Đầu ngón tay anh ấm nóng, mơn trớn qua rãnh ngực sâu hút của cô rồi lại dùng bàn tay to lớn bao trùm lên một bên ngực, nhẹ nhàng xoa nắn.
“ư…”
Cô rên lên một tiếng nhỏ xíu. Cô không hề hay biết tiếng rên vô tình của cô đã thành công đánh thức con dã thú trong người anh.
*cạch.
Tiếng mở thắt lưng vang lên trong sự yên tĩnh làm âm thanh của nó như bị phóng đại lên nhiều lần.
Cô căng mắt nhìn hành động bất ngờ của anh.
Anh…anh vậy mà lại cởi quần ở trước mặt cô?!
Cô xấu hổ quay mặt sang một bên. Đến khi cảm nhận được mặt nước xao động thì liền trừng mắt nhìn anh.
Anh không để tâm mà chỉ tự nhiên ngồi vào bồn tắm. Cô hốt hoảng kêu lên:" Anh định làm gì?"
“Đương nhiên là tắm…uyên ương.”
Cô còn chưa kịp tiếp thu sự việc thì anh đã tiến đến, dùng thân thể to lớn vây quanh người cô.
*thịch.
Trái tim cô đập mạnh một tiếng, hoảng loạn đưa tay chống lên lồng ngực vững chắc của anh.
Anh vòng tay qua eo cô, rồi giữ lấy ót cô, đặt lên đôi môi vừa hé mở một nụ hôn nồng nhiệt.
Lưỡi anh dường như đã trở thành vị khách quen thuộc trong khoang miệng cô, tùy ý ra vào. Anh hôn càng lúc càng sâu rồi lại điên cuồng hút hết chất ngọt trong miệng cô.
Cô bị hôn đến khó thở nhăn mặt, lúc này anh mới buông tha cho đôi môi đã sưng tấy của cô.
Anh vươn đầu lưỡi ra liếʍ quanh nhũ hoa một lượt rồi ngậm lấy, mυ"ŧ mạnh. Khoang miệng anh ẩm ướt vô tình làm phát ra những tiếng chụt chụt đầy xấu hổ.
“a…um…” Cô rên lên một tiếng đê mê.
Ở phía dưới cô có thể cảm nhận được vật nóng hổi của anh chạm vào nơi tư mật của mình. Nhưng không xông vào bên trong mà chỉ ở ngoài nhẹ nhàng mơn trớn.
Khi bầu không khí sắp lên đến cao trào thì anh đột nhiên dừng lại, anh hôn nhẹ lên má cô rồi đứng dậy cuốn khăn bế cô ra ngoài. Cả quá trình anh không hề nói một câu nào, cô biết anh như vậy là đang nhẫn nhịn. Cô chợt thấy buồn cười, ra là anh vẫn còn nhớ đến đứa con trong bụng.
****
“Alô.” Hàn Kiêu ngồi trong phòng sách một tay kẹp điếu thuốc, một tay nghe điện thoại.
Đường Dạ:" Tôi đã điều tra ra đám côn đồ đó là người do Lâm Kiều Hân thuê. Cô ta hẹn Trần Kiều Ân đến gặp mặt ở quán cafe Aroma rồi bày ra màn kịch này nhưng không thành."
Hừ, bảo sao cô lại đi cái lối tối tăm mù mịt đó, ra là muốn nhanh chóng gặp Lâm Kiều Hân. Chỉ là anh cũng không ngờ Lâm Kiều Hân lại phát giác mọi chuyện nhanh như vậy.
“Xử lí đám côn đồ đó đi, còn về Lâm Kiều Hân tự tôi sẽ giải quyết.”
Giọng anh vang lên đều đều, nhẹ nhàng tựa như không nhưng Đường Dạ có thể cảm nhận được sát khí trong đó.
*
“Sao cơ? Các người là một đám vô dụng! Nếu đã thế thì đừng bao giờ gọi điện cho tôi nữa!” Lâm Kiều Hân tức giận hét vào điện thoại. truyện đam mỹ
“Cô định qua cầu rút ván sao? Chúng tôi sắp phải ngồi tù rồi đây này.”
“Đấy là việc của các người.” Lâm Kiều Hân thẳng tay cúp máy. Kế hoạch vẹn toàn như vậy mà cũng không biết tận dụng, hơn nữa lại còn để bị bắt?
Lâm Kiều Hân lạnh lùng nghiến răng nói ra một câu tàn nhẫn:“Trần Kiều Ân lần này coi như là mày may mắn. Nhưng lần sau thì tao không chắc mày vẫn còn may mắn được như vậy.”
Cô ta vô thức cuộn tròn bàn tay thành nắm đấm, đầu móng tay sắc nhọn đâm vào da hằn cả vết móng. Cô ta muốn phát tiết cơn giận này nhưng không thể vì đang ở trường quay.
Cô ta cố kìm nén cảm xúc, rồi lại hít vào một hơi thật sâu, định bước ra ngoài nhưng tiếng chuông điện thoại lại bất ngờ vang lên.
Lâm Kiều Hân đưa mắt nhìn điện thoại.
Là Hàn Kiêu?! Rõ ràng anh chưa từng chủ động gọi cô ta vậy mà lần này lại chủ động gọi. Vốn dĩ việc bạn trai gọi điện cho bạn gái là điều hết sức bình thường nhưng còn với một người như Hàn Kiêu thì… cô ta lại cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
“Cô đang ở đâu?” Giọng anh đều đều vang lên qua điện thoại.
Lâm Kiều Hân:“Em…em đang ở trường quay.”
“Mười năm phút nữa đến quán cafe Aroma.” Anh đưa ra câu khẳng định chứ không phải câu nghi vấn. Rất rõ ràng, anh không cho cô ta cơ hội từ chối.