Hỏa Điền một lần nữa thay mặt cho đám Lân Nhân, lên tiếng hỏi. Trong mắt của họ, Tử Vũ lúc này thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo, như có như không, người chỗ đen chỗ đỏ thập phần quỉ dị, giống như một đám khí lưu tụ tập lại thành nhân hình vậy.
- Ta không sao. Bảo vật trấn tộc của mọi người nằm trong tòa tháp đó ư ?
Lúc này, đám Lân Nhân nọ đều đã chứng kiến sức mạnh siêu quần bạt tụy của Tử Vũ, hơn nữa lại được hắn cứu mạng không dưới một lần, đối với hắn đều có năm phần tôn trọng kính phục. Thấy hắn hỏi, Hỏa Điền liếp đáp, giọng lộ ra sự cương quyết phi thường:
- Đúng vậy. Hiện tại bọn ta đang chuẩn bị tiến vào trong đó.
- Được.
Tử Vũ nói, đoạn lướt mình đến trước cánh cổng xiêu vẹo với những làn hắc vụ dày đặc của tòa tháp, cẩn thận đánh giá một lượt. Đám Lân Nhân nhìn thấy hắn dừng lại, đang lao tới cũng tức thì dừng theo, chừng như trong vô thức đã coi hắn là thủ lĩnh.
- Phụ thân, hài nhi đã làm gì sai sao ? Sao người lại không vào đây …???
Tử Vũ lướt mắt về phía sau, nhìn thấy đám Lân Nhân vẫn không tỏ ra vẻ gì đặc biệt, trong lòng tức thì cảm thấy khó hiểu. Họ không nghe thấy, tức là chỉ mình hắn nghe thấy, chỉ mình hắn nghe thấy, tức là hai chữ “phụ thân” đó là dùng để gọi hắn sao ?
Khẽ nhíu mày, Tử Vũ bước tới một bước, trực tiếp xâm nhập vào phạm vi của làn hắc vụ, cảm giác được hắc ám khí tức tại nơi này vô cùng quen thuộc. Thứ hắc ám khí tức này, khẳng định hắn đã từng gặp qua…là Nguyệt Thi !?
Nếu đám hắc vụ tại nơi này đối với Tử Vũ thập phần quan thiết, thậm chí còn như mời mọc hắn đi tới, thì đối với đám Lân Nhân vừa mới bước theo hắn lại cực lực bài xích, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành ngàn chiếc gai nhọn, nhắm vào họ mà công kích điên cuồng. Nhìn Hắc Phi Quân, Hắc Ám Lân Chiến Thần đang phải cực lực chống đỡ cho cả bọn, Tử Vũ dù muốn giúp nhưng hiện tại quả thực lực bất tòng tâm, chỉ đành ra hiệu cho bọn họ lui lại, đoạn nói:
- Hình dáng của bảo vật đó thế nào ?
Đám Lân Nhân nhìn nhau ái ngại, thật không muốn vì mình mà Tử Vũ phải một lần nữa dấn thân vào nguy hiểm. Bất quá, họ cũng đã nhận định tòa tháp kia đối với Tử Vũ không hề có một chút xíu tác động, trong khi Hắc Phi Quân đã phải nếm chịu không ít đau khổ, hai cánh tay vì bảo hộ cho cả nhóm mà hiện tại loang lổ những vệt màu đen cổ quái, khẳng định chẳng tốt lành gì. Do dự một lát, đoạn Hỏa Điền nói, giọng đầy thành kính:
- Tử Vũ huynh, sau này, bất kể thế nào, chỉ cần huynh cần, Lân Nhân bọn ta dù có chết cũng tuyệt chẳng từ nan.
Tiếp đó liền kể ra hình dạng của bảo vật trấn tộc.
- Bạo Tộc khẳng định chưa chịu bỏ qua dễ dàng như vậy đâu, trong lúc ta chưa quay lại, nếu như chúng lại đến nữa, hi vọng mọi người cố gắng bảo toàn tính mạng.
Tử Vũ gật đầu, đoạn bước nhanh vào trong, vóc dáng cao với những dòng hắc lưu cuồn cuộn chảy quanh cơ thể đã vô thanh vô tức in sâu vào tâm trí những kẻ ở lại. Đế vương chân chính, chính là những người có thể lưu lại trong lòng người khác những ấn tượng mạnh mẽ không thể phai mờ như thế này đây.
- Phụ thân, hài nhi rất nhớ người…
Tòa tháp âm ám một cách đặc biệt, khắp nơi trùng trùng hắc khí, trên tường, dưới sàn, chỗ nào cũng đầy rẫy những phù chú quái dị mà Tử Vũ không thể nhận ra. Hắn vừa bước vào, âm thanh kì lạ nọ lại rộn lên một lần nữa, mang theo không chỉ là nỗi vui mừng khi gặp lại người thân, còn có một sự sợ hãi kì lạ khó có thể lí giải. Đảo mắt một cái, đoạn Tử Vũ bước thẳng đến chân cầu thang nằm nơi mé trái của tòa tháp, theo đó đi lên tầng hai, bên trong không ngừng đem hắc ám toàn thân cố gắng đè nén những cơn huyết lãng đang cáo xé cơ thể càng nhanh càng tốt.
Hắn thực sự không thể đoán được thứ gì đang chờ hắn ở phía trước.
Tầng hai của tòa tháp ngập đầy xương trắng, tin rằng chính là của những kẻ dám xâm nhập vào đây trước kia. Nổi giữa căn phòng làm bằng đá đen, khắp nơi phủ đầy phù chú cùng những làn hắc vụ lãng đãng như sương là một mớ xương cốt ngổn ngang màu trắng, tạo thành một khung cảnh thập phần quỉ dị, vừa huyền ảo lại vừa khủng bố.
Rất nhanh, Tử Vũ bước qua bốn tầng của tòa tháp nọ. Hắn đối với xương cốt và hắc ám cực kì quen thuộc, thành ra sao có thể ngạc nhiên với những khung cảnh thế này. Bất quá, cứ mỗi khi bước lên một tầng, hắn lại nhận ra hắc ám khí lưu bao quanh thân thể đậm đặc hơn một chút, xương rải trên nền phòng cũng ít đi một chút, hiển nhiên những kẻ lên được tầng cao hơn là những kẻ có thực lực cường hãn hơn.
Tầng thứ sáu chỉ có hai bộ xương, mà nếu Tử Vũ khi nãy đến nơi sớm hơn một chút, sẽ nhận ra đây chính là hai bộ xương của hai Bạo tộc Vương cấp cao thủ đã tiến vào tòa tháp theo lệnh của Bạo Huyết Ma Đế. Từ lúc cả hai bước vào cho đến bây giờ, bất quá chỉ nửa thời thần, nhưng toàn bộ nhục thể đã bị ăn mòn chỉ còn trơ ra bộ xương trắng hếu cùng hai bộ y phục. Tử Vũ, dù biết dù không, tất nhiên cũng chẳng để ý nhiều đến hai khối khô cốt đó, chỉ phảng phất cảm giác được người không ngừng kêu hắn là phụ thân đang ở trên tầng bảy, tầng cuối cùng của tòa tháp. Từ tầng năm lên tầng sáu, lượng hắc khí vốn không phải chỉ thay đổi một chút, mà là giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, dày đặc đến mức có thể khiến cho con người ta nghẹt thở. Tử Vũ, nếu không phải bản thân vốn là hắc ám chi thể, thì với thương thế của hắn hiện tại, chỉ e muốn đứng vững tại nơi này cũng tuyệt không phải dễ.
- Phụ thân…
Thanh âm lại một lần nữa vang lên, lần này không còn vui mừng nữa, chỉ có một sự rụt rè pha lẫn cảm giác sợ hãi đến tột độ. Từ sự thay đổi các cung bậc tình cảm đó, Tử Vũ có thể thấy được người phát ra giọng nói đối với phụ thân mình không chỉ có yêu thương mà còn vô cùng kính sợ, mà phần kính sợ lại nhiều hơn cả yêu thương.
Tử Vũ đã bước lên tầng bảy.
Cả tầng bảy chỉ có duy nhất một bộ xương, là xương của một con Kì Lân đang ngửa cổ lên trên. Giữa bộ xương đó có một phiến đá màu đen trông rất thô kệch, bên trên chỉ khắc đơn giản một kí hiệu kì lạ, ngoài ra tịnh không còn gì khác, chính là bảo vật trấn tộc của Kì Lân tộc, Kì Lân Trấn Thiên Thạch. Không thu lấy phiến đá đó ngay, Tử Vũ chậm rãi ngước lên theo hướng nhìn của con Kì Lân, trong lòng không khỏi nhói lên một cái, cảm giác cực kì khó chịu mà không sao có thể gọi tên ra được.
Trên trần tháp có treo một người con gái.
Nàng toàn thân xích lõa, lộ ra một thân hình dụ hoặc động nhân với những núi đồi cao vút căng đầy cùng một vùng thung lũng thâm sâu bí hiểm. Chỉ là, trên mỗi phân da thịt của tấm thân yêu kiều ấy lại là những hình vẽ kì lạ khắc sâu vào cơ thể, khiến làn da tuyết bạch của nàng gần như đã trở thành một bức tranh với màu đen chủ đạo, cùng với hắc lưu tỏa ra cuồn cuộn, khiến cho nàng giống như một nữ thần ma quỉ mị đáng sợ đến cùng cực.
Nữ thần ma ấy có cánh.
Một đôi cánh màu trắng tinh khiết, hiện đang bị trùng trùng những dòng hắc khí xuyên qua, làm cho nó rách bươm và rỉ máu. Nàng đã ở đây bao lâu ? không ai biết. Nhưng từ những vết thương trên cánh của nàng, máu vẫn không ngừng rỉ ra, tĩnh lặng rơi vào thinh không rồi hòa tan cùng đám hắc lưu vẫn đang cuồn cuộn ôm nàng vào lòng. Những giọt máu màu đen.
- Phụ thân…
Người con gái đó đột ngột mở miệng, chừng như muốn nói một câu gì đó, nhưng lại không dám nói ra, thân thể run lên đầy sợ hãi, khiến cho đám hắc lưu bao quanh nàng càng thắt chặt thêm lại, khiến cho máu lại càng tuôn chảy không ngừng.
Theo nhịp rung động của cơ thể, mái tóc vàng huyền ảo như ánh trăng của nàng như được vén sang một bên, để lộ ra một dung nhan mà đối với Tử Vũ thập phần quen thuộc. Đó, có thể nói là dung nhan phụ nữ đầu tiên mà hắn nhìn thấy cũng như ghi nhớ. Dung nhan của Nguyệt Thi…
Hai mắt của cô gái vẫn nhắm, ở hai khóe mắt, hai dòng lệ đen vẫn không ngừng tuôn chảy, phối cùng với gò má mịn màng, đôi môi trắng bệch và sống mũi thon thon, tạo thành một nét đẹp đầy vẻ tang thương với những đau đớn hằn sâu vào tâm trí của mỗi người nhìn thấy.
Tử Vũ im lặng, cô gái cũng im lặng.
Tử Vũ im lặng vì không biết nói gì, cô gái im lặng vì sợ hãi.
- Ngươi gọi ta là phụ thân sao ?
Rất lâu sau đó, Tử Vũ mới lặng lẽ nói, đôi mắt màu tím ánh lên những tia kì quái, chừng như chính bản thân hắn cũng cảm thấy kì quái với những gì mà hắn định làm. Nghe thấy câu nói của Tử Vũ, thân hình cô gái tức thì run rẩy, là một sự sợ hãi đến tột cùng, chừng như đối với mỗi lời Tử Vũ nói ra đều giống như một chiêc roi quất vào da thịt nàng vậy.
Tử Vũ phi thân bay lên, bàn tay đưa ra dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc màu vàng óng như ánh trăng ngày rằm của nàng. Hắn không phải một kẻ ủy mị, càng không dễ dàng thấy động lòng, nhưng khi đừng trước một cô gái gọi hắn là “phụ thân”, không hiểu sao trong lòng hắn lại nổi lên những tư vị hết sức lạ lùng. Trong một giây phút nào đó, đích thực hắn muốn thu nàng làm nhi nữ.
Bàn tay Tử Vũ vừa mới chạm đến mái tóc ấy, thân thể cô gái nọ tức thì hết rung động, đôi môi nhợt nhạt thiếu đi sinh khí bỗng nhiên hồng nhuận hẳn lên, khí tức hắc ám ma mị trên người đột nhiên như đã tan biến vào hư không, thay thế vào đó là một vầng hào quang khiết bạch, khiến nàng bỗng chốc như lột xác, trở thành một vị nữ thần thánh khiết mĩ lệ không bút nào tả xiết.
Tất cả chỉ diễn ra trong một giây.
Bởi vì sau một giây đó, thân hình người con gái ấy lại càng thêm run rẩy, mắt vẫn nhắm, miệng không ngừng lảm nhảm, cơ thể co quắp lại như muốn né khỏi bàn tay của Tử Vũ càng xa càng tốt.
- Phụ thân…hài nhi biết tội rồi….hài nhi không dám thế nữa…đừng…đừng đánh hài nhi mà…
Ở khoảng cách gần như thế này, trong lòng Tử Vũ lại nhói lên một lần nữa khi nhìn thấy những vết xăm, nói đúng hơn là vết khắc trên thân thể nàng. Đó thực sự là những vết khắc, khắc sâu vào da thịt, bằng một thứ ma pháp thâm sâu huyền bí, khẳng định đã từng khiến cho nàng đau đớn đến chết đi sống lại. Hắn phảng phát như hiểu mọi chuyện, lại phảng phất như chẳng biết gì, nhưng trong lòng bỗng nhiên nỗi lên một nỗi thống hận ghê gớm. Ngay lúc này đây, nếu có ai đó dám bước ra nhận rằng mình chính là người đã tạo lên những vết khắc này trên thân thể nàng, Tử Vũ khẳng định sẽ khiến cho kẻ đó cảm thấy chết trăm lần vẫn là chưa đủ.
- Đưa tay ra đây…
Tử Vũ nói nhẹ, thanh âm so với bình thường hòa hoãn đi vài phần, nhưng vẫn khiến cho cô gái nọ run lên vì sợ. Bất quá, chừng như nàng cũng giống như hắn hồi nhỏ, đối với những lời nói của phụ thân tuyệt đối không dám phản kháng, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra, run rẩy, kích động, đến nỗi chính Tử Vũ cũng phải cảm thấy bất nhẫn.
- Đừng sợ, ta sẽ không làm nàng đau đâu !
Tử Vũ cầm lấy bàn tay ấy, nói khẽ, rồi dùng một tia hắc lưu bé nhỏ nương theo đó mà xâm nhập cơ thể nàng. Hắn đối với những gì từng xảy ra với nàng thực sự tò mò, nhưng lại không muốn nàng phải nhớ lại những nỗi đau đó, liền dùng một xảo thuật nhỏ trong vô vàn những kĩ năng mà hắn sở hữu sau khi “nuốt trọn” Bí Tịch các của Tàng Thư Viện.
Tăm tối.
Kí ức của nữ tử nọ giống như một mớ hỗn độn tăm tối, so với kí ức của người điên khẳng định không khác bao nhiêu. Nàng tuyệt đối không phải điên loạn, nhưng bị chính những nỗi đau trong quá khứ làm cho điên loạn, khiến cho thần trí lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, làm cho Tử Vũ dù muốn tìm hiểu những chuyện của nàng cũng thập phần khó khăn.
Khó khăn, nhưng hắn vẫn làm được, dù rằng không hoàn hảo như hắn muốn.
Hình ảnh đầu tiên hắn thấy, là một người đàn ông cao lớn với khí tức thập phần giống hắn hiện tại, cả thân thể chừng như tạo ra từ hắc khí, khuôn mặt bị che kín trong một lớp mặt nạ, chỉ để lộ ra hai đôi mắt sáng quắc như dao, thần tình cô ngạo lãnh đạm, vừa tàn ác lại vừa âm hiểm đến cùng cực. Người đó, hiện đang bế một đứa trẻ, mái tóc màu vàng ánh trăng, hai tay khẽ đung đưa như thể ru nó ngủ, thần tình thập phần quan ái.
Đứa trẻ mỉm cười, thân thể đột nhiên lộ xuất một luồng khí tức đặc liệt, vừa huyễn hoặc thánh khiết như mặt trăng, lại vừa cao quý rực rỡ như mặt trời. Luồng khí tức ấy vừa xuất hiện, người đàn ông nọ liền như bị bỏng, lập tức quăng đứa trẻ xuống đất, khiến nó khóc ré lên đau đớn. Y hai tay ôm lấy mặt, lẩm bẩm hệt như điên dại, toàn thân lộ ra một thứ khí tức tàn khốc âm lãnh, còn đáng sợ hơn ác ma từ dưới địa ngục, có thể khiến cho người ta sợ hãi đến vỡ tim mà chết, khủng bố rùng rợn đến không bút mực nào tả nổi.
- Ngươi…ngươi…
Gã đàn ông nọ khi nãy đối với đứa bé trên tay còn yêu chiều là thế, nay bỗng chỉ vào nó gằn lên từng tiếng, với đôi mắt rực lửa căm thù, chừng như muốn xé nát nó ra thành từng mảnh nhỏ mới cam lòng vậy. Đứa bé đang khóc, chừng như cũng nhận ra sự đáng sợ phát ra từ y, liền run rẩy im bặt, đôi mắt màu vàng lóng lánh nhìn y không chớp, vừa ngây thơ lại vừa sợ hãi.
“Hống !!!!”
Nhìn thấy ánh mắt đó, nam tử nọ không ngờ lại cuồng nộ gầm lên một tiếng, cỗ khí tức tàn ác vốn bao phủ lấy y hiện tại còn nhuốm thêm sự căm thù cùng cực, y đưa tay ra, bàn tay ngập ngụa trong hắc khí, chừng như muốn bóp nát đứa bé mà y vừa yêu chiều nựng nịu thành một đống bầy nhầy vậy.
“Xuy !!!!”
Nam tử nọ không giết đứa nhỏ, nhưng từ móng tay đột nhiên bắn ra hai tia hắc khí, trực tiếp xuyên qua đôi mắt long lanh đáng yêu kia, khiến cho đứa bé khóc ré lên một tiếng rồi ngất đi, hai khóe mắt không ngừng chảy ra những tia máu đỏ. Hai tia máu màu đỏ ấy, dần dần chuyển thành hai dòng hắc lệ cứ tuôn chảy không ngừng, khiến cho nam tử nọ cười lên những tiếng vừa tàn nhẫn lại vừa đắc ý. Tiếng cười của y cao vút hệt như một bài ca chết chóc, không ngừng xoáy sâu vào màng nhĩ đứa nhỏ, khiến cho nó trong cơn mê man cũng không ngừng run rẩy.
Hình ảnh đầu tiên kết thúc, rồi lại đến một hình ảnh khác, cứ thế liên tục xuất hiện trong đầu Tử Vũ, khiến cho hắn mỗi lúc lại càng thêm ghê tởm gã nam tử nọ, hận không thể trực tiếp bước vào trong mớ kí ức đó mà xé nát hắn ra thành nghìn mảnh nhỏ.
Những hình ảnh hỗn loạn, nhưng vẫn khiến Tử Vũ hình thành lên được một khái niệm mơ hồ về quá khứ của nữ tử nọ. Hắn thấy nàng từ một đứa nhỏ, lớn lên thành một cô gái, sống lay lắt trong sự buồn vui thất thường của người cha. Khi vui, y yêu chiều nựng nịu nàng, nhưng khi buồn, y coi nàng là một thứ đồ vật để trút giận, thậm chí còn biến nàng thành một cỗ máy giết người, một thứ vũ khí lợi hại nhất. Y nhốt nàng trong một tòa tháp, đem thân nàng ra để thử nghiệm những thứ phù chú mới nghĩ ra, khắc sâu vào da thịt nàng những hình vẽ kì dị, treo nàng lên, đánh đập nàng, khiến cho nàng ngày ngày sống trong sự sợ hãi thường trực.
Thế rồi, khi hình ảnh cuối cùng lướt qua mắt Tử Vũ, đến chính hắn cũng nhận ra được sự sợ hãi ghê tởm của nữ tử nọ với người nàng gọi là phụ thân. Lúc đó, nàng đã là một cô gái phát triển đầy đủ như bây giờ, khiến cho y nhiều lúc nhìn nàng, ánh mắt vừa thèm khát, vừa giận dữ, để rồi đến cuối cùng, bộc phát thành một hành vi cầm thú, cưỡng bức chính đứa nữ nhi bé bỏng của mình.