A Mạc và Xuân Tử muốn giả bộ thục nữ, ngại ngùng mở miệng làm thịt người, Tần Tang cũng là biết giá trị con người của Trần Ngộ Bạch, căn bản làm thịt người ta không đau, cô cũng không làm chuyện tốn công. Điều này nhanh chóng làm An ŧıểυ Ly thấp thỏm, các cậu là sói, giả bộ con cừu nhỏ ngoan ngoãn gì chứ, “Đến Thịnh Thế được hay không? Nghe nói món ăn chỗ đó rất ngon!” Rốt cuộc cô cũng không nhịn được, xắn tay áo lên đề nghị.
Xuân Tử và A Mạc ngồi ở hàng ghế sau, nghe vậy cặp mắt lóe sáng, nhưng vẫn rất là dè dặt mà không phát biểu ý kiến.
Trần Ngộ Bạch khẽ mỉm cười, “Ừ.” Nói xong còn dịu dàng liếc nhìn ŧıểυ Ly, ánh mắt giống như đang nói…, cưng à, tất cả nghe theo em.
Tim của ŧıểυ Ly đập thình thịch, nhà hàng đắt tiền nhất thành phố, cô muốn gọi toàn bộ món tủ ở đấy, sau đó nếm mỗi món một miếng rồi bỏ đi. . . . . .
Đến Thịnh Thế, Tần Tang, A Mạc và Xuân Tử xuống xe trước, sau đó Trần Ngộ Bạch cùng ŧıểυ Ly đi đỗ xe.
“Chi phí trừ vào tiền lương của em.” Đến cửa, Trần Ngộ Bạch nhỏ giọng ghé vào tai cô nói một câu, sau đó lập tức đỡ lấy cô.
Quả nhiên, An ŧıểυ Ly rất không có tiền đồ nhũn chân xuống.
Trần Ngộ Bạch ôm cô tiếp tục đi về phía trước, miệng dịu dàng trách cứ cô: “Lớn thế này rồi còn không biết nhìn đường!”
Quả thật A Mạc và Xuân Tử hâm mộ muốn chết, len lén thò tay ra nhéo mạnh lên tay ŧıểυ Ly.
Lòng An ŧıểυ Ly đã đau, tay còn đau hơn, mắt to rưng rưng, bị Trần Ngộ Bạch nửa kéo nửa ôm đi về phía trước.
Lúc gọi thức ăn thì Trần Ngộ Bạch kêu tên một dọc món ăn, ŧıểυ Ly liền run rẩy, tra giá tiền tương ứng thần tốc, đau lòng làm tính cộng.
“ ……Thêm món Bò viên Tứ Hỉ, ŧıểυ kiều lưu thủy, còn có….”
“…đủ rồi!” ŧıểυ Ly quả quyết cắt đứt Trần Ngộ Bạch, “Ha ha, à. . . . . . Chỉ có năm người, ăn không hết .”
Vậy sao cậu còn véo ác thế! Gương mặt ŧıểυ Ly đau muốn rút gân.
Trần Ngộ Bạch lắc đầu một cái, ôn tồn nho nhã cười nói với ŧıểυ Ly: “Lần đầu tiên mời người ta ăn cơm, tại sao có thể keo kiệt như vậy? Hả?”
Hả cái đầu anh! ŧıểυ Ly mắng to ở trong lòng, cái tên biến thái này, tiêu mất đều là tiền của tôi, anh bày đặt mời cơm gì chứ! Diễn vai thái giám xấu xa, cũng không cần trang điểm, cứ để nguyên cái vẻ non nớt dễ nuốt. . . . . .
“Còn nữa, chân giò lợn nướng, nếm thử một chút món đặc biệt của nhà hàng này.” Anh cười với ba cô bạn kia, hết sứ cân cần, “Thức uống phải là nước ép hoa quả.”
Trước mắt ŧıểυ Ly biến thành màu đen.
Một bữa cơm, A Mạc, Xuân Tử và Trần Ngộ Bạch quả thật biến thành sinh tử chi giao. ŧıểυ Ly chỉ lo cúi đầu ăn hết mình, tốn tiền dù sao cũng là chuyện chắc rồi, nhất định phải ăn nhiều một chút, ít thua thiệt một chút cũng tốt.
“Ăn từ từ thôi.” Trần Ngộ Bạch đưa một ly nước trái cây cho cô, tay vỗ dịu dàng sau lưng cô.
Xuân Tử tiện tay đập một phát lên đầu cô, “Ánh mắt gì đây hả! Cẩn thận coi chừng giảm thọ!” Bạn trai khí khái đẹp trai, dịu dàng hào phóng, giàu có như vậy tìm đâu cho được, con nhóc này còn trừng người ta.
