Mạnh Chiêu nhắm chặt mắt, trong lòng thoáng qua một tia nhục nhã.
Hắn bắn rồi.
Hắn vậy mà dễ dàng bắn vào trong cơ thể người phụ nữ đã cưỡng ép hắn.
Hai cơ thể vẫn còn chặt chẽ kết hợp, Thanh Anh nằm rạp trên người Mạnh Chiêu, toàn thân mỏi nhừ, môi hé mở, hơi thở ngát hương.
Nàng có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.
Mạnh Chiêu chẳng chút thương hương tiếc ngọc, hắn liếc nhìn gò má đỏ bừng của Thanh Anh, lạnh lùng nói:
“Xuống đi, đừng nằm trên người ta.”
Quả là một kẻ tàn tật, Thanh Anh nghĩ. Tốt nhất nàng nên đứng dậy, tránh đè hỏng thân thể quý giá yếu ớt của đại công tử.
Nàng chống nửa người dậy, chậm rãi nâng cao vòng eo mềm mại, định nhả ra dươиɠ ѵậŧ đã mềm đi của nam nhân.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, huyệt đạo mỏi nhừ lại bất ngờ bị lấp đầy bởi một thứ cứng rắn, to lớn.
“Ưm...” Dưới thân dâng lên một cảm giác chật chội, căng đầy. Hoa đạo siết chặt khiến Thanh Anh rêи ɾỉ khe khẽ.
Cứng quá!
Cây gậy nửa mềm kia giờ đã cứng ngắc, dựng đứng, chạm đến sâu thẳm của bông hoa non mềm, khí nóng phả ra từ đầu khấc làm Thanh Anh run rẩy.
Cúi xuống nhìn, nàng thấy gương mặt Mạnh Chiêu đỏ bừng, mồ hôi túa ra trên trán, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, như đang cố nhẫn nhịn điều gì.
Thái dương của hắn nổi gân xanh, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở từ mũi nặng nề, nóng bỏng.
Thanh Anh đưa tay chạm trán hắn, cảm giác nóng bỏng hơn trước.
Có vẻ xuân dược vẫn chưa tan.
Nàng đành phải ngồi xuống, từ từ nuốt lại cây cột thô to ấy vào mật huyệt.
Đạo hoa chật hẹp của người phụ nữ siết chặt lấy vật thô lớn vừa đi vào, gân xanh trên trán Mạnh Chiêu nổi rõ hơn, hắn chớp đôi hàng mi ướt đẫm mồ hôi, giọng khàn khàn quát:
“Xuống!”
Thanh Anh lắc đầu, dịu dàng đáp lại, giọng điệu ngọt ngào:
“Đại công tử, thuốc vẫn chưa giải, chúng ta làm thêm một lần nữa, không thì sẽ hại đến thân thể của ngài.”
Vừa dứt lời, nàng liền chống tay lên người hắn, nhấc cao vòng eo, rồi lại chậm rãi ngồi xuống, từng nhịp một, trượt lên trượt xuống trên cây cột cứng rắn đỏ au của nam nhân.
Xuân dược?
Mạnh Chiêu nghiêng đầu, nhìn thoáng qua chiếc chén rượu trống không đặt trên bàn, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ.
Hóa ra, chén rượu đó có vấn đề.
Ban đầu hắn chỉ nghĩ rằng, mình bị ép uống vài ly rượu bổ của mẫu thân, thân thể mới trở nên nóng bức.
Không ngờ gốc rễ của vấn đề lại nằm ở chén rượu thuốc Thanh Anh mang đến.
“Ngươi đã bỏ thuốc vào rượu.” Đôi mắt Mạnh Chiêu, đang chìm trong du͙© vọиɠ, đỏ rực nhìn chằm chằm người phụ nữ đang lên xuống trên người mình, từng chữ thốt ra đầy căm phẫn.
Vật nam tính của hắn quá thô to, cắm cả cây vào khiến bên trong bị lấp đầy, cảm giác vô cùng khó chịu.
Thanh Anh nhẫn nhịn cảm giác căng tức trong cơ thể, nhíu mày nói:
“Thiếp thất mạo phạm, mong đại công tử tha tội.”
Khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Chiêu lập tức trầm xuống, khóe môi mỏng cong lên, nụ cười mang theo sự khinh miệt.
Người phụ nữ mưu mô này rõ ràng đã có âm mưu từ trước. Gả vào nhà họ Mạnh, không biết nàng toan tính điều gì.
Thanh Anh không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nàng vẫn đang cố gắng chuyển động, vòng eo tròn trịa nâng lên hạ xuống, gắt gao bao lấy vật thô to, liên tục bóp siết để mong mau chóng giải xuân dược cho hắn.
Xuân dược này là do nàng lén lút bỏ vào, Mạnh phu nhân không hề hay biết.
Nếu làm tổn hại đến thân thể Mạnh Chiêu, khiến phu nhân nổi giận thu lại tiền sính lễ, không cứu được cha nàng, thì mọi thứ sẽ trở thành công cốc.
Thực ra Thanh Anh cũng đang đánh cược. Nàng cược rằng Mạnh Chiêu sẽ không đem chuyện trong phòng the này nói ra ngoài.
Hắn chắc chắn không muốn để mẫu thân biết mình bị một người phụ nữ chuốc thuốc, còn bị cưỡng ép làʍ t̠ìиɦ cả đêm.
Đây là chuyện liên quan đến mặt mũi, nếu nói ra hắn sẽ trở thành trò cười của cả thành An Dương.
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường