Đêm xuống rất nhanh, phủ lên tòa hoang miếu một màu đen huyền hoặc, hòa cùng tiếng côn trùng kêu rả rích và thanh âm vi vút của những ngọn gió Đông, tạo cho người ta một cảm giác vừa yên tịnh lại vừa thần bí.
Gần như ngồi sát vào nhau bên ngọn lửa hồng, Lệ Sa Nhã Trân và Thi Cầm không ngừng cười đùa, tựa hồ có chuyện gì đó vô cùng tâm đắc. Lúc này, Thi Cầm dường như đã nghĩ thông suốt, đối với chuyện mình đang là người tàn phế không ngờ lại không hề lo âu, trừ đôi lúc nhìn về phía Tử Vũ đang ngồi một mình trong góc tối, kì dư đều hòa nhịp với Lệ Sa Nhã Trân, khiến nàng Miêu nữ tươi cười không ngớt.
Lệ Sa nhã Trân hẳn nhiên là một người ưa thích sự nhiệt náo, mấy ngày tịch mịch vừa rồi đã khiến nàng buồn chán muốn chết, giờ tự dưng có người bồi tiếp, thành ra cao hứng phi thường. Hơn nữa, Thi Cầm cũng rất biết cách nói chuyện, không ngừng thúc dục Lệ Sa Nhã Trân kể về những chuyện mà nàng ta đã trải qua, miệng lại không ngừng “ô” “a”, lộ ra vẻ thích thú đặc biệt.
- …Để ta kể cho muội nghe, Miêu tộc bọn ta có một truyền thuyết, là loại truyền thuyết mà bọn ta luôn giữ kín, rất ít khi kể cho người ngoài. Thật ra, gọi là truyền thuyết cũng có phần không đúng, vì những người kể lại câu chuyện này, đều khẳng định nó tuyệt nhiên là sự thật, chỉ là một loại sự thật hết sức khó tin…
- Nhã Trân tỉ tỉ, tỉ kể đi, muội rất muốn nghe…
Lệ Sa Nhã Trân tất nhiên chỉ đợi câu nói này, tức thì đôi tai mèo cụp xuống, đôi mắt to tròn long lanh nhíu lại, thần thần bí bí kể:
- Trên Vô Tận giới có một truyền thuyết, nói rằng vài vạn vạn năm trước trên thế giới này đã xảy ra một trận chiến vô cùng khốc liệt giữa các vị thần, gọi là Thần Ma Đại Chiến. Cuộc chiến này chia làm hai phe Thiện-Ác, các vị Thiện Thần liên minh lại với nhau, hòng tru diệt một vị Ác Thần tên là Diệt Thiên Ma Thần, nhằm bảo vệ hòa bình cho thế giới. Truyền thuyết đó, tất nhiên là muội biết rồi, bất quá, tổ tiên Miêu tộc bọn ta lại kể lại một câu chuyện khác. Chuyện kể rằng năm đó, các vị Thần vốn chưa hề phân chia Thiện-Ác, có một vị thần cực kì hùng mạnh, mang trong mình một tư tưởng hoàn toàn đối lập với những người khác, cho rằng trên đời này làm gì có Thiên mệnh, đã tự xưng là Diệt Thiên. Các vị thần khác vốn rất có ác cảm với vị thần này, nhưng vì sức mạnh cường hoành của y, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ…
Lệ Sa Nhã Trân dừng lại, đôi mắt tròn nhìn sâu vào Thi Cầm, chừng như đánh giá xem tiểu muội tử này có thể tiêu thụ những gì nàng sẽ kể tiếp theo không, trầm ngâm một lát, đoạn kể tiếp:
- Thế rồi, vào một ngày nọ, vị thần tên Diệt Thiên kia không ngờ đã phát hiện ra một thứ vũ khí vô cùng quỷ bí. Không ai biết thứ vũ khí này hình dạng thế nào, vì nó luôn được bao phủ bởi một làn hắc khí âm ám vô bỉ, vừa có năng lực thôn phệ kinh thiên, lại vừa có khả năng phóng xuất ra thứ năng lượng cực kì đáng sợ. Không ngờ, tin tức Thần Diệt Thiên có được thứ vũ khí đó lại lọt ra ngoài, rơi vào tai các vị thần khác. Các vị thần này tức thì lo sợ, bởi lẽ sức mạnh của Diệt Thiên vốn đã hùng mạnh đến không gì đong đếm nổi, nếu thêm thứ vũ khí cường hoành này, chỉ sợ họ có hợp sức lại cũng không áp chế nổi y. Lúc đó, người truyền tin tức này đến tai các vị thần khác, chính là Quang Dương Thần người người tôn kính, đã nói rằng thứ vũ khí kia chính Diệt Thiên cũng chưa điều khiển được, sau đó thuyết phục các vị thần khác nhân lúc này mà trừ khử y đi. Tất nhiên, họ không thể công khai nói rằng vì e sợ sức mạnh của Diệt Thiên mà đối phó với y, mới viện ra một lí do tốt đẹp, biến y thành Diệt Thiên Ma Thần đáng sợ trong mắt thế nhân, sau đó mới xảy ra Thần Ma đại chiến…
Thi Cầm mơ mơ màng màng, đối với câu chuyện của Lệ Sa Nhã Trân cảm thấy vô cùng mới mẻ. Truyền thuyết về Thần Ma Đại Chiến nàng đã được nghe từ bé, cũng từng cảm thấy mông lung khi không hiểu tại sao các vị Thiện thần lại vây công chỉ có duy nhất một Ác thần như vậy. Câu chuyện của Miêu tộc, tuy đã phản bác lại toàn bộ quan niệm về thần thánh của Thi Cầm, nhưng nàng vốn dĩ là một người vô thần, nên chỉ cảm thấy mới mẻ, cũng không biết bản thân có tin hay không.
Nếu người nghe câu chuyện này là một tín đồ của Quang Dương Thần, khẳng định sau đó sẽ cùng với Lệ Sa Nhã Trân quyết một trận sống mái.
- Phải rồi, Nhã Trân tỉ tỉ, thứ vũ khí của Diệt Thiên Ma Thần, sau này rơi vào tay ai ?
- Ai da, cái đó thì không ai biết…Có điều, nghe đồn 500 năm trước có một vị tuyệt thế cường giả đã sử dụng một thứ thanh kiếm cũng vừa có khả năng thôn phệ, vừa có khả năng phóng xuất ra năng lượng cường hoành, nhiều khả năng chính là thứ vũ khí của Diệt Thiên Ma Thần. Bất quá, vị tuyệt thế cường giả ấy cũng vô cùng bí ẩn, thành ra đó là chuyện thật hay bịa, cũng không ai dám chắc…
Tử Vũ vốn vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện của hai nàng, khi nghe đến đoạn cuối tức thì trong lòng rúng động. Năm trăm năm trước, người viết ra Dị Khảo cũng sống vào giai đoạn đó…lẽ nào…
Tử Vũ căn bản không biết, khi hắn đang chìm vào những suy đoán mông lung, Ám Tuyển trong tay hắn chừng như khẽ động một cái, hắc khí cũng tỏa ra nhiều hơn, chừng như tỏ ra đắc ý phi thường.
- Ai ở ngoài đó ??
Lệ Sa Nhã Trân đột ngột nói, người nhỏm dậy, đôi tai mèo cũng dỏng lên, thoạt nhìn không khác một con tiểu miêu là bao. Thi Cầm tức thì cũng nhìn theo hướng nàng ta, có điều bản thân Thi Cầm vốn không có võ công, nhìn thì nhìn, nhưng ngoài một bức màn đen tối, kì dư chẳng phát hiện ra ai cả.
- Tại hạ lỡ đường qua đây, nhìn thấy nơi này có ánh sáng, mạo muội muốn trú nhờ, không biết các vị có vui lòng không ?
Từ ngoài miếu truyền lại một thanh âm trầm thấp, tuy nhỏ nhưng người bên trong vẫn nghe được rõ ràng, hẳn nhiên chủ nhân của giọng nói phải là một cao thủ. Hai thiếu nữ cố nhiên là không thấy vấn đề gì, nhìn qua Tử Vũ lại thấy hắn vẫn tĩnh lặng, tức thì Lệ Sa Nhã Trân cao giọng:
- Miếu này chẳng của riêng ai ! Bằng hữu, mời vào !
Tức thì một bóng dáng nho nhã từ ngoài miếu bước vào, là một thanh niên tuổi chừng 20, 21, thân hình dong dỏng, vận một bộ nho phục màu lam, trông rất ung dung thoải mái. Y khẳng định là một người tuấn tú, mày kiếm mắt sao, mũi thẳng trán cao, vừa nhìn đã biết là một người thông tuệ. Sau khi bước vào miếu, nhìn qua một lượt, không ngờ thanh niên này lại chủ động bước lại gần Tử Vũ, nói:
- Huynh đài, tạ hạ ngồi đây không phiền huynh chứ ?
Tử Vũ im lặng không đáp làm thanh niên trù trừ một chút, cuối cùng cũng ngồi xuống, cử chỉ ưu nhã tiêu sái, rõ ràng không phải người xuất thân tầm thường.
