“Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu. Nhưng nếu xấu xa quá thì chị sẽ bị tổn thương đấy. Nên có chừng mực nhất định thôi, Tần Nhị ŧıểυ thư cần phải nắm chắc.” Tần Tang chọn cho Tần Liễu chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, tôn lên màu da và dáng người mảnh khảnh của cô ấy.
Sau khi thay xong, Tần Liễu soi gương, quả nhiên cảm thấy rất đẹp. Cô ta vui mừng đi thử trang sức, lại hỏi Tần Tang: “Trình Hạo nhà em không xấu hả? Dạo gần đây không phải lại lên báo sao? Cùng với minh tinh CC gì đó, bé con nhà người ta mới mười sáu tuổi mà anh ta cũng chơi được.”
Từ nhỏ Tần Tang đã biết điều hơn những đứa trẻ khác trong nhà. Từ bài vở đến hôn sự, chưa cần người lớn mở miệng cô đã biết nên làm thế nào để cha mẹ vui lòng. Sau kỳ thi đại học, ba nói con gái nên học ngành gì thực tế thì tốt hơn. Tần Tang lẳng lặng rút sơ yếu lý lịch đăng ký vào học viện nghệ thuật ở nước ngoài, đăng ký vào đại học C không xa nhà, học hành yên ổn bốn năm. Năm đại học thứ hai, Tần trạch tổ chức một bữa tiệc thực ra là để cho hai chị em chọn người yêu. Tần Liễu lớn hơn một tuổi chỉ coi là trò đùa, nhưng chẳng bao lâu sau Tần Tang lại mỉm cười dẫn Trình Hạo về nhà ăn cơm.
Hình như nɠɵạı trừ mấy lần bỏ nhà đi hồi mới về nhà, ba chưa bao giờ nhíu mày vì bất cứ chuyện gì của Tần Tang. Tuy nhiên ông thật sự là người vô cùng kỹ tính và nghiêm khắc.
Nhưng người xuôi gió xuôi nước như Tần Tang vẫn chưa chọn được chồng. Lòng Tần Liễu có phần lo lắng, hình như người đàn ông hư hỏng kia còn phong lưu hơn của Trình Hạo! Về sau Tần Liễu cô cũng thường xuyên chịu tổn thương giống cảnh tượng hôm nay Tần Tang phải đối mặt ư? Thật chán! Nhưng ai đã khiến mình mới liếc mắt đã thích nụ cười xấu xa của anh ấy chứ?
“Tần Tang, em nói xem, yêu rồi hối hận tốt hơn, hay là hối hận không có tình yêu thì tốt hơn?”
“Vế trước.” Tần Tang chuốt mascara, không hề suy nghĩ mà trả lời cô ấy.
Tần Liễu cười, nhân tiện soi gương mỉm cười để đánh má hồng, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy hài lòng, “Ừm, chị cũng thấy như vậy hay hơn.”
. . . . . .
Trình Hạo đã tới từ lúc hơn mười một giờ, tìm đến phòng Tần Tang theo thói quen. Tần Tang đang trang điểm lại chuẩn bị xuống nhà.
“Wow…!” Trình Hạo tỏ vẻ kinh ngạc vòng nửa đi quanh Tần Tang, “Tang Tang, anh hối hận rồi! Có vợ xinh đẹp như vậy mà lại chắp tay dâng cho người ngoài thì thật không cam lòng!”
Tần Tang liếc nhìn mình trong gương, cười thản nhiên: “Xinh đẹp hơn CC à?”
Trình Hạo tự làm mình bẽ mặt, xấu hổ ho hai tiếng, làm bộ làm tịch bước tới một bên nghiên cứu đồ trang trí trên tường.
“Mấy ngày nay em sẽ chọn thời gian nói với ba việc Lý Vi Nhiên. Bên nhà anh có cần chú ý gì không? Chúng ta không đính hôn chính thức, nên không liên quan tới sính lễ gì đó chứ?” Tần Tang soi gương, không biết có chuyện gì mà cô cảm thấy hình như có điều bất thường.
Trình Hạo sờ cằm, lắc đầu. Tần Tang cười xinh đẹp, “Xuống nhà thôi. Diễn một màn cuối cùng rồi chúng ta chia tay trong hòa bình.”
Trình Hạo cười rất khó hiểu, cúi thấp đầu che giấu vẻ áy náy chợt lóe lên trong mắt, “Ừm, đi thôi.”
. . . . . .
Khách khứa đến gần đông đủ, Tần Uy và Vương Di chào hỏi khắp lượt. Tần Dương, Tần Liễu, Tần Hòe và Tần Tang, Trình Hạo ngồi trên chiếc sô pha lớn ở phòng khách, nói chuyện với vài vị khách trẻ tuổi.
“Còn thiếu ai vậy, sao vẫn chưa ăn cơm? Đến đây từ sáng sớm còn chưa có gì vào bụng, tôi đói lắm rồi.” Tiêu Dật luôn lười biếng, “Tần Dương, người lớn nhà cậu mãi là ban ngày không hiểu đêm đen.”
Tất cả đều cười. Đúng vậy, tiệc tùng của các nhà đều là tiệc tối kiểu Tây, ăn buffet. Mà nhà họ Tần luôn ăn đồ Trung Quốc quy củ. Buổi chiều mọi người chơi golf trong nhà, chơi mạt chược, tán gẫu, uống trà chiều. Buổi tối mở tiệc theo kiểu Trung Quốc truyền thống. Ai ai cũng có thể thấy được sự kỹ tính và nghiêm túc của Tần Uy.
Tần Trang nghe thấy anh ta than phiền như vậy, vội vàng dặn người hầu mang lên ít vằn thắn cho Tiêu Dật ăn lót dạ. Trình Hạo lại cau mày đẩy đồ ăn vặt trên bàn tới trước mặt Tiêu Dật, “Có biết hai chữ đáng ghét viết thế nào không? Trên mặt cậu có viết đấy.”
Tần Dương vỗ tay cười to: “Mọi người có thấy không? Em rể của tôi xót bà xã đấy!”
Trong tiếng cười đùa, Trình Hạo khoát tay, nhân tiện ôm nhẹ Tần Tang đang mỉm cười ở bên cạnh. Hình ảnh vô cùng ngọt ngào, bầu không khí tốt đẹp.
Tần Liễu chợt đụng nhẹ vào Tần Tang, trong tiếng nói khẽ là vẻ kích động không ngớt, “Tần Tang, người mà chị nói đến thật rồi! Em nói bây giờ chị có nên cười với anh ấy không?”
Tần Tang vẫn nở nụ cười e thẹn tiêu chuẩn trong mắt mọi người, ngẩng đầu chậm rãi làm bộ như vô tình nhìn thấy người trong lòng Tần Liễu. Lại thấy Dung Nham phong độ đang bắt tay hàn huyên với Tần Dương, Trần Ngộ Bạch đứng một bên, người đứng bên kia đang mỉm cười với cô, cũng chính là Lý Vi Nhiên.
Trong nháy mắt đó, thứ đang gào thét tiến tới là dải lụa vận mệnh trùng điệp màu đen, phủ lên mặt, che kín mắt mũi của Tần Tang, khiến cô không thở nổi, trái tim cũng ngừng đập.
Nếu thời gian có thể dừng trước thời khắc này. Tần Tang thậm chí bằng lòng chết đi. Nhưng kim giây vẫn tích tắc, mọi người vẫn chuyện trò vui vẻ. Không có điều gì tạm dừng bởi vì bi thương trong lòng Tần Tang cô.
“Tang Tang?” Trình Hạo cúi đầu nói nhỏ thân thiết bên tai cô, “Làm sao mà lại ngẩn ra vậy?
Tần Dương dẫn hội Dung Nham đến, giới thiệu từng thiếu gia ŧıểυ như trong nhà, “Em gái thứ hai Tần Liễu, em gái thứ ba Tần Tang và em trai út Tần Hòe. Vị này là tổng giám đốc công ty xây dựng vừa nhậm chức, Trình Hạo, bạn trai của Tần Tang.”
Trình Hạo mỉm cười với Lý Vi Nhiên, cánh tây ôm Tần Tang siết chặt, làm cho cô cứng ngắc tựa vào người anh. Tần Hòe đứng bên cạnh thầy sắc mặt Tần Tang trắng bệch, rất không đành lòng. Nhân lúc hỗn loạn khi mọi người ùa tới chào hỏi anh em Lương thị, Tần Liễu và Tang Tang ngồi xuống, cậu vươn tay ra cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tần Tang.
