Ở ngoài phòng, dưới hành lang dài , đoàn người chưa kịp lo lắng, vì không biết nương nàng sẽ phạt nàng như thế nào, không ngờ lại vang lên tiếng cười dễ nghe, làm cho mọi người lại kinh ngạc, cuối cùng họ đều tự giải tán, Vô Tình phân phó hạ nhân đem tam hoàng tử cùng thủ hạ của hắn an trí đến phòng khách.
Vô Tình cốc bởi vì chưa từng có người tiến vào, cho nên căn bản không có phòng khách độc lập, cái gọi là phòng khách, chính là gian phòng cách bọn họ một gian, bình thường không có người ở, lần này Tam hoàng tử đến đây, tạm thời cho hắn ở đó.
Phòng của Vô Tình.
Minh Nguyệt vẻ mặt bi thảm, có thể nhìn ra cả người hắn tiều tụy rất nhiều, một bên giúp công tử dọn dẹp gian phòng, một bên nghẹn ngào mở miệng "Công tử, may mắn mọi người đã trở lại, cuối cùng cũng cứu ta một cái mệnh, nếu trở về trễ một chút, người liền nhìn không thấy ta ."
Nói xong hắn quay đầu lại, Ánh sáng rực rỡ trên mặt nay trở nên u ám.
"ŧıểυ Ngư Nhi, nha đầu kia căn bản không phải người, nàng chính là một ŧıểυ ma nữ, công tử, ngươi đừng xem nàng chỉ lớn có một chút , thật ra so với yêu quái không kém là bao nhiêu" Minh Nguyệt nói xong, còn cẩn thận kiểm tra bên ngoài, tựa hồ thực sợ hãi ŧıểυ nha đầu kia sẽ từ sau bình phong đi ra, cuối cùng còn run run một chút phối hợp.
Vô Tình có chút khó có thể tin, ŧıểυ Ngư Nhi dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, Minh Nguyệt sao lại sợ thành như vậy, không thể nào, yêu quái, đi nói một ŧıểυ hài tử là yêu quái, hắn cũng không thèm để ý tới Minh Nguyệt nữa, rất nhanh bay lên không trung, ngồi vào trên giường.
Minh Nguyệt thấ ycông tử không tin, khuôn mặt lại càng trắng bệch đến lợi hại.
"Công tử, ngươi không tin thì thôi, các ngươi rất nhanh sẽ biết, nàng căn bản không phải người, đúng vậy, nhất định là yêu quái."
Minh Nguyệt thì thào tự nói, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy công tử đã tựa vào giường nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không để ý tới hắn, nên đành phải lặng yên lui xuống.
Trong phòng thực im lặng, Vô Tình cũng không có chân chính nghỉ ngơi, mà là đang suy nghĩ một số chuyện.
Vô Tình cốc chưa bao giờ có người ngoài tiến vào, lúc Thanh Dao đến đây, hắn cảm thấy thực uất ức, hiện tại chẳng những có thêm mười mấy tên khất cái, mà ngay cả Văn Ngọc cũng vào được, hắn cảm thấy Văn Ngọc kia hoàn toàn không phải người lương thiện, Vô Tình nghĩ đến đây sắc mặt lại phủ một tầng sương lạnh.
Lúc này, Thanh Phong từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy chủ tử vẫn không nhúc nhích tựa vào trên giường, biết hắn cũng không có nghỉ ngơi, mà tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, không khỏi nhẹ nhàng mở miệng.
"Công tử, Tam hoàng tử kia chỉ sợ có ý đồ riêng?"
Vô Tình không nhúc nhích, hắn đương nhiên biết tên kia đang có ý đồ không tốt, hắn chính là muốn cho tên đó biết, mặc dù vào được trong cốc, cũng không có cơ hội nào cả, hơn nữa hắn muốn cho Thanh Dao hiểu được, Văn Ngọc căn bản không phải Ngân Hiên, như vậy nàng mới không lung tung tín nhiệm tên đó.
"Ta đã biết, bọn họ ở trong cốc này hai ngày, các ngươi phải lưu ý , đừng để phát sinh chuyện gì."
"Dạ, công tử, " Thanh Phong lên tiếng trả lời, đi xuống an bài nhân thủ, cẩn thận nhìn theo dõi Tam hoàng tử, người trong cốc này, dù là một hạ nhân cũng đều có công phu cực kì lợi hại, bởi vậy cũng không sợ hãi bị Văn Ngọc đánh lén. . . . . .
Bên kia, trong phòng Thanh Dao.
Thỉnh thoảng truyền đến tiếng kinh hô, Mạc Sầumang vẻ mặt khó có thể tin nhìn nha đầu nhỏ nhỏ kia, nàng ta quang minh chính đại đứng trước mặt nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, thật lâu sau thì kêu một tiếng rất rõ ràng : "Mạc Sầu."
Mạc Sầu cằm suýt chút nữa rơi xuống, tròng mắt tròn xoe, nha đầu kia từ nhỏ đã kỳ lạ rồi, không nghĩ tới chưa đầu một tuổi, đã nói chuyện được , hơn nữa từng chữ từng câu lại hết sức rõ ràng, quan trọng nhất là ánh mắt của nàng, rất mạnh mẽ, lấp lánh hữu thần.
ŧıểυ Ngư Nhi mới vừa nói xong, Thanh Dao ngồi bên cạnh đánh cho nàng một cái, lạnh lùng cảnh cáo: "Kêu Mạc di, nếu về sau ta còn nhìn thấy người cùng người trong cốc không phân biệt lớn nhỏ, ta liền kéo căng da của ngươi."
Thanh Dao ra lệnh một tiếng, ŧıểυ Ngư Nhi lập tức bỏ qua kiêu ngạo lúc trước, hết sức kỳ quáy, mỉm cười ngọt ngào.
"Mạc di." (TT: cười chết ta mất, bé thật biết làm trò ^_^)
Mạc Sầu gật đầu, đứng lên lôi kéo nàng đi qua một bên, đánh giá kĩ một lượt, không khỏi thở dài, ŧıểυ nha đầu này càng lớn càng giống cha của nàng, cùng hoàng đế quả thực từ một khuôn đúc ra, bất quá từ xưa sinh nữ nhân đa số giống phụ thân, cũng khó trách bộ dáng của nàng cùng Hoàng Thượng giống như vậy, nhưng mà chủ tử tựa hồ hoàn toàn không biết , một chút ảnh hưởng đều không có.
Mạc Sầu ánh mắt vụt sáng , ŧıểυ Ngư Nhi đứng ở bên người nàng, bỗng nhiên tránh khỏi tay nàng, hưng phấn mở miệng: "Nương, cho ngươi xem cái này."
Nàng nói xong thân mình nho nhỏ đã xông ra ngoài, rất nhanh ôm vào một con vật đáng yêu, một con sói con thân mình tuyết trắng, nàng mang vẻ đắc ý gật gật đầu.
"Thế nào? Minh nguyệt bắt cho ta đó, nương, còn chưa có tên đâu? Ngươi đặt cho nó một cái tên đi."
ŧıểυ Ngư Nhi cười tủm tỉm chờ, Mạc Sầu liếc mắt nhìn một cái, không khỏi tán thưởng, con sói nhỏ này bộ dạng quả thật đáng yêu, cùng ŧıểυ hồ ly Mao Tuyết Cầu cạnh tranh được, nhưng phải đặt tên gọi là gì đây? Nàng ngẩng đầu nhìn chủ tử, thấy Thanh Dao liếc mắt nhìn một cái, liền thấy được khuôn mặt của ŧıểυ Ngư Nhi , nhớ tới ngườ trong cung kia, thuận miệng nói một câu: "Gọi là ŧıểυ Tôn đi."
Lời của nàng vừa rơi xuống, ŧıểυ Ngư Nhi vô cùng ngoan ngoãn đem sói con ra ngoài, trong phòng, Mạc Sầu ánh mắt lại trợn tròn , hơn nữa ngay cả lên tiếng cũng nói không được, hai mẫu tử này bản tính thật đúng là giống nhau a.
"Chủ tử, tên người này?"
"Lại nữa, ta gọi là chuyện của ta, hắn gọi là chuyện hắn , đây là hai vấn đề khác nhau, biết không? Ngươi lòng dạ cũng quản nhiều thứ quá."
Thanh Dao lơ đễnh phất tay, hai người đang nói chuyện, thì Mạc Ưu từ bên ngoài tiến vào, cung kính bẩm báo: "Chủ tử, mười mấy đứa nhỏ đã dàn xếp tốt lắm."
"Ân, ngươi từ giờ trở đi, chuyên môn phụ trách huấn luyện bọn họ, tuy rằng nhân số ít một chút, nhưng cứ tạm thời như vậy đã , việc tìm người chúng ta sẽ chậm rãi làm, vấn đề này không vội."
"Dạ, chủ tử, " Mạc Ưu gật đầu, vẫn chưa lui ra ngoài, liếc mắt nhìn Mạc Sầu,Thanh Dao dĩ nhiên biết tâm tư của hắn, phất phất tay trầm giọng mở miệng: "Ta nghỉ ngơi một lát, các ngươi đi ra ngoài đi."
"Dạ " hai người lui ra ngoài.
Thanh Dao đúng là quá mệt mỏi , ngủ ở bên ngoài quả thật khó chịu, chỉ có vào trong cốc, thể xác và tinh thần mới trầm tĩnh trở lại, nhưng nhớ tới Văn Ngọc, lại một trận phiền lòng, Vô Tình vì cái gì đồng ý cho hắn vào cốc ? Hơn nữa Vô Tình nói Văn Ngọc không phải Ngân Hiên, như vậy Ngân Hiên là ai? Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Ngân Hiên, nồng hậu như vậy, tựa hồ so với nham thạch nóng chảy thì nóng bỏng giống nhau, nhưng sẽ không tự nhiên mà có một người đến thích nàng chứ, chỉ là ở trong trí nhớ của nàng, cũng không có người nào như vậy.
Trừ bỏ Hoàng Thượng cùng Văn Ngọc, nhưng Hoàng Thượng ở ngoài xa hàng dặm, không lẽ hắn lại dịch dung đi vào nơi này , ẩn thân ở thanh lâu, mà thanh lâu kia là cơ sở hắn đã sớm bố trí, Thanh Dao càng nghĩ càng phiền, bất quá nàng thật sự rất muốn làm rõ ràng, Văn Ngọc rốt cuộc có phải Ngân Hiên hay không, nếu hắn không phải, thì chính là hoàng thượng?
Thanh Dao tưởng tượng đến đây thôi thì trong lòng chợt hoảng hốt, nàng là tình nguyện Ngân Hiên là Văn Ngọc, cũng không nguyện ý là hắn, bằng không bọn họ tựa hồ có chút dây dưa không rõ. (TT: tình cảm không còn sao lại hoảng sợ khi biết là Tôn ca, tỷ thật mâu thuẫn)
Thanh Dao đang rối rắm, thì có tiếng bước chân đi vào, trầm ổn, nội liễm, tầm mắt nóng bỏng đặt trên người nàng, đáy lòng Thanh Dao chợt lóe lên hờn giận rồi biến mất không vết tích, người này không cần nghĩ cũng biết là Văn Ngọc, không ngờ hắn ngay cả một điểm ý thức đều không có.
Tùy tiện vào phòng của nữ tử, trong cốc này, bởi vì cho tới nay cũng không có người ngoài, cho nên không có người canh giữ ở ngoài cửa phòng, không nghĩ tới lại làm cho người này không kiêng nể gì mà xông vào.
Thanh Dao cũng không nhúc nhích, nàng thật muốn nhìn một chút, hắn muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ hắn thật sự không phải Ngân Hiên, Ngân Hiên thái độ làm người là cực kì quang minh lỗi lạc , hắn tuy rằng cũng nhìn nàng như vậy, nhưng không có cái loại cảm giác cường thế này, mà chỉ chứa đựng rất nhiều thâm tình. . . . . .
Văn Ngọc không nhúc nhích nhìn ý trung nhân đang ngủ say, cảm thụ được hơi thở phập phồng cao thấp của nàng, đáy lòng chợt lóe lên tham lam, thật muốn cứ như vậy đem nàng giữ lại bên người, hơn nữa hắn biết nàng cũng không có ngủ.
Văn Ngọc cố ý vươn tay muốn chạm đến hai má của nàng, xem nàng còn có thể giả ngủ nữa hay không?
Thanh Dao sớm đã biết được dụng ý của hắn, đang định ra tay tập kích hắn, thì lại bị người khác quấy rầy .
Ngoài cửa phòng, ŧıểυ Ngư Nhi dẫn ŧıểυ Tôn cùng Mao Tuyết Cầu, cả ba chậm rãi tiến vào phòng, vừa thấy trong có một người nam nhân, bộ dạng cũng được lớn lên khá xinh đẹp, nhưng mà hắn muốn làm gì, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, hét lớn: "Hái hoa tặc, làm gì? Buông nương, nếu không đánh cho ngươi mặt mũi bầm dập, thất khiếu đổ máu."
Nói xong, người đã nhanh chóng vọt đến, đem Văn Ngọc đẩy tách ra , chính mình sau đó cũng ngã xuống. (TT: Bé à, bé quên mình mới một tuổi thôi sao? nhưng thật đáng yêu, ta thích ^.^)
Văn Ngọc hơn nửa buổi cũng không phản ứng được, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, nhìn thiên hạ nho nhỏ trên mặt đất, đúng là một nha đầu quần áo màu hồng phấn, đôi mắt phượng sáng rực, bộ dáng này, vẻ mặt này giống như cùng hoàng đế đúc ra từ một khuôn, còn nghe được nàng kêu Thanh Dao là nương, như vậy đây là con gái của Huyền đế?
Chương 113.2
Văn Ngọc không nghĩ tới Thanh Dao lại sinh cho Huyền đế một nữ nhi, trong lòng chợt đau nhói, cái cảm giác này mùi vị gì cũng đều có, nhất thời hắn ngây ngẩn cả người.
Mà ŧıểυ Ngư Nhi ngồi trên mặt đất, vừa thấy mĩ nam này nửa ngày cũng không nhúc nhích thì giận, nàng cũng không để ý tới mĩ nam nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, từ trên mặt đất đứng lên, hai tay chống nạnh mắng.
“Hái hoa tặc, ngươi cũng dám quấy rầy nương của ta, còn không mau cút đi, nếu không cút, cô nãi nãi đánh cho ngươi đầu đầy sao.”
Nói xong người này thật sự là đi tìm thứ gì đó trong phòng để đánh, Thanh Dao nghe bên tai có động tĩnh, thật sự chịu không nổi này nha đầu kiêu ngạo này, bất quá cá tính đỉnh đạc của nàng ấy đã có từ kiếp trước, đến bây giờ một chút cũng không thay đổi, nàng đành nhanh chóng mở mắt ra gọi một tiếng.
“ŧıểυ Ngư Nhi.”
Một đa͙σ thanh âm vang lên, ŧıểυ Ngư Nhi lập tức nhu thuận tựa như con mèo nhỏ thấy được lão hổ, bật người ngoan ngoãn tiêu sái đến bên người Thanh Dao: “Nương, người tỉnh.” (TT: ta nói Bé con à, bé diễn kịch thiệt là giỏi ^.^)
Thanh Dao gật đầu một cái, quay đầu nhìn về phía Văn Ngọc, Văn Ngọc tựa hồ cho tới bây giờ còn không có bị người ta mắng qua, nên hoàn toàn ngây dại, căn bản một chút phản ứng cũng không có, nữ nhi của Huyền đế mặc dù còn nhỏ, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác tóc gáy dựng đứng, rõ ràng là một đứa con nít, nhưng nha đầu kia chẳng những hung dữ, còn chửi ầm lên, quan trọng nhất là biết kêu to hắn hái hoa tặc. Tuy rằng hiện tại bộ dạng nàng thực ngoan, nhưng chỉ là bên cạnh nương nàng thôi.
“Ngươi không sao chứ.”
Thanh Dao đồng tình nhìn Văn Ngọc một cái, xem ra đã bị ŧıểυ Ngư Nhi dọa rồi, đúng vậy, người bình thường gặp được loại tình huống này trên cơ bản sẽ bị dọa sợ, bởi vì nàng biết sự ảo diệu bên trong đó, mới có thể bình tĩnh thôi, nếu nàng lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, chắc cũng sẽ bị dọa ngốc luôn.
“Ta không sao, cáo từ trước, chúng ta lại nói chuyện sau nhé.”
Văn Ngọc chạy trối chết, hắn làm thế nào cũng nghĩ không ra, vì cái gì một ŧıểυ hài tử mà ánh mắt lại sắc bén như vậy, tuy rằng nàng ta bây giớ mang một bộ dáng ngoan ngoãn, nhưng mà ánh mắt kia tà mị ngạo nghễ liếc nhìn hắn, so với ánh mắt ma quỷ cũng không khác gì.
“Lá gan thực nhỏ.”
ŧıểυ Ngư Nhi không nhịn được đứng lên thầm nói, nàng vốn nhìn thấy hắn bộ dạng xinh đẹp, còn muốn đùa giỡn hắn một tí, không nghĩ tới lại bị dọa chạy, thật là, ŧıểυ Ngư Nhi đang nói thầm, Thanh Dao một bên quay đầu nhìn nàng.
ŧıểυ Ngư Nhi đương nhiên biết Thanh Dao đang uy hiếp, chỉ nàng ngoan một chút, thì tuyệt đối không có việc gì.
Quả nhiên nàng không đoán sai, sắc mặc Thanh Dao đã dịu đi một ít: “Ân, lần sau mắng chửi người đừng khó nghe như vậy, nên nhớ tuy rằng hiện tại rất nhỏ nhưng ngươi cũng là một nữ nhân, .”
“Ách, ” ŧıểυ Ngư Nhi ngớ ra, ngẩng đầu mím môi cười, lại có chút đắc ý vênh váo : “Vậy là có thể mắng người nhưng chỉ cần lịch sự một chút là được.”
“Đại khái là vậy” Thanh Dao làm bộ mở miệng, nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Văn Ngọc bị dọa choáng váng , không khỏi vui vẻ cười ha hả, ŧıểυ Ngư Nhi lập tức cùng nàng cười, mẹ con hai người ở trong phòng vui vẻ cực kỳ, tiếng cười truyền đi rất xa.
Buổi tối.
Ánh trăng như nước bao phủ vô tình cốc, dưới hành lang trên đình đài đã đặt một bàn tiệc.
Gió mát nhu hòa thổi qua, hoa đào sôi nổi bay xuống, trong bóng đêm uyển chuyển hàm xúc động lòng người.
Mọi người đều đến ngồi vây quanh ở cạnh bàn, vừa ăn vừa nói chuyện.
Trong đám người này, nói nhiều và cười đến vui vẻ nhất chính là ŧıểυ Ngư nhi, những người từ ngoài cốc trở về cuối cùng cũng thấy được chỗ hơn người của nàng, rất yên lặng liếc mắt nhìn Minh Nguyệt cùng Văn Ngọc tam hoàng tử một cái, hai người này đều mang vẻ mặt kinh khủng, cả đêm tâm sự nặng nề, Vô Tình thấy thế lơ đểnh nói.
“Tam hoàng tử sao lại không ăn, chẳng lẽ là cơm vô tình cốc thường thường nên không thể ăn sao?”
Vô Tình thanh âm đạm nhiên vang lên, nhìn không ra bất luận biểu tình gì, bên cạnh Văn Ngọc giật mình mím môi, trấn định lắc đầu, hiện tại hắn đã khá hơn, lúc trước đúng là bị ŧıểυ nha đầu kia làm hoảng sợ, kỳ thực nhiều nhất nàng cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, có lẽ có chút thông minh hơn người, cho nên mới sớm trưởng thành già dặn hơn.
Văn Ngọc vừa mới nghĩ như vậy xong, nhìn thấy trong bát liền có thêm miếng nấu chua, tiếp theo là một gương mặt đáng yêu hiện ra trước mắt, ŧıểυ Ngư nhi cười tủm tỉm mở miệng.
“Nguyên lai ngươi còn là một hoàng tử a, ” đôi mắt như kẻ trộm từ trên xuống dưới nhìn đánh giá Văn Ngọc, Văn Ngọc có cảm giác giống như bình đang bị người ta lột sạch vậy, ngay cả bản thân cũng không hiểu nổi cảm nhận lúc này, chỉ sợ hắn mà nói ra, người ta sẽ cho hắn là người điên, ŧıểυ nha đầu này nhiều nhất mới có một tuổi, chẳng lẽ có ý dâm tà với hắn sao, không được, nhất định là hắn suy nghĩ nhiều. (TT: hắc hắc ta chết cười mất)
“Phải.”
Hắn vừa dứt lời, ŧıểυ Ngư nhi mang một đôi ma trảo chuẩn xác không có lầm sờ lên mặt của hắn, còn kèm theo tiếng nói tán thường: “Quả nhiên là cơm của hoàng thất nuôi người à, làn da này thật tốt a, trơn truột có co dãn, xúc cảm không tệ.” (TT: sặc chết mất ^_^)
Lời vừa nói ra, cả một bàn ăn tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nha đầu kia, hơn nửa ngày mới phản ứng được, chỉ có Thanh Dao là mắt trợn trắng, ŧıểυ Ngư nhi lại chỉnh Văn Ngọc, nàng ta kỳ thực cũng không phải người háo sắc, nghĩ thế ánh mắt lạnh lẽo liền liếc qua đó, ŧıểυ Ngư nhi lập tức ngoan lại, nàng biết người nào đó đang nổi giận.
Văn ngọc quả thật triệt để bối rối, chính mình lại bị một ŧıểυ nha đầu đùa giỡn sao?
Bây giờ giận cũng không phải, mà không giận cũng không phải, nói chung một hít sâu một hơi rồi nén ở trong lòng, sắc mặt âm u, không nói câu nào, thủ hạ ở phía sau hắn, lạnh lùng trừng mắt nhìn một bàn người, cuối cùng mâu quang rơi xuống trên mặt ŧıểυ Ngư nhi, hận không thể hảo hảo giáo huấn nha đầu kia một phen.
ŧıểυ Ngư nhi vừa tiếp xúc với mâu quang của thủ hạ kia, trong lòng liền kêu gào không ngớt.
Nếu không phải sợ người nào đó tức giận, ta mà sợ ngươi sao, không đem tên binh sĩ khí như ngươi đánh xuất huyết mới thôi, còn ở đó mà trừng ta…
Đêm càng ngày càng khuya, mọi người dùng cơm xong, liền có hạ nhân trong cốc thu dọn đi xuống, nhưng mọi người cũng không có rời đi, ánh trăng như vậy, cảnh đẹp như vậy, thật muốn làm chút gì đó, Thanh Dao nghĩ vậy, lập tức chậm rãi mở miệng: “Ta đàn một thủ khúc cho mọi người nghe nhé.”
“Được.”