- Hây ! Ngươi tên là gì ? Ở đây có lửa sao không ngồi, lại chui vào một góc với tên quái dị đó vậy ?
“Tên quái dị” tất nhiên là để chỉ Tử Vũ, người nói còn ai khác ngoài Lệ Sa Nhã Trân. Nếu là một nữ tử khác nói ra câu này, hẳn người ta sẽ tưởng nàng muốn câu dẫn nam nhân. Nhưng với tính cách của nàng Miêu nữ này, thì đây lại là một câu hỏi hết sức bình thường.
- Tại hạ Đường Tuấn Kiệt…
Lam y thanh niên chỉ nói đơn giản, cử chỉ có phần lúng túng, chừng như cảm thấy ngại ngùng khi đối thoại với nữ nhân. Nhìn bộ dạng của y, Lệ Sa Nhã Trân khẽ nhíu mày, đoạn bật cười khúc khích, nói:
- Ra là Lam Tiêu công tử Đường Kiệt Tuấn, thất kính, thất kính ! Ta họ Lệ Sa, tên Nhã Trân, đây là Thi Cầm, hắn là Tử Vũ, đều là hữu duyên mà gặp nhau, không phải cùng chung một nhóm.
Nói xong, lại cúi đầu xuống thì thầm với Thi Cầm, sau một lúc, cả hai tức thì cười lên rúc rích, như thể có chuyện gì đó vô cùng thú vị. Đường Kiệt Tuấn nhìn thấy, tức thì trên mặt thoáng hồng, cũng chỉ đành thở dài trong lòng, không biết phải làm sao.
Nguyên Đường Kiệt Tuấn xuất thân danh môn Đường gia, là một trong tam đại gia tộc của Hoàng Ưng đế quốc, gia thế hiển hách vô cùng. Tổ tiên Đường gia đều là quan văn, không ngờ y vừa mới sinh ra đã lộ thiên tư võ học nghìn năm có một, lại được minh sư chỉ điểm, gia đình tài bồi, chưa quá hai mươi đã nổi danh là một trong Tam công tử của Đông phương lục địa. Y bẩm sinh nho nhã, cử chỉ tiêu sái, ngoại hình lại tuấn mĩ, là thần tượng trong lòng của rất nhiều cô gái. Bất quá, vị Đường công tử này không ngờ lại mắc một căn bệnh vô cùng trầm trọng, tuy không phải nan y, nhưng lại không khác nan y là bao nhiêu, chính là…nhát gái. Y đối đầu với cường địch, dù chết cũng chẳng cau mày, không ngờ nói chuyện với mấy vị cô nương như hoa như mộng lại ấp a ấp úng, ngượng ngượng ngùng ngùng, đã thành một kì sự trên chốn giang hồ. Ây da, chính bản thân y cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, chỉ biết tự thẹn trong lòng, nhìn thấy nữ tử là tức thì giữ khoảng cách, đến thở mạnh cũng không dám. Khi nãy, nếu không vì Lệ Sa Nhã Trân phát hiện ra, y khẳng định đã cao chạy xa bay, tuyệt đối không bước chân vào một nơi chật hẹp có tới hai “sinh vật” khiến y cảm thấy muốn độn thổ này. Còn may, nơi đây không phải chỉ có mình y là nam nhân.
- Tử huynh, thứ lỗi tại hạ hiếu kì, không biết vị Thi Cầm cô nương kia có phải mới bị tàn phế ?
Đường Kiệt Tuấn vốn là người thông tuệ, ban nãy tuy chỉ nhìn một chút, đã phát hiện Thi Cầm không thể cử động như người bình thường. Y tuy đối với phụ nữ vạn phần ngại ngùng, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn là người tốt, thấy mình có khả năng giúp được, tức thì lên tiếng dọ hỏi.
Tử Vũ lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe Đường Kiệt Tuấn hỏi vậy, chỉ nhẹ gật đầu. Hắn tất nhiên chưa từng nghe qua “đại danh” của đối phương, nhưng trước biểu hiện của y với Lệ Sa Nhã Trân và Thi Cầm, không khỏi cảm thấy buồn cười.
- Tại hạ vừa hay có một người bạn ở Lạc Bình thành, là thần y nổi tiếng, nếu mọi người không hiềm, tại hạ có thể đưa tất cả đến gặp y, Thi Cầm cô nương chỉ vừa mới gặp nạn, nếu kịp thời chữa trị, sẽ có nhiều khả năng hồi phục.
Đường Kiệt Tuấn nói đến đây cố tình cao giọng, cốt ý để cho hai vị cô nương bên kia cũng nghe thấy. Con người y trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ có việc bắt chuyện với cô nương nhà người ta, thành ra đành phải mượn Tử Vũ làm “vật dẫn”. Căn bản, y vừa nhìn đã biết, Tử Vũ không phải kẻ thích nhiều lời, nếu không vì y không dám tự mình nói chuyện với con gái, cũng sẽ chẳng làm phiền đến hắn.
Tử Vũ khẽ nhíu mày một cái, dựa vào biểu tình của Đường Kiệt Tuấn là biết y rất có thành ý. Có điều, nếu không có Tử Vũ đồng hành, thì chuyến đi đến Lạc Bình thành lần này chỉ e sẽ là ác mộng lớn nhất đời y. Lại nghĩ đến một tách Lục Hương trà mà Thi Cầm đã tặng hắn ở Hưng Long khách điếm, Tử Vũ liền lẳng lặng gật đầu.
Trong mắt Đường Kiệt Tuấn và Thi Cầm tức thì ánh lên một tia vui mừng, tất nhiên là suy nghĩ trong đầu cũng khác nhau. Người thì thở phào vì không phải một thân một mình đồng hành cùng hai vị cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, người kia thì vui sướng với cảm giác Tử Vũ cũng quan tâm tới mình. Chỉ có Lệ Sa Nhã Trân là ngạc nhiên, không hiểu sao cái tên lạnh lùng quái dị kia đột nhiên lại chấp nhận một chuyện phiền phức như vậy.
Nàng tất nhiên không biết, Tử Vũ vốn không coi đây là một chuyện phiền phức, càng không phải người lạnh lùng.
Chẳng qua, nói hắn là một người quái dị, thì khẳng định không sai.
Lạc Bình thành so với Quyện Long thành thì nhỏ hơn một chút, ít phồn hoa hơn một chút, nhưng cũng tuyệt đối có thể coi là một đại thành của Hoàng Ưng đế quốc. Khác với Quyện Long thành do Hàn gia hoàn toàn làm chủ, Lạc Bình thành chủ chỉ là một vị tướng quân, tuy cũng quyền cao chức trọng, nhưng lại không thể có cái thế bá chủ một phương như Hàn gia.
Lạc Bình thành nằm trên một bình nguyên rộng lớn, hai mặt giáp với Nguyệt Mộng hồ, là hồ nước ngọt lớn nhất Đông phương lục địa, diện tích tương đương với một tiểu đại dương, còn được người giang hồ gọi là Nội Hải. Lạc Bình thành dựa vào Nguyệt Mộng hồ, phát triển rất mạnh về mặt thương nghiệp và ngư nghiệp, ngoài ra cũng thu hút được không ít khách thập phương, nhờ thế mà trở thành một trong những thành thị giàu có nhất của Hoàng Ưng đế quốc.
- Người bằng hữu đó của tại hạ sống ở phía Đông thành, chúng ta trước hết đi tìm một nơi nghỉ chân ăn trưa, được chứ ?
Đường Kiệt Tuấn nói, tất nhiên là vẫn hướng về phía Tử Vũ mà hỏi. Hai vị cô nương kia thì đã quen với cái sự nhút nhát của hắn, cũng không còn rúc rích cười như tối hôm đó nữa.
- Nơi này có món ăn nào nổi tiếng không ?
Tử Vũ đột ngột hỏi. Hắn, cũng giống như Trình Tưởng, luôn có mong muốn được thưởng thức những thứ tinh túy nhất nơi địa phương mà mình đi qua.
Đường Kiệt Tuấn chừng như là một vị thổ địa ở Lạc Bình thành này, tức thì mau mắn:
- Lạc Bình thành món ăn nổi tiếng nhất là “Trầm Ngư” và “Lạc Nhạn”, rượu thì có “Mộng Nguyệt tửu”, “Dạ Lan”, dù là mĩ thực hay danh tửu đều không hề thua kém Quyện Long thành. Tử Vũ huynh, tại hạ không ngờ huynh lại có nhã hứng thưởng thức ẩm thực như thế…
Tử Vũ chung quy vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt, bởi vậy dù đã đồng hành hơn một ngày với nhau nhưng hắn và Đường Kiệt Tuấn cũng nhưa nói chuyện được mấy câu.
- Ngươi dẫn đường, được chứ ?
Đường Kiệt Tuấn tức thì đáp ứng, dẫn cả đoàn bốn người len lỏi qua dòng người đông đúc của đại nhai Lạc Bình thành, tiến về một nơi mà y gọi là “Trúc Quán”. Từ khi mới vào thành, Đường Kiệt Tuấn đã nhanh nhẹn chạy đi mua một chiếc ghế đẩy, thành ra Lệ Sa Nhã Trân cũng không phải vất vả cõng Thi Cầm như trước.