Edit: Mạc Hy
Beta: crazy_crazy
Hoa Thần ôm Giản Hân xuống giường, Giản Hân liền vươn tay kẹp chặt cổ anh, dùng mũi cọ sát nhẹ nhàng vào vầng trán thanh tú của ai kia, khẽ liếʍ khuôn mặt anh hệt như mèo nhỏ.Chẳng phải chỉ uống một chút rượu thôi sao? Vậy mà lại say khướt thế này?
"Vẫn còn chưa đủ? " Lông mày Hoa Thần hơi nhăn lại, Giản Hân bất ngờ hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của anh, cúi đầu gọi một tiếng: " Hoa thần. . . . . ."
Hoa Thần kéo tay của cô xuống, đè lên thân hình mảnh mai tựa hồ điệp kia, khàn giọng nói: " Ngoan nào, để anh gọi đồ ăn cho em."
Phòng trường hợp Giản Hân đói bụng, Hoa Thần vươn tay cầm lấy điện thoại ở đầu giường, mới chuẩn bị gọi người mang cháo đến, đã bị cô bất ngờ xô ngã trên giường.
Giản Hân trèo lên người Hoa Thần, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, chỗ bụng dưới hơi lộn xộn, lộ ra cơ bụng săn chắc, khỏe mạnh. Hô hấp của cô trở nên dồn dập, chậm rãi tách hai chân đang kẹp chặt người anh, cúi đầu liếʍ vành tai Hoa Thần, thì thầm nói: "Em chỉ muốn ăn anh. . . . . . "
Giản Hân chậm rãi cởi cúc áo, cơ bụng săn chắc dần dần lộ ra sau lớp áo sơ mi trắng khiến cho yết hầu của cô trở nên khô khốc. Giản Hân thay đổi tư thế, ngồi chồm lên trên người Hoa Thần, cởi bỏ thắt lưng của anh, giải thoát cho cự vật đang kịch liệt kìm nén chờ phát tiết.
" Đừng nháo. . . . . " Hoa Thần vừa định ngăn cản, thì đã bị Giản Hân dùng bàn tay nhỏ bé bao phủ.
" Đừng. . . . . . " Cổ họng anh phát ra âm thanh gấp gáp, vật nhỏ kia khẽ giật.
Giản Hân đưa hai tay nắm lấy du͙© vọиɠ của anh, nhẹ nhàng vỗ về, nhìn sâu vào đôi mắt của người kia nuốt nước miếng, cắn nhẹ cánh môi anh đào: " Anh trai, không bằng chúng ta chơi trò mới đi. . . . . . "
" Em định làm gì?" Hoa Thần nhìn cô, thấy Giản Hân đang tự cởi quần áo của mình, quỳ xuống bên người anh, lấy bộ ngực mềm mại của mình kẹp lấy cự vật của anh rồi nhẹ nhàng ma sát.
Ngực Giản Hân mềm mại như xốp, khe ngực vừa hẹp vừa sâu làm Hoa Thần vô cùng sung sướиɠ, hơn nữa cô còn cố ý không dùng hết sức, làm anh thiếu chút nữa không kiềm chế được.
Bụng dưới cảm thấy khó chịu, hô hấp của Hoa Thân ngày càng nhanh hơn, Giản Hân thấy vậy càng ma sát mạnh hơn nữa, giữa hai chân từ từ tràn ra dịch nóng, cô khó nhịn cọ hai chân của mình: " Anh trai thích không? Thích thì xuất ra đi."
Hoa Thần thở hổn hển, không trả lời cô, Giản Hân cảm thấy thất bại, cúi đâu liếʍ đỉnh cự long kẹp giữa ngực mình.
Hoa Thần thở mạnh, dùng sức tự tay nhấc eo Giản Hân lên, phần thắt lưng của hai ngươi cuốn vào nhau, anh đè lên trên người cô, hung hăng nắm lấy bầu ngực đẫy đà, cô cắn nhẹ lên cổ anh, Hoa Thần gầm nhẹ: "Lá gan ngày càng lớn đây mà, học được từ đâu mấy chiêu thức này, thậm chí còn đùa giỡn với anh? "
Giản Hân không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh, hàm dưới hơi nâng lên, lộ ra chiếc cổ với đường cong hoàn mỹ, tìиɧ ɖu͙© làm đôi mắt anh càng thêm nóng.
