Một người lại một người, lửa hoang đốt mãi không tàn, gió xuân thổi lại mọc.
Vì sao trên đời này lại có nhiều nữ nhân giống nàng đến vậy? Ả đã hao tâm tổn trí, không ngờ chết đi một Thành Tinh Hà, lại đến một Tô Trầm Ảnh, vất vả lắm mới đưa được Tô Chiêu Nghi được sủng ái bậc nhất kia đi gặp Diêm Vương, vậy mà lại xuất hiện một Lương Nhạn Minh giống nàng đến năm phần.
Lúc bệ hạ ôm nàng, không chỉ lục cung kinh hãi như gặp phải quỷ, mà ngay cả ả cũng tưởng rằng nàng đã sống lại.
Không, nàng đã chết! Chết đến không thể nào chết hơn!
Năm đó chính tay ả đã rải tro cốt của Thành Tinh Hà xuống giếng son, nàng đã uống "Vũ Hóa" bị mấy ŧıểυ thái giám dùng chiếu rách cuốn lại ném lên bãi tha ma ở Bắc Sơn.
Vũ Hóa là kỳ độc trong thiên hạ, có thể giữ cho thi thể trăm năm không hư thối. Tương truyền Lệ Cơ, ái phi của vị vua hoang dâm vô đạo đời trước, trước khi chết đã uống loại độc dược này.
Thi thể của nàng tuy đã vấy bẩn, nhưng vẫn xinh đẹp như vậy, dường như chưa hề tắt thở, chỉ là yên lặng nằm đó, kiều diễm động lòng người, xinh đẹp vô ngần, đến chết cũng không khiến người ta yên tâm.
Tiêu Ngưng Thường cầm dao găm trong tay, từng nhát từng nhát rạch lên mặt Thành Tinh Hà, vết thương không biết từ lúc nào đã chảy máu…
Ả hoảng sợ, vội vàng ném dao găm ra xa: "Người đâu, lấy trấu nhét vào miệng, lấy tóc che mặt, bản cung muốn cô ta tan thành tro bụi, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Tiêu Ngưng Thường canh giữ bên cạnh Tạ Tiêu đang hôn mê vì trúng độc, lặng lẽ sai Hoàn Tố đi mời Ninh Quốc Hầu, bất luận ra sao, ả mới là chủ nhân của lục cung Đại Du này!
Còn ở điện Hiến Hiền, Ôn Trạch đang vô cùng mệt mỏi. Nhóm thích khách lần này chuẩn bị rất kỹ càng, ám khí kia còn có độc ‘kiến huyết phong hầu’, may mắn thay, với y thuật của y và Thái Y Viện, vẫn có thể giải được.
Chỉ là lúc Ôn Trạch bắt mạch, lại phát hiện ra một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Mấy năm nay Tạ Tiêu dường như vẫn luôn dùng Ngũ Thạch Tán, loại thuốc này tính nóng, còn có tên là "Hàn Thực Tán" ban đầu khi dùng thuốc sẽ cảm thấy sảng khoái, thể lực tăng cường, nhưng nếu dùng lâu dài sẽ bị nghiện, nhẹ thì lưỡi teo rút vào trong, cơ lưng lở loét, nặng thì đau đớn dữ dội, tàn phế thậm chí mất mạng.
Chẳng lẽ Tạ Tiêu thực sự muốn cầu tiên vấn đạo, để trường sinh bất lão?
“A Nhận, chuyện đêm đó đệ thấy thế nào? Chẳng lẽ phủ Thái tử thực sự còn người sống sót?
Hiếu Chiêu Huấn hoàng hậu của tiên đế là dì ruột của nàng, nàng từ nhỏ đã lớn lên trong cung, thường xuyên ra vào phủ Thái tử, dấu ấn chim cú trên đoản kiếm kia nàng không thể nào quen thuộc hơn.
Nhưng Tạ Tiêu hành sự tàn nhẫn, ra tay luôn diệt cỏ tận gốc, năm đó Thái tử "mưu phản" hắn ban xuống một đạo thánh chỉ, cả kinh thành máu chảy thành sông, chỉ e sơ sẩy một chút, sẽ để lại hậu họa về sau.
Đám cháy ở phủ Thái tử, cháy ròng rã ba ngày ba đêm, sau đó chỉ còn lại đống đổ nát, cỏ cây không mọc nổi.
“Những năm qua ta cũng nhiều lần tìm kiếm, trong dân gian thỉnh thoảng lại có tin đồn Thái tử còn sống, nhưng lần nào cũng là giả danh lừa bịp, hoặc là bị Tạ Tiêu nhanh chân đến trước, đa phần đều là tin giả.”
Ôn Trạch vừa kê thuốc cho nàng, vừa ngẩng đầu lên hỏi: "A tỷ, tỷ có hy vọng Thái tử còn sống không?"
Dù sao đó cũng là biểu ca của bọn họ, năm đó dì ruột đối xử với bọn họ tốt như vậy, Tuyên thái tử là huyết mạch duy nhất của người...
“Vừa hy vọng, lại vừa không hy vọng.” Vì ngai vàng kia, không biết đã hy sinh bao nhiêu mạng người, nàng dừng một chút rồi nói: "Đúng rồi, Tạ Tiêu hắn, có sao không?"
Ôn Trạch vô cùng tự tin: "Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để hắn chết dễ dàng như vậy."
Lương Nhạn Minh, không...
Bây giờ nên gọi nàng là Thành Bích, từ sau khi Ôn Trạch nói ba năm trước y từng nặn ra một con rối giống nàng đến tám phần, nàng vẫn luôn nghi ngờ thân thể của Lương Nhạn Minh này cũng là do y chắp vá lại, tuy không giống lắm, chỉ khoảng năm phần.
Thiếu nữ mười tám tuổi, dù đã xuất gia, nhưng vẫn mang theo nét đẹp tươi tắn, ngây thơ trong sáng, trán cao đầy đặn, đôi mắt long lanh như nước, chỉ là ngũ quan so với trước đây, bớt đi hai phần quyến rũ, nhưng lại thêm ba phần dịu dàng, thanh khiết.
Nhưng giữa hai hàng lông mày của nàng luôn chất chứa nỗi buồn phiền không tan: "A Nhận, ta tỉnh lại đã được mấy tháng rồi, đệ còn chưa định nói cho ta biết sự thật sao?"
Sáu năm trước, rốt cuộc quân Thành gia đã trải qua chuyện gì ở Ly Hà, bảy vạn đại quân toàn quân bị diệt, mười tám vị tướng quân dưới trướng y, không một ai còn sống, bọn họ đều là người cùng Ôn Trạch lớn lên, tình như huynh đệ, thiếu niên tướng quân, mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến, khí phách hiên ngang...
Rốt cuộc y đã trải qua những gì, mà dung mạo lại thay đổi lớn như vậy, hoàn toàn khác biệt, nghĩ đến đây, nàng chỉ thấy đau lòng.
Lúc nàng mở mắt ra đã ở núi Ngọc Khê cách kinh thành ngàn dặm, ban đầu y thậm chí còn không muốn nhận nàng, chỉ bảo nàng gọi y là "Đạo trưởng".
Một lần tình cờ, vào buổi sáng sớm, nàng nghe thấy Bì Trần đạo trưởng vân du tứ hải trở về, trêu chọc gọi y là "Ôn Trạch" nàng lập tức biết y là ai.
Nữ nhân mười lăm tuổi, tên tự của nàng đã được ông ngoại đặt từ sớm, nhưng nam nhân hai mươi tuổi mới được làm lễ cặp quan, người ngoài chỉ biết ŧıểυ thế tử của phủ Thành Vương tên là "Thành Trác" lại không biết tên tự của y...
Đó là bởi vì vị Vân Hồi tướng quân tài năng hơn người, anh dũng phi phàm của phủ Thành Vương đã sớm chết trên chiến trường, lúc hy sinh chỉ mới mười sáu tuổi, còn chưa kịp làm lễ cặp quan.
Nhưng nàng từng nghe ông ngoại nói, lúc nàng còn rất nhỏ, nàng lấy hai chữ "Tinh Hà" ý chỉ tháng năm vui vẻ, vô lo vô nghĩ, Thành Trác thì lấy hai chữ "Ôn Trạch" ý chỉ quân tử như ngọc, ôn nhuận như ngọc, lại sợ ngọc quá "dễ vỡ" nên tên gọi ở nhà là "Nhận ca".