Thành Bích trở về điện Hiến Hiền, nhưng không thấy Ôn Trạch đâu, chỉ có ŧıểυ đạo đồng Thụy Thanh thường ngày hầu hạ bên cạnh y. Nàng bèn hỏi: “Sư huynh đi đâu rồi?”
“Bẩm tiên tử, sư phụ được tổng quản Trần bên cạnh Ngưng quý phi mời đến cung Trường Ninh.” Thụy Thanh cung kính đáp lời, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ tò mò, dường như muốn nhìn ngắm nàng mãi không thôi.
Ở núi Ngọc Khê ai cũng biết sư tổ của hắn, cũng chính là Kỵ Tu tiên sư đã phi thăng thành tiên, từ lâu đã nhặt được một đứa trẻ ngốc nghếch trên núi Cô Sơn, luôn yêu thương hết mực, nuôi nấng ở sau núi. Đứa trẻ này hành động kỳ quái, thích lăn lộn, nghịch ngợm, thường xuyên lăn lộn trong vũng bùn, biến thành con chuột lột.
Dân chúng dưới núi, nhà nào mất gà thiếu vịt đều thường xuyên tìm đến cửa, khi còn ở nhân gian, tiên sư đã vô cùng nuông chiều đứa trẻ này, đến khi đổi thành sư phụ hắn thì càng quá đáng hơn.
Nhưng ai có thể ngờ được, mấy tháng trước, vào một ngày đẹp trời, một tiếng sét đánh xuống căn nhà tre ở sau núi, lửa cháy ngùn ngụt. Khi mọi người xách thùng nước chạy đến vùng cấm địa sau núi, cứ ngỡ đứa trẻ kia chắc chắn đã chết cháy, thì lại thấy nàng ta mặc một bộ đồ trắng, thướt tha như tiên nữ, bước ra từ căn nhà tre đã cháy thành tro bụi.
Tuy hắn phải gọi nàng một tiếng “ŧıểυ sư thúc" nhưng mọi người đều cảm thấy dung nhan nàng xinh đẹp như vậy, gọi như thế có vẻ già quá, nên bèn học theo Tri Tuyết, Chiết Trúc, gọi nàng là “Lạc Vân tiên tử”.
Thành Bích chìm trong suy tư: “Sư phụ ngươi đi được bao lâu rồi?”
Không ngờ Tiêu Ngưng Thường lại ở cung Trường Ninh, vậy thì cung Vị Ương bỏ trống bấy lâu nay…
“Người vừa mới đến cung Chính Dương không lâu thì Trần tổng quản bên cạnh quý phi đã đến.” Ý là Ôn Trạch đã đi khá lâu rồi.
“Vậy sao, ngươi lui xuống trước đi.”
Nhận được lệnh, Thụy Thanh mới hoàn hồn, hóa ra vừa rồi mình đã nhìn đến ngẩn người. Tuy hắn theo hầu bên cạnh đạo trưởng đã lâu, cũng từng gặp qua không ít tiên nhân, nhưng đến giờ vẫn còn nhớ rõ hồi đầu năm nay, trên đạo đàn Hồng Mông, vị ŧıểυ sư thúc này đã cùng các vị sư thúc tổ khác tranh luận về đạo pháp, quả thật là phong thái hơn người, danh tiếng vang xa.
Bên trong cung Trường Ninh.
Tiêu Ngưng Thường mặc áo sa mỏng màu hồng nhạt, trên người khoác thêm một chiếc áo choàng trắng khiến nàng càng thêm phần thướt tha, dung mạo xinh đẹp, khóe môi khẽ nhếch lên như cười như không: “Pháp sư quả nhiên đúng như lời đồn, tiên phong đạo cốt, chỉ là đêm đó quá mức vội vàng, mấy ngày nay bản cung lại bận rộn chăm sóc Bệ hạ, vẫn chưa kịp cùng pháp sư gặp mặt chào hỏi. May mắn Bệ hạ được trời cao và tổ tông phù hộ, lần này thoát khỏi hiểm nguy, pháp sư cũng vất vả rồi, nên được ghi công một lần.”
Cây phất trần bằng ngọc trắng trên tay Ôn Trạch là bảo vật mà Tạ Tiêu ban thưởng cho y, mấy ngày nay, ngày nào y cũng mang theo bên mình để thể hiện ân sủng: “Quý phi nương nương quá khen rồi.”