" Hoa Thần. . . . . . "
Cô cúi đầu gọi một tiếng, Hoa Thần đứng thẳng dậy: " Tự mở hai chân mình ra. "
Giản Hân làm theo, Hoa Thần cầm lấy đùi cô, đem cự vật của mình đẩy sâu vào trong.
Bắp đùi Giản Hân truyền đến sự tê dại, bám chặt cơ thể của anh, trán anh có thấm ướt mồ hôi, vừa gợi cảm, lại rất mạnh mẽ.
Đôi chân thon dài của cô quấn chặt lấy eo rắn chắc của anh, nhỏ giọng rêи ɾỉ:" Sâu quá. . . . . . Nhẹ chút. . . . . . A. . . . . . Không chịu nổi. . . . . . . . "
"Không chịu nổi? Nhẹ chút?" Hoa Thần mạnh mẽ tiến vào, mỗi lần đều chạm vào nơi sâu nhất của cô, thấy Giản Hân cầu xin tha thứ, anh cúi xuống, cắn răng thì thầm vào tai cô: "Lúc bản thân phóng túng sao không lo lắng giờ lại khó chịu? "
Giản Hân không trả lời, thân mình vặn vẹo thừa nhận, cơ thể thiếu nữ trắng nõn uốn lượn lộ ra đường cong mê người, lúc này đây thật là xinh đẹp.
Giản Hân rêи ɾỉ động tình, Hoa Thần nghe thấy vô cùng vui sướиɠ, bế cô đứng lên, đầu lưỡi trơn bóng trượt xuống, cắn nhẹ vành tai trắng nõn: " Đây là đang muốn?"
Giản Hân giương mắt gật đầu, đột nhiên cảm thấy vùng thắt lưng của mình bị lật mạnh, dưới thân càng ngày càng nóng, Hoa Thần tiến vào mỗi lúc một sâu, thậm chí còn mạnh hơn lúc trước rất nhiều lần. Cô cúi đần rên đau đớn, toàn thân như có dòng điện chạy qua, không chịu thua kém đưa dòng nước trắng trong đi ra.
" Hoa Thần. . . . . . Thần. . . . . . Ô. . . . . Sâu quá. . . . . . A. . . . . .Em không thể. . . . . . . " Cơ thể cô run rẩy kịch liệt, cằm chống lên bờ vai rộng lớn của Hoa Thần, đôi mi khép hờ tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ trí mạng.
Dưới thân cô vẫn còn đỉnh vật nhỏ, dươиɠ ѵậŧ cương cứng không có dấu hiệu buông lỏng, cô cảm thấy thẹn khi vị trí kia phát ra âm thanh phóng khoáng, tràn ra vô số chất lỏng trắng trong, khi Hoa Thần hung hãn ra vào, dâm thủy cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng theo đó mà tràn ra ngoài, làm cho người ta đỏ mặt.
Giản Hân chỉ cảm thấy vừa trướng lại vừa ngứa, vừa sung sướиɠ lại khó chịu, Hoa Thần vào ra phóng túng, đem cô dạo chơi quay cuồng, kɧoáı ©ảʍ vừa lên cao lại càng lên cao, vừa vui sướиɠ lại càng thỏa mãn.
Giản Hân đưa tay nắm lấy bàn tay Hoa Thần, muốn nắm tay anh thật chặt. Hoa Thân lại bắt lấy tay cô, đè lên chỗ hai người vừa giao hợp, đầu ngón tay đặt ở vị trí mấu chốt, vừa ướt sũng lại dính dính, ẩm ướt.
Hoa Thần độc ác bắt cô nắm lấy cự vật còn chưa đưa vào hết của mình, Giản Hân có thể cảm nhận được mạch đập dữ tợn nhảy lên, còn có thể cảm nhận được nó đang từ từ tiến vào cơ thể mình, sức lực mạnh mẽ đến dọa người.
Anh chờ cô ngoan ngoãn nắm lấy, mới bắt đầu rút ra cắm vào, tận hưởng sự bao bọc ấm áp của khe huyệt, cô co rút mạnh hơn, vách tường siết chặt lại, như muốn cắt đứt vật đó của anh.
Hoa Thần tới lui đỉnh cự vật, Giản Hân như mèo nhỏ nghẹn ngào, không được hô tên của anh, mãi đến khi Hoa Thần phát tiết trong cơ thể đi ra, cô mới mở miệng thở dốc từng ngụm từng ngụm rồi đứng lên.