Thích Cậu Mới Làm Chuyện Xấu

Chương 44

Trước Sau

break
Hứa Cận không bao giờ biết rằng anh có thể làm điều này cho một ai đó.
Ngay cả khi đáy quần của anh cứng đến mức muốn nổ tung và đau khi chạm vào nhưng anh vẫn có thể chịu đựng được chỉ vì răng của Chu Tuế Tuế đang đau.
Bác sĩ nói rằng cô không được hoạt động mạnh hay làm những việc gia tăng tốc độ lưu thông máu, nếu không vết thương rất dễ chảy máu nên anh chỉ đành nhìn chứ không dám động vào.
Chu Tuế Tuế vừa được anh dùng tay giúp lên đỉnh, còn chưa tỉnh táo hẳn nên nằm trên giường thở hổn hển.
So ra thì hơi thở của Hứa Cận còn nặng nề hơn cô nhiều.
Anh cởi quần áo, thẳng lưng rồi ngồi khuỵu gối giữa hai chân Chu Tuế Tuế để đối mặt với cô, trong lòng vừa căng thẳng vừa nặng nề.
dươиɠ ѵậŧ cương cứng hơn bao giờ hết, vì không được thỏa mãn nên nó càng kêu gào dữ dội hơn.
Cho dù Hứa Cận có dùng cả hai tay để xoa nắn túi tinh và vuốt ve phần mẫn cảm nhất ở phía bên dưới quy đầu để kí©ɧ ŧɧí©ɧ xuất tinh cũng vô ích.
"Fuck! Ưm…"
Anh khá gấp gáp, giờ ra thì không xong mà nhịn cũng không được, dù siết chặt lấy cơ thể và nín thở thật lâu thì cũng vô dụng.
Trong đầu Hứa Cận bây giờ chỉ toàn hình ảnh làʍ t̠ìиɦ với Chu Tuế Tuế, lỗ nhỏ của cô chỉ cách anh chưa đầy một nắm tay, đã vậy còn rất ẩm ướt, nhấp nhẹ dươиɠ ѵậŧ là có thể đút thẳng vào sâu bên trong.
Đối mặt với kí©ɧ ŧɧí©ɧ bậc này, anh chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Tiếng gầm đầy nặng nề của anh đã đánh thức lý trí của Chu Tuế Tuế.
Cô chống nửa người lên, nhìn Hứa Cận đang mồ hôi nhễ nhại, cổ nổi đầy gân xanh, tim cô thắt lại, như bị vật gì bất ngờ đâm vào.
Tên ngốc này.
Chu Tuế Tuế chua xót, đứng dậy ôm lấy anh, Hứa Cận thấy vậy cũng mở một cánh tay ra đón lấy cô.
Cô ôm chặt cổ anh, sau đó ngồi lên đùi anh, nâng hông lên và dụi ngực vào người anh.
Hứa Cận dường như biết cô muốn giúp anh, bàn tay ôm eo cô trở nên chặt hơn, anh muốn ôm cô vào lòng và chìm trong mùi hương cơ thể cô.
Bàn tay bên dưới anh lần mò vào trong âʍ đa͙σ của cô, làm nó chảy đầy dịch nhầy, dươиɠ ѵậŧ của anh áp sát vào cửa mình và nhanh chóng di chuyển.
Cả hai không nói một lời nào nhưng tiếng thở hổn hển đan xen nhau và tiếng dươиɠ ѵậŧ trượt qua âʍ ɦộ vang lên khắp phòng.
Chu Tuế Tuế hiếm khi có cơ hội như vậy, chỉ cần ôm lấy anh chứ không bị anh làm đến thần trí không rõ.
Vì vậy, cô làm luôn những gì mình luôn muốn thử như hôn lên tai, cổ, trán, mắt... Của anh.
Hứa Cận tận hưởng những nụ hôn đầy yêu thương của cô, những lúc kích động, anh sẽ cắn vào vai cô cũng như không kìm được mà ôm eo rồi ấn cô xuống.
Sau khi đi vào thì mới nhận ra mình đã làm gì, vội vàng rút ra.
Chuyện này cứ lặp đi lặp lại như vầy thì Hứa Cận cũng sắp điên rồi.
Tuy nhiên, may mắn thay cô đã kiên nhẫn cùng anh, vuốt ve những vùng nhạy cảm và giúp anh phóng ra.
Những dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn mạnh vào giữa hai chân và trên lưng cô, lan ra khắp giường.