Y hiểu rõ con người của Tiêu Ngưng Thường, luôn tỏ ra hòa nhã, nhưng thực chất lại vô cùng nham hiểm, tuy y bị thế sự mài giũa mất đi sự ngây thơ, nhưng cũng chẳng muốn dây dưa với ả. Ả lặng lẽ triệu kiến y đến cung Trường Ninh vào giờ cơm tối, bề ngoài là tỏ lòng tôn kính với đạo giáo, nhưng ai biết được trong bụng đang toan tính điều gì.
Lúc này bốn bề vắng lặng, ả đã cho lui hết người hầu, y cũng lười phải giả vờ nữa: “Quý phi nương nương thông minh tuyệt đỉnh, chắc hẳn thích nhất là người thẳng thắn, bần đạo tự nhận mình không phải kẻ ngu dốt, nương nương cứ nói thẳng vào vấn đề, nếu là Bệ hạ triệu kiến…”
“Pháp sư thật là sảng khoái, vậy bản cung cũng nói thẳng. Bệ hạ coi trọng pháp sư, không ngại đường xá xa xôi triệu kiến ngài, lại cho phép ngài tự do ra vào cung Chính Dương, ý đồ của Bệ hạ, pháp sư hiểu rõ hơn ai hết. Bệ hạ muốn hồi sinh Tô Chiêu Nghi đã qua đời ba năm trước, pháp sư thần thông quảng đại, bản cung chỉ cầu xin ngài đừng giúp Bệ hạ làm chuyện trái với luân thường đạo lý!”
“Nương nương biết thuật hồi sinh sao? Bệ hạ đối với Tô Chiêu Nghi thật sự là tình sâu nghĩa nặng, đến cả bần đạo cũng phải cảm động.” Tạ Tiêu hiện giờ đang ngày ngày cắt máu luyện thuốc.
Hắn đối với con rối kia quả thật là tình sâu nghĩa nặng, nhưng Ôn Trạch lại cảm thấy vô cùng mỉa mai.
“Bản cung cũng từng nghe nói qua, ngày nào cũng cắt máu ba chén, cô đặc thành một chén để uống, Bệ hạ là bậc minh quân, gánh vác trọng trách của Đại Du, sao có thể làm như vậy được? Hơn nữa, Tô Chiêu Nghi kia lai lịch bất minh, vô cùng gian xảo, lại còn mê hoặc Bệ hạ, khiến người phải dùng đến Ngũ Thạch Tán, đúng là hồ ly tinh hại nước hại dân.”
Ý đồ của Tiêu Ngưng Thường quá rõ ràng, chỉ là Ôn Trạch không hiểu, rõ ràng ảc đang được sủng ái, tại sao lại muốn lợi dụng y?
Đến tối muộn, khi y trở về điện Hiến Hiền, Thành Bích vẫn chưa ngủ, vẫn luôn chờ y trở về. Tạ Tiêu vừa mới triệu kiến nàng, sau đó Tiêu Ngưng Thường lại cho người đến triệu kiến Ôn Trạch, hai người nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
“A tỷ, tỷ đừng lo lắng!” Đây là câu nói mà y thường xuyên nói nhất.
“Tiêu Ngưng Thường kia muốn làm gì? Muốn ta an tâm thế nào được?” Nuôi hổ lấy da, thường thường sẽ chuốc lấy thất bại.
Y dìu nàng vào trong: “Cô ta chẳng qua là muốn moi móc từ ta một số phương pháp, ví dụ như làm thế nào để Tạ Tiêu thất vọng, dùng thuốc gì luyện đan gì, thi triển pháp thuật gì, sau đó lại lấy danh nghĩa giang sơn xã tắc, bách tính lê dân để cầu xin ta, nếu cô ta thành công, sau này chuyện bại lộ, chẳng phải sẽ có ta làm kẻ thế tội hay sao.”
Ôn Trạch ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói: “Thủ đoạn của cô ta vẫn giống hệt như khi còn nhỏ.”
Hồi còn bé, mỗi khi làm chuyện xấu, ví dụ như làm vỡ bình, đánh rơi bát, ả đều đổ hết tội lỗi lên đầu y, sau đó lại khóc lóc thảm thiết, nước mắt rơi như mưa. Y xuất thân tướng môn, làm việc quang minh lỗi lạc, ghét nhất là loại người lúc nào cũng sướt mướt như ả.
Nhưng mẫu phi Ôn Trạch lại rất dễ mềm lòng, vì vậy y thường xuyên bị phụ thân đánh cho thừa sống thiếu chết.