Lý Vi Nhiên nói chuyện xã giao thành thạo, ánh mắt thi thoảng vẫn lướt qua mặt Tần Tang. Như thể anh chừa từng nghe thấy đoạn giới thiệu như lưỡi dao cắm thẳng vào tim của Tần Dương. Như thể anh không thấy Tang Tang của anh nói cười ríu rít tựa vào lòng người đàn ông kia. Như thể hai người chưa từng yêu nhau. Như thể, anh chưa bao giờ quen cô gái tên là Tần Tang.
. . . . . .
An ŧıểυ Ly đứng trước khu nhà chuẩn bị bắt xe taxi đến nhà Trần Ngộ Bạch lấy đồ. Theo như tin báo của Cầm Thú, hôm nay mấy người đều đi dự tiệc. Nên cũng tránh khỏi việc lúng túng khi gặp nhau.
Có lẽ do năm mới nên xe cộ trên đường rất ít, đợi mãi mà chẳng thấy chiếc xe taxi nào. An ŧıểυ Ly đang chán nản gửi tin chức mừng năm mới ở ven đường thì một chiếc Ferrari màu bạc đã chậm rãi dừng trước mặt cô.
Ngồi trong xe là Sở Hạo Nhiên cười với cô rồi cầm điện thoại gọi cho cô. An ŧıểυ Ly nhìn anh ta rồi lại nhìn điện thoại, chẳng hiểu chuyện gì nhấn núi nghe máy.
“Làm gì thế?”
“Hôm nay anh muốn tham dự một bữa tiệc, không có bạn gái, em đi cùng anh nhé?”
“Không được.”
“Là bữa tiệc nhà Tang Tang đó…!”
“Không đi.”
“Lý Vi Nhiên cũng đang trên đường tới đó…”
“Cái gì?!”
An ŧıểυ Ly nhảy phắt lên, bổ nhào tới mở cửa xe ngồi vào trong, vội vàng hỏi: “Lý Vi Nhiên tới bữa tiệc nhà Tang Tang ư?
“Ừm!” Sở Hạo Nhiên rất đắc ý.
“Mẹ kiếp!” Sau khi nhận được sự “giáo dục” của Trần Ngộ Bạch.
An ŧıểυ Ly rất khi nói bậy. Nhưng lúc này cô không kìm được nữa mà chửi ầm lên, “Vậy tại sao anh không báo cho Tang Tang?”
Cô vội vã lấy điện thoại ra gọi cho Tần Tang. Nhưng không biết có phải Tần Tang đã đi chuẩn bị tiệc không mà không thấy có ai nghe máy. Sở Hạo Nhiên thấy dáng vẻ gấp gáp của cô rất đáng yêu, không nhịn được vươn tay ra nhéo má cô, nhưng cô lại gạt mạnh tay anh ta ra, “Sở Hạo Nhiên anh không phải là người à?! Tại sao không báo cho Tang Tang biết Lý Vi Nhiên sẽ tới?!”
Sở Hạo Nhiên tủi thân thổi vệt đỏ trên tay, nháy mắt tỏ vẻ ngây thơ, “Vị hôn phu của Tang Tang và anh trai bắt tay giúp đỡ cô ta thoát khỏi biển khổ rối bời. Xin hỏi anh nên dùng lý do gì để phá rối họ đây?”
“Vị hôn phu? Tang Tang đính hôn rồi hả? Cùng ai?” ŧıểυ Ly ngạc nhiên, cô chưa từng biết Tang Tang có vị hôn phu!
“Trình Hạo. Hồi trước cậu ta cũng chơi cái ABC đó cùng hội anh và Tần Dương, Tiêu Dật. Họ chưa đính hôn chính thức nhưng hai hai nhà đều đã ngầm thừa nhận, chỉ chờ Trình Hạo quyết định thì sẽ cử hành nghi thức luôn” Tay Sở Hạo Nhiên bị cô nắm lấy, tâm trạng vui sướиɠ, ánh mắt nhìn cô càng dịu dàng thắm thiết.
An ŧıểυ Ly hoang mang, Trình Hạo thì cô biết. . . . . Nhưng không phải Tang Tang nói hai người là “đồng bọn” sao? Thì ra điều Tần Tang muốn nói thẳng không chỉ là thân phận, mà còn chuyện này nữa?
“Anh đưa em đi mau! Nhanh lên! Em phải gặp Tang Tang, chắc chắn cô ấy phải chịu cú sốc lớn!” ŧıểυ Ly lay cánh tay Sở Hạo Nhiên với vẻ đáng thương.
Sở Hạo Nhiên cảm thấy trái tim cũng bị cô ấy làm lung lay. Hay quá, đúng là không uổng công anh ra sức giúp đỡ Tần Dương thuyết phục Trình Hạo gạt Tần Tang diễn trò này.
“Thật ra dù cho hôm nay Lý Vi Nhiên không tới, Tần Dương và Trình Hạo vẫn tìm cơ hội khác. Dù cho bây giờ em nói cho Tần Tang biết, Tần Tang cũng không tránh được nữa rồi. Hơn nữa, em cũng không thể mặc đồ thể ȶᏂασ được nhỉ? Công chúa nhỏ, chúng ta đi mua đồ trước nhé?” Sở Hạo Nhiên cúi đầu hôn lên tay cô
An ŧıểυ Ly rút tay lại, kìm nén sự khó chịu trong lòng, gật đầu.
Sở Hạo Nhiên đã chuẩn bị từ trước, lái xe tới salon quen thuộc thì một bộ váy dạ hội ngắn màu đỏ rực đã chờ sẵn ở đó. Thời gian gấp rút, ŧıểυ Ly thúc giục người trang điểm không ngừng, nhưng trang điểm làm tóc xong cũng đã hơn mười hai giờ. Tóc cô được uốn thành lọn to quyến rũ, trang điểm kiểu khói tao nhã. ŧıểυ Ly xách chiếc giày cao gót màu đỏ trong tay, nâng váy chạy vội ra ngoài. Sở Hạo Nhiên lắc đầu chạy đuổi theo dưới ánh nhìn tò mò của toàn bộ nhân viên trong tiệm.
. . . . . .
Hai người xuất hiện làm bữa tiệc náo động hẳn lên.
Sở Hạo Vân thấy em trai dắt người đẹp nhỏ xinh tiến vào thì nhíu mày. Tiêu Dật nhìn thấy vậy thì huých Tần Dương.
“Hạo Nhiên, thằng nhóc này sao bây giờ mới đến? Đã xong bữa trưa rồi!” Tần Dương giành lời chất vấn trêu chọc Sở Hạo Nhiên trước Sở Hạo Vân, “Đây là ngọc bích của nhà cậu sao?”
Sở Hạo Nhiên thoải mái ôm lấy An ŧıểυ Ly đang nhìn tới nhìn lui, giới thiệu: “An ŧıểυ Ly, tình yêu chết đi sống lại gương vỡ lại lành của em.”
ŧıểυ Ly nhìn thấy Tần Tang đang ngồi trên ghế sô pha với biểu cảm ngẩn ngơ thẫn thờ chưa từng có. Cô vô cùng đau lòng, còn đâu để ý đến lời nói của Sở Hạo Nhiên.
Tiêu Dật và Trình Hạo nhìn thoáng qua, cùng nhún vai, nhưng Tần Dương lại sửng sốt mà nhìn Tần Tang.
Sau khi đám người Dung Nham xuất hiện Tần Tang không mở miệng nói gì nữa. Sau bữa trưa, ba anh em Lương thị xuất hiện bất ngờ, các ông lớn bên Thành Tây vây quanh nói chuyện kinh doanh. Dung Nham mạnh vì gạo bạo vì tiền. Trần Ngộ Bạch là kho dữ liệu sống. Lý Vi Nhiên kết hợp tin tức mà hai người đưa ra, tổng hợp được kế hoạch tỉ mỉ chính xác. Ba người mạnh bạo thuyết phục phân nửa những kẻ ham thương trường ở đây. Lương thị làm được lớn như vậy cũng không phải là không có nguyên do.
Sở Hạo Nhiên liếc nhìn Trần Ngộ Bạch đang mỉm cười trong đám người, bàn tay siết chặt lại, cười dịu dàng với ŧıểυ Ly đang mải để ý đến Tần Tang: “Ra kia ngồi đi.”
Vọt tới chỗ Tần Tang và Trình Hạo, ŧıểυ Ly ngồi xuống cạnh Tần Tang, phủ lên tay cô ấy, nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Tần Tang không nói gì, nhìn đầu gối mình không chớp mắt, hai tay nắm chặt đến nỗi khớp ngón tay đã trắng bệch.
ŧıểυ Ly tách từng ngón tay của cô ấy ra, cầm lấy bàn tay mướt mồ hôi lạnh của cô ấy trong tay mình, “Tang Tang!”
Khung cảnh rất kỳ quặc, Tần Dương, Trình Hạo, Sở Hạo Nhiên đã biết mọi chuyện từ lâu. Lúc này lại làm như không thấy vẻ kỳ lạ của Tần Tang, cùng trò chuyện vui vẻ với mọi người. Tần Liễu chẳng biết đi đâu rồi, Tần Hòe vẫn yên lặng. Tần Dương cố tình xếp cậu ngồi ở góc sáng sủa, cậu chỉ có thể lo lắng nhìn Tần Tang. Những người khác không biết chuyện, dù sao cũng không có ai nói chuyện với Tần Tang, để mặc cô ngồi lặng yên giống như búp bê, như thể lạc ngoài đảo xa.
“Tang Tang, cậu tồn tại, thật đấy, cậu tồn tại mà!” ŧıểυ Ly vội vàng nói khẽ bên tai cô. Nói liền vài lần, Tần Tang mới ngẩng đầu lên, đôi mi dài rậm chớp chớp, đôi mắt cô ấy hoàn toàn không có tiêu điểm.
An ŧıểυ Ly như được nhìn thấy cô bé gõ cửa nhà nàng trong buổi đêm hơn mười năm trước, “ŧıểυ Ly, tớ còn tồn tại không?” Lúc đó, ánh mắt Tần Tang cũng mờ mịt như vậy. Cô hỏi với giọng yếu ớt, khiến ŧıểυ Ly hoàn toàn tỉnh ngủ.
Buổi đêm đầu thu mát lạnh đó, không biết Tần Tang trở về thành phố C thế nào, đi chân không, tóc tai bù xù, không dám trở về nhà dì Diệp, chỉ có thể tìm tới người bạn duy nhất để hỏi một câu. Tang Tang có tồn tại không? Vì sao. . . . . . ngay cả Tang Tang cũng không cảm nhận được?
“ŧıểυ Ly.” Cuối cùng Tần Tang cũng nhận ra người bạn thân đang ở trước mắt, gọi một tiếng khẽ khàng, đôi môi ngập ngừng rồi lại không nói gì nữa.
“Mình biết mình biết,” ŧıểυ Ly cũng không quan tâm đây là đâu, đứng dậy ôm đầu Tần Tang vào trong ngực, vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, “Tang Tang, cậu tồn tại, mình biết.”
Tần Tang không chịu đựng được nữa, những giọt nước mắt cuối cùng cũng tuôn trào mãnh liệt.
Tần Tang và An ŧıểυ Ly thành tiêu điểm ngay lập tức, đại sảnh yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người nhìn về đây. Trình Hạo và Sở Hạo Nhiên liếc mắt nhìn nhau, một người đứng lên kéo ŧıểυ Ly, một người ôm chầm lấy Tần Tang.
Sở Hạo Nhiên nhìn Trần Ngộ Bạch đang tách đám người đi tới. Bằng vẻ khiêu khích, một tay anh vòng qua lưng ŧıểυ Ly khoác lên vai co, cúi đầu nhẹ giọng cười nói: “Sao vậy? Có phải cảm thấy Tang Tang rất đáng thương không?”
An ŧıểυ Ly không hề nghi ngờ anh ta, gật đầu ngoan ngoãn.
Luồng khí rét lạnh chợt ập tới ót cô, cảm giác ê ẩm muốn nổi da gà đó lập tức làm cho An ŧıểυ Ly đang đau buồn trở nên sợ hãi. Cái này. . . . . hình như là sự hiện diện của ai đó thì phải?
Cô từ trong ngực Sở Hạo Nhiên quay đầu nhìn lại. Bị ngăn cách bởi một chiếc sô pha, đôi môi mỏng của Trần Ngộ Bạch nhếch lên. Ánh sánh lạnh trong mắt phóng tới như dao găm bay đầy trời.
“Anh. . . . ” An ŧıểυ Ly nghẹn lời, đầu óc lại chập mạch như thường lệ, “Không phải anh đi dự đám cưới sao?”