An ŧıểυ Ly mặc đồ tốt nghiệp kín từ đầu đến chân, kéo cái vạt áo dài lên nhưng vẫn còn nóng. Vừa cười miễn cưỡng với A Mạc và Xuân Tử, vừa phẩy phẩy vạt áo, thật sự là nóng không chịu được nữa. Núp dưới bóng cây to ven đường, Tần Tang đang ngồi dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Hôm nay, sáng sớm cô mới ngủ, ngay cả xe cũng không lái nỗi. Cho tới trưa bọn bạn học tìm cô chụp hình cho bớt căng thẳng thần kinh, sau đó cô lại núp dưới tán cây ngủ gà ngủ gật.
“Xin hỏi có phải hôm qua ngài làm Hái hoa tặc không?” An ŧıểυ Ly ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ chỉ vào mặt cô, cười mờ ám. Tần Tang nhắm hai mắt bắt lấy cánh tay của An ŧıểυ Ly, bấm một cái, An ŧıểυ Ly đau đớn gào to.
Trên thực tế, tối hôm qua là một đêm mất ngủ của Tần Tang, lúc Lý Vi Nhiên đưa cô về nhà đã hơn 10 giờ. Tắm rửa xong, hai người gọi điện thoại, không biết làm sao, cứ như là có nhiều chuyện nói mãi không hết. Mãi đến hơn hai giờ sáng, điện thoại di động cũng nóng lên, nhớ tới hôm nay có buổi lễ tốt nghiệp, mới lưu luyến cúp điện thoại đi ngủ. Nhưng lại trằn trọc trên giường đến hơn ba giờ, mặc dù vô cùng mơ màng buồn ngủ, nhưng lại không ngủ được. Cầm điện thoại lên nhắn một tin ngắn cho anh, không ngờ rằng chỉ một phút sau anh cũng nhắn lại “Anh đang nhớ em, không ngủ được.”
Lại nghĩ tới bảy chữ kia, khóe miệng Tần Tang cũng không tự chủ được mà mỉm cười, An ŧıểυ Ly nhìn thấy thế liền chép miệng “Tần ŧıểυ Tang, tuyệt đối rõ ràng là cậu Bất Minh Tắc Dĩ – Nhất Minh Kinh Nhân* rồi. Nụ cười của cậu làm mình nổi cả da gà. Nói xem, những ngày qua cậu và Lý Vi Nhiên tiến triển đến đâu rồi?”
(* Điển tích này trong
《
Sử ký • Hoạt kê liệt truyện
》
của Tây Hán • Tư Mã
thiên: Ví von người bình thường không có biểu hiện nổi trội , thoáng cái làm ra thành tích kinh người )
“Dù sao cũng chưa tới mức như cậu và Trần Ngộ Bạch.” Tần Tang trả lời từ từ. An ŧıểυ Ly bị giẫm phải đuôi, có tật giật mình, rụt về không dám giỡn với Tần Tang nữa. Vừa lúc đó, có người bạn học cùng lớp gọi các cô tới chụp ảnh chung, An ŧıểυ Ly mới nhân cơ hội đỏ mặt chạy đi.
—————–
Tại phòng họp của Lương thị, máy điều hòa được chỉnh nhiệt độ rất thấp, trong đó đang tổ chức cuộc họp phòng khai thác cao cấp, nghe Lý tổng báo cáo kể hoạch phát triển.
Đến thời gian đặt câu hỏi, vài cấp dưới mới hỏi được một ít vấn đề, đã nhìn thấy Ngũ thiếu gia thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, chân mày càng chau chặt hơn, vốn định hỏi thêm vài vấn đề nữa, nhưng cũng không dám hỏi tiếp. Cứ như vậy, hội nghị đành kết thúc sớm nửa giờ.
Lý Vi Nhiên không thèm thu dọn văn kiện giấy tờ, cầm chìa khóa xe vội vã như muốn đi. Trần Ngộ Bạch ngồi trên ghế sau, đưa chân định gạt anh, lại bị anh nhảy tránh được “Mẹ nó. Anh ba, anh làm gì vậy? Em đang gấp.”
“Gấp cái gì. Cậu mới vừa làm cái báo cáo chó má gì đây.” Dung Nham đi tới, vô cùng rãnh rỗi dựa vào bàn giáo huấn anh “Thời gian cụ thể của kế hoạch phát triển cũng không có, một chút lợi nhuận khả thi cũng không nói đến, PPT thì như đánh giặc, cậu vội đi đâu chứ?”
“Hôm nay bạn gái em tốt nghiệp, giờ này lễ tốt nghiệp cũng bắt đầu rồi, em rất gấp mà. Các anh làm ơn giơ cao đánh khẽ, lần sau em sẽ nói tỉ mỉ về mấy vụ quản lý một lần nữa là được mà.” Lý Vi Nhiên vội vã ra ngoài, Dung Nham đưa tay đưa chân ngăn anh lại, anh càng chau chặt mày hơn.
“Anh ba, hôm nay ŧıểυ Ly cũng tốt nghiệp, anh không đi à?” Lý Vi Nhiên đánh vào lồng ngực Dung Nham một cái, chuyển đề tài qua người Trần Ngộ Bạch. Dung Nham xuýt xoa một tiếng, nói giễu cợt “Chiến thuật gì đây? Hai anh em các cậu liên thủ diệt hết người đẹp trong lớp người ta hả? Không để lại cho anh vài cô sao?”
Trần Ngộ Bạch đứng lên, phất tập văn kiện vào miệng Dung Nham. Trong tiếng kêu thảm thiết của Dung Nham, anh thu dọn đồ đạc của mình, cười thản nhiên với Lý Vi Nhiên “Anh không rảnh. Em vội thì đi đi.”
Lý Vi Nhiên cau mày, cũng không hỏi nữa, anh làm gì có thời gian rảnh chứ!
Nhìn Lý Vi Nhiên đi xa dần, Trần Ngộ Bạch xoay người đi về phía ngược lại. Buổi lễ tốt nghiệp, mấy ngày qua cô cứ càm ràm, hôm nay lúc xin nghỉ cũng có nói, cô hi vọng anh đến.
Nhưng mà, anh cần phải suy nghĩ kỹ lại.
Sự việc phát triển mấy ngày qua, có vẻ như càng ngày càng lệch khỏi quỹ đa͙σ ban đầu trong ý nghĩ của anh.
————
Vẻ lười biếng của An ŧıểυ Ly biến mất ngay lập tức vì sự xuất hiện đột ngột của Lý Vi Nhiên. Một cô gái bình thường chỉ giỏi mạnh miệng, bạn học Tần ŧıểυ Tang luôn miệng dạy dỗ cô cái này cái kia, cũng mang vẻ thanh xuân phơi phới, đỏ mặt làm nũng kéo tay Lý Vi Nhiên, nụ cười kia… lại phóng túng vô cùng.
Lý Vi Nhiên bắt tay chào hỏi tự giới thiệu mình với Xuân Tử, A Mạc và với cả cô. Nụ cười của A Mạc và Xuân Tử căng thẳng, cả hai âm thầm hộc máu. Tại sao thế giới này lại vậy chứ? An ŧıểυ Ly hời hợt cũng tìm được hàng cao cấp, Tần Tang nghịch ngợm kỳ quặc cũng tự nhiên tìm được một anh chàng đẹp trai siêu cấp, cười còn ngọt ngào hơn cả anh chàng nhà An ŧıểυ Ly. Mà các cô là thiếu nữ đàng hoàng như vậy, cũng xinh đẹp dịu dàng, ngược lại vẫn còn độc thân đến giờ.
Các cô cũng không dám ngầm véo Tần Tang như với An ŧıểυ Ly, cho nên chỉ có thể cười gian xảo yêu cầu Lý Vi Nhiên mời khách. Trong đại học dường như đều có truyền thống như vậy, ai trong ký túc xá có người yêu, đều phải mời mọi người ăn một bữa, mọi người sẽ đánh giá giúp cho, đồng thời cũng thông báo thiên hạ, từ đây Cẩu Nam Nữ đó là một đôi.
Lý Vi Nhiên liếc nhìn Tần Tang đang rúc vào bên cạnh, cười càng dịu dàng hơn “Dĩ nhiên, dĩ nhiên, tại hạ hết sức vinh hạnh. Đợi buổi lễ tốt nghiệp tan, tất cả mọi người cứ đi theo tôi.”
Lý Vi Nhiên nhìn An ŧıểυ Ly một mực im lặng đứng một bên, cũng chào hỏi vui vẻ với cô. An ŧıểυ Ly cười giả lả, thừa dịp anh xoay người, cô chỉ chỉ lên trời tàn bạo.
————–
Buổi lễ tốt nghiệp của trường đại học được cử hành trong đại sảnh, lãnh đa͙σ cao nhất trong trường học bước lên bục phát biểu. Đơn giản là khích lệ mọi người cống hiến cho xã hội, tương lai có thể về trường cũ gây quỹ…
Lý Vi Nhiên ngồi cùng với Tần Tang ở phía dưới, cầm khăn giấy lau mồ hôi trên mặt cho cô. Tần Tang cảm thấy mắc cỡ, khẽ né tránh, nhưng bị anh tóm lại ôm chặt vào lòng. An ŧıểυ Ly ngồi ở phía sau nghiến răng nghiến lợi, đánh mạnh vào vai Lý Vi Nhiên “Quậy cái gì chứ. Làm chói cả mắt tôi.”
Lý Vi Nhiên cười ôn hòa, Tần Tang xoay người lại trợn mắt nhìn An ŧıểυ Ly cảnh cáo. A Mạc ngồi chơi điện thoại di động bên cạnh, lạnh lùng xỏ cô “Chói mắt làm cậu ghen tỵ à?”
An ŧıểυ Ly bị nói trúng tâm sự, hung dữ nhéo A Mạc một cái, nén lòng lại. Hai ngày nay cô ra ám hiệu không biết bao nhiêu lần, nhưng núi băng cũng không hề nói muốn đến tham gia lễ tốt nghiệp của cô. Nhìn thấy Lý Vi Nhiên và Tần Tang ngọt ngào với nhau, cô vừa tức giận thay Tần Tống, vừa ghen tị trong lòng.
Anh chỉ muốn vui đùa thôi sao? Nếu là như vậy, tại sao lại phải là An ŧıểυ Ly cô? Người đàn ông như Trần Ngộ Bạch, chỉ cần ngoắc ngoắc tay thì loại phụ nữ nào mà chẳng có chứ?
Anh thật lòng sao? Nếu như vậy, tại sao cô hoàn toàn không cảm thấy hạnh phúc? nɠɵạı trừ lúc ở trên giường, cô chưa bao giờ cảm thấy Trần Ngộ Bạch đối xử tốt với cô.
Không đúng, ngay cả lúc ở trên giường, anh cũng luôn ức hiếp cô…
“Này, cậu đỏ mặt gì chứ?” Xuân Tử lắc lắc cô, cắt ngang suy nghĩ của cô “Cậu nhìn xem, chủ nhiệm khoa đã đến rồi.”
Chủ nhiệm khoa thường bị các cô gọi là Đầu To khom người đi đến như mèo, đứng ở dãy ghế của các cô, vẫy tay ở chỗ Tần Tang. Tần Tang nhìn dáng vẻ cười cười kia cũng biết là vì Lý Vi Nhiên. Cô vỗ vỗ Lý Vi Nhiên, hai người đứng lên đi ra ngoài.
Chủ nhiệm khoa kéo bọn họ đến phòng nghỉ bên cạnh, nói là xin chờ một chút. Một lát sau, Phó hiệu trưởng đã đi đến, nhiệt tình bắt tay với Lý Vi Nhiên “Lý tổng, hoan nghênh đến đây. Sao anh không báo trước.”
Lý Vi Nhiên thu lại dáng vẻ lưu manh thường ngày, anh khách khí bắt tay với Phó hiệu trưởng, giới thiệu Tần Tang với bọn họ “Bạn gái của tôi, Tần Tang. Hôm nay cô ấy tốt nghiệp, tôi chỉ đến xem lễ thôi. Không muốn đến quấy rầy.”
Ban đầu vì Cố Yên muốn vào trường này đọc sách, Lương Phi Phàm hào phóng tân trang lại tất cả các dãy lầu học trong trường, từ đó Lương thị trở thành thương nhân tài trợ lớn nhất cho ngôi trường này. Mấy người bọn anh cũng thường hay đến đây.
“Lý tổng, lên bục phát biểu vài câu có được không. Làm một thanh niên đầy hứa hẹn, khích lệ những thanh niên mới ra trường này.” Phó hiệu trưởng cười giống như hoa thái dương, lễ tốt nghiệp đại học C, có cán bộ cấp cao của Lương thị phát biểu, quả thật rất có thể diện.
Lý Vi Nhiên từ chối khách sáo, ngược lại Phó hiệu trưởng ôn hòa tấn công Tần Tang, nói cô nên cống hiến chút gì đó cho trường học cũ. Tần Tang mỉm cười, kéo tay áo Lý Vi Nhiên “Lý Vi Nhiên, anh hãy lên đi.”
Lý Vi Nhiên lặng lẽ đưa tay giữ tay cô lại, nắm nhẹ trong lòng bàn tay “Ừ.”
———–
Lý Vi Nhiên lên bục phát biểu gây ra một trận xôn xao nhỏ.
Vì chuyện lạ long trọng này, anh mặc đồ vest trang trọng dưới trời nóng bức, âu phục màu đen phẳng phiu, mặt anh sáng như ngọc, nho nhã ôn hòa.
Hiệu trưởng đích thân giới thiệu anh với mọi người, trong tiếng vỗ tay, Lý Vi Nhiên nhận lấy microphone, thoải mái đứng bên cạnh người dẫn chương trình, nói chậm rãi. Trước tiên anh phân tích tình huống vào nghề cho mọi người biết, lấy cơ cấu Lương thị làm ví dụ, chỉ điểm những chuyện cần chú ý cho những người mới tốt nghiệp này.
“Thật ra hôm nay, chẳng qua tôi chỉ là làm một người nhà đến dự lễ. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, không thể chuẩn bị bài phát biểu cho thật tốt, chỉ có thể nói với mọi người mấy câu. Từ lúc tôi tốt nghiệp đại học cho đến bây giờ đã ba năm, nếu như nói thật sự có nhận thức cần thiết gì, thì chính là hai chữ “nếm thử”. Điều đó cũng giống như đa͙σ lý trong đời, nếu bạn không thử, sẽ không bao giờ biết được mình có thể làm tốt.”
Hiệu trưởng vỗ tay đầu tiên. Tần Tang yên lặng ngồi phía dưới, không ngừng mỉm cười với anh chàng đẹp trai ở trên bục, lòng cô trào dâng nỗi lo sợ, cô, lại thiếu chút nữa bỏ lỡ người đàn ông này.
“Cám ơn mọi người. Tôi đại diện Lương thị hoan nghênh các bạn tinh anh đến nộp đơn. Chúc các bạn tốt nghiệp vui vẻ.”
Anh nói xong, buông microphone xuống, gật đầu chào hỏi Hiệu trưởng, xong rồi xuống đài đi về phía Tần Tang. Cuộc nói chuyện của lãnh đa͙σ vẫn còn tiếp tục, nhưng ánh mắt mọi người lại di chuyển theo Lý Vi Nhiên, nhìn anh mỉm cười đến gần Tần Tang, cả hội trường đều hâm mộ không khí ngọt ngào say đắm này.