Núi Lạc Thông, ngọn núi nổi tiếng cạnh Cán Giang, là điểm hẹn của Hình Bắc Minh và Ân Giới, nơi cách thành Nguyệt Minh và thành Ly Hải gần nhất, hai đoàn nhân mã vừa đi vừa nghỉ, nhưng rốt cuộc vẫn đến được Cán Giang trước ngày hẹn một ngày, tự tìm nơi nghỉ ngơi, chờ đến ngày hẹn.
Không ai biết sắp đến ngày hẹn ước, nhàn nhã sống qua ngày, nơi này không có thế lực nào lớn, chỉ có Lộc Sơn Phái vô danh tiểu tốt, cho nên xem như được yên tĩnh. Dưới chân núi Lạc Thông có một thôn trang nhỏ đã cổ xưa, vì ngọn núi nổi tiếng này, cho nên có mở vài tiểu điếm. Hai người Hình Bắc Minh Thập Thất tìm đến một khách điếm yên tĩnh nghỉ lại, ở nơi sơn dã, không thể tìm được sơn trân hải vị, cứ tùy tiện qua bữa thôi.
Bánh màn thầu lúa mạch, thịt băm chưng, thịt khô xào với loại rau không biết tên, chè trôi cơm rượu… Tuy nói là nơi sơn dã, nhưng thức ăn vẫn rất ngon, hai người ăn cơm trong phòng xong, xuống lầu đi bộ tiêu thực, đụng phải tiểu nhị đang dẫn theo một người đội nón tre, nghiêng người tránh, Thập Thất vô tình liếc nhìn mặt người đội nón, một khuôn mặt rất bình thường, không hiểu sao lại có cảm giác quen, còn đang nghĩ, lại bị Hình Bắc Minh kéo thẳng xuống lầu.
Người dưới lầu đa phần đều là thương nhân lang bạt khắp thiên nam địa bắc, từng gặp qua không ít thứ, cho dù gặp những nhân vật y phục bất phàm có vẻ là người trong giang hồ cũng không nhìn nhiều, bọn họ biết cái gì nên nhìn câu nào nên nói. Thời gian vẫn còn sớm, hai người đến khu rừng cạnh thôn làng phía sau đi dạo, nghĩ đến trận quyết chiến ngày mai, khuôn mặt Thập Thất thoáng vẻ âu lo.
Cho dù cực kì tin tưởng vào chủ tử nhà mình, nhưng lo lắng nên có vẫn không ít, hận không thể đánh thay, nhưng đáng tiếc võ công bản thân quá thấp. Hình Bắc Minh đương nhiên hiểu được ảnh vệ nhà mình đang nghĩ gì, mở lời nhắc đến trận quyết chiến ngày mai, nếu đã lo lắng, không bằng cứ nói ra tốt hơn.
“Thập Thất, ngươi có biết Huyết Ma Cung mà Ân Hạo Nguyệt sáng lập khi đó bị tiêu diệt thế nào không?”
“Biết.” Thập Thất gật đầu: “Là do tam đại cao thủ trên giang hồ liên thủ, vì thắng không mấy vinh quang, cho nên sau khi Ân Hạo Nguyệt chết bọn họ cũng thoái ẩn giang hồ, hiện tại không biết ở đâu.”
“Quả thật rất không vinh quang, sự thật chứng minh, chính tà đánh nhau, nhân sĩ chính nghĩa luôn chiếm thế mạnh, trước đây làm chuyện sai đến mấy cũng trở thành một thi thể dưới tay mọi người. Giáo chúng Huyết Ma Cung khi đó đã tử thương không ít, Ân Hạo Nguyệt rốt cuộc cũng chỉ là một nữ nhân, lợi hại mấy cũng không chống được nhiều người liên thủ như vậy, huống chi khi đó nàng ta còn đang mang thai.”
“Đương nhiên đã chết rồi, ngay cả mạng nàng ta cũng không giữ được, làm sao còn bận tâm được đến hài tử. Nếu ta không đoán sai, hài tử đã chết đó chính là đệ đệ của Ân Giới, đệ đệ và mẫu thân đều chết dưới tay võ lâm nhân sĩ, khó trách sao hắn lại đối địch với toàn võ lâm.” Hình Bắc Minh nhẹ nhàng kể ra một câu chuyện tang thương như thế.
“Vậy phụ thân của bọn họ đâu? Vì sao không xuất hiện?” Ân Hạo Nguyệt bị giang hồ so sánh như ác quỷ cũng cam tâm tình nguyện sinh con cho người khác?
“Ai biết được? Không chừng đã chết rồi.” Hình Bắc Minh nặng nề nói, ngoắc ngoắc ngón tay với Thập Thất: “Đến đây, ta nói cho ngươi biết một bí mật.”
Sao? Thập Thất hiếu kì tiến tới, môi bị hôn một cái, sau đó Hình Bắc Minh bắt đầu cười ha ha. “Chủ tử!” Tay che miệng, Thập Thất mới bị trêu ghẹo bất lực nghĩ, cái này có tính là thư giãn trước trận đấu không?
Cười đủ, Hình Bắc Minh nghiêm túc nói: “Không đùa nữa, là có bí mật thật, có lẽ người trong lòng Ân Hạo Nguyệt chính là… Một trong tam đại cao thủ.” Nhẹ nhàng đặt môi bên tai Thập Thất, nói ra bí mật lớn khiến Thập Thất trợn mắt há mồm.
Thập Thất không dám tin, vậy chẳng phải là tự tay giết thê tử và nhi tử của mình sao, “Chủ tử, là thật sao?”
Hình Bắc Minh cười cười: “Có lẽ vậy, đoán từ lời Ân Giới nói, hắn cũng không cố sức giấu ra. Còn nhớ chuyện lần trước ta và hắn cùng bị ám toán không, khi tự chữa thương trong sơn động, mỗi người chúng ta kể một chuyện, vì không phải toàn bộ, cho nên ta không dám khẳng định. Đoán từ tuổi của Ân Giới, hắn hẳn là được sinh trước khi Huyết Ma Cung được sáng lập, có lẽ lại là câu chuyện về một nữ nhân yêu quá thành hận.”
Không có ai sinh ra đã là người xấu, những lời này lại ứng nghiệm với hắn. Nhưng không thể vì thù hận của bản thân mà làm hại người vô tội, những kẻ vô tội chết trong khoảng thời gian này phải biết đến tìm ai để báo thù?
“Đang nghĩ gì? Thật ra, nếu không có chuyện năm đó, ta cũng sẽ không thoát khỏi ranh giới chính tà.”
“Chủ tử?” Chẳng lẽ chủ tử cũng có liên quan đến chuyện khi đó, có lẽ nào phụ mẫu chủ tử…
“Nghĩ đi đâu vậy!” Hình Bắc Minh vỗ mạnh một cái lên đầu người đang cau chặt mày, “La Văn Kinh, tên tiểu tử này, khi đó đứng trong số người lên án phê phán Ân Hạo Nguyệt, hơn nữa còn hô rất lớn, cho nên liên đới khiến ta không có mấy thiện cảm với đám người đó. Có phải ta rất tùy tiện không?”
“Không có.” Thập Thất vô thức phản đối, khi còn trẻ chủ tử phải chịu khổ nhiều như vậy, đều là do La Văn Kinh và những kẻ đó hại, người giang hồ còn tôn sùng bọn chúng, có ai từng phán xét chuyện sai bọn chúng đã làm không?
“Vậy sao?” Hình Bắc Minh cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút: “Không nói những chuyện mất vui đó nữa, nói những chuyện vui vẻ được không? Ngươi nghĩ Sinh Tử Dược dùng thế nào, Kha thiếu thích Bảo Bảo như vậy, hay là để hắn tự sinh một đứa chơi?”
A… Trong đầu Thập Thất hiện ra hình ảnh Kha Vi Khanh to bụng vung tay múa chân, cười khùng khục, rất thích chí: “Lúc đó Kha thiếu có thể giải được mối hận không thể gọi Bảo Bảo là bánh bao nhỏ rồi.” Nhưng nghĩ lại: “Chủ tử, ngàn vạn lần không được để những kẻ có âm mưu bất chính lấy được Sinh Tử Dược.”
Hình Bắc Minh lấy bình thuốc ra: “Sợ là ngoài bình trong tay ta, thiên hạ không còn nữa. Nếu ngươi không yên tâm, vậy tự giữ lấy đi.” Nhét bình Sinh Tử Dược vào tay Thập Thất: “Ngày mai ta mang theo không được tiện lắm.”
Thập Thất cất kĩ bình thuốc vào ngực, dán vẻ thận trọng dè dặt khiến Hình Bắc Minh nhịn không được bật cười, kéo người đi về: “Ngày mai, ngươi chờ trong khách điếm.” Nói xong không chờ Thập Thất phản đối đã nhíu mày: “Không được, Ân Giới này không làm việc không lẽ thường, ta sợ hắn tự biết không địch được, giở trò, ngươi cứ theo ta vậy.” Hiện tại Ân Giới này còn chưa biết cái gì gọi là hai phía tình nguyện, nếu để hắn biết Ảnh Thất đã sớm được mình ngầm đồng ý rời khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, không biết sẽ phát điên thế nào!
Thật ra, khi Ảnh Thất khăng khăng đòi nhận nhiệm vụ Nghiêm Vân Thăng, thì đã biết hắn hạ quyết tâm rời đi, nhưng hắn nghĩ sai một điểm, không chỉ vì Ảnh Thất mới có trận quyết đấu này, cho dù không có, với hai lần Ân Giới bắt được Thập Thất, còn thiếu chút nữa khiến hắn mất Bảo Bảo, mình cũng phải bắt hắn trả nợ. Bị người như Ân Giới bám lấy, tốt nhất phải mau tỉnh ngộ, Ảnh Thất vốn thận trọng, sẽ không hành động theo cảm tính, đường đi sau này cũng mong cho hắn đi không quá cực khổ, nếu không, không biết người trong tay sẽ đau buồn đến thế nào.
“Ta sẽ cẩn thận, chủ tử.”
“Chủ tử ta ngày mai phải lao tâm lao lực, tối nay không để ta thư giãn một chút sao?” Thập Thất trốn trong bồn ngâm nước nghĩ tới những lời đầy thâm sâu chủ tử nói trước khi ăn cơm. Thư giãn thế nào? Động viên chủ tử? Nhưng mình miệng lưỡi vụng về không nói được lời bùi tai… Vậy chủ tử muốn được động viên thế nào? Thập Thất nghĩ như vậy, mặt thì đã bất giác hồng lên, sờ sờ mông, có vẻ chủ tử rất thích cái này cái đó…
Nếu mình chủ động một chút, hẳn là chủ tử sẽ rất vui, hạ quyết tâm, ánh mắt Thập Thất kiên định lên, trước tiên mình phải tự chuẩn bị tốt đã, sau đó chờ chủ tử đến, mình lại chủ động đẩy chủ tử lên giường, đè xuống…
Công tác chuẩn bị, làm làm nơi đó mềm ướt… Không có dịch thể làm trơn, dùng nước là được, Thập Thất ngồi trong bồn, hơi nhếch nửa cái mông lên, cẩn thận chạm vào nơi mình chưa từng chạm đến, tự chạm vào nơi đó, xấu hổ khó nói thành lời, Thập Thất đỏ mặt quyết tâm đưa ngón tay vào, tuy có nước làm trơn, nhưng vẫn hơi đau, nhưng có thể chịu được, dùng thêm lực, nửa ngón tay đi vào, Thập Thất thở một hơi, vậy mới phát hiện thắt lưng mình hơi đau, nửa bên mông cũng cứng lại rồi.
Tư thế này rất khó cử động, Thập Thất rút nửa ngón tay khó khăn lắm mới vào được ra, chống hông xoa xoa, nghĩ nghĩ, liền nhoài người lên vắt trên thành bồn, như thế này mông sẽ cong lên, đưa ngón tay vào huyệt khẩu lần nữa, Thập Thất nhíu mày, không biết bình thường chủ tử làm thế nào, khiến mình gần như không thấy đau? Chịu đựng để nước nóng ra vào vài lần, cả người Thập Thất toát mồ hôi.
Tóc dài hơi ướt xỏa một bên, đầu hơi ngẩng lên, cau mày vì tư thế khó chịu và đau đớn, hai má bị nước nóng hun đỏ, sống lưng cong lộ trên mặt nước, động tác phía sau khiến cơ bắp chắc đẹp trên cánh tay nổi lên, nhưng, hấp dẫn nhất là bộ mông vểnh vểnh thỉnh thoảng lại nổi lên trên mặt nước, ngón tay thon dài đang chui trong nơi đỏ sậm khiến huyết mạch người khác căng phồng…
Không biết ngón tay gian khổ cử động đụng vào đâu, chân Thập Thất nhũn xuống, rên khẽ thành tiếng, có lẽ là ở đây, lần nào chủ tử xấu xa cũng chọc vào nơi khiến người ta nhũn chân này, Thập Thất nỗ lực ấn lại lần nữa…
Hình đại bảo chủ bưng một chén táo đỏ chưng tỏa mùi chua ngọt nức mũi đi đến phòng, khi nãy đi ngang quầy, thấy chưởng quỹ bưng thứ táo đỏ căng rực khiến người chảy nước bọt vào đến hậu viện, hỏi thì biết là nương tử đang ở cữ của hắn muốn ăn, nhớ đến khẩu vị quái dị của Thập Thất khi mang thai, Hình Bắc Minh da mặt dày đòi một chén, vừa hay người thôn quê dễ nói chuyện, chưởng quỹ cũng không hỏi nhiều, múc từ bình ra một chén cho hắn.
Vừa định vừa cửa, thính tai nghe thấy tiếng nước trong phòng vang ra, đúng rồi, trước khi đi nói muốn tắm rửa, thật không biết tình thú, bản bảo chủ nói muốn thư giãn một chút chính là muốn tắm uyên ương dục, vậy mà lại tự tắm trước! Hình Bắc Minh lạnh mặt định hù dọa tên ảnh vệ không biết tình thú một chút. Im lặng đi qua bình phong, đột nhiên lên tiếng: “Giỏi thật Tiểu Thập Thất, dám cho bản…”
Lời chưa nói hết ngưng bặt khi vừa nhìn thấy khung cảnh phun máu mũi, ánh mắt mất khống chế trượt từ hai má hồng hồng đến nơi quan trọng, Hình đại bảo chủ run lên, ảnh vệ nhà mình đang làm gì…