Thì Ra Anh Cũng Yêu Thầm Em Nha

Chương 7

Trước Sau

break



Sáng sớm, trong ánh nắng ban mai vừa ló dạng, Lạc Từ ngồi xe riêng đến trường. Cậu không chỉ là lớp trưởng mà còn là trưởng ban Kỷ luật học sinh, mỗi ngày đều phải cùng các thành viên kiểm tra đồng phục, tác phong học sinh.

“Trưởng ban, chào buổi sáng.” Trong văn phòng ban Kỷ luật, phó ban vừa uống sữa đậu nành vừa chào Lạc Từ, cậu chỉ gật đầu nhẹ: “Sao hôm nay cậu đến sớm thế?”

“Tôi ở nội trú rồi.” Lương Tiêu da ngăm, tính cách lại cởi mở hoạt bát, rất dễ gần. Cậu ta vỗ bàn, mời: “Trưởng ban, qua ăn bánh bao đi.”

“Không cần đâu, cậu ăn đi, tôi ăn sáng rồi.” Lạc Từ luôn ăn sáng ở nhà trước khi đến trường. Cậu mở tủ bên cạnh, lấy ra băng tay màu đỏ của ban Kỷ luật đeo lên tay trái: “Sao lại đột nhiên ở nội trú?”

“Nhà tôi mới chuyển, xa trường quá, không muốn dậy sớm nên vào ở ký túc xá luôn.” Lương Tiêu làm việc với Lạc Từ một năm, đã quen tính cậu – không muốn ăn là thật sự không đói, thế nên cũng không ép, vừa ăn bánh bao vừa nói chuyện.

Chẳng bao lâu sau, các thành viên của ban Kỷ luật lục tục đến, Lạc Từ bảo họ tranh thủ ăn sáng rồi chia băng tay ra cho từng người.

“Hôm nay lễ khai giảng, toàn bộ học sinh đều phải mặc đồng phục, đeo bảng tên. Học sinh Nam viện bây giờ cũng mặc đồng phục giống viện mình rồi, nếu họ viện cớ thì đừng quan tâm.” Trước khi xuất phát, Lạc Từ dặn dò kỹ lưỡng.

Mọi người đồng thanh “biết rồi”, cả nhóm khí thế rầm rộ kéo nhau đến cổng trường.

Trưởng phòng giám thị cũng rất coi trọng vấn đề đồng phục, sớm đã đến phối hợp cùng Lạc Từ kiểm tra học sinh đi học.



Cùng lúc đó, trong một tiệm ăn sáng đối diện cổng trường có ba người đang ngồi — một mập, một gầy, và một thiếu niên diện áo thun trắng, dáng vẻ tùy ý mà vẫn tuấn tú.

Chính là Khương Húc cùng hai cậu bạn thân của hắn.

Mập mạp tên Lý Hàn nhìn về cổng trường, rầu rĩ chỉ vào áo của Khương Húc: “Anh Húc, em đã bảo hôm nay chắc chắn kiểm tra đồng phục rồi mà, sao anh lại quên mặc đồng phục chứ?”

“Sáng dậy sớm quá, đầu óc lơ mơ.” Khương Húc lười biếng chống cằm nhìn sang trường học phía đối diện. Thỉnh thoảng một bóng hình nổi bật lướt qua trong tầm mắt hắn, khiến khóe môi hắn nhếch lên, tâm trạng càng thêm tốt, hắn hút một ngụm sữa đậu nành đầy mãn nguyện.

Mập mạp không nhận ra hắn đang có tâm trạng gì, ngán ngẩm nói: “Anh Húc, giờ tính sao đây?”

“Không sao hết.” Khương Húc rõ ràng chẳng hề lo lắng.

Gầy gò tên Dư Hạ cắn một miếng bánh bao, đề xuất: “Hay là chúng ta leo tường vào? Rồi mượn đỡ đồng phục của mấy đứa nội trú?”

“Cậu tưởng Bắc viện giống Nam viện à? Bên này tường cao lắm, còn có cả hàng rào thép gai, không dễ leo đâu.” Mập mạp vừa nhai bánh bao, vừa uống thêm ngụm sữa đậu: “Hay là chúng ta gọi cái cậu trưởng ban Kỷ luật kia ra, dúi tiền nhờ cậu ta dụ giám thị đi chỗ khác rồi lén cho chúng ta vào?”

Dư Hạ mắt sáng rỡ: “Hay đó, nhưng… lỡ như cậu ta không nhận tiền thì sao? Tôi có nghe nói rồi, cậu ta là học bá đỉnh cấp của Bắc viện, còn là nam thần nữa, nghe bảo lạnh lùng, nhà lại có tiền.”

“Nếu không nhận tiền thì mình dọa cậu ta!” Mập mạp hung dữ đập bàn: “Chúng ta là tam giác sắt nổi tiếng của Nam viện đấy, kể ra mấy vụ đánh nhau của chúng ta chắc cũng đủ dọa cậu ta run rẩy…”

“Á đau!!!”

Đang hăng hái kể lể, mập mạp bỗng bị Khương Húc vỗ đầu một phát đau điếng. Cậu ta ôm đầu, ấm ức nhìn hắn: “Anh Húc, anh đánh em làm gì?”

“Anh không đánh chết mày là còn thương mày lắm đó.” Khương Húc lườm mập mạp một cái.

Má nó chứ, bạn nhỏ mà hắn cất trong tim, ai mà dám hù dọa hả?

“Anh cảnh cáo hai đứa, không được có ý đồ xấu với Lạc Từ!”

“Ủa, sao vậy anh Húc?!” Mập mạp không phục hỏi.

Dư Hạ ngẫm nghĩ rồi vỗ đùi: “À phải rồi, tôi quên mất, bây giờ anh Húc học chung lớp với học bá mà.”

Mập mạp cũng ngớ người, đập tay cái bốp: “Phải ha, suýt quên mất chuyện đó! Giờ càng dễ xử lý rồi, anh Húc, anh làm thân với cậu ta đi, nhờ cậu ta lén cho anh vô trường.”

“Không được đâu.” Khương Húc hút cạn ngụm sữa cuối cùng, lau miệng, xách cặp đứng dậy.

“Sao lại không được?” Mập mạp ngơ ngác hỏi.

Khương Húc quăng cặp lên vai, đút một tay vào túi quần, quay đầu lại nhìn cậu ta: “Hôm qua anh tán cậu ấy rồi. Tán thất bại rồi.”

Mập mạp: “…”

Dư Hạ: “…”

Anh Húc đúng là chơi liều thật, thế nhưng tán đến trưởng ban Kỷ luật thì hơi quá rồi, chẳng khác gì người phạm pháp lại đi điều tra cảnh sát cả?

Đỉnh thật!
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc