“Sao bây giờ mới gọi điện thoại cho anh? Tinh thần anh cứ không yên từ sáng đến trưa.” Trong giọng nói Lý Vi Nhiên mang theo chút oán trách, Tần Tang nghe cứ mím môi cười không ngừng.
Hình như anh bộn bề nhiều việc, thỉnh thoảng nghe thấy có người đến xin chỉ thị công việc với anh. Anh cúi đầu dặn dò Tần Tang bên kia điện thoại chờ chút, sau đó che điện thoại lại dặn dò đơn giản vài câu. Tần Tang nằm nhoài trên giường, nhìn cây đại thụ ngoài cửa sổ, nghe ve sầu kêu liên miên, tưởng tượng thấy ánh mắt anh sáng người, dáng vẻ kéo tay áo kẹp điện thoại ký tên trên văn kiện.
Lý Vi Nhiên, Lý Vi Nhiên… Trong lòng cô gọi từng lần một dịu dàng, vách tường trong căn phòng nho nhỏ cũng đầy tên của anh. Có lẽ, tương lai cô chỉ có thể mỗi ngày nhốt mình ở bên trong, dựa vào những thứ này, cứ lặng lẽ hoài niệm.
“Tang Tang?”
“Em đây” Lòng Tần Tang run lên, vội vàng trả lời anh vô ý “Em đây”
“Buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm có được không?”
“Ngày mai đi, hôm nay em ở nhà ba rồi. Trưa mai chúng ta ăn cơm với nhau, có được không?”
“Trở về báo cáo tình trạng yêu đương hả? Có phải anh sẽ nhanh chóng được ra mắt cha mẹ vợ rồi không?”
Anh nói ngả ngớn, Tần Tang nhẹ giọng xía anh một cái.
Lý Vi Nhiên bận rộn cho tới tận trưa, lúc này mới hơi có rãnh rỗi, đứng dậy mở cửa sổ để gió lùa vào. Anh đứng từ tầng chín mươi chín nhìn về phía xa, bầu trời xanh trong không mây, buổi chiều cuối thu thanh nhàn thư thả, cứ làm lòng người khác yên bình giống như Tang Tang của anh.
“Tang Tang..”
“Vâng?”
“Em thật tốt”
“… Anh cũng vậy”
Những lời yêu thương không hề mới lạ, nhưng lại làm cho hai người ở hai đầu điện thoại cũng mặt mày hớn hở, lòng xuân phơi phới.
Cho nên nói, chuyện buồn nôn như vậy, tuyệt đối chỉ có người ngoài cuộc mới hiểu rõ.
—————–
Buổi trưa, lúc An ŧıểυ Ly xuất hiện ở phòng ăn công ty, giống như tội phạm bị muôn vàn người chú ý. Bởi vì, đây là lần thứ năm cô đến phòng ăn để ăn cơm, kể từ lúc cô vào khoa học kỹ thuật Vũ Hưng tới nay. Bốn lần trước đều là trước khi Trần Ngộ Bạch đến. Sau đó do Trần Ngộ Bạch tâm huyết dâng trào, sai bảo cô đi đến phòng ăn mua thức ăn về phòng làm việc cùng nhau ăn.
Chỗ có nữ thì toàn là tốp năm tốp ba, ăn cơm dạo phố, chỉ sợ là đi nhà cầu cũng phải đi chung với nhau, đến công ty cũng không nɠɵạı lệ. Cho nên bây giờ, trên mỗi bàn đều là những người quen biết vừa ăn vừa trò chuyện với nhau. An ŧıểυ Ly cầm mâm thức ăn đứng trong phòng ăn kẻ qua người lại xì xào hỗn tạp, như một cô hồn dã quỷ vô tổ chức. Đây cũng là một tội lớn của Núi Băng — tách một người dễ thương như cô khỏi quần chúng. Mặc dù đã học được thói quen lập dị của Tang Tang, nhưng cô vẫn thấy dù giống hình cũng không giống dạng, ăn cơm một mình là một chuyện thê thảm đến cỡ nào!
“ŧıểυ sư muội”
An ŧıểυ Ly đang lúc do dự có nên mặt dày mày dạn ngồi xuống chổ Lỵ Tát hay không, thì có một giọng nam trong trẻo kêu tên cô. Đó là Vương Chí ngồi gần ở cửa sổ, đứng lên vẫy tay với ŧıểυ Ly.
Nội tâm An ŧıểυ Ly kích động, gương mặt ngạc nhiên bước từng bước nhỏ đi đến. Hai tay sợ hãi đang bê mâm thức ăn, cười gượng với những anh chàng ở bộ phận kỹ thuật “Xin chào mọi người.”
Cả đám lập trình thần thoại trong bộ phận kỹ thuật nhất thời ồn ào cả lên.
“ŧıểυ Chí, sự muội điện nước đầy đủ à” Cao thủ đứng đầu mang danh hiệu X trong bộ phận kỹ thuật cười trêu ghẹo Vương Chí. An ŧıểυ Ly cúi đầu giả bộ ngượng ngùng, khóe mắt khẽ liếc, rõ ràng nhìn thấy sự thèm thuồng trong mắt của kẻ X kia.
Mẹ kiếp! Xem bà đây không mê chết các người đi! An ŧıểυ Ly âm thầm ngửa mặt lên trời huýt sáo. Rốt cuộc, sau cơn mưa thì trời lại sáng rồi. Đây mới chính là điều tốt đẹp mỗi ngày trong thế giới thanh xuân của cô.
Vương Chí cười đẩy một chiếc ghế bên cạnh ra để An ŧıểυ Ly ngồi xuống “Rất ít khi thấy em đến phòng ăn đó.” Anh tỏ vẻ hỏi vô ý. Thật ra công ty có lời đồn đại từ lâu, ŧıểυ sư muội này của anh cùng với tổng giám đốc Trần mỗi ngày ra vào cùng nhau, ngay cả buổi trưa cũng thưởng thức cùng nhau.
“Vậy à?” An ŧıểυ Ly làm ra vẻ dí dỏm, thục nữ che lại cái môi anh đào nhỏ nhắn “Hi hi, có lẽ là không có duyên phận.”
Cả bàn lập tức ồn nào “Hôm nay duyên phận đã đến, ŧıểυ Chí, nhanh lên đi.”
Vương Chí cười vô cùng vui vẻ, không nói cũng được mà không nói cũng không được.
An ŧıểυ Ly nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt quyến rũ quét hết một vòng “Cơ hội trước mắt, ai cũng có phần.”
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cười nói ồn ào của cái bàn gần cửa sổ này là náo nhiệt nhất cả phòng ăn. Sau đó, An ŧıểυ Ly dựa vào biểu hiện “không kiêu ngạo – không vội vàng, không giả bộ – không uốn éo” của bữa cơm này, trở thành nữ vương trong mọi đề tài của bộ phận kỹ thuật một khoảng thời gian dài.
——————
Trở lại phòng thư ký, điện thoại nội tuyến trên bàn lại vang lên hợp tình hợp lý. Giọng nói đóng băng Trần Ngộ Bạch truyền đến “An ŧıểυ Ly, vào đây.”
An ŧıểυ Ly không hề sợ hãi lập tức đi vào.
Trần Ngộ Bạch khoanh tay ngồi tựa trên ghế, trước mặt vẫn còn nguyên hộp thức ăn nhanh. Trừ đôi mắt nheo nheo của anh đang bắn tên, thì dáng vẻ rất giống một đứa trẻ buồn bực bỏ ăn.
“Em đi đâu?” Vẻ bình tĩnh và tiếng nói không hề trì hoãn. Nói cách khác, anh đang nổi giận.
An ŧıểυ Ly đứng thẳng, hai tay ngoan ngoãn nắm lại phía sau, trả lời anh đàng hoàng “Ăn cơm”
Trần Ngộ Bạch nhìn cô gắt gao, đôi môi khẽ nhúc nhích, nhưng lại không nói nên lời. Một lúc lâu sau, hai người cứ nhìn nhau như vậy, An ŧıểυ Ly hóp cái bụng thịt của mình, chịu đựng không hề nháy mắt một cái, nhìn sự nhẫn nại đang dần dần thấm thoát trôi qua trong mắt anh, cô bừng tỉnh đại ngộ được một sự thật …. Phúc hắc thì ra là phải đồng nghĩa với từ xem thường.
Quả nhiên, lúc mở miệng lại, thì ngữ khí của anh cũng ôn hòa một chút “Tại sao không ăn cùng với anh?”
“Bởi vì tôi với anh đã vạch rõ giới hạn, vì phòng ngừa gây ra chuyện xấu ở nơi làm việc, tôi quyết định từ nay sẽ không ăn cơm với anh.” An ŧıểυ Ly vui vẻ trả lời vấn đề một cách nghiêm túc.
Trần Ngộ Bạch vươn tay đẩy hộp thức ăn nhanh “Anh không đồng ý”
“Tôi không trưng cầu ý kiến của anh”
“An ŧıểυ Ly, trẻ con cũng phải có chừng mực” Trần Ngộ Bạch lạnh mặt ném hộp thức ăn nhanh vào thùng rác phía xa vô cùng chính xác “Đừng tưởng rằng em thật có thể bò lên đầu tôi.”
“Tôi không có hứng thú gì với anh” An ŧıểυ Ly vênh cằm, hoàn toàn không hề bị anh dọa sợ “Nhưng, nếu như anh không thích ăn thức ăn nhanh của chỗ này, ngày mai tôi sẽ gọi nơi khác cho anh.”
Dường như Trần Ngộ Bạch bị những lời nói này làm tức đến nghẹn cổ họng.
Lúc An ŧıểυ Ly đi ra ngoài, khóe mắt liếc nhìn thùng rác, dạ dày của anh….
Chắc là không chết được, tự cô an ủi mình: Dù sao, tai họa cũng là do trời định.
————-
Tần trạch ăn cơm tối rất sớm. Hôm nay tâm tình của Tần Uy rất tốt, bữa tối còn cố ý khui một chai rượu đỏ, cùng cả nhà trò chuyện vui vẻ nên uống hơi nhiều. Cơm nước xong lập tức lên lầu nghỉ ngơi.
Vương Di thu dọn cùng với các người hầu, Tần Dương và Tần Liễu, Tần Tang ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm. Tần Liễu cứ nói ríu rít những chuyện không đâu, Tần Dương vừa mở tạp chí tài chính kinh tế vừa nghe câu được câu không, Tần Tang ngồi đó cầm điện thoại nhắn tin với Lý Vi Nhiên.
“Gần đây ŧıểυ Hòe có tìm hai em không?” Bỗng nhiên Tần Dương hỏi.
Tần Liễu lắc đầu. Tần Tang âm thầm kinh hãi, nhưng gương mặt cũng bình tĩnh, thản nhiên “ừm” một tiếng.
Tần Dương nhíu mày, nhìn Vương Di đang bận rộn một chút, khẽ giảm âm thanh xuống “Ngày hôm trước, chủ nhiệm lớp nó đã gọi điện cho anh, nói là điểm số thi thử của nó rất thối.”
Tần Liễu cắn một quả táo giòn, giơ tay phải lên “Ừm, em đánh cuộc 100 đồng, chủ nhiệm lớp nó không có dùng cái từ “thối” này để hình dung.”
Tần Dương cầm cuốn tạp chí gõ lên đầu cô “Lúc nào em mới chịu học được nghe câu quan trọng hả?”
Tần Liễu nhún vai. Tần Tang cúi đầu như thờ ơ nói “Hai ngày nữa em đi thăm nó.”
“Tần Tang, chính anh ấy không có thời gian rãnh, nên chờ em nói câu này đó. Em ngu thật” Tần Liễu cười né tránh anh trai đang đánh tới, ngồi xuống cạnh Tần Tang.
Tần Dương tức giận mắng “Không phải là anh bận rộn kiếm tiền nuôi mấy em sao?”
Tần Liễu le lưỡi. Tần Tang cười thản nhiên, cũng không có tranh cãi với anh. Mặc dù, hai năm trước cô đã không cần Tần gia cho tiền tiêu vặt rồi.
Nghe Tần Liễu tiếp tục hỉ hả với Tần Dương, Tần Tang yên lặng một lát, bỗng nhiên đứng dậy nói muốn đi. Tần Dương giữ cô ở lại, nói là khó khi cô mới trở về. Tần Liễu thì đã hô to lên “Mẹ. Mẹ, Tần Tang nói muốn đi.”
Vương Di vội vàng lau khô tay đi ra ngoài “Sao vậy? Sao lại muốn đi rồi.”
“Bạn học của con muốn đến chỗ con tối nay.” Tần Tang mỉm cười dịu dàng nói dối.
Vương Di nghe cô nói như vậy, cũng không muốn giữ cô lại nữa, dặn dò cô mấy câu chú ý sức khỏe, thường về nhà chơi v/v.. Rồi cùng Tần Liễu đưa cô ra cửa.
Tần Tang lái xe trên đường rất nhanh, đến ngoài khu ở của Lý Vi Nhiên, cô gọi điện cho anh, kêu anh ra ngoài đón cô.
Chưa tới năm phút, Lý Vi Nhiên đã chạy từ trong ŧıểυ khu ra, mặc một bộ quần áo ở nhà màu đen, đầu tóc vẫn còn nhỏ nước.
Thấy Tần Tang tựa trên cửa xe mỉm cười, anh hưng phấn chạy tới ôm lấy cô, hôn lên môi cô vài cái “Cái này có tính là kiểm tra đột xuất không?”
Tần Tang lau những giọt nước trên mặt anh, cười cười hôn anh.
Cô biết rất rõ, sáng sớm mai Tần Uy biết cô không có ở Tần trạch qua đêm sẽ không vui. Cô cũng rất rõ tối nay phải ở lại Tần trạch. Nhưng mà, rất muốn gặp anh. Không thể dùng văn chương nào có thể hình dung ra được loại nhung nhớ khó chịu khi không có người yêu ở bên cạnh này.
————–
Vừa vào cửa, Lý Vi Nhiên cả giày cũng không thay, vứt chìa khóa trong tay, xoay người lại ôm cổ cô, kéo vào trong ngực hôn đến trời đất mịt mờ.
Tần Tang thở hổn hển như là một giây sau sẽ phải ngất xỉu. Trước nay anh chưa từng nhiệt tình đến như vậy. Cô bị anh thiêu đốt cả người bủn rủn, mặc anh lột sạch người cô, áp cô vào cửa vừa cắn vừa xoa.
Lý Vi Nhiên thề mình chưa bao giờ nhiệt huyết sôi trào muốn tiến vào thân thể một người phụ nữ như giờ phút này, muốn hung hăng chiếm lấy cô mấy trăm vạn lần.
Cô đang ở trong vòng tay anh, da thịt trắng nõn mịn màng quyến rũ đỏ ửng, cần cổ mảnh khảnh, xương quai xanh khiêu gợi, hai đầu ngực đứng thẳng trên đôi gò ngực mềm mại trắng như tuyết, nhẹ nhàng khẽ ôm eo anh. Cô xõa mái tóc dài như tảo biển, nửa thân trên để trần, phía dưới mặc chiếc quần jean cạp trễ, cả người yếu ớt dựa vào cửa, nhìn anh dịu dàng.