“Ồ, vậy sao? Nếu vậy thì tiếc quá.” Lâm Kiều Hân nói rồi liếc mắt nhìn Đường Dạ. Cô ta cảm thấy thái độ của Đường Dạ khi ở cùng đám Kiều Ân không còn lạnh lùng như khi gặp cô ta. Trong lòng cô ta chợt nảy ra một tia suy đoán, liệu Đường Dạ với Kiều Ân mới là một cặp? Hay nói cách khác, người Kiều Ân yêu chính là Đường Dạ. Nếu là như vậy thật thì chẳng nhẽ là do cô ta đã quá nhạy cảm nên mới nghĩ oan cho Kiều Ân sao?
“Đi thôi!”
Giọng nói trầm trầm của Hàn Kiêu vang lên làm cô ta thoát ra khỏi những suy nghĩ trong đầu. Cô ta ngước mắt nhìn Hàn Kiêu, mỉm cười gật đầu rồi nhìn sang Kiều Ân từ tốn nói:" Bây giờ chị phải đi rồi. Vài hôm nữa chị sẽ mời em đi ăn."
“…vâng.”
Cô ta cười cười rồi quay người rời đi. Nhìn bóng dáng hai người họ rời đi Kiều Ân mới thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Vũ lúc này mới dám lên tiếng thắc mắc:" Cậu quen biết với đại minh tinh từ bao giờ vậy?"
Kiều Ân cười nhạt trả lời:“Cô ấy là chị gái sinh đôi của mình?”
“Hả?” Hạ Vũ ngạc nhiên hỏi lại. Hôm nay Kiều Ân đúng là đã cho cô ấy đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Nếu theo như những gì Hạ Vũ tổng hợp được thì mối liên hệ giữa những người này đúng là vừa rắc rối lại vừa phức tạp.
Thấy ánh mắt ngu ngơ của cô bạn thân Kiều Ân chỉ đành nói: “Có cơ hội mình sẽ nói với cậu sau.”
“Tối nay mình sẽ đến tìm cậu!”
Bản thân Hạ Vũ vốn không phải là người thích lo chuyện bao đồng nhưng với câu chuyện đặc sắc này cô ấy thật sự không thể dấu được sự tò mò.
…
Trên chiếc xe hơi sang trọng, Lâm Kiều Hân đột nhiên lên tiếng:" Trợ lí Đường và Kiều Ân là một cặp sao anh?"
Hàn Kiêu nhíu mày nhìn cô ta, hỏi lại:" Sao em lại nói vậy?"
“Tại em thấy Đường Dạ khi ở cạnh Kiều Ân thì không còn vẻ lạnh lùng khó gần nữa… Nếu hai người họ thật sự là một cặp thì thật tốt.” Còn nếu không thì nó sẽ phải hối hận vì được sinh ra.
Lâm Kiều Hân mỉm cười đầy ngọt ngào, cố che đi sự lạnh lùng từ đôi mắt.
Hàn Kiêu hướng ánh mắt ra xa, giọng điệu lạnh lùng đều đều vang lên:" Trong công ty nghiêm cấm chuyện yêu đương."
…
“Cậu nói gì cơ? Mẹ cậu bỏ đi từ khi cậu mới năm tuổi thôi sao? Hơn nữa bà ấy lại chọn bỏ đi cùng chị gái cậu?” Hạ Vũ khó tin nhìn Kiều Ân.
Cô cụp mắt gượng cười, gương mặt có chút bất đắc dĩ:" Ừm, hết cách rồi khi đó chị ấy bị bệnh nặng mà kinh tế gia đình mình khi đó lại không thể làm gì được nên mẹ mới cùng chị ấy bỏ đi."
“Vậy…bà ấy lâu nay không đến tìm cậu sao?”
Kiều Ân không trả lời. Đúng là nɠɵạı trừ lần cô cố tình đến gặp ra thì dường như mẹ cô chưa từng đến gặp cô một lần nào. Điều nực cười hơn là trong khi cả hai vẫn luôn sống chung trong một thành phố. Cô nhếch môi cười nhạt.
Cũng đúng thôi, đến ngay cả người từng yêu Lâm Thanh Nhã đến mức không màng đến cả tôn nghiêm chỉ để cầu xin bà ấy ở lại nhưng vẫn bị lạnh lùng hắt hủi. Cô cứ nghĩ khi biết tin bố bị bệnh nặng bà ấy ít nhất sẽ lo lắng hay hỏi han quan tâm dù chỉ là vài ba câu thôi cũng được, nào ngờ thứ nhận về lại là sự lạnh nhạt, thờ ơ.
Nghĩ đến đây cô bật cười, những thanh âm trầm khàn phát ra từ trong cổ họng, trông thật cay đắng.
“Cậu đừng buồn, dù có ra sao thì mình vẫn sẽ luôn bên cạnh cậu, sẽ bảo vệ cậu.” Hạ Vũ vỗ nhẹ vào vai Kiều Ân, ánh mắt cô ấy vừa trìu mến lại vừa kiên định.
Kiều Ân xúc động nhìn Hạ Vũ, những dòng nước mắt trực trào nơi hốc mắt cứ thế tuôn ra. Cô bất ngờ ôm trầm lấy Hạ Vũ. Cô ấy cũng ôm cô vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
“Cậu cứ khóc đi, khóc một trận thật đã rồi ngày mai mọi chuyện sẽ tốt thôi mà.”
Một lát sau, Kiều Ân buông nhẹ Hạ Vũ ra, giọng cô khàn khàn vang lên:" Mình nhớ bố rồi, muốn đi thăm ông ấy."
“Được thôi, mai chủ nhật mà chúng ta cùng đi đi.”
Kiều Ân gật đầu:" Ừm, cám ơn cậu."
“Cảm ơn gì chứ? Nếu cậu coi mình là bạn thì sau này không được nói những lời khách sáo như vậy nữa. Với lại, sau này nếu cậu có nỗi buồn hay khó khăn gì thì nhất định phải nói với mình đó, mình sẽ cùng cậu gánh vác.”
Kiều Ân có chút lưỡng lự. Nói gì thì nói, cô cũng không thể để Hạ Vũ biết đến chuyện hợp đồng tình nhân của cô với Hàn Kiêu được. Cô không thể để cô ấy vì cô mà phải lo lắng. Tính cách Hạ Vũ vốn luôn lạc quan tích cực nên đối với những chuyện như này cô ấy không nên biết có lẽ sẽ tốt hơn.