Vài người kêu lên tốt, ngay cả Văn Ngọc cũng có hứng thú, âm khí vừa rồi tiêu tán không ít, nếu hắn đã thích Thanh Dao, đương nhiên phải tiếp thu con gái của nàng ŧıểυ Ngư nhi, ŧıểυ Ngư nhi tuy rằng ác liệt, nhưng nàng là nữ nhi của Thanh Dao, hắn đương nhiên muốn tiếp nhận nàng, hơn nữa nhìn một gốc độ khác mà nói, nha đầu kia thông minh như vậy, nếu như Thanh Dao có thể sinh thêm đứa bé nữa, nói không chừng cũng thông minh như vậy, Văn Ngọc nghĩ đến đây, trong lòng buông lỏng rất nhiều. (TT: có chắc huynh chịu nổi ŧıểυ ma nữ này không? coi chừng bị ăn đau dài dài ^.^)
Thanh Dao vừa thấy tất cả mọi người đều hứng thú, ngước mắt mỉm cười nhìn Vô Tình, Vô Tình gật đầu, nàng liền quay lại phân phó Mạc Sầu.
“Đi đem đàn đến đây.”
“Dạ, chủ tử, ” Mạc Sầu lập tức bước lên thềm đá, đi qua hành lang dài, vào phòng lấy cầm, cầm kia rất nhanh bị lấy tới, đặt ở trên bàn, Thanh Dao ngồi ngay ngắn ở trước bàn, khẽ nhắm hai tròng mắt, mười ngón vuốt nhẹ trên đàn.
Tiếng đàn vang lên, ở trong bóng đêm du dương bay xa.
Mọi người chìm đắm trong tiếng đàn vui vẻ, bỗng nhiên một giọng ca nhẹ nhàng dễ nghe vang lên, mang theo mờ ảo mùi vị thần tiên.
Là Thanh Dao đang hát, đây là một khúc thanh hoa từ, nàng đang thử dùng tiếng đàn đạn tấu, phối hợp với lời ca, ở trong bóng đêm lộ ra hương thơm nồng nàn như rượu.
“Tố mi câu lặc thu thiên thoại bắc phong long chuyển đan,
Bình tằng điểu hội đích mẫu đan nhất như nhĩ thụ song,
Ảm nhiên đằng hương thấu quá song tâm sự ngã liễu nhiên.
Tuyên chỉ thượng trứu biên trực xích các nhất bán.
U sắc tuyển nhiễm thị nữ đồ nhân vi bị thất thải. . . . . .”(*)
(*) bài này Thanh Hoa từ (青花瓷) này mọi người có thể tìm trên google nhé. ta giữ nguyên phiên âm hán việt.
Tất cả mọi người ngây dại, trong ấn tượng ấn tượng của bọn hắn, Thanh Dao là một nữ tử một cơ trí, thanh tuyệt, còn chưa từng nhìn thấy mặt mềm mại đáng yêu của nàng, cúi đầu lắng nghe ý nghĩa của lời ca, nó như đánh thẳng vào lòng của mỗi người.
Ca từ hiếu động, hương vị thanh sạch tươi mát, ở giữa tiếng ca của nàng, mọi người như thấy một vị mỹ nhân như ngọc, bàn tay trắng nõn bộ dạng nhu thuận đang vẻ lại chân dung xinh đẹp của mình.
Người đẹp cảnh đẹp, dưới ánh trăng này, tiếng đàn động lòng người, tiếng ca mê hoặc người, mà ca từ kia lại càng làm cho người ta kinh hãi.
Một khúc dừng, dư hương lượn lờ, mọi người vẫn đắm chìm ở trong đó.
Thanh âm nhẹ nhàng của Vô Tình vang lên vang lên: “Thanh Dao, khúc này là?”
“Thanh Hoa Từ, ” Thanh Dao nhẹ nhàng trả lời, trên mặt phủ sắc thái mộng ảo, cằm nhếch lên, xinh đẹp đến cực điểm, nữ nhân này đến tột cùng có bao nhiêu mặt, mỗi một mặt đều làm cho người ta kinh ngạc mà tán thưởng.
Vô tình nhìn Văn Ngọc, ánh mắt thật sâu dừng ở trên người hắn, rất lâu cũng không có lên tiếng.
Trong bóng đêm, vang lên một tiếng động rất nhỏ, làm cho người ta có một loại cảm giác nổi da gà , mỗi người đều cảm thấy da đầu run lên bất an.
Tựa hồ có con vật gì đó lượn qua lượn lại , Thanh Dao nhíu mày, thu lại vẻ kiều mị lúc trước, quanh thân toả hơi thở lạnh lùng, lẳng lặng ngưng thần nghe.
Hình như là rắn.
Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu thì lập tức có người kêu lên.
“A a a, xà a, thiệt nhiều xà a, ” có hạ nhân từ phía sau chạy đến, người ở dưới thềm đá sắc mặt đều đại biến, nhất là Vô Tình, sắc mặt rất khó coi, trước tiên, liền biết có người xâm nhập, trong cốc này chưa từng có xà, bởi vì trong cốc trồng rất nhiều dược thảo, xà không dám tới gần , trừ phi là có người khống chế.
Thanh Dao cùng Mạc Sầu rất nhanh nhìn lên, chỉ thấy từ trong Rừng Hoa Đào, không ít xà từ từ bò đến, vểnh đầu, tầng tầng lớp lớp bò ra, phía trên ngọn cây rơi xuống cũng có, lại nhìn trên nóc nhà, cũng có xà rớt xuống dưới, đầy trên mặt đất.
Chương 113.3
Vô tình liếc mắt nhìn một cái, xà này tất cả đều là kịch độc, chỉ cần bị chúng cắn một ngụm, chỉ sợ đủ để trí mạng, bởi vậy trầm giọng mở miệng.
“Cẩn thận chút, xà này có độc.”
Mà Thanh Dao cùng Mạc Sầu còn có ŧıểυ Ngư Nhi, rốt cuộc vẫn là nữ nhân, nên sớm bị dọa đến thất sắc, thật không phải sợ xà độc.
Nữ nhân trời sinh đối với loại động vật bò sát không xương này, đều có cảm giác sợ hãi, đây là một loại thiên tính, cho nên trong bóng đêm, tiếng kêu của nữ nhân từ từ vang lên, mà tiếng kêu của các nàng lại đưa đến tiếng cười to, trong bóng tối, như hai con đại điểu bay lượn trong không trung, nương theo hướng gió, cũng không vội vả rơi xuống, chỉ tại không trung xem kịch vui.
Thỉnh thoảng phát ra tiếng cười quái dị.
Vô Tình vừa nhấc đầu nhìn thấy hai người kia , sắc mặt tối sầm, áo trắng chính là nam tử, hắc y chính là nữ tử, mà hai người này đúng là quái vật trong giang hồ, Hắc Bạch Song Sát, chuyên lấy việc điều khiển xà kịch độc làm điều vui, xà này đều là bọn họ nuôi dưỡng, mỗi một con đều có kịch độc, đừng nói là bị cắn, chính là bị nọc độc phun đến, chỉ sợ cũng sẽ mất mạng.
Vô Tình nhận ra bọn họ, sắc mặt liền càng thêm khó coi , hướng giữa không trung hét lớn.
“Hay cho các ngươi Hắc Bạch Song Sát, các ngươi không ở hang ổ của các ngươi, dám chạy đến Vô Tình Côc của ta quấy rối, các ngươi muốn làm gì?”
Hắc Bạch Song Sát nghe xong lời nói của Vô Tình, đắc ý cười to, Bạch Sát che đi kuôn mặt dữ tợn, khóe môi nhếch lên, lãnh liệt lên tiếng: “Thế nhân đều nói ngươi Quỷ y Vô Tình, y thuật rất cao, giải độc lại càng lợi hại, hôm nay Hắc Bạch Song Sát ta, sẽ thử xem năng lực của ngươi.”
Lời này rơi xuống, Vô Tình biết bọn họ hôm nay sẽ không tự tiện đến đây, lập tức sắc mặt trầm xuống, trường bào màu trắng vung lên, mặt đất bằng phẳng vang lên một tiếng nổ, một đan hoàn bị hắn bắn ra, xà ngửi thấy mùi hương này, trong khoảng thời gian ngắn không dám động .
Hắc Bạch Song Sát vừa thấy, tay áo bào rộng thùng thình thu lại, xoay mình từ giữa không trung rớt xuống, hai người đồng thời từ bên hông lấy ra một cây sáo trúc, rõ ràng là cây sáo bình thường, nhưng âm thổi ra, lại làm cho đàn xà đang đứng yên chuyển động, kích động hẳn lên, quay cuồng tiến lên phía trước .
Âm thanh cuộn vào nhau, không ngừng quay cuồng, cứ nhắm thẳng mà đi.
Nhìn đàn xà ùn ùn kéo đến, Thanh Dao cùng Mạc Sầu chờ kinh hãi qua đi, sắc mặt âm hàn đột nhiên mở miệng: “Không phải chỉ là xà hay sao? Cùng bọn chúng liều mạng.”
Một lời vừa thốt ra, ŧıểυ Ngư Nhi liền xoay người trở về phòng, rất nhanh đưa ra hai vật: “Nương, có này.”
Nàng đem vật trong tay đưa lên, đây là thứ mà lúc nàng nhàm chán làm ra, đúng là hai quả lựu đạn thô sơ, Thanh Dao vừa thấy liền mừng rỡ, thật sự là quá tốt, không nghĩ tới nha đầu này thực sự làm được, lập tức nhận lấy, cười lạnh một tiếng, nhìn sang những người bên cạnh, chậm rãi mở miệng.
“Các ngươi để đó cho ta, tránh ra một chút.”
Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, mọi người liền nhất nhất làm theo, cũng không biết nàng muốn biểu diễn gì, chỉ có Văn Ngọc thấy rõ ràng, liền kinh hãi đảm chiến, nàng thật sự làm ra vật này sao, trên đời lại thật sự có lựu đạn, nếu loại này đồ vật này vận dụng ở trong chiến tranh, sẽ phát sinh nhiều uy lực a.
Thanh Dao dùng sức lôi kéo, lựu đạn bậc lên, xoay mình quăng xa, phát ra một tiếng nổ.
Một cỗ mùi khét tràn ngập ở giữa không trung, mọi người chỉ nghe đến thỉnh thoảng tiếng két két truyền đến, rõ ràng là tiếng xà nướng.
Lựu đạn vừa ra tay, trong nháy đánh chết rất nhiều xà, mà hắc bạch Song Sát lúc này trợn to mắt khó tin, đó là vật gì vậy, uy lực lại mạnh như thế, chỉ một cái liền đánh đổ rất nhiều tâm huyết của bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không dám có thêm động tác nào, Thanh Dao lạnh lùng căm tức nhìn Hắc Bạch Song Sát, trầm giọng mở miệng.
“Tốt, các ngươi nếu tiếp tục tiến lên, ta liền giúp xà của các ngươi đi gặp quỷ, xem các ngươi còn dám kiêu ngạo không.”
Hắc Bạch Song Sát nhất thời không dám dễ dàng hành động tiếp, bởi vì xà này là tâm huyế tnhiều năm qua của bọn họ, bồi dưỡng nhiều năm mới có thành quả như hôm nay, nếu thật sự bị nữ nhân này đánh chết, bọn họ cái gì cũng không còn, nhưng nếu bọn họ cứ như vậy trở về, sẽ không thể trả lời với cố chủ, mà bọn họ cũng không thể tận mắt thấy xà của họ chết không công, xà này quan trọng so với con của bọn họ không kém là bao nhiêu, chẳng lẽ đứa nhỏ của chính mình bị giết, bọn họ có thể không báo thù.
Hắc Bạch Song Sát nghĩ thông điểm này, sắc mặt dữ tợn mở miệng.
“Hôm nay không phải ngươi chết, chính là ta chết, chúng ta liều mạng.” Nói xong lại chỉ huy xà đàn xông tới, đàn xà ngừng di dộng lúc trước, lại quay cuồng , dây dưa , xông lên phía trước, Thanh Dao tuy rằng trấn định, nhưng thấy động vật mềm nhũn như vậy, trong lòng vẫn có điểm run sợ, bất quá trong tay còn có lựu đạn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không sợ bọn họ.
Dùng sức đích lôi kéo chốt cài, lại ném ra một cái, tiếp tục giết chết rất nhiều xà.
Lúc này thì Hắc Bạch Song Sát chịu không nổi nữa, ngửa mặt lên trời gào thét, trong bóng đêm tạo thành thanh âm tàn bạo như sói, theo cơn tức giận mà vang lên.
Tiếng trúc càng bén nhọn, đám xà còn lại tiếp tục chuyển động, mỗi con đều bay lên không trung hồi lâu, đầu nhẹ nhàng chuyển động trái phải, trong bóng đêm, ánh mắt xanh lè di chuyển, thật là làm cho người ta sợ hãi.
Thanh Dao vừa thấy trong tay không còn lựu đạn, quay đầu xòe tay ra: “Lựu đạn đâu? Đưa tiếp đây.”
ŧıểυ Ngư Nhi vừa nghe thấy liền cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Không có, ta chỉ làm có ba cái, một cái lúc trước dùng thử, chỉ còn hai cái .”
“Cái gì?” Thanh Dao cùng Mạc Sầu đồng thời xoay người, giận trừng mắt nhìn nàng một cái, sao không chịu nói sớm, ít nhất nàng sẽ dùng tiết kiệm một chút.
Hắc Bạch Song Sát ở đối diện nghe được lời nói của nàng, đột nhiên nở nụ cười, một mảnh thị huyết : “Tốt, các ngươi giết xà của ta, hiện tại sẽ khiến cho các ngươi chết ở trong độc xà của ta, vì những con xà đã chết mà báo thù.”
Nói xong, tiếng trúc càng phát ra cao vút, mắt thấy đàn xà lại tiến lên, nhưng đã còn rất ít , Vô Tình quay đầu nhìn phía Thanh Dao: “Ngươi đừng lo, có ta đây?”
“Thanh Dao, đến đây, song cầm hợp nhất, tấu một khúc sát xà nhé.”
Lời nói của hắn vừa rơi xuống, Thanh Dao lập tức đem cầm mang ra, khí tụ đan điền, khống chế phượng vĩ cầm, đợi cho tiếng đàn của vô tình vang lên, nàng dung nhập vào bên trong tiếng đàn, tiếng đàn vừa phát ra, liền mang theo cường đại sát khí, từng đợt bắn ngược đi ra ngoài, đàn xà rốt cục cũng không dám chuyển động nữa, bởi vì tiếng đàn này giống như một cái là chắn, tự động cản trở chúng nó.
Mà theo tiếng đàn xâm nhập, đám xà giống như cao hứng hẳn lên, tất cả đều vặn vẹo .
Hắc bạch Song Sát vừa thấy tình hình này, kinh hãi, xà còn lại của bọn họ đã trúng ma chưởng, nếu thật sự không khống chế được, chỉ sợ một ít còn lại của bọn họ cũng bị hủy luôn, lập tức không dám khinh suất, nhanh chóng sửa lại âm điệu, cường đại nội lực theo trúc âm bên trong bắn ra ngoài
Vô Tình cùng Thanh Dao phối hợp rất thiên y vô phùng(*), tiếng đàn càng ngày càng sắc bén.
(Thiên y vô phùng: không có khe hở)
Đám xà của bọn họ bị cân bằng ở giữa, một lùi một kích, trong chốc lát bọn chúng nằm phục xuống dưới, trong chốc lát lại vểnh cao ở giữa không trung.
Hai lần, ba lần, bốn lần, quấn lấy tại một chỗ, giống như đang nhảy múa.
Mọi người chăm chú nhìn nhìn kỹ, chỉ thấy trong ánh trăng, dưới hành lang dài, đàn xà đang múa, cảnh tượng phải nói có bao nhiêu doạ người còn có bao nhiêu kích động lòng người, làm cho tóc gáy người ta chỉ muốn dựng thẳng, cái loại cảm giác này là do sự lạnh lẽo từ bên trong toát ra.
Mà Văn Ngọc, vẻ mặt có chút đăm chiêu, nhìn chăm chú ŧıểυ Ngư Nhi ở một bên, vừa rồi khi bọn họ nói chuyện, hắn đã nghe rất rành mạch.
Lựu đạn này là do đứa nhỏ đó tạo nên, thật sự chấn động, đôi mắt kia âm thầm tính toán, quỷ dị đến cực điểm. . . . . .
Gió đêm thổi qua, điệu múa của đàn vẫn còn đang tiếp tục, chẳng qua lần lược bị hai cỗ nội lực đánh sâu vào, đàn xà tựa hồ đã hết sức mệt nhọc , không còn sức lực hướng về phía trước, có nhiều con đã mềm nhũn nằm úp sấp tê liệt ngã xuống trên mặt đất, không nhúc nhích, dường như đã chết, mà còn lại một ít, vẫn đang ở bất an xao động , Hắc Bạch Song Sát, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, rốt cục chịu được không được bỏ sáo trúc ra, ngửa mặt lên trời thét dài, thật lâu cũng không ngừng.
Nửa đời tâm huyết của bọn họ, dạy dỗ được một đàn xà, thế nhưng lại không chịu được một kích như thế , dễ dàng bị hủy ở Vô Tình Cốc này .
Nếu không có vụ nổ mạnh đầy uy lực của vũ khí kia, đàn xà này cũng không dễ dàng bị tiêu diệt, ngay cả xà trận cũng chưa kịp bày, liền bị giết chết , Hắc Bạch Song Sát hận ý bỗng nhiên dâng trào, xoay mình hóa thành hai cổ kình phong, bay đến.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu thân hình vừa nhúng, phi thân mà lên.
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt không cam lòng rớt lại phía sau, vài người quây lại đánh thành một đoàn.
Vô Tình cùng Thanh Dao đột ngột thu lại tiếng đàn, lại nhìn đàn xà kia, đều đã tử vong, cả trong cốc, xác xà trải rộng, vài con còn có hơi thở, hơi hơi khẽ động đậy.
Mặc dù đã chết, vẫn làm cho da đầu người ta run lên.
Dưới hành lang dài, dưới mái hiên, Trên thềm đá, trong rừng đào , nơi nơi đều là tử xà (rắn chết) . . . . .
Vô Tình vẫn không nhúc nhích ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, Hắc Bạch Song Sát xưa nay cùng vô Tình cốc nước giếng không phạm nước sông, lần này vì cái gì mà ban đêm xông vào Vô Tình cốc, thứ nhất là vì tiền,thứ hai là nghe lệnh của người nào, bất quá có khả năng nhất chính là loại thứ nhất , vì tiền tài.
Đến tột cùng là ai đối với vô tình cốc động sát khí, Vô Tình cau mày, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn tam hoàng tử Văn Ngọc, người này tâm kế thâm trầm, thật không biết hắn đang nghĩ cái gì?
Hắn ta muốn vào Vô Tình cốc là vì Dao nhi, hiện tại xem ra, vì Dao nhi cái gì hắn ta cũng dám làm.
Vô Tình im lặng không nói gì, trên đất trống, bốn người vây lấy hắc bạch Song Sát, mắt thấy hai người kia đã bị vây trong thế hạ phong.
Hắc Bạch Song Sát võ công cũng không phải đứng đầu, chẳng qua có thuật điều khiển xà lợi hại mà thôi, hơn nữa trong đàn xà này, tất cả đều là xà kịch độc, bởi vậy mọi người mới có thể đối với bọn họ sợ hãi, bất quá bọn họ xông vào Vô Tình cốc chính là đánh lộn bàn tính, Vô Tình ánh mắt đột nhiên lãnh lệ, quanh thân sát khí.
Hắc Bạch Song Sát mắt thấy chính mình bị vây ở thế hạ phong, nếu tiếp tục đánh tiếp, chẳng qua cũng giống như đàn xà của hắn chết ở tại trong cốc này thôi, bởi vậy thân hình liền tung ra chiêu lộn xộn, tránh đi công kích của Thanh Phong, Song Sát kia lập tức phóng trong tay ra, ném một bao khói độc.
Bốn người Mạc Sầu , đành rút lui từng bước, hai người kia nhân cơ hội, lập tức bay lên không hướng rừng hoa đào mà chạy
Nhưng Vô tình sớm tính đến hắc bạch Song Sát sẽ làm vậy, thiên tàm ti trong tay nhanh như giao long nổi trên mặt nước, tung ra ngoài, trong nháy mắt công phu cuốn lấy Hắc Sát, làm cho nàng ta thoát không được thân, mà Bạch Sát nhìn thấy rõ ràng như vậy dùng sức đẩy Hắc Sát ra, rống giận: “Ngươi mẹ nó kéo dài thời gian làm gì, còn không mau cút đi, nhớ kỹ vì lão tử báo thù.”
Hắc Sát thân hình vừa động, người đã nương theo hướng gió, bay nhanh ra ngoài, mà thiên tàm ti của Vô Tình cũng cùng lúc thu về, cường đại nội kình mang theo sát khí sắc bén hướng giữa không trung đánh ra, Bạch sát thẳng tắp rơi xuống ngả lộn nhào, nằm đè phía trên xà đàn kia, Vô Tình xoay mình bay lên không, một chưởng đánh tới, thẳng vào ngực của Bạch sát.
Hắn mở to hai tròng mắt, dường như không cam lòng nhắm hai mắt lại.
Mà Vô Tình rơi trở lại xuống phía trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ngay tại vừa rồi, hắn đã động lòng trắc ẩn, bằng không hắc sát kia cũng trốn không thoát.
Không nghĩ tới Song Sát ác danh lan xa thế nhưng lại vợ chồng tình thâm, đây là tình cảm mà hắn cực kì hâm mộ, bởi vậy mới có thể ở một khắc cuối cùng tha cho Hắc sát một mạng, chỉ mong nàng tự giải quyết cho tốt, nếu không lần tiếp theo sẽ không may mắn như thế.
Cả Vô Tình cốc, tràn ngập mùi khét, còn có mùi máu tươi.
Vô Tình lạnh lùng nhìn quét quanh mình, cuối cùng thản nhiên mở miệng: “Đêm đã khuya, đều trở về nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, công tử, ” Thanh Phong cùng Minh Nguyệt lên tiếng trả lời, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đi đến bên người chủ tử, may mắn là đã đem mười mấy đứa nhỏ an trí ở địa phương khác, bằng không buổi tối hôm nay chỉ sợ càng loạn.
Vô tình ngẩng đầu chạm đến mâu quang của nàng, trên mặt cái nhu hòa, chậm rãi mở miệng.
“Tốt lắm, đừng nghĩ nhiều như vậy , đi nghỉ ngơi, chuyện gì cũng không có .”
“Ân, ngươi cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi, ” Thanh Dao gật đầu, cực lực nhịn xuống buồn nôn trong lòng, nếu không phải nhịn xuống, chỉ sợ nàng khống chế không được phải ói ra.
Thanh Dao cùng Vô tình nói tạm biệt, cũng cùng tam hoàng tử Văn Ngọc nói tạm biệt xong , mới xoay người đi lên thềm đá, đi qua hành lang dài, vào phòng của chính mình.
Vừa đi vào phòng gian, liền nhịn không được nôn ra một trận, Mạc Sầu cùng ŧıểυ Ngư Nhi sợ hãi, chạy nhanh đến cạnh nàng.
“Nương, ngươi làm sao vậy? Không có việc gì chứ?”
Khuôn mặt nho nhỏ lo lắng, còn vươn tay đến thử một chút nhiệt độ ở trán nàng,Thanh Dao nhìn vẻ mặt lo lắng của các nàng, lắc lắc đầu, sắc mặt đã là một mảnh tái nhợt.
“Ta cảm thấy ghê tởm.”
“Ân, quả thật là ghê tởm ” ŧıểυ Ngư Nhi nhếch miệng một chút, nhưng nàng trời sinh không sợ xà, nàng nhớ rõ nương rất sợ xà, khó trách nghĩ đến muốn nôn.
Mà Mạc Sầu nhớ tới xà này, cũng nhịn không được run rẩy một chút, có một loại cảm giác ướt sũng quanh mình, nâng mắt đánh giá một chút phòng, ngay cả từng góc nhỏ cũng không buông tha, cuối cùng buông xuống một lòng: “Tốt lắm, cuối cùng đã không còn xà .”
“Bất quá đàn xà này thật kì quái? Hai người kia cũng kỳ quái, tại sao lại tiến vào trong cốc vậy?”
ŧıểυ Ngư Nghi nhảy lên trên ghế, hai tay nâng má, vẻ mặt có chút đăm chiêu, chuyện buổi tối hôm nay quả thật không tầm thường, Vô Tình cốc từ trước đến nay vẫn bình an vô sự, tuy rằng cũng có người muốn xông vào, nhưng không ai có thể tiến vào trong, hiện tại hắc bạch Song Sát mang theo một số lớn xà tiến vào cốc, chỉ sợ về sau có thể có những người khác tiến vào cốc nữa.
“Đúng vậy, ŧıểυ thư, tại sao hai người kia lại biết chúng ta hôm nay quay về cốc? Đây mới là điều kì quái nhất, chúng ta hôm nay vừa trở về, bọn họ liền biết, suốt đêm chạy lại đây, chuyện này không phải chứng tỏ rằng bên người chúng ta có gián điệp sao?”
Mạc Sầu nói xong, Thanh Dao sắc mặt lạnh xuống, nàng thật sự không thể tin chuyện đó là sự thật.
Trong đám người của bọn họ , chỉ có Văn Ngọc là người ngoài, nếu nói có gián điệp, cũng chỉ có hắn, mặc dù hắn không phải Ngân Hiên, cũng sẽ không hại bọn họ đi.
Nhưng lời nói của Mạc Sầu, cũng không có sai, bất quá còn có một loại khả năng.
Chính là người trong hoàng thất của Hoàng Viên Quốc, bọn họ biết Vô Tình từng ở trong phủ của thất hoàng tử, như vậy thất hoàng tử mất tích chắc sẽ vào Vô tình cốc.
Đêm nay Hắc Bạch Song Sát đến tột cùng là do người của Hoàng Viên Quốc phái tới, hay là Văn Ngọc ngầm hạ độc thủ?
“Nương, ta cảm thấy được Văn Ngọc kia có chút là lạ, tối hôm nay, hắn từ đầu tới đuôi chưa nói một câu nào, việc này rất không bình thường , người bình thường gặp được loại sự tình này, không phải nên bất an sao ? Ít nhất cũng tỏ vẻ một chút chứ, nhưng hắn thì một chút động tác đều không có, hình như đã sớm biết trước.”
ŧıểυ Ngư Nhi vừa nói xong, Mạc Sầu một bên gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, tam hoàng tử rất không bình thường .”
Mạc Sầu mê mang nghĩ, có lẽ tất cả đều do một chữ tình, trong thời gian Tam hoàng tử còn là con của Thừa tướng, lúc đó liền dây dưa cùng ŧıểυ thư, chỉ cần suy nghĩ một chút là thấy được, hắn sẽ không dễ dàng buông tay, có lẽ hắn để cho Hắc Bạch Song Sát xuất hiện, chính là vì giết người của Vô Tình Cốc, như vậy ŧıểυ thư sẽ theo hắn ly khai.
Hắn tính toán cũng thật giọi, nhưng mà không ngẫm lại, Vô Tình là người dễ đối phó vậy sao?
Thật sự đã hại chết Bạch Sát, còn tổn thất tâm huyết nửa đời của bọn họ.
“Tốt lắm, không đề cập tới hắn nữa, ta sẽ lưu tâm” Thanh Dao thật sự không muốn Văn Ngọc trở thành cái loại người này, nhưng chuyện này đã rành rành ra đấy , bất quá việc gì cũng có nɠɵạı lệ, nói không chừng thật sự là người của Hoàng Viên Quốc động tay động chân, không có chứng cứ xác thự , nàng sẽ không kết tội cho ai, nhưng nàng sẽ lưu ý hướng đi của Văn Ngọc.
Trong phòng, ngọn đèn rất sáng, Thanh Dao khẽ cử động, quét nhìn về phía ŧıểυ Ngư Nhi ở một bên, tựa tiếu phi tiếu, ŧıểυ Ngư nhi lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, nàng không biết đã làm gì chọc tới nương a.
“Nếu đã tạo lựu đạn, tại sao không tạo nhiều một chút, hơn nữa uy lực cũng không phải lớn lắm, quá nhỏ .”
Thanh Dao đây là lấy tiêu chuẩn lựu đạn của hiện đại mà so sánh, nếu đêm nay, lựu đạn có uy lực lớn như hiện đại, hai cái cũng đủ để giết chết hết cả đàn xà của Hắc Bạch Song Sát, mà không phải chỉ giết hơn phân nửa.
ŧıểυ Ngư Nhi chớp mắt, hơn nữa ngày cũng lên tiếng không được, ngẩng đầu thấy Thanh Dao vẫn đang đang đợi nàng trả lời, ŧıểυ Ngư Nhi hữu khí vô lực mở miệng.
“Đừng nói nữa, căn bản không có nguyên vật liệu, không làm được thân đạn như vậy, ngòi nổ cũng không được tốt, nguyên liệu cho kíp nổ cũng không có, thật vất vả mới tạo được ba cái, gần đây ta đang suy nghĩ có thể dùng cái gì thay thế được đây.”
ŧıểυ Ngư Nhi nói đa͙σ lý rõ ràng, ánh mắt thật to lóe ra , Mạc Sầu nghe mãi vẫn không hiểu ra sao, tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn đang thực kính nể, ŧıểυ thư nhỏ rốt cuộc là người hay yêu quái, khó trách Minh Nguyệt nói thầm nàng là ŧıểυ yêu tinh.
Hiện tại ngay cả bọn họ cũng có ý nghĩ như vậy , rõ ràng chỉ là đứa nhỏ, nhưng lại làm được cái vật lợi hại đó, vậy mà ŧıểυ thư còn nói vẫn không lợi hại…
Trong phòng Thanh Dao cũng không biết Mạc Sầu đang rối rắm, vẫn đang chăm chú hỏi ŧıểυ Ngư Nhi.
“Vậy ngươi làm như thế nào mà làm ra ba cái này.”
ŧıểυ Ngư nhi vừa nghe lời của nàng, mím môi nở nụ cười, có chút đắc ý.
“Sau đó ta nghĩ đến một chuyện, trong nhà dân chúng bình thường bốn phía đều có chuồng heo, tiêu hoàng (*)có thể thay thế cho kíp nổ (hay ngòi nổ), sau đó là Minh nguyệt giúp ta tìm về, chẳng qua quá ít .”
(*) Ta nghĩ là ŧıểυ Ngư Nhi dùng phân chuồng để lấy khí gas hoặc phân huỷ hay phân tích gì đó để tạo ra kalinitrat để chế tạo thuốc nổ.
ŧıểυ Ngư Nhi nói xong lời cuối cùng có điểm tiếc nuối, bất quá việc gì cũng đã qua, cho nên nàng không vội.
“Vậy ngươi nhất định phải suy nghĩ thêm, đây chính là một việchữu dụng ” Thanh Dao sờ sờ đầu ŧıểυ Ngư Nhi, chỉ cần tạo được thuốc nổ là tốt rồi, tương lai nói không chừng có chỗ cần dùng.
“Được ” ŧıểυ Ngư Nhi gật đầu, Mạc Sầu ở một bên nhìn thấy trời đã tối sầm, nhanh chóng thúc giục một lớn một nhỏ hai cái chủ tử: “Đêm đã khuya, sớm một chút nghỉ ngơi đi.”
“Tốt, ” hai người đồng thời gật đầu, ŧıểυ Ngư Nhi nhanh chóng ôm lấy cổ Thanh Dao, ngọt ngào mở miệng: “Đêm nay ta cùng nương ngủ.”
“Được ” Thanh Dao hào phóng gật đầu, hai mẹ con vui vẻ cùng nhau rửa mặt đi ngủ, có một số việc tựa hồ đã phai nhạt, coi như một làn khói nhẹ đã bị đánh tan, về chuyện kiếp trước, về Tiêu Duệ, đều đã rời khỏi các nàng rất xa , cho nên không cần nhắc lại. . . . . .
Chương 113.5
Ngày thứ hai, Vô Tình cốc lại trở lại vẻ đẹp như xưa, tử xà, một con cũng không thấy , sớm đã bị Vô Tình ra lệnh thu dọn , ngay cả thi thể của Bạch Sát, cũng bỏ ở trong đầm.
Ánh nắng ấm áp theo tầng mây bắn ra , mang theo hơi thở thơm mát, hoa đào bay tán loạn, từng hàng rơi xuống lan can, nơi nơi một mảnh thanh lệ.
Nếm qua đồ ăn sáng, sau đó Thanh Dao cùng Văn Ngọc đi tản bộ trong cốc, phía sau còn có Mạc sầu cùng ŧıểυ Ngư nhi đi theo, hai người một tấc cũng không rời, theo sát sau Thanh Dao, thật không phải sợ Thanh Dao bị hại, mà là chán ghét Văn Ngọc, không muốn để cho bọn họ ở chung một mình.
Phía sau cốc , không hề có núi cao, chỉ có đủ các loại dược thảo, trong gió sớm chập chờn lay động, trong không khí tràn đầy hương thơm của dược thảo ,bên kia dược thảo điền , đó là thanh hồ, từng cơn gió tạo nên gợn sóng lăn tăng không ngừng lan động.
Văn Ngọc đứng ở giữa ruộng dược thảo, nhắm mắt hô hấp, nói thật ra, nơi này thật là thế nɠɵạı tiên cảnh, làm cho người ta lưu luyến quên đi mọi thứ, quan trọng nhất là có thể rời xa hồng trần thế tục, không có nửa điểm phiền não.
“Đàn xà buổi tối hôm qua, đột nhiên lại xuất hiện, hình như cố tình trong lúc chúng ta ở trong cốc mà tấn công , chỉ sợ người khác sẽ hoài nghi là ta dụng tâm kín đáo, cho nên hôm nay ta sẽ xuất cốc?”
Thanh âm của Văn Ngọc nghe có điểm cô đơn, Mạc Sầu cùng ŧıểυ ngư Nhi phía sau nhìn nhau, hai người liền vui sướиɠ chỉ còn kém vỗ tay.
Bất quá ngay sau đó thanh âm của Thanh Dao vang lên: “Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn hỏi ngươi?”
Thanh Dao ánh mắt một mảnh trong sáng, khiến cho Văn Ngọc có chút không dám nhìn, nhưng lại cố trấn định nhìn nàng, chỉ nghe nàng mở miệng: “Có phải ngươi làm hay không, ngươi nói , ta tin tưởng, nhưng nếu như gạt ta, về sau chúng ta không bao giờ là bằng hữu nữa.”
Nàng tuy rằng nói chậm, hơn nữa giọng điệu hiền hoà, nhưng người hiểu được cá tính của nàng, đều biết, những lời nàng nói, thì luôn luôn nói sẽ làm.
Văn Ngọc nội tâm run lên, tên đã lắp trên cung không thể không bắn, cho dù hắn thừa nhận , chỉ sợ nàng cũng sẽ chán ghét hắn, chẳng bằng ăn cả ngã về không, hiện tại đã không chỉ là vấn đề tình cảm nữa, lúc trước hắn nghĩ chỉ cần nàng đồng ý, nhưng hiện tại hắn không phải là người kia hoàn toàn không có vướng bận gì, mà còn là Tam hoang tử, thiên hạ nếu đại loạn, hắn thân là thành viên hoàng thất, tự nhiên phải lo lắng sự sống còn của Vân Thương Quốc.
Tuy rằng hắn thực thích Dao nhi, nhưng khi thiên hạ loạn, làm gì còn có Niết bàn (chốn bồng lai), nếu có thể đem Dao nhi mang theo bên người, thật ra rất có lợi, hơn nữa còn có ŧıểυ hài tử kì quái của nàng nữa, Văn Ngọc trong lòng tính toán.
Sắc mặt trấn định, thản nhiên mở miệng: “Ta sao lại làm cho hắc bạch Song Sát vào cốc, hơn nữa ta cũng không biết bọn họ, bất quá, nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta hôm nay lập tức xuất cốc.”
Văn Ngọc lấy lui làm tiến, Thanh Dao cũng không có nói cái gì, hít sâu một cái, nhìn ruộng dược thảo, thản nhiên cười
“Ngươi đừng đa nghi, nếu ngươi trong sạch thì không cần lo lắng, hơn nữa cho dù có người tiến vào, thì chỉ có chịu chết, Vô Tình cũng không phải là hư danh, tới nhiều chính là bị chết thảm mà thôi.”
Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, ŧıểυ Ngư Nhi phía sau lập tức kêu lên.
“Đúng vậy, Vô Tình công tử rất lợi hại , tới một người giết một người, đến hai người giết một đôi, ” nàng nói xong, còn đong đưa tà nghễ nhìn Văn Ngọc, Văn Ngọc tâm nội run lên, vì sao hắn cảm thấy ŧıểυ nha đầu này hiểu được nội tâm hắn đang nghĩ gì.
Văn Ngọc tưởng tượng đến điều này, cảm thấy có một chút run rẩy, không thể nào, nhất định là hắn suy nghĩ nhiều.
ŧıểυ nha đầu này tựa hồ còn chưa tới một tuổi đâu, sao lại có được con ngươi sắc bén như vậy, nói chuyện thì lợi hại vô cùng, mỗi một lần nhìn đến nàng, Văn Ngọc liền có điểm mao cốt tủng nhiên(*).
(* mao cốt tủng nhiên: nổi da gà)
Thanh Dao thu hồi tầm mắt đang nhìn về Thanh hồ, quay đầu nhìn phía Văn Ngọc, nhẹ giọng mở miệng.
“Ngươi đã đi qua linh sơn chưa?”
Văn ngọc không biết Thanh Dao vì sao đột nhiên hỏi như vậy, ngưng mi suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, cẩn thận đích mở miệng: “Đi rồi.”
Linh sơn hắn có biết đến, cùng nổi danh như Thiên Sơn, trên đó có rất nhiều kỳ trân dị bảo.
Thanh dao thở dài một tiếng: “Ta chưa từng đi linh sơn, cho nên muốn đi xem cảnh tượng xinh đẹp của núi kia, nghe nói nó cùng Thiên Sơn đều nổi danh, không biết là thật hay giả.”
Văn ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, dịu dàng cười cười, dung nhan yêu nghiệt mang thần thái bức người, khóe môi khẽ nhếch: “Nếu Dao nhi thích, ta cùng ngươi đi linh sơn một chuyến.”
Lời nói hắn vừa rơi xuống, Thanh Dao trong lòng run lên, không nghĩ tới Ngân Hiên thật sự không phải hắn, mà là một người khác, đáp án miêu tả sinh động như vậy, lại làm cho lòng của nàng đau vô cùng trầm trọng.
Nguyên lai thật sự là hắn, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía bích hồ không nhúc nhích.
Thanh âm của Văn ngọc vang lên: “Thanh Dao, nghĩ cái gì vậy?”
“Ách, không có gì? Chúng ta trở về đi, ” Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, thản nhiên mở miệng, có lẽ thật sự nàng đã nợ hắn , bất quá hắn rời đi cũng tốt, đỡ phải đối mặt, nàng thật đúng là không biết nên lấy loại diện mạo nào để gặp lại hắn.