Tất nhiên Cecilia rất thích Brad, trong mắt cô, chỉ có một người đàn ông vừa có tài vừa có sắc như Brad mới xứng với cô, đáng để cô phải bỏ công sức. Cecilia tốt nghiệp trường danh giá, thông minh hơn những người phụ nữ khác, hiểu được đa͙σ lý vừa muốn đón chào vừa muốn từ chối, biết rằng khi không được mời thì phải giữ gìn giá trị bản thân, khi được mời thì phải thể hiện hết khả năng của mình. Vì vậy, hôm nay cô đã dùng hết sức để trang điểm, trên người mặc một chiếc váy dạ hội màu bạc trễ nải, kết hợp với bộ trang sức Cartier, đi đôi giày thủy tinh cao gót 12 cm, khiến cô khi đứng ngang bằng với tai của Brad, trông rất đẹp đôi.
Chỉ là, khi Cecilia ngồi lên xe một cách tao nhã, một mùi hương nồng nàn quyến rũ ập đến, Brad lập tức cảm thấy khó thở. Anh ta nín thở dịch sang một bên, nhưng chiếc xe Rolls-Royce này quá lớn, Brad cảm thấy mùi này sắp khiến anh ta ngạt thở, rõ ràng... rõ ràng là mùi hương trên người bà Tân ở nhà rất thơm...
Trên đường đến phòng tiệc, Cecilia cười khúc khích mở lời, cô chắp tay, cơ thể tự nhiên nghiêng về phía trước, vừa vặn phác họa ra khe ngực đầy đặn, kết quả là đôi môi đỏ gợi cảm đó lại khiến Brad giật mình, cái miệng rộng như chậu máu này là sao vậy! Trét như yêu quái vậy! Rõ ràng... rõ ràng là đôi môi nhỏ của bà Tân rất mềm mại...
Brad không biết mình đã vượt qua một đêm dài như thế nào, để có thể đấu giá được món đồ từ thiện trị giá một triệu đô la, anh ta đã phải đau khổ chịu đựng một người phụ nữ bên cạnh được bôi đầy hóa chất, tóc được chải bằng chất cố định, làn da lộ ra được phủ một lớp phấn trắng kỳ lạ, thậm chí cả mắt cũng được bôi một lớp sơn đen. Mặc dù anh ta muốn làm ngơ, nhưng mũi vẫn luôn ngửi thấy đủ loại mùi kỳ lạ, chỉ có thể liên tục nâng ly rượu vang lên nhấp một ngụm, vì vậy, hôm nay anh ta đã uống hơi nhiều.
Brad uống nhiều nên hành động có phần chậm chạp, Cecilia rất lịch sự yêu cầu tài xế đưa anh ta về nhà trước, và chủ động đỡ anh ta xuống xe khi anh ta chưa kịp phản ứng. Vì vậy, Tân Ngữ đứng bên cửa sổ nhìn thấy một mỹ nhân chân dài dìu ông Brad trở về.
Ngữ Ni đọc sách trong bếp một lúc lâu, sau đó mới dọn dẹp đồ đạc rồi về phòng ngủ. Khi đi qua phòng khách, cô phát hiện ra trong ánh sáng mờ ảo, anh Brad đang nằm dài trên ghế sofa. Ngữ Ni ngạc nhiên nhìn trái nhìn phải, cô gái xinh đẹp kia sao không ngủ lại? Chẳng lẽ say đến chết rồi sao? Cô lắc đầu rồi về phòng, trong lòng thầm nghĩ: Chậc chậc chậc, anh Brad đáng thương, tối nay không được người đẹp để mắt tới rồi.
Sau khi rửa mặt xong, Ngữ Ni trèo lên giường, thỏa mãn cuộn mình trong chăn lông vũ, cô cảm thấy hạnh phúc nhất khi sống ở nhà anh Brad là có một chiếc giường tốt, cô phải biết ơn và chăm sóc anh Brad thật tốt, sau này tìm được việc cũng không quên ơn giường chiếu của anh. Sau đó, cô nhớ đến cảnh anh Brad vừa nằm trên ghế sofa, một người cao lớn vạm vỡ như vậy lại co ro ở đó...
Ngữ Ni lương tâm cắn rứt chạy ra phòng khách xem, anh Brad vẫn nằm dài ở đó, lông mày nhíu chặt, trông rất khó chịu. Ngữ Ni đẩy cánh tay anh ta và nói: "Anh Brad, tỉnh dậy đi, anh về phòng ngủ đi!" Anh Brad mở mắt, ngoan ngoãn đứng dậy, đi được hai bước thì nghiêng sang một bên, đâm vào bàn, Ngữ Ni vội vàng đỡ anh ta và nói: "Anh cẩn thận đi!"