An ŧıểυ Ly khóc không ra nước mắt.
Sau khi tiệc tan, A Mạc và Xuân Tử đi toilet, bọn họ đang đợi ở trong hành lang, Tần Tang đi tới bên cửa sổ gọi điện thoại, Trần Ngộ Bạch và ŧıểυ Ly ngồi ở trên ghế sô pha.
“Cho em.” Trần Ngộ Bạch đưa hóa đơn cho ŧıểυ Ly.
An ŧıểυ Ly nhìn số tiền phía trên, đau lòng mà nhắm mắt lại, “Anh sẽ không chết được tử tế.” Cô nhỏ tiếng nguyền rủa.
“Tam thiếu gia, Ngũ thiếu gia ở trên lầu, cậu ấy nói lập tức đến ngay, xin ngài chờ cậu ấy xuống.” Một người quản lý bước tới cung kính nói với Trần Ngộ Bạch.
Trần Ngộ Bạch gật đầu.
Sau khi quản lý đi, An ŧıểυ Ly kinh ngạc hỏi: “Anh ta gọi anh là gì? Tam thiếu gia?”
Trần Ngộ Bạch gật đầu một cái, một tay khoác lên ghế sô pha, một tay nghịch tóc cô.
ŧıểυ Ly đánh bốp vào tay của anh, “Anh là ông chủ ở đây?”
“Một trong.” Trần Ngộ Bạch thật thà.
An ŧıểυ Ly nhảy dựng lên, “Vậy tại sao không giảm giá?!”
Trần Ngộ Bạch kéo cô xuống, tiếp tục nghịch tóc cô, trả lời không nhanh không chậm: “Bởi vì… không có thu tiền.”
“Cái này là cái gì? !” ŧıểυ Ly tức giận vẫy hóa đơn, lại thở phào nhẹ nhõm, hù dọa cô giật mình, còn tưởng rằng hơn mấy tháng tiền lương cứ bay mất như vậy.
“…À… tôi không cần trả tiền là việc của tôi, nhưng em phải trả tiền cho tôi.”
“Tại sao?!” An ŧıểυ Ly vừa tức giận vừa sợ hãi.
“Em đi tính tiền anh ta có thể không thu tiền em sao? “
ŧıểυ Ly gật đầu.
“Ăn cơm trả tiền, chuyện rất bình thường, phải hay không?”
ŧıểυ Ly gật đầu một cái.
“Tối nay là mời bạn học ăn cơm, có đúng hay không?”
ŧıểυ Ly lại gật đầu một cái.
“Nói hay hơn là em mời khách, là như thế này chứ?”
ŧıểυ Ly rối rắm một chút, nhưng vẫn gật đầu.
“Vậy không phải tốt sao, tiền nên trả thì em phải trả. Tôi chỉ tính tiền thay em, về phần anh ta có thu tiền tôi hay không, không liên quan với em.” Trần Ngộ Bạch tự nhận đã giải thích rõ.
An ŧıểυ Ly tức sùi bọt mép, nhưng anh ta nói cũng đúng.
Tần Tang cúp điện thoại rồi đi tới, nhìn bộ dạng ŧıểυ Ly có vẻ muốn ăn thịt người, Trần Ngộ Bạch cười cực kỳ hài lòng, cũng biết hai người này lại đang chán ngán rồi.
“Gọi điện thoại thúc giục A Mạc đi…, đi nhà vệ sinh cũng lâu như vậy.” An ŧıểυ Ly cáo mượn oai hùm mà bắt nạt.
“Gấp cái gì chứ, chờ Vi Nhiên xuống chào hỏi đã.” Trần Ngộ Bạch xoa xoa đầu cô, bị cô né tránh, cánh tay dài dứt khoát kéo cô qua, hoàn toàn vò rối mái tóc dài của cô mới dừng tay.
Tim của Tần Tang chợt nhảy lên, sắc mặt không thay đổi, mỉm cười vẫn là độ cong đó, “Bọn A Mạc chậm quá, các người đợi họ là được rồi, tôi còn có chuyện, đi trước đây.”
ŧıểυ Ly không chịu thả người, “Nói hay lắm, tối nay trở về kí túc xá ngủ, bỗng dưng cậu có chuyện gì chứ?”
Tần Tang không muốn nán lại một giây nào nữa, ŧıểυ Ly cố tình nín một bụng uất ức, không chịu buông cho cô đi. Cứ như vậy lôi lôi kéo kéo, cửa thang máy vừa mở ra, một đám người đi ra ngoài, người đàn ông trẻ tuổi mặt mũi góc cạnh bước ra trước, vóc dáng cao ráo đẹp trai, Tần Tang âm thầm than thở, có tránh cũng không thoát.
Lý Vi Nhiên làm sinh nhật cho em họ ở trên lầu, nghe nói Trần Ngộ Bạch đưa mấy cô bé tới dùng cơm, liền hỏi thăm xem dáng vẻ ra sao, nghe quản lý nói có một cô da trắng, vóc người cực đẹp, tóc xoăn dài, anh lập tức liền đoán được là Tần Tang, vội vàng bảo người giữ bọn họ lại.
Cô bé anh kéo trong tay, Tần Tang nhìn kỹ, chính là cô bé cô nhìn thấy lúc cô bị mất điện thoại ở quảng trường, hôm nay mặc cao quý hơn, dựa vào Lý Vi Nhiên, trai đẹp gái đẹp, vô cùng xứng đôi.
Cô bé theo xuống kia nhìn quanh nhìn quẩn, thấy Tần Tang liền ghé bên tai Lý Vi Nhiên nhỏ giọng hỏi: “Là cô gái này đúng không?” Lý Vi Nhiên dở khóc dở cười, đương nhiên nghe được đối thoại của anh và quản lý, chắc chắn là anh xuống gặp người đẹp tóc xoăn dài kia, nhất định phải cùng xuống xem một chút.
Tần Tang thấy bọn họ thân mật, lễ độ dời ánh mắt đi. Trái tim Lý Vi Nhiên hoảng hốt, hắng giọng, “Em họ tôi, Lý Di Nhiên.”
Trần Ngộ Bạch nhìn Lý Vi Nhiên như có điều suy nghĩ, anh biết Lý Di Nhiên, vậy, lão ngũ đang giới thiệu cho người khác nghe sao? Anh hiểu ý nhìn về phía Tần Tang.
Tần Tang rất khó chịu. Lúc Lý Vi Nhiên nói đó là em họ của anh, thì rất rõ ràng cô cảm thấy lòng của mình cũng thả lỏng.
Lỏng cái gì? Mày nghĩ gì thế? Cô âm thầm tự hỏi lòng mình, Tang Tang, mày đang làm gì đó? Không nên như vậy, không thể như vậy, Tang Tang, phải yêu bản thân mình.
“Tần Tang.” Lý Vi Nhiên mỉm cười gọi cô.
Tần Tang gật đầu, coi như chào hỏi.
Lý Di Nhiên vòng qua, đi tới trước mặt Tần Tang vươn tay, “Xin chào, thật hân hạnh được gặp chị.”
Tần Tang nhẹ nhàng cầm lại, “Tôi cũng vậy.”
Mắt Lý Di Nhiên sáng lên, “Thật ư?”
Tần Tang sửng sốt, “Dĩ nhiên.”
“Vậy…hôm nay là sinh nhật em, có thể nể mặt đến tham gia party sinh nhật của em hay không? Em cảm thấy vừa gặp chị lần đầu đã thân quen!” Dáng dấp của Lý Di Nhiên giống như búp bê, rất xinh đẹp, làm nũng lại cực kỳ đáng yêu.
“Sinh nhật vui vẻ, Di Nhiên, chỉ là hôm nay tôi ——”
“—— có việc gì thế? Không phải chị cũng tìm cớ từ chối khéo chứ hả?” Trong đôi mắt to của Lý Di Nhiên tràn đầy uất ức. Tần Tang lúng túng cười cười, ánh mắt ám hiệu ŧıểυ Ly cứu mạng, An ŧıểυ Ly lại đang đắm chìm trong trong thế giới bi thảm của mình, hoàn toàn không để ý xung quang. Lý Di Nhiên nắm cô chặt hơn, dáng vẻ nhỏ bé điềm đạm đáng yêu nhìn Tần Tang mong chờ.
Lý Vi Nhiên gạt tay cô bé khỏi Tần Tang, “Nó vừa uống rượu nên như thế, xin lỗi.”
Lý Di Nhiên bị anh gạt ra như vậy, lập tức hiểu ngầm trong lòng, mượn rượu làm càn, dựa nửa người vào Tần Tang, “Mặc kệ, mặc kệ —— hôm nay nếu chị không cùng dự sinh nhật với em, em liền. . . . . .” Cô dường như lớn tiếng khóc lên.
Ồn ào trong đại sảnh như vậy thật sự là rất không thích hợp, Trần Ngộ Bạch nâng mắt kiếng, “Tần Tang, dự một chút đi, chút bảo Vi Nhiên đưa cô về.” Lý Vi Nhiên gật đầu một cái, Tần Tang không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng mà dỗ dành Lý Di Nhiên, “Được rồi được rồi, chị lên dự sinh nhật em, có được không?”
Lý Di Nhiên hưng phấn gật đầu, xoay người nháy mắt với anh họ một cái. Lý Vi Nhiên đỡ cô, cười với Tần Tang.
Trần Ngộ Bạch đưa bọn ŧıểυ Ly trở về trường học, Tần Tang thì theo anh em Lý gia lên lầu. Trong phòng bao tất cả đều lộn xộn, toàn những đứa choai choai tuổi cỡ Lý Di Nhiên, nhìn thấy anh em họ vào còn mang theo một cô gái xinh đẹp, toàn thể ai cũng hoan hô. Lý Di Nhiên vừa tới cửa thì tự nhiên chui vào trong đám nhóc điên khùng, Tần Tang cũng không biết ai, không thể làm gì khác hơn là đi theo Lý Vi Nhiên tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống.
Lý Vi Nhiên mở thức uống ra, đưa cho Tần Tang, “Ngồi một lát, thừa dịp Di Nhiên không chú ý thì tôi đưa cô về.” Cả đám người cười đùa gào thét, tiếng nhạc vang lớn hơn, Lý Vi Nhiên phải nói lớn tiếng ở bên tai thì cô mới có thể nghe rõ. Trên người anh có hương thơm êm ái nhè nhẹ, tựa như tấm chăn được phơi trong ngày mùa đông man mát.
Vành tai xinh xắn trắng nõn của cô đang ở bên môi, bụng dưới của Lý Vi Nhiên cương cứng, kể từ khi cô xuất hiện, anh đã yên tĩnh một mình, đã lâu không gần gũi phụ nữ.
Ánh mắt anh di chuyển mấy lần, trong lòng nhất thời hơi hiểu ra.
Mấy cái Microphone đưa tới nhét vào trước mặt hai người, mặt Lý Di Nhiên đỏ ửng, cùng mọi người ồn ào lên, “Hợp ca! Hợp ca! Hợp ca! Hợp ca! Hợp ca!”
Lý Vi Nhiên nhíu mày cười một tiếng, thong dong đứng dậy, nhận lấy một cái Microphone, tay phải đưa ra như một quý ông, ” May I ?”
Đám người càng hưng phấn hơn, cùng hô to, “I do ! I do! I do!”
Cảnh tượng nhất thời thay đổi giống như cầu hôn.
Sao có thể để một đám trẻ con chế giễu, Tần Tang cũng không phải là người luống cuống, thoải mái giao tay cho anh, đứng lên.
Lý Vi Nhiên kéo cô đến trước màn ảnh lớn đứng nghiêm chỉnh, xoay người nói mấy câu ở bên tai một cậu con trai, cậu con trai kia cười hì hì nhìn Tần Tang một chút rồi lại nhìn anh một chút, chui vào chọn máy hát trước mặt.
Ánh đèn sặc sỡ, mọi người hoan hô nhiệt liệt không ngừng.
“Anh và em, nam và nữ, cũng không thể chạy thoát tình yêu. Ai dũng cảm đồng ý liều lĩnh trao ra thật lòng. “
Giọng hát của anh trầm thấp dễ nghe, chăm chú nhìn Tần Tang, hát từng câu từng câu rất thật lòng, làm mọi người trầm trồ khen ngợi. Tay Tần Tang được anh nắm, hơi thở nóng bỏng quấn quanh, cô cảm thấy hơi không chân thật, ổn định hơi thở run rẩy lại, chuyên tâm nhìn lời ca ở trên màn ảnh lớn, “Anh nói không chỉ anh, mà còn có cả em, có nên tiếp tục hay không, có nên nhớ nhung hay không, để cho tình yêu từng bước từng bước đến gần. “
“Anh đối với em có chút xúc động, lại sợ nhìn vào ánh mắt em. Có chút xúc động, có chút do dự, không thể tin được anh không thể kìm lòng.
Chút xúc động em có với anh không biết sẽ là gánh nặng hay là niềm vui. Chút xúc động này, chút chần chờ này, sợ rằng yêu rồi sau này lại mất đi thì rất khó chịu được.
Oh… con người sợ nhất chính là động lòng. Mặc dù không muốn, không nhìn cũng không nghe nhưng vẫn lâm vào tình yêu.”
*Đây là bài hát: Một chút động lòng – Trương Tín Thiết & Lưu Gia Linh (
有一点动心
/
张信哲
;
刘嘉玲
)
Lý Di Nhiên đang dần dần yên tĩnh say mê cảm khái trong đám người, thì ra một vài người đang sống sờ sờ như vậy được cô kéo lại với nhau .
Quả là một công đức lớn lao nha! Cô cũng say mê rồi.