Thị Thiếp Xung Hỷ

Chương 9: Phát Nộ

Trước Sau

break
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Thanh Anh khẽ động ngón tay, từ từ tỉnh dậy.
Nàng luôn quen dậy vào giờ này. Trước khi xuất giá, mỗi ngày nàng đều dậy sớm làm bánh rồi đem ra chợ bán, đã thành thói quen.
Trong phòng ngoài tiếng thở của nàng, còn có một hơi thở đều đặn và trầm ổn khác.
Thanh Anh giật mình, cứ tưởng trong phòng có kẻ trộm.
Quay người nhìn, nàng bắt gặp gương mặt thanh tú của Mạnh Chiêu. Nhớ lại mọi chuyện tối qua, gương mặt trắng nõn của nàng hơi ửng đỏ, nhưng rồi chấp nhận sự thật rằng mình đã xuất giá.
Thanh Anh thu ánh mắt lại, chậm rãi ngồi dậy.
Chợt, như nhớ ra điều gì, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Chiêu lần nữa, thấy tay hắn vẫn còn bị trói vào thành giường, đôi mắt nàng mở lớn kinh ngạc.
Tối qua, nàng quên tháo dây trói cho đại công tử sao?
Thanh Anh hơi hối hận, trong lòng âm thầm cầu nguyện mong Mạnh Chiêu đừng quá giận khi tỉnh dậy.
Nàng rón rén lại gần, nhẹ nhàng tháo dây lưng.
Sau đó, Thanh Anh khẽ khàng bước xuống giường, nhặt bộ hỷ phục rơi lộn xộn dưới đất lên, treo vào giá.
Hôm nay không cần mặc hỷ phục nữa, Thanh Anh lấy một bộ váy lụa màu nhạt từ trong rương ra mặc vào.
Sau khi chỉnh trang đầu tóc và dung nhan xong, nàng quay lại, cẩn thận vén chăn, rút tấm khăn trắng lót dưới thân Mạnh Chiêu ra, rồi rời phòng đến thỉnh an Mạnh phu nhân.
Mạnh phu nhân nhìn thấy khăn có vết máu hồng, trên mặt lộ ra chút ý cười.
“Chiêu nhi giờ thế nào rồi?” Bà hỏi.
Thanh Anh cúi mặt ngượng ngùng, nhỏ giọng đáp: “Lúc thiếp thân rời đi, đại công tử vẫn chưa tỉnh, chắc là tối qua ngủ hơi muộn nên sáng nay chưa dậy được.”
Mạnh phu nhân cười càng sâu hơn. Bà nghĩ rằng Mạnh Chiêu yêu thích Thanh Anh nên đêm qua ân ái tới khuya, sáng mới không dậy nổi.
Mạnh phu nhân thưởng cho Thanh Anh một túi bạc, bảo nàng sau này hãy chăm sóc Mạnh Chiêu cho tốt, đồng thời nói rằng ngày mai phụ thân nàng sẽ được trở về.
Thanh Anh nhận bạc, dập đầu cảm tạ rồi quay về phòng.
Vừa đẩy cửa phòng, một tiếng quát lạnh lùng mang theo cơn giận đã vang lên: “Quỳ xuống!”
Thanh Anh ngẩng đầu nhìn, thấy Mạnh Chiêu đang ngồi trên xe lăn, mặt mày xanh xám, ánh mắt giận dữ nhìn nàng chằm chằm.
Thanh Anh siết chặt khăn tay, không dám bước tới, cũng không lập tức quỳ xuống.
Thấy nàng không hiểu quy củ, lửa giận trong lòng Mạnh Chiêu càng bùng lên. Hắn cầm lấy một chiếc chén trên bàn, mạnh tay ném xuống đất.
“Choang!” Chiếc chén vỡ tan, mảnh sứ bay tán loạn, khiến Thanh Anh sợ đến mức tim đập mạnh.
“Chủ nhân bảo ngươi quỳ xuống, ngươi không nghe rõ sao?” Mạnh Chiêu nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng như dao nhìn nàng.
Thanh Anh bị dọa đến chân run rẩy, không dám chần chừ thêm, lập tức bước lên, chậm rãi quỳ xuống trước mặt hắn.
Nhìn mái tóc đen nhánh của nàng, Mạnh Chiêu tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt. Hắn quát lớn: “Ai cho ngươi cái gan đó, một ŧıểυ thiếp hèn mọn lại dám trèo lên đầu chủ nhân mà tác oai tác quái.”
Khi hắn vừa giơ tay, ống tay áo trượt xuống, để lộ vết bầm tím trên cổ tay. Lửa giận trong lòng hắn lại bốc lên, tay ném thêm một chiếc chén nữa.
“Choang!” Chiếc chén thứ hai vỡ ngay trước mặt Thanh Anh, mảnh sứ sắc nhọn bắn lên, rạch một vết trên má nàng, máu đỏ thấm ra.
Lửa giận của Mạnh Chiêu vẫn chưa nguôi. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Thanh Anh đang quỳ dưới đất, nghiêm giọng mắng: “Dưới phạm thượng, xúc phạm chủ nhân, là tội lớn. Ngươi cứ quỳ đây cho ta, không có lệnh của ta, không được đứng dậy.”
Thanh Anh cúi đầu, im lặng không nói. Nàng biết rằng từ nay về sau, cuộc sống ở Mạnh gia sẽ không dễ dàng.
Nhưng không sao, nàng vào Mạnh gia không phải để được Mạnh Chiêu yêu thương. Chiếc khăn lấm máu đã đưa cho phu nhân, ngày mai phụ thân nàng sẽ được trở về nhà.
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường

Báo lỗi chương