Sau khi phóng ra, thân thể căng thẳng của Hứa Cận dần thả lỏng, anh ôm lấy cô ngả về phía sau, hai người nghỉ ngơi ở trên giường hơn mười phút, kɧoáı ©ảʍ cũng dần dần rút đi.
...
Hoa viên Nam Hoa gần như đã trở thành ngôi nhà thứ hai của Hứa Cận, và anh dù có làm hay không thì cũng thường qua đêm ở đây.
Đặc biệt là vào cuối tuần, anh có thể ở cùng Chu Tuế Tuế cả hai ngày mà không đi chơi.
Khi Chu Tuế Tuế làm video, thì anh ngồi kế bên xem, nếu cô làm bài tập về nhà thì anh sẽ làm cùng cô, thỉnh thoảng cô sẽ giảng bài cho anh nữa.
Anh là một học sinh cá biệt, nên từng rất đau đầu khi nhìn thấy mớ đề thi như này, nhưng không hiểu sao khi Chu Tuế Tuế giải thích thì anh lại tiếp thu được.
Không chỉ là hiểu câu hỏi mà thậm chí Hứa Cận còn bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về tương lai.
Còn chưa đầy tám tháng nữa là tốt nghiệp, bây giờ anh có thể ở bên Chu Tuế Tuế mỗi ngày nhưng sau đó thì sao đây?
Khi nghĩ đến việc tốt nghiệp, Hứa Cận cảm thấy vô cùng lo lắng.
Vì vậy, lần đầu tiên anh thực sự đề nghị với người mẹ hiệu trưởng của mình rằng anh muốn học bù.
Một ngày nọ, khi đi học về và thấy Bành Lị hiếm khi ở nhà, Hứa Cận đặt cặp sách xuống và đi về phía nhà bếp.
Anh dựa vào cửa bếp và nói với Bành Lị đang nấu ăn: “Mẹ ơi, con muốn học thêm.”
“Cái gì?”
Bành Lị nghi ngờ bản thân nghe nhầm, quay đầu, không chắc chắn hỏi lại anh: “Con vừa nói gì á? Con nói con muốn học kèm à?”
Hứa Cận bình tĩnh liếc nhìn bà, xoay người bước tới bàn ăn ngồi xuống, cười tự giễu: "Sao hả? Học sinh cá biệt không được học thêm à?”
“Đương nhiên là được chứ."
Bành Lị vui vẻ chạy lon ton, kéo ghế ngồi xuống: "Thằng nhóc này, sao tự nhiên đổi ý vậy? Hồi trước mẹ cho con học bù biết bao nhiêu lớp mà con vẫn không đi, giờ sao tự nhiên muốn học vậy?"
“Nói cho mẹ nghe, sao thay đổi suy nghĩ vậy?”
Làm sao Hứa Cận có thể nói cho bà biết lý do chứ, anh giả vờ mất kiên nhẫn và chuyển chủ đề: "Mẹ hỏi nhiều vậy làm chi, vậy giờ có mời giáo viên cho con không đây?”
“Mời, phải mời chứ.”
Con của bà cuối cùng cũng chịu học rồi, dù thế nào cũng phải mời giáo viên cho bằng được: “Con xem muốn mời ai trong trường mình nè, giáo sư, tiến sĩ, Chủ nhiệm Bộ môn, con cứ việc chọn vô tư."
“Mẹ nghĩ những giáo viên đó phù hợp với con à?"
Hứa Cận khoanh tay và tiếp tục: "Hơn nữa con là một đứa dốt toàn diện. Mẹ nên tìm một người có thể dạy kèm tất cả các môn phổ thông cho con, như vậy tiện hơn đó.”
“Dạy kèm tất cả các môn à.”
Bành Lị biết Hứa Cận không thích giáo viên trong trường, cảm thấy bọn họ giảng bài vừa cứng nhắc lại buồn ngủ.
Nếu là như vậy thì chỉ có thể tìm học sinh để bổ sung bài cho anh: "Mẹ tìm vài bạn học sinh có thành tích năm 12 tốt để dạy kèm cho con có được không?"
Không hiểu sao khi nhắc đến một người bạn cùng lớp có thành tích năm 12 tốt, Hứa Cận lại nghĩ đến Chu Tuế Tuế đầu tiên.
“Được rồi, mẹ cứ xem xét rồi làm đi.”
Hứa Cận cười thầm trong lòng, nếu cô thật sự đến được thì quá tốt, anh bắt đầu mong chờ rồi đây.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc