nàng thật đúng là nhân tài kiệt xuất hiếm có trong thiên hạ, càng đứng ở trên cao, càng phát ra hào quang, trời sinh ra ta tất có hữu dụng, có lẽ ông trời làm như vậy, đều có mục đích của người, nàng cuối cùng sẽ không thuộc về nơi này, sẽ trở thành người mà người khác phải ngước nhìn.

“Ngươi làm chủ đi.”

“Được, ” Thanh Dao nghĩ một chút, quay đầu nhìn phía đại điện nơi mọi người đang nóng lòng chờ đợi quyết định của nàng, trầm giọng mở miệng.

“Bắt đầu từ hôm nay, nơi này gọi là Phượng Thần Cung bí mật diễn tập tại đại điện, mỗi người trong các người là là một thành viên của Phượng Thần Cung, Phượng thần cung danh tiến nhất định sẽ trải rộng khắp phong vân đại lục.”

Lời nói như đinh đóng cột, âm thanh vang vọng trong đại điện, tất cả mọi người một hô to một tiếng.

“Vâng, cung chủ.”

Thanh Dao sắp xếp xong xuôi hết thảy, liền phụ giúp Vô Tình đi ra ngoài, Lâm Tư Miểu cùng Triệu Hoằng Văn đã thay đổi hẳn vẻ ngạo mạn lúc trước, thật cẩn thận tiễn hai người bọn họ đi ra ngoài, đợi cho cánh cửa đá đóng lại, ba người rộ lên cười khổ, từ nay về sau, tân chủ tử của bọn họ chính là nữ nhân ngoan độc kia, vừa nghĩ tới có thể được như lời nói của nàng, lại tạo cho bọn hắn rất nhiều hi vọng.

Có thể đưa Phượng thần cung ra ngoài sáng, nên bọn hắn cũng không cần hoạt động mãi trong bóng tối, trong loạn thế, anh hùng chớ có hỏi xuất xứ, có lẽ bọn hắn cùng những người này thật có thể phong hầu bái tướng cũng nói không chừng, nghĩ đến đây, ba người ánh mắt sáng trong, trăm miệng một lời nói: “Từ nay về sau, đi theo cung chủ.”

Đêm đã khuya.

Thanh Dao đẩy Vô Tình đi trở lại ruộng dược thảo, chậm rãi mở miệng.

“Vô Tình, Việc ta vừa rồi làm ngươi sẽ không phản đối chứ.”

“Không phản đối, chỉ rất là kinh ngạc, Thanh Dao năng lực thật mạnh, hoàn toàn vượt ra ngoài ý liệu của ta, vốn ta còn đang lo lắng ngươi sẽ bị lúng túng, còn chuẩn bị kỹ càng để giúp, nếu là ai làm khó dễ ngươi, ta nhất định thẳng tay giáo huấn bọn hắn, ai biết một mình ngươi liền chế phục mọi người.”

Thanh âm của Vô Tình mang theo ý cười.

Thanh Dao thật sự là khiến người khác phải ngạc nhiên, không chỉ có sức mạnh, quan trọng nhất là đầu óc linh hoạt, những lý luận của nàng, ngay cả hắn nghe xong đều cảm thấy thực sự mới mẻ.

“Về tương lai phát triển của Phượng thần cung, ngươi có muốn nói gì không.”

Nàng mở miệng hỏi, ba nghìn người, hắn mất bao nhiêu tiền để nuôi những người này a, cho nên vừa rồi trong nháy mắt, nàng liền có một quyết định, chờ qua hai ba tháng nữa, những người này sau khi tập luyện xong, nàng đưa bọn hắn ra ngoài tiếp nhận nhiệm vụ, như vậy tối thiểu bọn họ có thể nuôi chính mình, mặt khác cũng phải có một ít ngân lượng, như vậy mới có thể nhân khí đại chấn, hiện tại nàng chỉ nhìn thấy một đám thủ hạ tử khí chìm nghỉm, một chút sức sống đều không có.

“Không có, ngươi an bài đi.”

“Được, nuôi nhiều người như vậy, cần bao nhiêu chi tiêu a, ta trong lòng bước đầu có một kế hoạch , chờ sau một thời gian huấn luyện, sau khi năng lực của bọn họ tăng lên, sẽ chọn lựa những người nổi trội, đi nhận nhiệm vụ, ngươi xem có được không?”

Thanh Dao vừa mở miệng, Vô Tình liền gật đầu đồng ý, hắn vốn là chưa từng nghĩ tới phương diện này.

“Ngươi để cho thủ hạ đi làm đi, bọn hắn hiện tại cũng là thuộc hạ của ngươi, đừng quên, ngươi mới là Phượng thần cung cung chủ.”

Trong đêm tối, thanh âm này như nước vui vẻ như nhau, Vô Tình là thật tâm thay nàng cao hứng, hắn rốt cục đã buông ra những người đó, cũng như buông ra gông xiềng trong lòng, trong tối tăm toàn bộ hết thảy đều có định số cả…

Hai người vừa đi vừa dói chuyện một đường hướng trước mặt đi tới, Thanh Dao đưa Vô Tình đến phòng của hắn, rồi tự mình quay về phòng.

Trong phòng Vô Tình, Thanh Phong đang đi qua đi lại, vừa nhìn thấy thân ảnh công tử , liền bay nhanh quay đầu quét mắt nhìn bên ngoài một cái, rồi đi lại phía trước Vô Tình nhỏ giọng nói thầm hai câu, trong nháy mắt sắc mặt Vô Tình lãnh trầm xuống, khóe môi khẽ nhích, chậm rãi mở miệng.

“Được rồi, đẩy ta qua đó đi.”

Thanh Phong phụ giúp chủ tử hướng phía bên ngoài bước đi.

Trong phòng Thanh Dao, một chiếc đèn được đốt sáng, Mạc Sầu đang chờ đợi nàng, vừa nghe thấy tiếng bước chân đi đến, liền chạy nhanh qua nhìn, thấy chủ tử vẻ mặt vui mừng, tựa hồ có việc gì vui vẻ, cả người thở dài nhẹ nhõm: “ŧıểυ thư đi đâu vậy?”

Thanh Dao không trả lời Mạc Sầu, ngồi vào bên bàn tròn khắc hoa văn, Mạc Sầu lập tức rót trà cho nàng, rồi đứng ở một bên.

“ŧıểυ thư, không biết tại sao, lần này quay về cốc, ta luôn có cảm giác bất an, tựa hồ tổng hội có chuyện gì đang phát sinh .” Mạc Sầu nhíu lại mi, trên khuôn mặt xinh đẹp bao phủ một tầng khói mỏng .

Thanh Dao khéo léo bưng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, cũng không nói gì thêm, nói thật ra, chính cô cũng có loại cảm giác này, một cảm giác như có chuyện gì đó đang bị che giấu, sắp tới chắc chắn sẽ phát sinh chuyện, sự âm u này, tựa hồ sẽ làm vô tình cốc mất đi sự yên lặng ngày xưa, đến tột cùng là chuyện gì đây?

Nghĩ đến đây, nàng liền nhớ lại Vô Tình đem những người đó giao hết cho nàng, hắn thật ra là đang chuẩn bị làm cái gì?

Dạng người lạnh lùng lãnh đạm như hắn sẽ không nhàm chán đến mức tiêu tiền để nuôi một số lượng người lớn như vậy, lại không để làm gì, cái gọi là nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một lúc, hắn tất nhiên là phải có mục đích nào đó, nhưng bây giờ hắn lại đem những người này giao cho nàng, vậy chuyện của hắn phải làm sao bây giờ?

Thanh dao ánh mắt âm ngao đến cực điểm, lúc trước bởi vì hưng phấn, nhưng bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy bất an.

Nàng nhất định phải lên hỏi cho rõ, bằng không trong lòng nàng không thể yên.

Thanh Dao nghĩ đến đây, lập tức buông chung trà đi ra ngoài, Mạc Sầu nóng lòng kêu lên: “ŧıểυ thư, ŧıểυ thư.”

Nàng không dám một mình rời đi, bởi vì ŧıểυ thư nhỏ ngủ ở trong phòng, hiện tại Vô Tình cốc nơi chốn đều tràn ngập không khí bất an, ŧıểυ Ngư nhi tuy rằng lanh lợi lại thông minh, nhưng nàng ta không có công phu, ŧıểυ thư đã phân phó nhiệm vụ cho nàng chính là bảo vệ tốt ŧıểυ thư nhỏ, cho nên trong tình huống như lúc này, nàng không dám tự tiện rời đi.

Mạc Sầu suốt ruột đi qua đi lại, vừa lúc Mạc Ưu từ bên ngoài đi vào, Mạc Sầu lập tức phân phó hắn.

“Nhanh đi bảo hộ chủ tử, không biết người đi đâu nữa? Có thể là đi tìm Vô Tình công tử.” Mạc Sầu vừa dứt lời, Mạc Ưu thân hình chợt lóe, người đã chạy nhanh đi ra ngoài.

Thanh Dao đi vào phòng Vô Tình, kỳ quái phát hiện Vô Tình thế nhưng không ở trong phòng, ngay cả Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng không có ở đó, đã trễ thế này, bọn hắn đi đâu?

Trên mặt hiện lên nghi ngờ, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh bên rừng cây nhỏ lần trước, Vô Tình cùng một nhóm Hắc y nhân bí mật gặp mặt, có phải có chuyện gì mà ngay cả nàng cũng không biết hay không ?

Thanh Dao vừa nghĩ đến đây, thân hình đã quay đầu đi ra ngoài, dưới chân điểm nhẹ, thi triển khinh công, hướng phía sau núi bay nhanh đi.

Bởi vì sợ kinh động bọn Vô Tình, nên nàng đứng cách khá xa, ngưng thần nghe ngóng xem trong núi có động tĩnh gì hay không, quả nhiên mơ hồ nghe được có người nói chuyện, rất lạnh, lạnh như nước vậy, đúng là Vô Tình đang nói chuyện.

Cái gì sau này không cần đến nữa.

Chương 115.2

Nếu hắn tiếp tục phái người tới đây, cũng đừng trách ta không khách khí.

Hắn ? đến tột cùng là ai? Tuy rằng Vô Tình ngữ khí rất lạnh, nhưng lại không hề gây khó dễ những người này, nàng hiểu biết cá tính của Vô Tình, nếu quả thật chính là người không có quan hệ, sớm đã giết hết những người đó ném vào đầm lầy, không chỉ có cảnh cáo như vậy?

Chẳng lẽ những người tìm đến hắn chính là những Hắc y nhân tối hôm đó nàng đã nhìn qua, hôm nay, nàng nhất định phải tra rõ ràng, những người này muốn làm gì?

Thanh Dao đã quyết định chủ ý, lập tức ngưng lại khí tức của mình, tận lực không cho người khác phát hiện.

Nàng đang ẩn núp, bỗng nhiên phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, quay đầu liền thấy Mạc Ưu phiêu nhiên đi tới, bắt trước theo động tác của nàng ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng mở miệng: “Chủ tử, người làm gì đó?”

Thanh Dao suỵt một tiếng, ngăn Mạc Ưu nói ra, Vô Tình không phải người bình thường, nếu bị hắn phát hiện ra, nàng hôm nay sẽ không điều tra ra, những người này là người phương nào?

Bên kia tiếng nói chuyện tiếp tục vang lên, Vô Tình giọng nói càng lúc càng lớn, cuối cùng phẫn hận ra lệnh cho Thanh Phong: “Chúng ta trở về.”

“Vâng, công tử.”

Thanh Phong không dám tiếp tục nói thêm cái gì, công tử đã tức giận, chỉ vội vàng đẩy công tử ly khai rừng cây nhỏ.

Những hắc y nhân kia trong tức thời cũng không có bỏ đi, mà từ từ bước ra, Thanh Dao quay đầu nhìn qua, vì cách khá xa nên nàng không thấy rõ lắm diện mạo của bọn hắn, nhưng có thể biết đều là thân hình cao lớn, thân mặc quần áo màu đen dạ hành, e rằng đúng là bọn người lần trước đã gặp qua.

Đoàn người đi từ từ lại đây, Thanh Dao quay đầu nhìn theo thân ảnh Vô Tình đã sớm biến mất không còn nhìn thấy.

Lập tức thân hình khẽ động, đầu ngón chân điểm nhẹ qua u thảo, lập tức rơi xuống trước mặt đám người Hắc y nhân, hoàng vĩ cầm vung lên, đặt ở trên vai, tư thế cuồng ngạo, lạnh lùng, khóe môi vẽ ra ý cười, nhưng đuôi mắt không cười, còn mang theo huyết tinh.

Những Hắc y nhân cao lớn này, thấy bất ngờ xuất hiện người, hoảng sợ, nhanh chóng rút lui từng bước về sau, Hắc y nhân cầm đầu, mặt lãnh trầm hét lớn một tiếng: “Người nào?”

Hướng mắt nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng, một nữ tử thân mặc váy dài đạm sắc, trên mặt thanh sáng tươi đẹp bao phủ một tầng sương lạnh, mặt mày mang theo sát khí cuồng vọng , một cây đàn cổ tinh xảo đặt ở trên vai, gió lay động nhẹ thân hình nàng, như Tu La trong địa ngục.

“Các ngươi là ai? Vì cái gì tự tiện xông vào Vô Tình cốc, hôm nay nếu không trả lời rõ ràng, thì đừng nghĩ rời đi nửa bước.”

Thanh âm Thanh Dao lạnh lẽo vang lên, đôi mắt xinh đẹp âm ngao nhìn chằm chằm mười mấy người đối diện, mà bên cạnh nàng Mạc Ưu vẻ mặt lại càng tràn ngập sát khí, hắn chờ phân phó, chỉ cần chủ tử ra lệnh một tiếng, hắn liền đánh cho những người này thất bại thảm hại, dám xông vào vô Tình cốc.

“Là ngươi, ngươi là ai?” Cầm đầu Hắc y nhân đã nhận ra Thanh Dao, đúng là nữ tử đã từng gặp qua đêm hôm kia, Không ngờ gặp lại nàng nữa, chẳng lẽ Vô Tình công tử thay đổi chủ ý là vì nữ nhân này, xem nàng nhanh nhẹn động lòng người, giống như hoa lan dạt dào duyên dáng yêu kiều, phải chăng công tử động tình.

Hắc y nhân ánh mắt âm ngao, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì cho phải, hừ lạnh một tiếng, cuồng vọng cười rộ lên.

“Cần hỏi chúng ta là ai, chúng ta là?” Hắc y nhân kia thái độ cực kỳ cuồng ngạo, ngửa mặt lên trời cười một tiếng dài, đắc ý mở miệng, bất quá còn chưa nói ra miệng, lại bị một nhân ảnh từ trên không lướt tới cắt đứt.

“Các ngươi sao còn không đi, công tử nếu tức giận, các ngươi chỉ sợ một người cũng đều đi không được.”

Người đến đúng là Thanh phong, hơn mười hắc y nhân kia, lập tức có chút sợ hãi, sao còn có thể tiếp tục để ý đến Thanh Dao, thân hình chợt lóe, đồng loạt rời đi.

Trong nháy mắt, phía sau núi một bóng người cũng không còn, chỉ còn lại Thanh Dao cùng Mạc Ưu hai người, Thanh Phong cũng quay đầu chuẩn bị rời đi, Thanh Dao vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng mở miệng.

“Đứng lại, nếu không muốn để những người đó nói ra, vậy thì ngươi hãy nói cho ta biết, những người này đến ruốt cuộc là ai? Tại sao ban đêm lại nhiều lần xông vào Vô Tình cốc, luôn bí mật tìm Vô Tình.”

Thanh Dao vừa dứt lời, trong bóng tối, ánh mắt Thanh Phong chợt bao phủ một tầng sương mỏng, thuận thế xoay người lại, cung kính mở miệng.

“Mộc cô nương, người đang nghĩ gì thế? Những người kia là dân ở ngoài cốc, bởi vì lão đại của bọn hắn sinh bệnh, muốn mời công tử đi cứu hắn, nhưng là người kia làm chuyện xấu rất nhiều, cho nên công tử không muốn tiếp kiến hắn, càng không muốn cứu hắn.”

Thanh Phong mặt không đổi sắc, tim không nhảy, thản nhiên nói.

Thanh Dao thận trọng đánh giá hắn, muốn từ thần thái của hắn trong lúc nói chuyện quan sát ra chút gì đó, nhưng vẫn không có gì cả.

“Ta biết ngươi không nói thật, ta nhất định sẽ điều tra ra.”

Thanh dao nói xong quay đầu sải bước rời đi, đúng vậy, trên đời không có tường nào có thể chắn được gió, nàng nhất định sẽ điều tra ra.

Thanh Phong đem sự việc này bẩm báo cho chủ tử, Vô Tình sắc mặt âm ngao xấu xí đến cực điểm, hơn nửa ngày cũng không nói được một lời, ngồi ở trước song cửa, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ .

Thanh phong lập đứng ở phía sau hắn, cẩn thận kiến nghị: “Công tử, bằng không nói cho nàng biết đi, chuyện này sớm muộn gì nàng cũng biết.”

Kỳ thực hắn rất tán thành việc nói tất cả cho Mộc Thanh Dao, biết đâu sự tình đang khó khăn sẽ có chuyển cơ, nhưng bất đắc dĩ công tử lại không cho phép hắn làm như vậy.

“Câm miệng.”

Vô tình đột nhiên quát lạnh, một đôi mắt sáng lãnh trừng hướng Thanh Phong, chậm rãi mở miệng: “Ngươi lập tức phát ra mệnh lệnh của ta, sau này còn có chuyện gì, có thể bảo ta xuất cốc, bọn họ không cần vào là được.”

“Dạ, công tử, ” Thanh Phong há miệng thở dài, cuối cái gì cũng không nói được chỉ gật đầu lĩnh mệnh.

Bên kia, Thanh Dao mang theo vẻ mặt rất đen trở về phòng, Mạc Ưu đi theo phía sau nàng bước vào, đối với chuyện phát sinh đêm nay, hắn không biết vì sao, chỉ biết là chủ tử rất không cao hứng, hơn nữa thậm chí có người vào được vô tình cốc, gần nhất trong cốc quá không an bình, làm người ta có chút kinh hãi đảm chiến.

Thanh Dao ngồi ngay ngắn ở ghế trên, Mạc Sầu đi tới, quan tâm hỏi.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh Dao không nói chuyện, Mạc Ưu lắc đầu, ý bảo nàng cái gì cũng đừng hỏi, chủ tử tâm tình không tốt, chớ tự tìm khổ.

Trong phòng rất yên tĩnh, Thanh Dao nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình của mình, về việc Vô Tình cùng Thanh Phong bọn họ lén gạt mình, nàng cuối cùng cũng sẽ điều tra ra.

Nhưng thật ra vẫn còn một chuyện khác, hiện tại cần giải quyết, bởi vậy nên nàng ngẩng đầu nhìn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đang ở trong phòng.

“Ta vừa lúc có chuyện muốn nói cùng các ngươi, trong tay Vô Tình có một tổ chức, hắn đã đưa tổ chức này giao cho ta xử lý, khoảng chừng có ba nghìn người, ta đã đặt một tên gọi là Phượng Thần cung, bắt đầu từ ngày mai , Mạc Ưu đến Phượng Thần cung, đem phương án ta dạy cho ngươi, cố gắng huấn luyện những người đó, bọn họ quá rời rạc, về phần mười mấy đứa nhỏ kia, hiện tại để cho Mạc Sầu phụ trách, Mạc Sầu đem ŧıểυ Đào kêu đến, từ giờ trở đi, nàng ta là thiếp thân nha đầu của ŧıểυ Ngư nhi.”

“Dạ, ŧıểυ thư.”

Hai người đồng thời lên tiếng trả lời, Mạc Sầu dường như nhớ tới cái gì đó liền mở miệng: “Ta đi rời, ai hầu hạ ŧıểυ thư a.”

“Buổi tối ngươi hãy qua đây đi, ban ngày ta không cần người hầu hạ.”

Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, phất phất tay, Mạc Ưu lĩnh mệnh lui ra ngoài, Mạc Sầu cũng không nói cái gì nữa, hầu hạ chủ tử rửa mặt nghỉ ngơi.

Những ngày kế tiếp, Thanh Dao vẫn lưu ý động tĩnh trong cốc, nàng rất muốn lại một lần bắt được những người áo đen kia, kết quả nữa thân ảnh của họ cũng không thấy được.

Sau đó nàng càng đem tâm tư động đến trên đầu Minh Nguyệt, lúc này vô luận nàng làm sao ép buộc uy hiếp, Minh Nguyệt chỉ biết lắc đầu, ngay cả ŧıểυ Ngư nhi ra cũng không dùng được.

Tuy rằng hắn không nói, nhưng Thanh Dao có thể khẳng định, đây là một chuyện rất lớn, bằng không Minh Nguyệt sẽ không kiên trì như vậy.

Một tháng rất nhanh trôi qua, trong cốc vẫn yên lặng bình an, cũng không có chuyện gì lớn, mọi người đều bận rộn chuyện của mình, Thanh Dao cũng bề bộn nhiều việc với kế hoạch điều chỉnh Phượng Thần cung, bởi vì ba nghìn người quá mức khổng lồ, chỉ để cho ba người Lâm Tư Miểu quản lý, bọn họ cũng mệt chết đi, hơn nữa lại xử lý không tốt, bởi vậy phải chia làm nhiều nhóm nhỏ, nhiều nhóm nhỏ gom lại sẽ là một ŧıểυ đội, nhiều ŧıểυ đội dung hợp lại thành đại đội, cuối cùng ba nghìn người đều nghe lệnh của Lâm Tư Miểu, như vậy bọn họ cũng không cần mệt mỏi nhiều, chỉ cần quản vài người đứng đầu cho giỏi là được.

Đối với kế hoạch điều chỉnh của Tân cung chủ, cùng với sự huấn luyện nghiêm khắc, mỗi người đều vui lòng phục tùng, trong lòng càng sinh ra sợ hãi, không dám khinh thường.

Thanh Dao nɠɵạı trừ để ý đến Phượng Thần cung, còn định kỳ kiểm tra mười mấy đứa nhỏ tỷ thí, cần rèn đúc thì rèn đúc, bọn họ tiến bộ rất thần tốc, chỉ khoản một thời gian nữa, nhất định có thể sử dụng.

nɠɵạı trừ những việc này, gần nhất Thanh Dao lại nổi lên ý niệm khác trong đầu, nàng chuẩn bị đem này mười mấy đứa nhỏ chia làm hai nhóm, một nhóm trở thành tình báo tìm kiếm tin tức khắp nơi, một nhóm khác, làm một công binh xưởng nho nhỏ, để ŧıểυ Ngư nhi suy nghĩ kỹ những thứ trong đầu, cái gì cần làm cái gì không cần làm, tuy rằng sản xuất ra lựu đạn, nguyên vật liệu khó tìm, kíp nổ để làm cũng rất ít, nhưng là hoàn toàn có thể tìm thứ khác thay thế được lựu đạn, tỷ như yên lôi (mìn khói), sương mù lôi (mìn), những thứ này thì nguyên vật liệu cũng không khó tìm, trong cốc cái gì đều có cái đó.

Cái gọi là sương mù lôi, là khi giật lại ngòi nổ, nó sẽ phun trào sương mù rất nhiều, làm cho địch nhân phân rõ không được phương hướng, đây là thứ cần thiết khi chạy trốn, ắt không thể thiếu được.

Mà yên lôi, thì lợi hại hơn một chút, kỳ thực chính là khói độc, giật ra ngòi nổ, cái nó phun ra kỳ thực chính là khói độc, đây chính là đồ tốt, làm người khác khó lòng phòng bị, ném ra một quả, rất nhiều người sẽ bị trúng độc.

Thanh Dao tính toán một chút, đem kế hoạch sơ bộ trong lòng nói cho Vô Tình biết, Vô Tình ngạc nhiên cực kỳ, Thanh Dao nàng đến tột cùng là từ đâu nghĩ ra những thứ này, nếu như trong tay nàng có người, chỉ sợ thiên hạ đều ở trong lòng bàn tay.

nɠɵạı trừ Vô Tình, ŧıểυ Ngư nhi cũng thật cao hứng, bởi vì gần nhất tất cả mọi người đều có việc làm, chỉ có nàng là tương đối rỗi rãnh, bây giờ nghe nói có thể làm một công binh xưởng nho nhỏ, đúng lúc anh hùng có đất dụng võ, nên cực kỳ cao hứng. Thanh Dao nói ý tứ cho bọn hắn nghe xong, liền phân phó Mạc Sầu nắm chặt chương trình luyện tập cho bọn nhỏ, công binh xưởng rất nhanh hình thành.

Chương 115.3

Bận rộn cả ngày thì thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh, bất quá Thanh Dao sắc mặt càng ngày càng u ám, bởi vì nàng phát hiện một việc, Vô Tình đã len lén xuất cốc nhiều lần, mỗi lần trở về sắc mặt đều khó coi, hơn nữa tái nhợt, mấy ngày nay, nàng phát hiện hắn đã ăn không ngon, thần tình thì hoảng hốt, cứ một người yên lặng ngồi ở phía xa nhìn chăm chú vào nàng, nàng hỏi hắn có chuyện gì, hắn cái gì cũng không nói.

Buổi tối mấy ngày gần đây khiến cho Thanh Dao cũng không dám nhìn hắn, bởi vì biết rõ hắn có tâm sự, nhưng cái gì nàng cũng không giúp được, cảm giác này thực sự không dễ chịu.

Hơn nữa nàng cũng có chút sinh hờn dỗi, hắn nên biết mặc kệ xảy ra chuyện gì, bọn nàng cũng sẽ giúp hắn, vì sao vẫn cứ kiên trì không nói cho nàng biết đâu, chẳng lẽ sự kiện kia, người bình thường căn bản không có biện pháp sao?

Sau giờ ngọ, Thanh Dao tựa ở trên ghế nằm nhiều lần cứ băn khoăn chuyện này mãi, một tay liền hướng trên bàn lấy chén trả, không nghĩ tới sờ soạng mãi không thấy, ngẩng đầu nhìn lên thấy ŧıểυ Ngư nhi đã đem trà của nàng bưng lấy, từng ngụm lớn uống sạch sẽ, cuối cùng thở phào một cái, vỗ vỗ ngực.

“Thực sự là chết khát ta, nương, ta sẽ giúp ngươi rót chén khác.”

Nàng nói xong quay lại thân thể chuẩn bị giúp đỡ Thanh Dao châm trà, thân thể nho nhỏ nhấc nổi bình đung đưa, làm người ta nhìn thấy mà hoảng sợ, ŧıểυ Đào đứng ở một bên sớm cướp trước một bước mở miệng.

“ŧıểυ thư nhỏ, để ta làm đi, ngươi đừng động.”

ŧıểυ Đào tay chân nhanh nhẹn, châm thêm cho Thanh Dao trà, đưa tới tay nàng, Thanh Dao tiếp nhận chung trà, rồi nhìn về phía ŧıểυ Ngư nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tựa hồ vừa mới luyện võ xong, thảo nào mệt như vậy.

“ŧıểυ Ngư nhi, ngươi không lười biếng đi.”

ŧıểυ Ngư nhi không nói chuyện, ŧıểυ Đào ở bên cạnh, vội vàng mở miệng: “Không lười biếng, ŧıểυ thư nhỏ rất chịu khó.”

ŧıểυ đào nói xong, cúi đầu nhìn ŧıểυ Ngư nhi, chỉ thấy nàng sắc mặt hơi tái, còn đổ đầy mồ hôi, trên vầng trán nhỏ, mài chậm rãi nhíu lại, tay nhỏ bé vô ý thức che bụng, thân thể ngã ngồi trên mặt đất, Thanh Dao vừa thấy thế quá sợ hãi, rất nhanh buông chung trà, từ trên ghế nằm nhảy dựng xuống ôm lấy ŧıểυ Ngư nhi.

Chỉ thấy nàng dùng sức cắn môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“ŧıểυ Ngư nhi, ngươi làm sao vậy?”

“Nương, bụng ta đau quá, có phải ăn trúng đồ ôi rồi hay không ?” ŧıểυ Ngư nhi nói thầm, lấy tay liều mạng nắm bụng, đau quá a, tựa như có người đang cắt từng khúc ruột của nàng, không ngừng quấn lấy, liền dạ dày tựa hồ cũng bị buộc lại một chỗ, cả người nàng co lại thành một đoàn, nằm ở trong lòng Thanh Dao.

Thanh Dao nhìn thấy bộ dáng của nàng, tựa hồ không chỉ đơn thuần là ăn trúng cái gì mà thành như vậy, thấy nàng đau đớn cuộn trào mãnh liệt như này, vội vàng ngẩng đầu phân phó ŧıểυ đào ngây người ở một bên: “Nhanh, lập tức đi mời Vô Tình công tử qua đây, nói ŧıểυ thư nhỏ sinh bệnh! Lập tức.”

“Dạ, ŧıểυ thư, ” ŧıểυ đào không dám chần chừ, rất nhanh lắc mình rời đi.

Vô tình nhanh chóng bị mời qua đây, hôm nay hắn thần sắc rất khá, nghe nói ŧıểυ Ngư nhi sinh bệnh, cũng rất lo lắng, Thanh Phong đang đẩy hắn, hai người vừa tiến đến, Thanh Dao liền không nhịn được kêu lên: “Nhanh, xem ŧıểυ Ngư nhi làm sao vậy? Nàng nói ăn nhầm đồ hư, ta nhìn không quá giống.”

“Ngươi đừng vội, ” Vô Tình một bên an ủi nàng, một bên đưa tay bắt mạch cho ŧıểυ Ngư nhi, rất nhanh trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên âm ngao, ánh mắt sâu thẳm như một giếng cổ, sâu không thấy đáy, Thanh Dao vừa nhìn vẻ mặt của hắn, biết sự tình không đơn thuần như vậy, nên khẩn trương lôi kéo hắn.

“Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra?”

“Nàng trúng độc, ” Vô Tình đau lòng mở miệng, rất nhanh lấy ra một đan hoàn cho ŧıểυ Ngư nhi ăn vào, đây chỉ là ức chế độc tố trong cơ thể nàng, ngăn độc tố không phát triển được nhanh, nếu như độc ngâm vào trái tim, thì đại la thần tiên, chỉ sợ cũng không trị được.

Thanh Dao vừa nghe Vô Tình nói, sắc mặt xấu xí, trong lòng rất đau, nàng đã có thói quen ŧıểυ Ngư nhi làm bạn, ông trời ngàn vạn lần đừng cho nàng ta có việc a.

“Vô tình, đây là độc gì, ngươi có giải dược không?”

“Đoạn trường tán, ” Vô Tình nhẹ nhàng nói, đoạn trường tán cũng không phải kỳ độc, nhưng nhìn thấy bộ dạng Thanh Dao hoảng sợ bất an, đau lòng đến cực điểm thì liền an ủi: “Ngươi đừng vội, tuy rằng ta không có giải dược, nhưng ta sẽ giải, trong cốc có những cỏ thuốc này , rất nhanh là chế được giải dược.”

“Vậy là tốt rồi, nhanh ” Thanh Dao nóng ruột thúc giục, nàng thật sợ phát sinh chuyện gì.

Vẫn nằm ở trong lòng nàng, ŧıểυ Ngư nhi kiên trì không kêu rên ra tiếng, nhìn bộ dạng nàng khổ sở , trên khuôn mặt nho nhỏ sớm hiện đầy cảm động: “Nương, ngươi đừng nóng lòng, ŧıểυ Ngư nhi không đau, tâm nguyện của ta đã xong, ŧıểυ Ngư nhi rất vui vẻ, dù cho thực sự giải không được, nương cũng không cần thương tâm, chỉ nên xem đây là một giấc mộng.”

ŧıểυ Ngư nhi nói xong, trong phòng ŧıểυ đào nhịn không được khóc lên, ŧıểυ thư nhỏ thật biết chuyện a.

Thanh Dao tuy rằng không khóc, nhưng ánh mắt đều đã ươn ướt, nắm vai ŧıểυ Ngư nhi : “ŧıểυ Ngư nhi, ngươi không có việc gì, nhất định phải kiên trì, bằng không ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi không phải nói muốn cả đời hiếu thuận ta sao? Phải giúp trợ ta sao? Muốn nhìn thấy ta hạnh phúc sao? Nhưng chuyện đó còn không có làm được đâu!”

Vô tình nhìn hai mẹ con thương tâm, vội vàng mở miệng: “Được rồi, các ngươi đừng lo lắng, không có việc gì.”

“Vậy là tốt rồi, ” Thanh Dao hít mũi một cái, lúc này nàng cảm tính như vậy, không còn vẻ lãnh đạm ngày thường, cũng không còn bộ dạng ra tay hung tàn như khi đối mặt với thủ hạ phượng thần cung.

Vô tình quay đầu nhìn phía Thanh Phong, lạnh lùng phân phó đi xuống: “Lập tức kiêu Minh Nguyệt đi đem dược thảo giải đoạn trường tán hái xuống, mặt khác, đem tất cả mọi người trong cốc gọi ra trước cửa, ta muốn tra rõ là ai hạ độc này.”

“Dạ, công tử, ” Thanh Phong lui ra ngoài, trong phòng, Vô Tình ánh mắt nhu hòa nhìn Thanh Dao: “Hôm nay ŧıểυ Ngư nhi có ăn cái gì không nên ăn không?”

Hắn muốn điều tra rõ là ai hạ độc nàng.

Thanh Dao nhìn phía ŧıểυ đào, ŧıểυ đào bị hù sợ ùm một tiếng quỳ xuống đất, cung kính mở miệng: “ŧıểυ thư nhỏ ăn cái gì, nô tỳ đều ăn cái đó, mọi người cũng đều có ăn, những người khác chưa từng có chuyện gì a.”

Nàng vừa mới nói xong, mắt vô tình liếc đến bàn trà, chỉ chỉ: “Hình như trà kia, người khác không uống qua, nhưng đó là trà của ŧıểυ thư?”

Lời vừa nói ra, trong phòng, Thanh Dao cùng Vô Tình sắc mặt lóe sáng, chẳng lẽ đối tượng thực sự mà người kia muốn hạ độc là Thanh Dao, mà trà này vô tình bị ŧıểυ Ngư nhi uống, vì thế ŧıểυ Ngư nhi mới có thể trúng độc.

Thanh Dao lập tức đưa tay bưng lấy chén trà trên bàn trà, đưa tới cho Vô Tình.

Vô tình ngửi nhẹ, lập tức nhíu mày, sắc mặt âm hàn, trầm giọng mở miệng: “Quả nhiên là đoạn trường tán, ” nói xong khẩn trương nhìn phía Thanh Dao: “Ngươi không uống chứ?”

Thanh Dao lắc đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt của ŧıểυ Ngư nhi, nguyên lai là thay nàng gánh chịu, vì thế trong lòng càng phát ra khó chịu, ôm chặt ŧıểυ Ngư nhi, hai bàn tay nàng đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia bỗng nhiên run rẩy, thì ra đau đớn vẫn đang diễn ra trên người ŧıểυ Ngư nhi, nàng ấy chỉ liều mạng đè nén, sợ làm cho nương khổ sở, nhưng Thanh Dao sao lại không biết đoạn trường tán này là độc dược như thế nào, chỉ sợ đau tận xương cốt a.

“ŧıểυ Ngư nhi, xin lỗi.”

“Không có việc gì, nương, ” ŧıểυ Ngư nhi nói lắp lời, màng ŧıểυ đào đang quỳ khóc càng lợi hại hơn, ŧıểυ thư nhỏ thực sự rất kiên cường a, trúng độc, cũng không rên một tiếng, còn an ủi mẫu thân của mình, thật là một đứa nhỏ hiếu thuận a.

Trong phòng một mảnh hàn khí, Thanh Phong đi đến, cung kính mở miệng: “Hạ nhân trong Vô tình cốc đã mang tới, tổng cộng năm người, ta đã tỉ mỉ kiểm tra một lần, đều là người trong cốc, cũng không có người ngoài dịch dung, hoặc người giả trang, có phải là người ngoài đã vào cốc hay không .”

“Không có khả năng, ” Vô Tình lãnh trầm mặt, nếu như là người ở phía ngoài cốc, làm sao lại biết ở trong trà của Thanh Dao hạ độc, mục tiêu hạ độc chính là Thanh Dao.

Vô tình nói xong, chuyển động xe đẩy đi ra ngoài, Thanh Phong vội vàng đẩy hắn đi ra ngoài.

Hành lang dưới, trên đất trống, lúc này quỳ năm hạ nhân trong cốc, đều là nam tử, ba người là thiếu niên, hai người khác thì lớn tuổi một chút, lúc này tất cả đều cẩn thận sợ hãi quỳ gối, không biết xảy ra chuyện gì, vẻ mặt mê man, công tử mặc dù là người lạnh lùng, nhưng cho tới bây giờ cũng không đối đãi bọn họ như thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Trên mặt của mỗi người hiện lên nghi hoặc, Vô Tình ngồi ở xe lăn, đưa mắt nhìn sang, năm thủ hạ này, muộn nhất là cũng đã vào cốc năm năm, sớm nhất cũng hơn mười năm, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, thậm chí có người là người của hắn ta, lợi dụng tất cả thời cơ như vậy, thật làm cho lòng người lạnh lẽo.

Nếu lúc trước đã vứt bỏ mình, vì sao còn đau khổ dây dưa? Chẳng lẽ bỏ qua thì không thể làm cho hắn ta an tâm một ít sao?

Vô tình quanh thân lạnh lùng, chậm rãi mở miệng: “Là ai hạ độc trong trà của Mộc cô nương, trừ mấy người bọn ngươi ra đây ai có thể tiếp xúc được nước trà của nàng, người khác không có cơ hội này.”

“Cái gì?”

Vô tình tiếng nói vừa dứt, có bốn người đồng thời ngẩng đầu lên, chỉ có một người cúi thấp đầu.

Vô tình vừa nhìn liền biết là ai bán đứng hắn, bởi vì bọn họ năm người cùng Thanh Dao cảm tình rất tốt, nghe được có người hạ độc nàng, tất nhiên có phản ứng kinh ngạc, chỉ có một người cúi thấp đầu không phản ứng, là bởi vì hắn đã sớm biết chuyện này.

Vô tình thân hình khẽ động, một chưởng đánh về phía người đang cúi đầu người, chỉ thấy người nọ một chút tránh né cũng không có, liền bị Vô Tình đánh bay ra ngoài, quẩy người một cái, lại quỳ trên mặt đất như trước.

Bốn người bên cạnh hắn, vẻ mặt khó có thể tin cau mày: “ŧıểυ vũ, ngươi điên rồi, tại sao phải làm chuyện này, vì sao hại Mộc cô nương.”

Ở trong cốc, ai không biết nàng là người trong lòng của công tử , ŧıểυ Vũ lại đi hại nàng, đây không phải muốn làm cho công tử thương tâm sao? Thảo nào công tử sinh khí như vậy, hắn mặc dù là người lạnh lùng, nhưng vẫn đối với bọn họ rất tốt, những người như bọn họ, phần lớn là bị người nhà ta vứt bỏ, cho nên mới phải lưu ở trong cốc.

ŧıểυ Vũ là vào cốc trễ nhất, tuy rằng trễ, nhưng cũng đã nhiều năm, vì sao cuối cùng lại làm ra chuyện này.

Vô tình đau lòng mở miệng: “Là hắn bảo ngươi làm như vậy, phải không?”

ŧıểυ vũ không nói được một lời, không biết là bởi vì bị lương tâm khiển trách, hay thẹn với công tử, hắn ngẩng đầu lên, trong con ngươi một mảnh sâu u, mờ mịt, tựa như một tầng sương mù, chậm rãi mấp máy hai cái môi: “Công tử, xin lỗi.” tiếng nói hắn vừa dứt, đột ngột trở tay một chưởng, thẳng đánh thiên đình của mình, một chưởng là bị mất mạng, thân thể thẳng tắp ngã về bên cạnh tắt thở.

Chẳng ai ngờ rằng hắn lại tuyệt quyết như vậy, Vô Tình ánh mắt u ám, cũng không nói gì, ngẩng đầu nhìn bốn người đang quỳ bên dưới, chậm rãi mở miệng: “Các ngươi đem hắn an táng ở phía sau núi đi.”

“Dạ, công tử.”

Đợi được bốn người đem ŧıểυ Vũ mang đi xuống, Vô Tình ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đào hoa lâm , sắc mặt tái nhợt được không có một tia huyết sắc, cả người giống như không có linh hồn, bởi vì, hắn biết, hắn ta bắt đầu động thủ, nếu như hắn không đáp ứng hắn ta, chỉ sợ sẽ có càng ngày càng nhiều người bị độc thủ.

Đúng lúc này, Minh Nguyệt từ đàng xa chạy tới, thở hào hển, sắc mặt xấu xí: “Công tử, không xong, không xong, trong ruộng dược thảo, thảo dược giải đoạn trường tán tất cả đều không thấy.”

Lời Minh Nguyệt vừa rơi xuống, Vô Tình chợt quay lại thân thể, con ngươi tựa như băng đầm, âm trầm u tối.

Mà tiếng nói của Minh Nguyệt đã sớm truyền tới trong phòng, Thanh Dao ôm ŧıểυ Ngư nhi vọt ra, vẻ mặt khó tin, kèm theo là tiếng kêu điên cuồng: “Tại sao có thể như vậy? Vì sao a? Là ai chuẩn bị giết chết ta a.”

Nhìn bộ dạng thống khổ này của nàng, trong lòng Vô Tình toát ra vẻ bứt rứt, đây cũng là bởi vì hắn.

Đã không có giải dược đoạn trường tán, mà đan hoàn lúc trước mình cấp ŧıểυ Ngư nhi dùng , chỉ có thể duy trì mười hai canh giờ, nói cách khác nhất định phải trước mười hai canh giờ, lấy được thảo dược, việc này không nên chậm trễ, Vô Tình sắc mặt trầm xuống, lành lạnh mở miệng.

“Thanh Dao, chúng ta lập tức đi tới Linh Sơn, tìm được thảo dược, không thể trì hoãn thời gian nữa.”

“Được ” Thanh Dao lập tức gật đầu, quay đầu nhìn ŧıểυ đào ở phía sau, ŧıểυ đào võ công còn chưa tới hỏa hậu (thuần thục), bởi vậy phân phó ŧıểυ đào: “Lập tức đi đem Mạc Sầu kêu đến, ngươi ở lại cốc là được.”

“Dạ, ŧıểυ thư, ” ŧıểυ đào rất nhanh chạy ra phía sau.

Mà Vô Tình thì phân phó Thanh Phong cùng Minh Nguyệt theo hắn đi ra cốc.

Nếu người kia đã hạ độc, cũng đã phá hủy thảo dược, hắn nhất định cũng nghĩ đến, bọn họ sẽ đi đến nơi nào tìm giải dược, chỉ sợ trên đường sẽ có người ngăn trở bọn họ, không để cho bọn họ đi đến Linh Sơn.

Chương 115.4

Đoàn người lập tức xuất cốc.

Vô tình cốc cách linh sơn khá xa, nếu mã bất đình đề (ngựa không ngừng nghỉ)mà chạy, thì phải mất một ngày, nếu như trên đường có gì chặn lại, thì là chuyện rất nguy hiểm, thế nhưng chỉ có thể được ăn cả ngã về không, hắn tuyệt đối không thể để cho ŧıểυ Ngư nhi có việc, bằng không nàng nhất định sẽ thương tâm đến chết.

Vài người ra khỏi cốc, thi triển khinh công, đến trấn nhỏ gần nhất mua xe ngựa, đoàn người lên ngựa, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt thay phiên đánh xe, hướng linh sơn mà đi.

Bên trong xe ngựa, Thanh Dao vẫn không nói chuyện, nhìn thấy ŧıểυ Ngư nhi sắc mặt càng ngày càng trắng, ý thức đã có chút mơ hồ, nhưng đang cực lực chống đỡ, mặc dù đau đến muốn ngất xỉu, nàng ấy còn không quên an ủi nàng, hơn nữa không rên một tiếng, môi dưới nho nhỏ phấn nộn, đã bị nàng ấy cắn đến chảy máu, mồ hôi làm ướt tóc, dính vào trên mặt, cả người thê thảm không gì sánh được.

Thanh Dao đau lòng liền cố gắng cùng nàng nói chuyện.

“ŧıểυ Ngư nhi, ngươi không có việc gì, ngươi không phải nói, Vô Tình công tử rất lợi hại sao? Hắn nhất định sẽ cứu ngươi.”

Vô tình ngồi ở một bên, nhìn hết thảy trước mắt, trong lòng cụng bị dày vò, đây tất cả đều là sai lầm của hắn, nếu như Thanh Dao mà biết sự tình đích thực, có thể trách hắn hay không, còn có thể tha thứ cho hắn sao? Đáy lòng có thấp thỏm lo âu, nhưng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ôn nhu an ủi nàng.

“Được rồi, Thanh Dao, ngươi đừng lo lắng, không có việc gì.”

Thanh Dao ngẩng đầu, gật đầu một cái, trên khuôn mặt lãnh diễm (lạnh lùng xinh đẹp)khoác một tầng sương lạnh, một bên Mạc Sầu nhẹ giọng mở miệng: “ŧıểυ thư, để ta ôm ŧıểυ thư nhỏ cho.”

Chủ tử đã đủ thương tâm, nàng không muốn làm cho nàng ấy khó chịu hơn nữa, thế nhưng Thanh Dao liên tục lắc đầu.

Tuy rằng ŧıểυ Ngư nhi linh hồn là một người lớn, thế nhưng nàng ấy là do nàng sanh ra, cái loại cốt nhục tình thâm là không thể thay đổi được, trải qua chuyện này, nàng bỗng nhiên rất sợ hãi, nàng ấy thật chết đi.

Thanh Dao ôm thật chặt nàng, ngay cả thanh âm đều nghẹn ngào: “ŧıểυ Ngư nhi, ngươi ngàn vạn lần không cần có chuyện gì, chúng ta nhất định phải sống vui vẻ một chút.”

Mạc Sầu bỗng nhiên nghĩ đến mọi người tựa hồ cũng đã quên một việc, Mao Tuyết Cầu có thể giải độc, đoạn trường tán không biết có thể giải hay không , các nàng vì quýnh lên nên đã quên, liền vội vàng mở miệng.

“ŧıểυ thư, máu của Mao Tuyết Cầu có thể giải đoạn trường tán không?”

Thanh Dao cũng không có trả lời, một bên Vô Tình lắc đầu, máu trên người Mao Tuyết Cầu hắn đã nghiên cứu qua, có thể giải độc tính của động vật trên người , lại không thể giải được độc tính của cây cỏ, vì thế đoạn trường tán, nó không giải được.

“Vô dụng, Vô Tình đã cùng ta nói rồi, Mao Tuyết Cầu là động vật, máu trên người nó chỉ có thể giải các loại độc tính của động vật, tỷ như rắn độc hay các loại độc của những con vật khác, về phần đoạn trường tán căn bản là vô dụng.”

Nói đến đây, nàng không khỏi nghĩ đến chuyện của kiếp trước, kiếp trước nàng mặc dù không có hưởng thụ qua cha mẹ bao nhiêu thương yêu, thế nhưng nàng so với Kiều Nam thì hạnh phúc hơn nhiều lắm, có cha mẹ, có tổ mẫu, nhất là nɠɵạı tổ mẫu rất sủng ái nàng, mà Kiều Nam chỉ là một đứa cô nhi, chính bởi vì nàng ấy là cô nhi, nhưng lại hoạt bát như ánh mặt trời, cho nên nàng mới có thể cùng nàng ta trở thành hảo bằng hữu, hơn nữa khi các nàng mới quen nhau, hai người chỉ có mười lăm tuổi. Điều là ở viện cô nhi mà quen biết.

Hai người lần đầu gặp mặt, đều rất thích đối phương, cho nên nàng năn nỉ cha mẹ giúp đỡ Kiều Nam bài vở và học tập, mãi cho đến khi nàng tốt nghiệp đại học, nàng cho rằng các nàng sẽ vẫn trở thành hảo bằng hữu, chỉ là cuối cùng âm lộn dương sai đã xảy ra chuyện như vậy.

Kỳ thực nàng cũng không có muốn giết Tiêu Duệ, chỉ là quá tức giận, cho nên muốn giáo huấn hắn thôi, thế nhưng Kiều Nam lại tin là thật, đã chắn ngan làm sai lệch cây súng trên tay nàng, súng lục kia đã bắn tới nàng, mà một khắc cuối cùng, nàng vì tức giận, lại nổ súng bắn chết Kiều Nam…

Cho tới bây giờ nàng không hề biết, nàng ấy lại kiên trì phải tìm được nàng, nghĩ đến nàng ấy kiếp trước phải chịu khổ, Thanh Dao tâm càng đau đớn, hiện tại nàng ấy là con gái của nàng, nàng muốn cho nàng ấy tình yêu của thân nhân, làm cho nàng ấy sống vui vẻ một chút, thế nhưng ai biết lại phát sinh chuyện như vậy?

“ŧıểυ Ngư nhi, đáp ứng nương, nhất định phải sống, bằng không nương sẽ làm bị thương tâm, tâm nguyện lớn nhất của ngươi không phải là hy vọng nương hài lòng hạnh phúc sao?”

Thanh Dao chậm rãi nói, ŧıểυ Ngư nhi dùng sức mở mắt, môi mấp mái vài cái, mới nói ra miệng: “Nương, ngươi yên tâm đi, ta không có việc gì, ta còn muốn chiếu cố ngươi? Diêm vương không dám thu nhận ta.”

Nàng nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như nhuộm ánh sáng yếu ớt, chậm rãi mở miệng: “Nương, ta mệt mỏi quá, ngủ một chút, ngươi đừng khổ sở, ta không có việc gì.”

Nàng nói xong, lại thực sự nhắm hai mắt lại, Thanh Dao sợ hãi, dùng sức lay lay nàng: “ŧıểυ Ngư nhi, ŧıểυ Ngư nhi, ngươi không được ngủ, không được ngủ.”

Vô Tình vẫn ngồi ở bên cạnh, trong lòng so với Thanh Dao cũng không dễ chịu, thậm chí càng khó chịu hơn, hắn vươn một bàn tay mảnh khảnh nắm chặt Thanh Dao: “Ngươi đừng lo lắng, nàng chỉ là quá mệt mỏi, đang ngủ, chờ chúng ta đến Linh Sơn sẽ không có chuyện gì.”

“Vô tình, ngươi nhất định không thể để cho nàng gặp chuyện không may.” Thanh Dao chờ đợi nhìn Vô Tình, trong đôi mắt chỉ toàn là hoảng sợ.

Hình dạng này của nàng rất ít thấy, nɠɵạı trừ một lần khi nhìn thấy hắn tóc bạc, cũng đồng dạng khó chịu cùng thương tâm.

“Sẽ không, ngươi an tâm đi.”

Xe ngựa như mủi tên bắn khỏi cung bay đi ra ngoài, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt thay phiên đánh xe, dọc theo đường đi, mã bất đình đề (ngựa không ngừng nghỉ), vài người thời gian uống một ít nước cũng không có, hướng về phía Linh Sơn mà đi.

Bất quá giống như Vô Tình dự đoán, nếu người đó đã âm mưu hạ độc, sao lại để cho bọn họ dễ dàng lên Linh Sơn, bởi vậy lúc đi ngang qua một cái trấn nhỏ, rốt cuộc cũng có một đám người chặn lối đi của các nàng.

Chỉ nghe ở ngoài xe ngựa thanh âm âm trầm vang lên: “Đứng lại, một cũng đừng nghĩ đi tới, nếu không chịu trở lại, thì liền lưu lại đây, nói chung ai cũng đừng nghĩ đi qua.”

Thanh Dao vừa nghe có người kéo lại xe ngựa, vén rèm ra nhìn bên ngoài, chỉ thấy bốn phía là núi cao, vì thời tiết đã vào đông, cho nên toàn bộ đỉnh núi trụi lủi, một mảnh tiêu điều, bầu trời u u ám ám, mây đen cbao phủ, hàn ý se lạnh, xe ngựa vừa vén rèm lên, gió lạnh liền chui vào bên trong, thế nhưng Thanh Dao cũng không quá quan tâm việc này, nàng đang thăm dò quan sát người ngăn cản xe ngựa, bọn hắn mặc áo choàng đen, vẻ mặt diện vô biểu tình, chừng mười mấy người, dẫn đầu chính là kẻ lần trước ở trong cốc nàng gặp qua.

Nhất là xem động tác lúc này của bọn hắn, Thanh Dao suy nghĩ trước sau một chút, liền hiểu rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó, nàng xoay mình quay đầu nhìn phía Vô Tình.

“Vô tình, những người này đến tột cùng là ai? Độc cũng là bọn hắn phái người hạ, có phải hay không, vì sao? Ngươi nói chuyện a, nói cho ta biết, bọn họ muốn làm gì?”

Vô tình ngước mắt nhìn nàng, ngực một trận đau đớn, thực sự muốn cho nàng biết sự thật sao? Thế nhưng thời gian đã không cho phép, hay là trước giải quyết người ở phía ngoài quan trọng hơn, chờ cứu ŧıểυ Ngư nhi rời mới nói cho nàng biết đi.

“Thời gian không còn kịp rồi, trước giải quyết những người này, cứu ŧıểυ Ngư nhi, trở lại vô tình cốc, ta sẽ nói cho ngươi biết, được không?”

Thanh Dao tự nhiên biết lợi hại quan hệ trong đó, những người này ý đồ đến bất thiện, đơn giản là không muốn để cho bọn họ đi đến linh sơn, nói vậy, tính mạng ŧıểυ Ngư nhi nhất định sẽ nguy hiểm, liền lập tức gật đầu, hiện tại cứu người quan trọng hơn.

“Được.”

Tiếng nói nàng vừa dứt, Vô Tình cùng Mạc Sầu đã bay người đi ra ngoài, chỉ để lại nàng một mình ở trên xe ngựa chiếu cố ŧıểυ Ngư nhi.

