Tình trạng của bố cô càng ngày càng kém đi. Tóc bắt đầu rụng dần và tế bào ung thư cũng đã lan đến xương. Tiền tiết kiệm trong nhà đã sớm dùng hết vào việc điều trị. Nhà cô cũng không có nhiều họ hàng nên chả biết phải xoay sở thế nào.
Kiều Ân cầm tờ giấy xét nghiệm cùng tờ viện phí bước ra ngoài. Đi ngang qua sảnh chờ bệnh viện cô chợt dừng bước.
"Sự kiện đáng chú ý nhất ngày hôm nay. Tổng giám đốc Hàn Kiêu của Hàn thị chính thức sát nhập MS và HG, trở thành tập đoàn tài chính lớn nhất cả nước."
Hàn thị....Mẹ....
Ba từ này cứ mãi quang quẩn trong đầu Kiều Ân.
Cô đang phân vân. Không biết mình có nên đi tìm mẹ để nhờ sự giúp đỡ không? Kiều Ân định từ bỏ suy nghĩ đấy nhưng nghĩ đến tình trạng bệnh tình của bố và tiền viện phí đắt đỏ cô thật sự đã hết cách. Cô cố gắng thôi miên tâm trí mình. Coi như vì tình xưa nghĩa cũ hay vì có một phần nào trách nhiệm cũng được, việc cô tìm đến mẹ chắc cũng sẽ không quá đáng.
Nghĩ rồi cô quyết định gọi điện cho dì Mộc- người bạn thân cũ của mẹ vì cô biết chắc chắn dì ấy sẽ biết mẹ đang ở đâu.
"Alo, Kiều Ân? Có chuyện gì vậy con?"
"Dì Mộc, con xin lỗi vì đã làm phiền dì nhưng dì có thể cho con biết địa chỉ nhà của mẹ con không."
"Mẹ con? Sao tự dưng con lại hỏi chuyện của bà ấy?"
"Ba con bị bệnh ung thư rồi, con đã xoay đủ mọi nơi rồi nhưng vẫn không đủ tiền chữa trị cho ba nên con muốn tìm mẹ để xin được giúp đỡ."
"Chuyện này...."
"Dì, dì nói cho con biết được không? Chuyện này liên quan đến mạng sống ba con, con thật sự hết cách rồi nên mới chọn cách này mà."
"Haizz, được rồi. Dì nói, mẹ con bây giờ đang ở vùng nɠɵạı ô thành phố."
Kiều Ân giật mình, cô không ngờ rằng bấy lâu nay vậy mà cô lại gần mẹ đến thế chỉ có điều là từ trước đến giờ chưa từng gặp mặt.
Im lặng hồi lâu cô mới gật đầu nói: "Cám ơn dì."
"Được rồi, không có gì. Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ thì con cứ đến gặp dì."
"Dạ vâng. Con chào dì."
Chiều hôm đấy Kiều Ân bắt xe đi đến nɠɵạı ô. Cô hỏi thăm một hồi mới biết mẹ cô đang sống trong căn biệt thự nguy nga. Nằm ở ngay khu đất đẹp, có cây cối bao quanh và có một con núi nằm ở ngay bên trong biệt thự.
Kiều Ân chưa từng đến đây nên khi được tận mắt chứng kiến cô có chút choáng ngợp trước vẻ lộng lẫy của nó.
Kiều Ân cảm thấy có gì đó không đúng. Ở đây trông giống như đang có một bữa tiệc sang trọng đang được tổ chức.
Cô có chút e ngại, cô vốn muốn gặp mẹ nhưng trong hoàn cảnh này e là khó có thể gặp được.
Đang tính quay người bỏ đi thì có một người phụ nữ đi đến, ăn mặc trông giống như quản gia, khẽ mỉm cười nói với cô:"ŧıểυ thư, cô về rồi. Phu nhân đang đợi cô trong nhà."
"Tôi....."
Kiều Ân định nói cô nhận nhầm người rồi nhưng chưa kịp nói gì thì có một chiếc xe chầm chầm đi đến. Cửa xe hạ xuống, bên trong là một cô gái xinh đẹp đang liếc nhìn về phía cô. Ánh mắt cô ấy lộ rõ vẻ bất ngờ xen lẫn với không thoải mái. Cô ấy quay sang nói đôi lời với người quản lí bên cạnh rồi chậm rãi mở cửa xe, bước xuống.
Tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên càng lúc càng gần đến chỗ Kiều Ân.
Người quản gia kia cũng khá ngạc nhiên. Vì thân
phận thấp kiếm bà không được phép tìm hiểu về chủ nhân. Vậy nên đến bây giờ bà mới biết hoá ra phu nhân có tới hai người con riêng. Hơn nữa gương mặt hai người này rất giống nhau nhưng có điều phong cách và khí chất không giống lắm. Một người thì mặc đồ đơn giản quần jean với áo sơ mi còn một người thì ăn mặc sang trọng,trang điểm tinh tế. Hơn nữa Lâm Kiều Hân là diễn viên nữ nổi tiếng nên có khí chất ngôi sao khác biệt. Bà ta cảm thấy bản thân đúng là đã già rồi nên mới nhận nhầm hai người này.
Bà ta cũng biết điều xin phép lui ra ngoài.
Lâm Kiều Hân hời hợt nhìn cô rồi lên tiếng:" Sao em lại đến đây?"
Kiều Ân nhìn Lâm Kiều Hân có chút lưỡng lự. Cô không biết mình có nên nói chuyện này với cô ấy không. Xét về quan hệ huyết thống thì Gia Hân cũng có một phần trách nhiệm nhưng....
17 năm trước.
Kiều Ân níu tay áo của Kiều Hân rồi nói:"Chị, không phải chị đã hứa với em là sẽ khuyên mẹ quay lại sao? Tại sao đến bây giờ mẹ vẫn không quay về chứ?"
Kiều Hân nhìn cô không lạnh không nhạt trả lời:" Mẹ sẽ không về đâu. Kiều Ân, bố dượng đối xử với mẹ và chị rất tốt, ông ấy cũng rất giàu có, sẽ lo tốt cho chị và mẹ. Vậy nên em quay về đi."
Kiều Ân như không thể tin vào tai mình, cô khó tin mà chất vấn cô ấy:" Chị nói gì cơ? Sao chị lại làm thế? Bố vẫn luôn nhớ chị đó,chị có biết không?"
"Thì sao? Đây là lựa chọn tốt nhất cho cả chị và mẹ đấy em biết không? Bố không thể cho chị bằng những gì mà bố dượng cho chị đâu. Em bảo bố là hãy quên chị đi, cứ coi như chưa từng có người con gái này cũng được."