Thích Cậu Mới Làm Chuyện Xấu

Chương 29

Trước Sau

break
Chu Tuế Tuế cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp sắp chảy ra ngoài, liền nhanh chóng chìa tay hứng lấy cằm, xuống giường chạy vào phòng tắm.
Hứa Cận vừa có một trận "lên đỉnh" chưa từng có, anh nằm liệt trên giường, đang định nhớ lại thì thấy Chu Tuế Tuế chạy ra ngoài, anh vội vàng xuống giường đi theo.
Cửa phòng tắm đóng lại, bên trong truyền ra tiếng nước.
“Cô không sao chứ?” Hứa Cận gõ cửa, lo lắng hỏi.
Vừa rồi có phải do anh quá thô lỗ nên khiến cô cảm thấy khó chịu không?
Ở lần cao trào cuối cùng, anh ấn đầu cô xuống một cách không kiểm soát, không để ý đến cảm xúc của cô, thậm chí anh còn không nhớ được cô phản ứng như thế nào.
Tất cả cảm giác của anh đều bị kɧoáı ©ảʍ lấn áp.
Chu Tuế Tuế nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, cô dựa vào cửa, nói vọng ra bên ngoài: “Hứa Cận, cậu có thể lấy giúp tôi bộ đồ ngủ không?”
Cô không mặc gì, tắt đèn thì không sao nhưng bật đèn thì vẫn nên mặc quần áo.
Hứa Cận vốn dĩ muốn trêu chọc cô, nhưng lại thôi, quay người đi lấy đồ ngủ giúp cô, tiện tay nhặt khăn tắm trên sàn lên, rồi quấn quanh người mình.
Chu Tuế Tuế mặc xong quần áo thì mới mở cửa cho anh, Hứa Cận bước vào thấy cô đang cầm một chiếc khăn ướt, đứng trước gương lau tóc.
Anh lấy khăn từ tay cô như một điều hiển nhiên, kéo vai cô lại rồi lau chất lỏng màu trắng trên tóc cô.
Tình cảnh "sau khi làm chuyện ấy" này khiến Chu Tuế Tuế cảm thấy ngượng ngùng, không dám nhìn anh.
Cô cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, nhưng ánh mắt cô lại bất giác dừng lại ở thân dưới anh, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, cô càng bối rối, không biết nên nhìn đi đâu.
“Cậu ổn hơn chưa?” Cô tìm chủ đề, phá vỡ sự im lặng.
“Ý cô muốn nói điều gì?” Hứa Cận lau tóc cho cô xong, tiện tay giặt luôn khăn.
Chu Tuế Tuế thấy vậy, muốn lấy khăn từ tay anh, nhưng chưa kịp lấy thì đã phải rút tay lại, bởi vì anh đã giặt sạch rồi.
"Cậu còn đang bị bệnh, sao không ở trên giường ngủ đi, tôi chỉ đi rửa mặt cái thôi ..."
“Nhờ cô làm giúp tôi chuyện đó, mà xong xuôi hết lại để cô tự dọn thì tôi cũng quá khốn nạn rồi.” Hứa Cận treo khăn lên móc, anh xoay người nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Tuế Tuế.”
“Hửm?” Chu Tuế Tuế ngoan ngoãn để anh ôm.
“Chúng ta đi ngủ đi.”
Hứa Cận tính nói cảm ơn cô, nhưng sau khi nghĩ lại, có vẻ không ổn nên anh không nói ra nữa.
Một đêm ngon giấc.
Điều đầu tiên Chu Tuế Tuế làm khi tỉnh dậy không phải là làm quen với cảm giác có người khác bên cạnh, mà là đưa tay sờ trán Hứa Cận xem anh còn sốt không.
Khi cô trở mình Hứa Cận đã tỉnh rồi.
Thấy cô lấy tay đo thân nhiệt cho mình, anh cúi người, đặt trán mình lên trán cô: “Đo như thế này mới chính xác hơn nè.”
Nói xong, anh hôn lấy cô.
“Cậu hạ sốt rồi.” Thấy tâm trạng anh khá tốt, Chu Tuế Tuế liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nói với anh: “Vẫn còn kịp giờ, hay là chúng ta đi học nhé?”
Mặc dù giáo viên chủ nhiệm cho cô nghỉ nửa buổi, buổi chiều rồi đi học.
Nhưng đã dậy rồi, Hứa Cận cũng hạ sốt, có thể không cần phải nghỉ phép nữa.
“Không đi!”
Hứa Cận ôm cô vào lòng, úp mặt vào lưng cô, tiếp tục ngủ nướng.
Đi học sao mà so được với cảm giác ở bên cạnh cô.
"Nhưng ..."
"Cô đã là học sinh giỏi nhất trường rồi." Hứa Cận nhắc nhở cô.
Thôi được rồi!
Khó lắm mới có cơ hội ngủ nướng cùng anh, đây là điều cô khao khát nhất sau khi thức dậy từ những giấc mộng xuân không biết bao nhiêu lần. Hôm nay phải tận hưởng mới được.
Hai người nằm đến tận trưa, trong khoảng thời gian đó, hiệu trưởng Bành đã gọi một cuộc gọi cho Hứa Cận, nhưng chỉ hỏi thăm tình hình của anh, bà thậm chí còn không quan tâm anh đang ở đâu.
Sau khi Hứa Cận cúp điện thoại, bàn tay ôm cô càng chặt hơn.
Cái nắng chói mắt buổi trưa, như thiêu như đốt trên những con đường bê tông của thành phố. Hơi nóng phả vào mặt khiến người khác ướt đẫm mồ hôi.
Những chiếc ô tô chạy qua, liên tục hú còi khiến người dân càng thêm khó chịu.
Trong một ngày nắng nóng như thế này, Hứa Cận vẫn nắm tay Chu Tuế Tuế.
“Cậu đừng như vậy, người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu.” Chu Tuế Tuế định buông tay ra, nhưng Hứa Cận không chịu.
"Có gì đâu chứ? Ngủ cũng ngủ rồi, nắm tay thôi không được à!"
Anh cầm ô cho cô, đường đường chính chính đi bên cạnh cô, che nắng cho cô.
Nếu đã đi cùng nhau rồi thì nắm tay có sao đâu?
"Ai ngủ với anh, rõ ràng là không..." Chu Tuế Tuế cảnh giác nhìn xung quanh, thấp giọng sửa lại.
Đây là đường đi tới trường, không tránh khỏi giáo viên và học sinh trong trường đi qua, nếu bị bắt gặp đi cùng nhau, chưa cần tới một tiết học, những lời bàn tán xôn xao về họ sẽ lan truyền khắp trường.
“Nếu không phải do cô tới tháng, tối hôm qua tôi với cô đã ngủ với nhau rồi, tuy hơi tiếc, nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ ngủ với cô, cô không trốn được đâu.”
Hứa Cận tỏ vẻ rất chắc chắn.
Những lời nói này của anh rất phù hợp với hình ảnh một học sinh cá biệt, có thể nói chuyện đó một cách hiển nhiên như vậy.
Chu Tuế Tuế đột nhiên có chút trầm mặc.
Nhìn thấy dưới gốc cây lớn bên kia đường phía trước, một bóng người quen thuộc cầm sách che nắng chạy về phía mình, Chu Tuế Tuế bị dọa sợ tới mức đi nhanh hơn.
Đó là giáo viên tiếng Anh của lớp cô.
Bàn tay đang nắm đột nhiên rút ra, người bên cạnh anh tránh còn không kịp, chỉ sợ mọi người biết hai người họ quen nhau.
Nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lại thấy bóng dáng ngày càng nhanh của Chu Tuế Tuế, trong lòng Hứa Cận cảm thấy trống rỗng.
Cũng đúng, một tháng trước, hai người họ như nước với lửa, không hề có quan hệ gì với nhau.
Trong mắt người khác, nếu hai người họ tay trong tay đi trên đường, trừ phi mặt trời lặn hướng tây.
Những chuyện này Hứa Cận đều hiểu rõ, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Anh nói yêu đương rất phiền phức, nhưng bản thân vẫn lao vào, thật đáng chết mà.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc