Ánh mặt trời tươi sáng xuyên qua cửa sổ mở rộng chiếu lên người một lớn một nhỏ đang ngủ ngoan trên giường, Thập Thất với mái tóc hơi rối đang nằm nghiêng xoay mặt vào trong, chỉ đắp một góc chăn ngang hông, áo trong không biết vì sao mà mở rộng, ngực lộ một mảng lớn, một tiểu hài nhi nho nhỏ nhắm hai mắt ngủ say trên cánh tay Thập Thất, thuận theo cánh tay Thập Thất di động trong lúc ngủ mơ mà cả thân thể nhỏ xíu nhúc nhích đến gần dựa vào ngực Thập Thất, miệng mút mút ngón tay nhỏ trắng trẻo mềm mềm, thỉnh thoảng lại chảy chút nước miếng.
Tiểu hài nhi dường như đang mơ thấy thứ gì ngon, ăn ngón tay chưa đủ, như cảm giác được mùi hương quen thuộc cạnh mình, cái đầu nhỏ dụi dụi vào khuôn ngực bên cạnh, cái miệng chúm chím đớp đớp vài cái chạm vào làn da ấm áp, như tìm được nguồn thực phẩm, sau khi gian nan lúc nhúc chui chui, cuối cùng cũng tìm được nơi có thể hút ra nước, bắt đầu cố sức mút.
Ngực vừa nhột vừa đau khó chịu khiến Thập Thất bừng tỉnh, dở khóc dở cười nhìn tiểu hài nhi đang cố sức mút, giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Bảo Bảo, nếu đói cha mang con đi tìm bà vú có được không, nhè ra.”
Đương nhiên Bảo Bảo không hiểu, hiện tại nó còn đang ngọt ngào trong mộng, Thập Thất cẩn thận định bế Bảo Bảo xuống, ư… Cắn chặt quá!
Thế là khi Hình đại bảo chủ đẩy cửa đi vào lập tức thấy được hình ảnh như trên, vị trí độc quyền của mình bị Tiểu Bảo Bảo háo sắc cắn chặt, còn mút đến mức “ngây ngất”.
Xông đến như cơn bão, đen mặt dùng chút xíu lực lột Bảo Bảo ra khỏi người Thập Thất. Bảo Bảo bị mất thức ăn ngay bên miệng nhăn nhăn cái mặt nhỏ, sau đó mở đôi mắt lóng lánh nước ra, nhìn khuôn mặt kinh khủng trước mắt, lớn giọng khóc, òa…
“Không phải ta, là nó.” Hình Bắc Minh lạnh mặt: “Thập Nhị, đem đưa Bảo Bảo cho bà vú.”
“Vâng.” Thập Nhị nhảy vào, nhận lấy Bảo Bảo, nhìn nhìn Thập Thất đang như cảnh xuân phơi phới trước mặt, mắt lóe lên ánh nhìn trêu chọc, sau đó chạy.
“Chủ tử, ngươi… Ứm…” Lời nói vừa ra khỏi miệng của Thập Thất bị hành động của cái đầu chôn trước ngực ngắt ngang, tiếng rên rỉ tràn ra. Hình Bắc Minh liếm kĩ càng điểm nho nhỏ vừa bị Bảo Bảo ngậm mút, sau đó hút vào gặm cắn, vì quá nhỏ, cho nên thường trượt ra khỏi miệng, thế là Hình đại bảo chủ lại ra sức hút trở lại, tiếng nước tách tách vang vọng trong phòng, ngực vừa ngứa ngáy vừa tê dại khiến Thập Thất nhịn không được đỏ mặt, lại nhịn không được ưỡn nửa bên người kia lên.
Mút đủ bên này rồi, Hình Bắc Minh lại chuyển hướng sang bên bị lạnh nhạt, sau khi chăm sóc chu đáo cả hai rồi mới vừa lòng hả dạ đứng lên, nghiêm mặt nói: “Chỗ này, chỗ này đều là địa phận của bản bảo chủ, sau này không ai được chạm vào, kể cả Bảo Bảo.” Đầu ngón tay lên lên xuống xuống chỉ hết toàn thân Thập Thất, Hình đại bảo chủ thấy Thập Thất đỏ bừng gật đầu, thỏa mãn gấp đôi. Ánh mắt lạc xuống thân thể y phục xộc xệch, cảm giác được nơi nào đó trên thân thể lại nóng lên.
Thử tính thời gian, ánh mắt người nào đó nguy hiểm lên: “Thập Thất, ta muốn ngươi.”
Trước nay chưa từng nghe qua lời tuyên bố thẳng thừng như thế, Thập Thất há hốc miệng sửng sốt một lúc mới ngơ ngẩn gật đầu, đôi môi vẫn chưa kịp khép lại bị người nào đó lấp lên, lưỡi luồn vào trong bắt đầu đánh chiếm. Hai tay cũng không rảnh rỗi, không bao lâu sau y phục đã phủ đầy trên đất, hai người bình thản đối diện nhau, Hình Bắc Minh phất tay trái một cái, cửa sổ lập tức đóng lại, che lấp cảnh xuân bên trong.
Cong một chân gác lên vai Hình Bắc Minh, Thập Thất đang chìm đắm trong hoan lạc bất giác nhúc nhích cơ thể để hai người càng áp sát vào nhau hơn, nhưng động tác này lại khiến Hình Bắc Minh hít sâu một hơi, tình cảm trong mắt lại càng sâu hơn, động tác bên dưới cũng kịch liệt hơn, dục vọng tích tụ đã lâu trở thành chuyển động kịch liệt, một tay đè chân người nào đó lại, một tay nắm chặt phần eo đang hơi nhếch, gần như rút ra hoàn toàn rồi lại lao vào thật sâu. Tiếng rên rỉ mê hoặc hỗn loạn trong tiếng thở dốc, hơi thở quyện vào nhau, Hình Bắc Minh lại mất khống chế cúi đầu xuống, lưỡi hai người lại quấn vào nhau.
Cuối cùng, giữa hai đôi môi dán chặt bật ra tiếng rên rỉ cực khoái, thân thể hai người cùng căng cứng, Hình Bắc Minh hạ cánh tay đang đỡ lấy chân Thập Thất xuống, đặt lên hông mình, siết chặt vòng eo dẻo dai của Thập Thất, để phần ngực cùng ướt đẫm của hai người dán chặt vào nhau, tay phải tìm đến kích thích nơi nóng bỏng vẫn bị lạnh nhạt…
Hai thân thể đẫm mồ hôi thở dốc chồng lên nhau, Hình Bắc Minh hôn hôn gò má lấm tấm mồ hôi của Thập Thất, tay đưa ra phía sau chạm vào nơi vẫn nối liền của hai người, “Có đau không? Có bị thương không?”
Thập Thất lắc đầu, chủ tử rất cẩn thận, tuy trong quá trình quả thật có hơi kịch liệt một chút… Hình Bắc Minh cẩn thận rút ra, cảm nhận được vòng eo trong tay mình nhẹ nhàng run rẩy, Thập Thất vì bị ma sát ở nơi nhạy cảm mà bật ra tiếng rên khẽ, gần như không nhịn được lại duỗi người xông vào, may mà lý trí rất mạnh, Hình Bắc Minh tự bội phục bản thân. Cái nơi khiến đầu óc người khác nóng bừng kia đỏ tươi, dịch thể chảy ra theo hướng mình rút ra, là dầu trơn và cả… gì đó của mình, Hình Bắc Minh nuốt nước bọt, gian nan chuyển mắt đi, đứng lên dặn dò hạ nhân nấu nước nóng, tắm rửa cho mình và Thập Thất, sau đó mới ôm ai đó thỏa mãn nằm lên giường.
“Ngày mai theo ta đến biệt viện Đông Hồ vài ngày, mấy ngày nay bị đám người đó làm phiền đau cả đầu.” Sau khi công khai thân phận của Bảo Bảo, ngày nào cũng có người đến cửa bái kiến tặng lễ, đuổi cũng không đi.
“Vậy, chủ tử, còn Bảo Bảo thì sao?”
“Cứ giao cho Trình Bá giữ, nếu đem nó theo, còn phải đem theo cả bà vú và các ảnh vệ, chẳng khác gì hiện tại.” Thế giới hai người đang tốt đẹp đem cái bánh bao theo làm gì để bị phá hỏng, nhi tử, không phải phụ thân không thương con, hiện tại phụ thân mới là người cần được an ủi nhất, Hình đại bảo chủ thất đức nghĩ.
Ảnh vệ Thập Thất thông thường luôn sống theo câu chủ tử nói cái gì thì là cái đó, tuy có hơi không nỡ xa cách Bảo Bảo trắng nõn non mềm, nhưng vẫn hiên ngang không chùn bước theo chủ tử đến biệt viện Đông Hồ, ngoại trừ người gác cổng thỉnh thoảng vào quét dọn, trong biệt viện không còn bóng người nào khác. Thập Thất lại về với gian phòng ngày trước của mình, trong phòng đã được quét dọn sạch sẽ cẩn thận, chăn nệm cũng phơi nắng, trong sân hoa nở, phong cảnh khác hẳn ngày đông.
Nhàn nhã đi hết một vòng, Thập Thất đi đến gian phòng cấm địa của Cốc Duy Kinh trước đây, bên trong đã được quét dọn sạch sẽ, mùi máu đã sớm tan hết, Hình Bắc Minh kéo người đi: “Nhìn gian phòng này làm gì?”
Thập Thất thành thật trả lời: “Trước đây vẫn luôn hiếu kì không biết Cốc tiền bối làm gì trong này, nhưng tiền bối vẫn không cho ta vào, sau đó mới biết thì ra là tiền bối dùng động vật thử nghiệm. Cốc tiền bối vốn đã ẩn cư, lại nhận lời xuống núi cùng chúng ta, còn vất vả khắp nơi vì chúng ta, thật sự đã rất cực khổ.”
Hình Bắc Minh là người đã chứng kiến cảnh tượng đau đớn kia, tuy đồng ý với lời Thập Thất, nhưng vẫn cảm thấy người trước mắt mới càng cực khổ, kéo hắn chầm chậm đi về phía đình Thanh Phong Trục Nguyệt giữa hồ, gió mát thổi nhè nhẹ, khiến tâm trạng người đi cực kì thoải mái dễ chịu. Hình Bắc Minh ngồi xuống trong đình, sau đó kéo người ngã vào lòng mình, khó thấy người trong lòng không tránh né, khiến Hình đại bảo chủ ngạc nhiên vô cùng, hôn mạnh một cái lên gò má kế bên cạnh, nói: “Hôm nay sao lại ngoan như vậy? Chẳng lẽ là vì trong biệt viện này không có người ngoài?” Vậy thì thật sự quá tốt rồi, sau này ngày nào chúng ta cũng ở đây~
Thập Thất hơi căng thẳng nắm chặt bàn tay đang vòng qua hông mình, nói ra thắc mắc trong lòng: “Chủ tử, có phải, có phải sẽ đến nơi hẹn với Ân Giới?”
Hình Bắc Minh bật cười: “Ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng, ta đã sớm đoán được. Không sai, cái hẹn tháng sáu, ở Ly Hải ta và Ân Giới đã định rõ. Vài ngày nữa ta sẽ xuất phát, cho nên muốn ở riêng nơi này cùng với ngươi, đừng làm ta mất hứng.”
“Chủ tử không định đem Thập Thất theo?” Là ta, không phải bọn họ, tim Thập Thất lập tức rơi xuống hầm băng, giọng nói rất căng thẳng.
“Chỉ là một trận đánh đã biết trước kết quả mà thôi, đánh xong ta sẽ về, không cần mang nhiều người theo, nếu ngươi cũng đi, ai chăm sóc Bảo Bảo, ngươi yên tâm giao Bảo Bảo cho người khác?” Bất đắc dĩ, Hình Bắc Minh tung chiêu Bảo Bảo, nếu có thể, đi đến đâu cũng muốn đem người này theo, nhưng, tính tình Ân Giới khác người, Hình Bắc Minh không dám đảm bảo hắn sẽ không giở trò mờ ám, bọn họ thuộc cùng một loại người, vì thứ mình muốn có mà có thể hủy hoại tất cả.
“Chẳng lẽ chủ tử yên tâm để ta và Bảo Bảo lại thành Nguyệt Minh? Ân Giới bắt ta một lần, thì có thể bắt lần thứ hai, trừ phi ta trốn trong phòng cả ngày, nhưng đâu thể nào…” Thập Thất im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên nhả ra một câu như vậy, Hình Bắc Minh hơi sửng sốt, xoay người ngồi quay lưng về phía mình lại, không chuyển động… Dứt khoát ngồi xuống trước mặt hắn, lạnh mặt chất vấn.
“Ngươi đang uy hiếp ta, Thập Thất?” Cảm giác bị ảnh vệ nhà mình uy hiếp lần đầu trong đời thật quá kì diệu, Hình Bắc Minh híp mắt, bên trong là tia nhìn nguy hiểm đang âm thầm vần vũ.
“Không dám, chủ tử, ta chỉ nói… Ta nghĩ sao thì nói vậy, ta không dám bảo đảm yên tâm ở lại trong Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, nếu chẳng may trong bảo xảy ra chuyện gì, chủ tử… Ngươi, ngươi sẽ hối hận!” Đã làm phải làm cho trót, nói ra những lời mà trước đây nhất định đã tự mắng là đại nghịch bất đạo, mặt Thập Thất như viết đầy mấy chữ “thấy chết không sờn”.
“Còn nói là không uy hiếp ra? Càng lúc càng không để ta vào mắt rồi!” Véo má người nào đó, trong lòng Hình Bắc Minh chua ngọt hỗn tạp, tên ngu ngốc này, nói không yên tâm muốn theo mình không phải được rồi sao, nói vòng vo nhiều thứ như thế, có điều, tên ngu ngốc này lấy an nguy của bản thân ra uy hiếp mình… Hẳn đã có tự giác của bảo chủ phu nhân rồi? Tuy chưa danh chính ngôn thuận, nhưng chỉ là vấn đề thời gian, có lẽ đẩy nhanh tiến trình một chút cũng không sao… “Trực tiếp nói ngươi không nỡ rời xa bản bảo chủ, nói không chừng ta vui vẻ thì sẽ dẫn ngươi theo.”
Thập Thất dường như đã dùng hết dũng khí để nói mấy câu khi nãy, không dám đối mặt với Hình Bắc Minh, “Ta, ta quả thật… Không nỡ… nỡ, nỡ…”
Cằm bị nhấc lên, mắt gần như đối diện đôi mắt rực lửa, Hình Bắc Minh chuyên chế ra yêu cầu: “Nói, ngươi thích ta!”