Ngày oi bức, nắng gắt cuối thu tàn sát khắp nơi, các ảnh vệ vẫn tận trung hoàn thành nhiệm vụ canh gác từ nơi cách chủ tử không xa.
Hình Bắc Minh đi bộ khỏi phòng, thong thả bước tới dưới tàng cây rộng nhất trong sân, trầm giọng nói: “Xuống đây.” Một bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống, không một tiếng vang, Hình Bắc Minh đưa mắt nhìn hắn, nhờ có nội công thâm hậu mà trên mặt không chút mồ hôi, nhưng không biết có phải do đang mang thai không mà sắc mặt rất vàng vọt, như thiếu dinh dưỡng.
Trong đầu vang lên lời Từ đại phu nói: “Người mang thai kiêng kị làm việc nhiều, càng không cần nói đến là thân nam tử, chưa có tiền lệ nên cái gì tránh được là phải tránh, bình thường không được làm việc quá vất vả, ăn uống cũng phải chú ý…”
“Vào phòng.” Hình Bắc Minh tiên phong đi vào, vứt lại hai chữ.
“Vâng, chủ tử.” Ảnh Thập Thất lập tức vào phòng, quỳ xuống chờ xử lý… Không, là chờ lệnh.
Hình Bắc Minh liếc mắt một cái: “Thân thể thế nào rồi?”
Ảnh Thập Thất cung kính cúi đầu: “Bẩm chủ tử, đã không sao rồi.”
Hình phạt của Tu La Đường không phải loại dễ chịu, một roi cũng đủ đánh chết một lão bách tính bình thường, tuy là ảnh vệ, nhưng khi thụ hình không được vận nội lực, cũng không khác gì người bình thường, ba mươi roi… Muốn khỏi hẳn trong hai ngày, hoàn toàn không có khả năng… Ý của hắn là: Chủ tử, vết thương của thuộc hạ đã khỏi rồi, sẵn sàng bán mạng rồi.
Nhưng hình như hắn quên mất một chuyện! Hình Bắc Minh hơi bực bội, nhìn chằm chằm cái ót đen bóng của hắn nói: “Vậy bụng của ngươi thì sao, dự định làm thế nào?”
Ảnh Thập Thất vốn cúi đầu, nghe vậy thì hoảng hốt định ngẩng đầu, nhưng ngẩng tới phân nửa lại cúi xuống, “Bụng của thuộc hạ không sao cả, chủ tử…”
“Hỗn trướng!” Hình Bắc Minh giận dữ đập bàn: “Ngươi nghĩ là trí nhớ của bản bảo chủ chỉ bằng lão già tám mươi tuổi sao? Nói, dự định làm thế nào với hài tử trong bụng?”
Lời thẳng thừng như vậy khiến câu tạ tội vừa đến mép Thập Thất lại bị nuốt về, hắn ngẩng đầu lên, to gan nhìn thẳng vào Hình Bắc Minh: “Chủ tử! Thuộc hạ… Thuộc hạ là nam tử…” Trong giọng nói có chút run rẩy khó phát hiện, nhưng vẫn cực kì kiên định. Cơn tức không biết vì sao xuất hiện của Hình Bắc Minh thoáng cái đã biến mất.
Đúng vậy, một nam tử lại được nói là… Là ai cũng khó chấp nhận, nếu là hắn, chỉ sợ sẽ trực tiếp đập chết người bắt mạch, sẽ cho rằng đó là sai lầm lớn nhất trong thiên hạ, nhưng chuyện này lại xảy ra với ảnh vệ của hắn, Hình Bắc Minh không được phúc đức lắm, hắn, lại hy vọng đây là sự thật, nhưng hắn sẽ không thừa nhận mình có hứng thú với việc này.
Giọng nói của Hình Bắc Minh nhẹ lại, nhưng từng câu từng câu vẫn ghim vào trong lòng vị ảnh vệ nào đó: “Ngươi không tin Từ đại phu, chẳng lẽ cũng không tin Ảnh Thất sao? Trước tiên cứ ở lại phòng của bản bảo chủ, chờ một tháng sau, bụng lớn thấy rõ rồi quyết định sau.”
Nhất định, nhất định sẽ không lớn ra! Thập Thất kiên định nghĩ, nhưng tại sao chủ tử lại quyết định thế này, ánh mắt khó hiểu trực chỉ Hình Bắc Minh.
“Nhìn cái gì, gan lớn ra rồi sao!” Trừng cho đầu của ảnh vệ nào đó chuyển thành cái ót, Hình Bắc Minh mới thư thái dựa dựa vào lưng ghế, “Nếu chuyện kì lạ như vậy xảy ra trong Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, bản bảo chủ sẽ tự mình tra ra ngọn ngành, xem rốt cuộc là có người tác quái hay là ngươi, tự tác quái. Lui xuống đi, tìm nơi nào có bóng mát ẩn thân.”
Tuy không hiểu câu sau cùng nói gì, nhưng Ảnh Thập Thất vẫn ngoan ngoãn đáp một tiếng vâng.
Trình Bá vẫn ẩn thân trong góc tối (囧, Trình Bá nói thật đi, ngài mới là ảnh vệ thật sự đúng không) đi đến, cẩn thận rót một chén trà, hỏi: “Chủ tử, vạn nhất chuyện này là thật, phải sớm bỏ cái thai đi mới được! Ba tháng sau sợ là…”
Hình Bắc Minh cầm chén trà lên uống một hớp, nhàn nhã nói: “Trình Bá, chuyện này nếu là giả thì đành thôi, không chừng chỉ là mạch của Ảnh Thập Thất bị loạn, nhưng nếu là thật, chẳng lẽ chúng ta không nuôi nổi một hài tử?”
Trình Bá gật đầu vâng dạ, trong bụng lại nói thầm: “Nuôi hài tử thì có thể, quan trọng là, ai nuôi chứ? Khi chủ tử làm việc thật không biết suy xét hậu quả, tùy hứng quá đi!”
Hình Bắc Minh đặt chén trà xuống, thờ ơ nói: “Trình Bá, đang thầm oán hận chủ tử ta sao?”
Trình Bá vội vàng cúi người: “Không dám không dám, chủ tử anh minh, chủ tử anh minh!”
Buổi tối khi Ảnh Thập Thất về phòng, phát hiện chăn bông đệm giường gối đầu đều không cánh mà bay cả rồi……. Hả? Ảnh Thập Thất gãi đầu, nhớ rõ đâu có đem ra phơi!
Ảnh Thất vào phòng thì thấy mặt ngốc của Thập Thất, không khỏi bật cười, nhưng nhịn xuống rất nhanh, đi đến vỗ vỗ vai Thập Thất: “Thập Thất, sao lại về đây, không phải chủ tử hạ lênh cho đệ chuyển vào cùng phòng… Phòng vệ bên cạnh sao? Khi nãy quản gia Trình bá vừa đến chuyển đến đồ của đệ đến phòng chủ tử rồi, đệ cũng mau… Thập Thất?”
Lúc này Ảnh Thập Thất mới hoảng hốt nhớ ra dường như chủ tử có nói ở lại phòng hắn, bám trên cây cả ngày, đầu hơi choáng nên quên mất.
“Thập Thất, không sao chứ, sắc mặt kém quá?” Ảnh Thất thấy sáng sớm sắc mặt hắn vàng vọt xanh xao, hiện tại lại tái nhợt, lo lắng hỏi.“Không có gì, rất khỏe! Thất ca, đệ đi đây.” Thập Thất cười cười.
“Được, nhất định phải chú ý sức khỏe, đừng lo lắng, Thập Thất.” Ảnh Thất vẫn không yên tâm dặn dò.
Có gì phải lo lắng, không có gì là không có gì, Thập Thất đáp ứng xong thì đi, Ảnh Thất nhìn theo bóng Thập Thất nhỏ dần, trong lòng mơ hồ cảm thấy mất mát, cảm giác hắn sẽ không quay lại đây nữa.
Ảnh Thập Thất đi đến trước cửa phòng chủ tử, chần chừ, phòng của chủ tử ngoại trừ những khi có lý do đặc biệt thì không ai được vào, mình vào đó thì phải làm sao, hơn nữa, nếu các tẩm phi đến…
Cửa phòng kẹt một tiếng, mở ra, Hình Bắc Minh đen mặt đứng sau cửa: “Làm gì ngoài đó? Bản bảo chủ chưa cần chó giữ nhà, lăn vào đây!”
Thập Thất đi vào, như thường lệ quỳ xuống chờ lệnh, Hình Bắc Minh chỉ vào phía bên kia bình phong nói: “Sau này ngươi ngủ ở đó, ban ngày khi không có ai cũng có thể đến nghỉ ngơi, tình huống đặc biệt, tạm thời ngươi là thiếp thân thị vệ của bản bảo chủ, không được leo lên cây ngồi cũng không được bò lên tường! Có nghe không?”
Thập Thất cúi đầu nhận lệnh: “Vâng, chủ tử.” Cũng có nghĩa là, hiện tại mình không phải ảnh vệ, mà là thiếp thân thị vệ của chủ tử, thị vệ thì phải làm gì nhỉ?
“Nghĩ gì đó, tẩy rửa rồi đi ngủ.” Hình đại bảo chủ ngang ngược ra lệnh.
“Vâng, chủ tử.”
Có người dọn vào phòng bảo chủ, ngày hôm sau trong bảo đã sôi sùng sục, có người nói bảo chủ vừa nạp một tẩm phi quốc sắc thiên hương, có người nói bảo chủ ra ngoài mang về một tiên nữ không dính khói bụi trần gian, nhốt vào phòng không cho ai xem… Nói tóm lại, lời của mấy tên bát quái nói thì cứ coi như không có, sống như ngày thường là được, nhưng lại có vài người không nhịn nổi.
Trong đình giữa hồ cảnh sắc tươi đẹp, có vài vị nữ nhân xinh đẹp ngồi cười đùa trò chuyện, nhưng trên mặt không giấu được vẻ u buồn.
Áo xanh nói: “Các muội muội càng lúc càng đẹp, tỷ tỷ như hoa tàn ít bướm, trong lòng thật có chút chua xót.”
Áo đỏ nói: “Tỷ tỷ sao lại nói thế, rõ ràng tỷ tỷ là người đầu tiên vào bảo, nghe nói bảo chủ là một người rất trọng tình nghĩa, bọn muội muội thật rất ước ao!”
Áo xanh nói: “Ai, lời này khiến lòng tỷ tỷ càng chua xót thêm, đã nhiều ngày bảo chủ không đến phòng ta rồi, sợ rằng đã quên ta rồi…”
Áo trắng nói: “Muội muội cũng thế, đã nhiều ngày bảo chủ không gọi chúng ta đến rồi, nghe các hạ nhân nói… Bảo chủ đã có người mới rồi…”
Áo đỏ nói: “Ta cũng nghe nói, bảo chủ còn cho người ở lại trong phòng, bình thường cho dù là chúng ta thị tẩm cũng không thể ở lại qua đêm, mị lực người này thật lớn! Các tỷ muội, hay là…”
Áo xanh nói: “Làm tỷ tỷ muốn gặp mặt muội muội mới đến, bảo chủ chắc sẽ không trách tội đâu, huống chi vừa đến sợ rằng cũng thiếu vài thứ, tặng vài thứ đến cũng chứng tỏ chúng ta khéo léo đúng không?”
Áo đỏ nói: “Tỷ tỷ nói rất đúng, hiện tại bảo chủ hẳn là đang trong phòng nghị sự, chúng ta đi ngay đi.”
Ảnh Thập Thất đi một vòng trong sân, thấy không có gì vui lại vào phòng ngồi, chủ tử nói hôm nay có việc ra ngoài, đến chỗ một vị bằng hữu của chủ tử, không cần mang thị vệ theo, thế là hạ lệnh cưỡng chế hắn ở lại phòng nghỉ ngơi, đột nhiên thả lỏng khiến Thập Thất không biết làm sao. Thói quen của ảnh vệ khiến khi ngồi hắn cũng thẳng lưng nghiêm mặt.
Ngồi ngồi một lúc chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, hạ nhân không được vào biệt viện của chủ tử, nếu thị vệ ngăn lại thì có lẽ thuộc loại khác, Ảnh Thập Thất nghĩ nghĩ, quyết định tốt hơn là không lo chuyện bao đồng.
Không bao lâu, tiếng ồn lớn hơn, còn xen với tiếng nữ nhân gọi “muội muội”, đây là nơi ở của chủ tử làm sao lại có nữ nhân? Muốn tìm người thì đến nơi khác, không muốn sống nữa sao?
Ảnh Thập Thất vốn không lưu tâm, nhưng nghĩ chủ tử đã sắp về rồi, nếu thấy nhất định sẽ nổi giận hoặc là trục xuất người đi, thế là đứng lên mở cửa phòng.
“Ai da, muội muội ra rồi, các ngươi tránh ra! Để chúng ta trò chuyện với muội muội, còn dám cản bọn ta chờ bảo chủ về các ngươi sẽ biết tay! Muội muội! Muội Muội~~~”
Ps của tác giả: Phụt~~~ đọc mấy chữ bên trên lại không nhịn được cười~~~~ tưởng tượng Tiểu Thập Thất bị một bầy nữ nhân gọi muội muội muội muội, hố hố~~~~
Lúc này Hình đại bảo chủ còn đang giữ tâm trạng tham quan thú lạ, nhưng hắn sắp cười không nổi nữa rồi