Bình Đế Tạ Sùng không có con gái, nếu hỏi trong cung cấm ai được sủng ái nhất, có lẽ chính là ŧıểυ quận chúa nhà họ Thành.
Từ khi Thái Tổ khai quốc, phủ Thành Vương luôn trấn giữ biên cương Tây Nam cho Đại Du. Thành Chuẩn tuổi còn trẻ đã kế thừa tước vị, nhiều lần cứu Tạ Sùng thoát khỏi hiểm nguy, ân sủng vô cùng sâu nặng. Sau này lại cầu hôn con gái út của Trấn Viễn Hầu, em gái ruột của Hoàng hậu - Trưởng Tôn thị, kết thành thân quyến hoàng gia, cả nhà hiển hách.
Thành Chuẩn và Trưởng Tôn thị phu thê ân ái, mặc dù sau nhiều năm kết hôn, Trưởng Tôn thị vẫn chưa sinh con, nhưng Thành Chuẩn vẫn một lòng một dạ với thê tử, thủy chung như lúc ban đầu.
Ngay cả Hoàng hậu cũng thường nói muội muội thật may mắn khi có cuộc hôn nhân tốt đẹp như vậy, khiến cho tất cả nữ nhân trong kinh thành Vĩnh Ninh đều phải ghen tị. Bà nói những lời này với một chút đắng cay khó tả.
Năm ấy, Thành Vương phi gần ba mươi tuổi cuối cùng cũng mang thai, hơn nữa thái y lại báo có khả năng là song thai, hầu như ai cũng coi bà như bảo bối. Hoàng hậu ngày ngày sai người từ trong cung đến hỏi han, đưa đồ bổ dưỡng, còn Thành Chuẩn thì càng nâng niu thê tử như ngọc.
Từ xưa đến nay, nữ nhân sinh con chẳng khác nào bước qua quỷ môn quan. Vương phi sinh nở khó khăn, đứa bé trai sinh sau tuy khỏe mạnh, nhưng bé gái sinh trước lại nhỏ hơn rất nhiều, tiếng khóc yếu ớt như muỗi kêu, trời sinh thể yếu đa bệnh. Ngay cả thái y cũng phán đoán e là khó nuôi sống, Vương phi vì thế thường xuyên lén lau nước mắt.
Từ nhỏ, phụ vương và mẫu phi luôn lo lắng cho cơ thể yếu ớt của nàng, nên thuốc thang không bao giờ rời. Pháp sư ở Huyền Thiên Quan ngoại thành bói toán số nàng đa đoan, e là khó sống thọ, vì vậy từ nhỏ nàng đã được nuôi dạy như con trai.
Những chuyện về sau, quả nhiên đã ứng nghiệm lời tiên đoán của vị pháp sư năm xưa. Nàng hương tiêu ngọc vẫn* khi tuổi đời còn chưa tròn mười tám.
*Hương tiêu ngọc vẫn: qua đời.
Lúc nhỏ trong nhà không có ai gọi nàng là "ŧıểυ thư" "A Vũ, A Vũ" gọi đến quen miệng, nàng mặc quần áo giống A Nhận, cùng học bài, thể lực yếu ớt nhưng lại không tự lượng sức mà tranh giành đao thương với A Nhận, nhưng ngay cả cầm cũng không nổi.
Người ngoài không biết còn tưởng Vương phi sinh cho Vương gia hai đứa con trai. Chữ "Vũ" trong tên nàng, người khác đều tưởng là chữ "Vũ" trong "anh dũng" huống hồ hai tỷ đệ lại giống nhau như đúc, mặc quần áo giống nhau, nghịch ngợm đến mức ngay cả Vương gia cũng không phân biệt được, huống chi là người ngoài.
Cứ như vậy, nàng chạy nhảy cùng đám con trai, thân thể dần dần cũng cường tráng hơn. Đến khi lớn hơn một chút, Vương phi thấy con gái không có chút quy củ nào, không trèo cây thì cũng trèo tường, không có chút đoan trang, thục nữ của nữ nhân, lúc này mới nhận ra nên dạy dỗ cẩn thận.
A Nhận đã sớm bắt đầu học võ nghệ cùng phụ vương, cây Anh thương phụ vương đặc chế cho A Nhận rất tinh xảo, nàng muốn cướp lấy nhưng nhiều lần bất thành, hôm nay rốt cuộc nhịn không được sinh sự, hai đứa trẻ con đánh nhau ầm ĩ trong sân.
Tuy A Nhận sức lực lớn, nhưng biết A Vũ tỷ tỷ yếu ớt, nên không dùng hết sức, chỉ đùa giỡn mà thôi. Nhưng Thành Bích từ nhỏ được nuông chiều, đâu chịu thua.
Vương phi mặc bộ váy màu lam bảo thạch, càng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng, đoan trang, nhất là khi nhìn hai đứa con: "Đều tại chàng chiều A Vũ quá, càng ngày càng không có quy củ. Mấy hôm trước ta bảo nó theo ta học thêu thùa, nó lại vo tròn cuộn chỉ, phá hỏng hết cả."
Thành Chuẩn ôm thê tử vào lòng, ông vừa thay thường phục, nghe bà than thở liền nói: "A Vũ tuy thân thể yếu ớt, nhưng lại rất thông minh lanh lợi, Vương phi không cần lo lắng con bé bị người khác bắt nạt."
Thành Vương phi cười đáp: "Nó ấy à, không đi bắt nạt người khác là ta đã thắp nhang tạ ơn rồi. Chỉ là nghịch ngợm như vậy, sợ rằng sau này khó tìm được nhà chồng~"
"Con gái của Thành Chuẩn ta, ai dám chê bai?!" Lời nói đầy vẻ kiêu ngạo, nhưng ông cũng có vốn liếng để kiêu ngạo. Ông xuất thân tướng môn, mười ba tuổi đã ra chiến trường, chinh chiến hai mươi năm, ngoài trung quân ái quốc, chẳng phải là vì vinh quang ngày hôm nay sao?
"Bọn chúng bá đạo như vậy, quả nhiên là giống chàng." Thành Vương phi ngọt ngào oán trách.
Ai cũng biết Hoàng hậu hết mực yêu thương hai đứa trẻ này, hôn sự của A Nhận, bọn họ còn có thể làm chủ, nhưng A Vũ...
Thế hệ sau của nhà họ Trưởng Tôn không có đích nữ, mấy thứ nữ xuất thân thấp kém, khó gánh trọng trách. A Vũ còn nhỏ như vậy, Hoàng hậu đã nhiều lần ám chỉ, vì để nhà họ Trưởng Tôn hưng thịnh, Hoàng hậu đời sau không thể xuất thân từ nhà khác.
Cha mẹ thương con, tất phải tính toán sâu xa, bà đương nhiên lo lắng không thôi. A Vũ tính tình như vậy, một khi đã vào cung thì "Thâm cung như biển" Thái tử lại hơn A Vũ đến mười tuổi, huống hồ A Vũ từ nhỏ đã yếu ớt, cho dù có thể thuận lợi trưởng thành, thì chuyện con cái cũng là điều xa vời.
Bà từ nhỏ được cha mẹ che chở, không thể so sánh với tỷ tỷ đã là Hoàng hậu, sát phạt quyết đoán, tính cách kiên cường, chỉ mong muốn gia đình bình an vui vẻ.
Vì lo lắng của bà, Hoàng hậu thậm chí còn nửa đùa nửa thật nói muốn học theo Hiển Túc hoàng hậu của Ninh Đế triều trước, cho huynh muội kết hôn, "song hỷ lâm môn". Bảy tuổi thành thân, gả vào hoàng thất, cho dù A Vũ không thể sinh con, thì cũng có thể nuôi dạy con của người khác.
"Chỉ cần nó vẫn là Hoàng hậu duy nhất, thì những thứ khác đều không quan trọng!"
Thành Vương phi bây giờ nhớ lại lời nói lúc đó của Hoàng hậu, chợt cảm thấy sởn gai ốc.
A Vũ và Tạ Tiêu quen biết từ thuở nhỏ, rất nhanh đã trở thành bạn bè. Khi đó, bọn họ đều học ở Thượng Thư phòng trong cung, học kinh sử, sách lược, thơ ca, thư pháp, cưỡi ngựa bắn cung... Trong đó, giờ học của Chu Thái phó là nhàm chán nhất.