Vô tình nhảy ra ngoài xe ngựa, Minh Nguyệt phi thân đem xe đẩy công tử đến, Vô Tình ngồi ngay ngắn ở xe lăn, diện vô biểu tình nhìn mười mấy nam tử đối diện.

Mặt của hắn trong suốt được tựa như phủ tuyết, mày như bức tranh, tóc bạc bạch y, phiêu dật đến nói không nên lời, thế nhưng hàn khí quanh thân, làm cho người ta không dám bỏ qua, trong đôi mắt một điểm nhiệt độ cũng không có.

“Công tử.”

Mười mấy người vừa thấy được hắn, trong lòng có chút hoảng sợ, cẩn thận từng li từng tí kêu một tiếng.

Chương 115.5

Công tử là người vô tình thị huyết như thế nào , bọn họ sao lại không biết, lần này hành động của bọn họ đã làm hắn tức giận, chỉ sợ mỗi người cũng không có kết cục tốt, nhưng mà bọn hắn chỉ phụng mệnh hành sự, dù cho chết không có chỗ chôn, cũng là sứ mệnh bọn hắn.

“Là hắn kêu các ngươi tới, đáng hận.”

Thanh Âm Vô tình vừa rơi xuống, thân hình đã lăng không nhảy lên, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt vừa thấy công tử tức giận, bắt đầu ra tay, tự nhiên họ không dám chậm trễ, hai người sớm phi thân tới, mà Mạc Sầu cũng theo sát phía sau, rất nhanh đón đánh.

Tuy rằng vài người đối phó với mười mấy hắc y nhân.

Thế nhưng kia mười mấy người kia không phải là đối thủ của bọn họ, trong đoàn người bọn họ, mỗi người đều là võ công cao cường, bởi vậy không cần đến một canh giờ, đối phương mười mấy người, đã thương nặng, còn bị chết, Vô Tình ra tay tàn nhẫn, nhiều chiêu xuất ra đều dồn người ta vào chỗ chết, căn bản không có một chút lòng thươi hại, xem ra công tử là thật nổi giận.

Ai cũng biết chuyện này, thế nhưng ai lại dám lùi bước.

Chủ tử của họ cũng là một kẻ ngoan độc, bọn họ tiến cũng chết, mà lùi cũng chết, chỉ đành phải chiến đấu.

Vài người còn lại đâu phải là đối thủ của Vô Tình, nên rất nhanh liền bị Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đánh bại, Vô Tình còn đánh gãy gân tay bọn họ, chậm rãi mở miệng.

“Các ngươi tốt nhất hãy tìm một nơi mai danh ẩn tích mà sống, đừng sống cuộc sống trên lưỡi đao vết máu này nữa.”

Nói xong nhảy thân lên xe ngựa, Mạc Sầu cũng lên xe ngựa, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt thu xe đẩy, tung người đánh xe rời đi, lúc đi qua mười mấy người đó, liền nghe được nam nhân dẫn đầu, nhẹ nhàng mở miệng.

“Công tử, phía trước ngươi không thể đi đâu.”

Vô tình mài nhíu lại, nếu hắn đã nói như thế, phía trước nhất định càng có nhân vật lợi hại hơn chờ bọn họ, đến tột cùng là ai muốn ở trên đường đi chặn bọn họ, bất quá dù là núi đao biển lửa, bọn họ cũng muốn tiến lên, nhất định phải cứu ŧıểυ Ngư nhi một mạng.

Dọc theo đường đi mọi người dẫn một lòng nghĩ, không biết phía trước có cái gì chờ bọn họ, nếu người dẫn đầu kia cảnh cáo bọn họ, tất nhiên là có kẻ lợi hại đang chờ.

Nhưng mắt thấy đã đến linh sơn, nhưng không nhìn thấy bất luận kẻ nào, mọi người không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ là họ phô trương thanh thế.

Đêm tối, một mảnh đen kịt.

Linh sơn đã tới rồi, thế nhưng ai ngờ, trước mắt lại có một bộ hình ảnh như thế.

Những đôi mắt xanh biếc, giống như nhiều ngọn ngọn đèn nhỏ lung linh, ở trong bóng đêm đung đưa. Chỉ thấy dưới chân núi linh sơn, bốn phía đã bày ra thiên la địa võng, không phải người, mà là mãnh hổ cuồng sư, hằng hà mãnh thú làm thành một vòng tròn, vững vàng canh gác linh sơn, căn bản không có cách nào khác lên núi, sư tử hổ báo, mở to đôi mắt khác máu, thỉnh thoảng lay động bờm, gầm lên giận dữ, toàn bộ linh sơn chấn động tựa hồ cũng hoảng sợ.

Thanh Phong cùng Minh Nguyệt ngồi ở trên xe ngựa, đã lâu mới kịp phản ứng.

Những mãnh thú này, không chỉ là hổ báo, trong đó còn có rất nhiều sói.

Ở trong bóng đêm đi tới đi lui nhiều vô số kể, hơn nữa không chạy tán loạn khắp nơi, mà rất có quy tắc coi chừng Linh Sơn, vừa nhìn thấy xe ngựa bọn họ tới gần, ánh mắt huyết hồng kia, giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng cũng chưa nhào lên tấn công người phía trước, bất quá miệng há to, lộ ra một miệng răng nanh trắng toát, thỉnh thoảng phát động tiếng rống oanh động.

“Công tử, vậy phải làm sao bây giờ?”

Vô tình vén rèm nhìn ra bên ngoài, rất nhanh liền trông thấy trận bố trí này, không nghĩ tới, thậm chí có thế nɠɵạı cao nhân giúp đỡ hắn ta đối phó bọn họ, xem ra hắn ta không phải hạng người hời hợt, bằng không làm sao lại an ổn ngồi ở chỗ cao đây?

Thanh Dao cũng nhìn thấy tất cả bên ngoài, sắc mặt âm ngao lãnh chìm xuống, đôi mài dài nhỏ nhíu chặt lại, chẳng lẽ trơ mắt nhìn ŧıểυ Ngư nhi chết, không, nàng tuyệt không cho phép chuyện như vậy phát sinh.

“Vô tình, làm sao bây giờ?Cứ coi như các ngươi võ công lợi hại hơn nữa, chỉ sợ cũng đấu không lại đám hổ sư này, hơn nữa hổ sư này tựa hồ đã nghe người điều động.”

Vô tình nhất thời ngơ ngẩn, trong lòng có điểm cấp bách, tuy rằng võ công của bọn họ rất lợi hại, thế nhưng mãnh thú quá nhiều, hơn nữa người có thể khống chế được số lượng động vật khổng lồ như thế, nhất định là hạng người thân thủ bất phàm, đàn của hắn e rằng không đơn giản điều khiển được chúng nó.

“Nếu không dùng cầm công đi.”

Vô tình mở miệng, tốt xấu gì cũng phải thử xem, song cầm hợp nhất, nhìn xem có thể đẩy lùi những mãnh thú này hay không ?

“Tốt, bất quá ta có kiến nghị tốt hơn ” Thanh Dao nói xong, đem ŧıểυ Ngư nhi trong tay giao cho Mạc Sầu.

“Phàm là người có thiên phú kinh người , kỳ thực đều có nhược điểm, chính là võ công của hắn không nhất thiết tốt, tựa như hắc bạch Song Sát vậy, chúng ta dùng cầm công, công kích đám cuồng thú này, người núp trong bóng tối nhất định sẽ hiện thân phản kích, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt phải nắm lấy cơ hội này, lập tức đem người kia bắt lại.”

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Vô Tình gật đầu, hướng ra phía ngoài mở miệng: “Thanh Phong, Minh Nguyệt, các ngươi đã nghe chưa?”

“Dạ, công tử!” Hai người lên tiếng trả lời, quanh thân có ý định chờ phân phó, rồi cẩn thận nhìn bốn phía.

Cho dù đã vào đông, cảnh vật nơi khác tiêu điều, thế nhưng linh sơn vẫn tràn đầy màu thông xanh ngắt như trước…

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc