Dù muốn hay không thì cô vẫn phải nghĩ cách rời khỏi đây. Nếu cứ ở đây cô thật sự cảm thấy bản thân vừa có lỗi với Kiều Hân lại vừa có lỗi với chính mình. Không để cô kịp bày mưu tính kế thì tiếng chuông điện thoại đã reo lên.
Kiều Ân nhìn dãy số máy lạ, lưỡng lự một chút rồi cũng bấm nghe:“Alô”
“Chị có chuyện muốn gặp em. Một tiếng nữa em có thể đến quán cà phê Aroma gặp chị không?”
Kiều Hân? Sao chị ấy lại gọi cho cô vào lúc này, cô có chút khó nói mở miệng:" Em…"
“Sao đây? Em đang bận gì sao? Bận đến nỗi không thể gặp người chị này dù chỉ một lát?” Giọng điệu Lâm Kiều Hân có chút chút tức giận.
“Không…không phải. Lát nữa em sẽ đến.”
Lâm Kiều Hân hài lòng gật đầu rồi cúp máy.
Kiều Ân đưa mắt nhìn cánh cửa đã đóng chặt. Lúc này không còn cách nào khác ngoài việc cầu cứu người biết mật khẩu căn nhà này. Cô dè dặt nhìn chị Lý rồi mở miệng nói:" Um, chắc chị biết mật khẩu cửa nhỉ? Có thể mở cửa cho tôi ra ngoài một lát được không?"
“Xin lỗi cô. Tôi không thể. Hàn tổng đã căn dặn tôi rất kĩ là không được để cô ra ngoài.”
“Tôi chỉ ra ngoài gặp bạn một lát thôi.”
Chị Lý cúi đầu, nhất quyết không mở miệng.
Kiều Ân thở dài, cô vẫy tay, ý bảo chị Lý có thể đi.
Cô cầm điện thoại lên định gọi lại cho Lâm Kiều Hân thì lại lướt vào số máy Hàn Kiêu. Hay là cô thử xin Hàn Kiêu nhỉ? Suy nghĩ ngây ngô này chớm nở trong đầu cô. Nhưng dù sao cũng là cách cuối cùng nên cô chỉ đành đánh liều ấn gọi.
“Alô” Giọng nói anh vang lên bên tai.
Kiều Ân hắng giọng, liếʍ môi, cô quyết định vòng vo rồi mới vào việc chính:" Tôi không đi làm chắc anh bận lắm nhỉ?"
“Biết thế sao lại còn gọi cho tôi lúc này?”
“Tôi…tôi muốn ra ngoài hít thở không khí.”
“…”
“Có được không?” Cô dè dặt hỏi lại.
“Ngoài trời đang có gió lớn, dễ bị ốm.”
Cô thấy không thể thuyết phục liền đưa ra chiêu thức cuối cùng:" Tôi đã ở nhà đến phát chán rồi. Bây giờ chỉ muốn ra ngoài đi dạo một lát thôi. Làm ơn đi, cả con và tôi đều đang cảm thấy rất bí bách."
Tiếng cô nói nhỏ nhẹ, dễ nghe lại pha một chút nhõng nhẽo làm tim anh đập mạnh một cái. Đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu này nói chuyện với anh!
Anh cong môi mỉm cười, rồi cũng đồng ý:" Được"
Cô vui sướиɠ reo lên:" Thật tốt quá! Vậy mật khẩu cửa là gì?"
Anh lúc này mới bổ sung thêm:" Muốn ra ngoài cũng được nhưng em phải đi cùng chị Lý."
“Chị ấy gần hết giờ làm rồi!”
“Tôi sẽ trả thêm tiền. Có vấn đề gì không?”
Mặc dù có hơi phiền phức nhưng cô cũng mau chóng đồng ý. Tính cách anh thay đổi thất thường chẳng may anh thay đổi ý định thì lại càng phiền hơn.
Vừa cúp máy thì chị Lý đã cầm chiếc áo khoác bước ra rồi đưa nó cho cô, giọng điệu vẫn điềm nhiên:" Cô Trần, chúng ta đi thôi!"
Nhanh vậy sao?
Kiều Ân có chút thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Quán cà phê Aroma cách đây không xa, nếu đi đường thẳng thì mất tầm năm phút nhưng nếu đi đường tắt thì sẽ nhanh hơn.
Kiều Ân đưa mắt nhìn chị Lý. Cô cũng không thể mang theo cô ấy đi cùng được. Nghĩ nghĩ một hồi cô liền nghĩ ra một cách. Cô hắng giọng, liếʍ môi:" Tôi thèm ăn nho, chị có thể đi mua cho tôi được không?"
“Được, vậy chúng ta cùng đi!”
Kiều Ân lắc đầu kịch liệt, vội tìm cái cớ hợp lí:" Đi lại nhiều mỏi chân quá! Tôi sẽ ngồi đây chờ chị." Nói rồi cô ngồi xuống ghế đá ở gần đó.
Chị Lý thấy cũng hợp tình. Dù sao đúng là phụ nữ có thai đi lại nhiều sẽ rất dễ mệt. Cô ấy gật đầu rồi mau chóng đi vào trong siêu thị.
Thấy bóng dáng chị Lý đã khuất dần, Kiều Ân liền nhanh chóng đi thật nhanh theo lối tắt.
Lối này tuy nhanh nhưng cũng có chút đáng sợ vì xung quanh khá tối và có mùi ẩm mốc làm Kiều Ân rùng mình. Cô cố gắng đi nhanh qua con đường này.
Bất chợt cô ngửi thấy mùi thuốc lá cùng tiếng nói chuyện của một đám người. Bọn họ xăm trổ, dáng người cũng khá đô con nhìn lướt qua cũng thấy được mấy tên này là đám côn đồ.
Kiều Ân bất giác cảm thấy hối hận, biết trước thế này thì cô đã chọn đi đường lớn rồi. Nhưng lối ra ngõ ở ngay phía trước Kiều Ân cũng đánh liều xông qua. Chỉ là, đang đi thì cô bị đám người vây lấy.
Kiều Ân dừng lại, cô cẩn thận quan sát đám người trước mặt, tuy trong lòng có hơi sợ hãi nhưng cô vẫn cố tỏ ra điềm nhiên như không:" Các người định làm gì?"
Tên cầm đầu bước đến, cười nham hiểm nhìn cô:" Trong túi cô em ắt hẳn có tiền chứ?"
Kiều Ân thở phào, mấy tên này nếu chỉ cướp tiền thôi thì may rồi. Cô xỏ tay vào túi áo lấy ra một ít tiền.
“Mày định bố thí tụi tao sao?” Một tên trong đám tức giận lên tiếng.
“Tôi chỉ mang theo nhiêu đây thôi.” Cô không hề nói dối vốn dĩ cô chỉ mang theo ít tiền để lát trả tiền nước thôi. Sao cô có thể ngờ sẽ gặp loại tình huống như này chứ?