Trải nghiệm được làm việc ở tầng cao nhất ở tòa nhà đúng là tuyệt thật. Từ tầng 30 này thì khung cảnh của toàn bộ thành phố đều nằm gọn trong tầm mắt cô, khiến cô vừa phấn khích vừa thán phục. Nhưng có được vị trí này thì cô biết bản thân càng cần phải thận trọng và tỉ mỉ hơn. Vì ai cũng biết tổng giám đốc Hàn thị tàn nhẫn trên thương trường hơn nữa lại chưa từng cho ai cơ hội thứ hai bao giờ. Điều này khiến cô ít nhiều cũng cảm thấy có chút áp lực.
*Lạch cạch
Đang thơ thẩn suy nghĩ thì âm thanh lạch cạch của giày vang lên. Kiều Ân bừng tỉnh bất giác quay người lại. Một dáng người cao dài đập vào mắt cô. Cô chậm rãi ngước mắt lên. Một người đàn ông có gương mặt tuấn tú, lông mày rậm vừa phải, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
Cô nhận ra người này, đây chính là người hôm trước tại Hàn gia cô tình cờ gặp mặt. Không đúng, chỉ là lướt qua thôi. Nhưng giây phút ngắn ngủi ấy lại khiến cô rất ấn tượng.
Cô lùi về sau một bước, cẩn thận dò hỏi:" Xin chào, anh là ai?"
Người đàn ông chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô như đang đánh giá rồi cất giọng trầm trầm:" Cô cho rằng ai có thể đến khu vực này?"
Câu hỏi bất ngờ khiến cô có chút ngờ ngợ. Cô ngây ra suy nghĩ, đây là khu vực của tổng giám đốc vậy nên ngoài trợ lí Đường Dạ, và mình ra thì cũng chỉ có thể là tổng giám đốc mà thôi.
Thật sự không thể trách cô về vấn đề này được. Hàn Kiêu là một người sống kín tiếng. Từ trước đến nay rất khó để bắt gặp hình ảnh của anh trên các trang truyền thông, may ra thì cũng chỉ là cái bóng lưng hoặc gương mặt rất mờ.
Lúc đó cô còn cho rằng người này chắc phải xấu xí đến nỗi không dám để người khác nhìn thấy. Nhưng ai ngờ lại hoàn toàn ngược lại, cực kì soái luôn nha.
"Um...Hàn tổng?"
Anh nghe vậy liền nhếch mép cười nhạt, ánh mắt đen láy nhìn cô, sâu xa nói:" Cứ từ từ tham quan. Vì đây là nơi cô sẽ gắn bó lâu dài mà."
Kiều Ân hơi kinh ngạc, nhìn anh, cô cũng chẳng thế hiểu được ý tứ trong câu nói vừa rồi nên chỉ đành ấp úng trả lời: "....Dạ vâng."
Phù, cuối cùng đi rồi. Haizz mới ngày đầu tiên làm việc mà đã bất ổn rồi. Đúng thiệt là...
Sau sự việc đó thì mọi công việc của cô rất thuận lợi. Cô học hỏi nhanh nên nhanh chóng thành thạo công việc của một thư kí.
Toà nhà Kim Lãm, nằm ở trung tâm Thượng Hải. Người có thể ở được đây không giàu thì cũng quý, mỗi một tầng là tượng trưng cho quyền lực của người sở hữu nó. Mà toà nhà này có đến một trăm tầng, Hàn Kiêu lại là người thích sự riêng tư nên không tiếc tiền mua đứt năm tầng trên cùng của căn hộ. Phải biết là toà nhà này không phải chỉ đơn giản là người có tiền có thể mua được, nó còn phụ thuộc vào địa vị xã hội của người đó nữa.
Haizz....nghĩ đến đây cô chỉ biết thở dài, thật đúng là người có tiền làm gì cũng đúng mà.
Nhưng ở đây an ninh thật sự rất tốt, người lạ muốn vào đây phải thông qua nhiều thủ tục khá phức tạp. Vì đã được thông báo trước nên Kiều Ân chỉ cần trình thẻ là có thể vào được.
Kiều Ân bước vào trong căn nhà, mang theo một cảm giác tò mò khó tả. Một tổng giám đốc lạnh lùng, cao ngạo không biết sẽ sống ở một nơi như thế nào?
Cánh cửa vừa mở ra. Kiều Ân có chút choáng ngợp. Thật sự không phải nói quá đâu nhưng căn chung cư này cũng cao cấp quá đi rồi chứ. Áng chừng cũng phải rộng khoảng 800m2. Hơn nữa căn hộ được xây theo kiểu biệt thự hai tầng. Đúng là muốn hào nhoáng có hào nhoáng muốn xa hoa có xa hoa. Chỉ là màu sắc chủ đa͙σ ở căn nhà này giống với phòng tổng giám đốc trong công ty đều lấy màu đen trắng làm chủ đa͙σ. Tạo cảm giác lãnh lẽo và cách biệt, càng thể hiện rõ được tính cách của chủ nhân.
Theo như cô được biết thì Hàn Kiêu vốn là người ưa sạch sẽ nên không khó để nhận thấy được độ sạch của căn nhà. Không, phải gọi là quá sạch, đến nỗi không giống với chỗ ở dành cho người thường.
Thật không thể tin được, tính cách của một người chắc chắn sẽ dựa trên sở thích của họ. Thật không biết nên nói anh đặc biệt hay lập dị đây?
Kiều Ân thu hồi mọi suy nghĩ lung tung của mình
lại. Cô bắt đầu tìm đường đến căn phòng thay đồ của Hàn Kiêu.
Giữa muôn vàn quần áo đắt tiền. Kiều Ân liền nhanh chóng đưa ra lựa chọn. Cô chọn một bộ vest đen kết hợp cùng cà vạt đỏ. Rồi lại chọn khuy măng sét cùng đồng hồ.
Xong xuôi cô cẩn thận đặt chúng lên bàn,rồi bước ra ngoài.
Nhưng.....
Hàn Kiêu lúc này từ nhà tắm bước ra. Anh để trần thân trên, thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng. Còn một tay đang nhàn nhã lau tóc.
Phong cảnh hữu tình này được thu trọn vào tầm mắt Kiều Ân. Người này mặc đồ thì trông gầy nhưng cởi ra thì thấy cơ bắp săn chắc vừa phải, có thể nhìn ra được dấu vết của việc tập luyện điều độ. Làn da màu đồng nam tính, vì vừa tắm xong nên người vẫn chưa khô. Từng giọt nước chảy xuống phía dưới rồi...dừng lại ở mép khăn tắm.