Chờ Tưởng thị đi rồi, Chu đại nương đem nhà cửa thu dọn lại một lượt, hâm nóng cơm canh, cả nhà vui vẻ ăn uống.
"Lại đây, Vãn Xuân, ăn nhiều một chút." Chu đại nương gắp hết trứng xào cho nàng.
Đỗ Vãn Xuân cảm động khôn nguôi, từ khi mẫu thân khuất núi, chưa từng có ai đối đãi với nàng tốt đến nhường này.
Nàng vội vàng gắp lại quả trứng cho Chu đại nương, lần này không gọi là thẩm thẩm nữa, mà gọi một tiếng "mẹ": "Mẹ, ăn trứng đi ạ."
Chu đại nương thấy nàng hiểu chuyện như vậy, trong lòng cũng an ủi, nước mắt lại trào ra.
Song chẳng mấy chốc, đã bị Chu Chiêu và Chu Phong phá tan.
"Tẩu tẩu, mẹ, hai người đừng tranh nhau nữa, coi chừng hai con vịt kia tưởng chúng ta không đủ ăn, rồi lại ra sức sinh trứng, sinh đến nỗi chúng ta ăn không hết."
Chu Phong tính tình thật thà, Chu Chiêu tính tình hoạt bát, nhất là sau khi tai khỏi, nói chuyện luôn tươi cười, chẳng mấy chốc đã chọc cho mọi người cười rộ lên.
Chẳng bao lâu, cả sân tràn ngập tiếng cười của gia đình họ.
Ba năm rồi, đây là lần đầu tiên mẹ con nhà họ Chu cười vui vẻ đến thế.
Bên nhà hàng xóm Trần Thiết Ngưu lại gà bay chó sủa, Tưởng thị bị Chu đại nương làm cho bẽ mặt, cứ mắng xối xả vào Trần Thiết Ngưu và Trần lão đại.
"Ngươi xem cái muội muội tốt lành nhà ngươi kìa, hôm nay dám lấy gậy khuấy phân đến đuổi ta, thật là càng ngày càng vô phép tắc, người ta nói tẩu tử như mẹ, cha mẹ ngươi đã mất, ta chẳng phải là mẹ nó hay sao? Nó lại đối xử với mẹ như vậy à?!"
Sau đó lại mắng Trần lão đại: "Còn ngươi nữa, suốt ngày chỉ biết làm ruộng, rảnh rỗi thì đi xem mắt cô nương nhà họ Vương ở đầu làng với ta! Mau mau cưới vợ đi."
Trần Thiết Ngưu và Trần lão đại nào dám đắc tội với bà ta, chỉ biết gật đầu lia lịa.
Tưởng thị mắng xong vẫn chưa hả giận, đứng dậy liếc xéo sang nhà bên cạnh nói: "Hai con vịt nhà họ Chu đúng là mệnh lớn, ta rõ ràng đã bỏ gấp đôi thuốc độc, sao không những không chết mà còn đẻ trứng được."
Bà ta bắt đầu do dự: "Chẳng lẽ hai con vịt đó căn bản không trúng độc?"
Trần Thiết Ngưu khuyên nhủ: "Mẹ của sấp nhỏ à, bà đừng làm mấy việc thất đức này nữa, sau này sẽ bị quả báo đó!"
Tưởng thị chống nạnh tức giận: "Quả báo? Quả báo gì chứ! Một đứa con gái đã xuất giá thì không nên về chiếm đồ của nhà mẹ đẻ!"
Trần Thiết Ngưu cau mày nói: "Mẹ sếp nhỏ, muội muội có chiếm của chúng ta thứ gì đâu, cái căn nhà xiêu vẹo đó vốn là bà không cần, vườn sau nhà cũng là do họ tự khai hoang, nếu nói chiếm, ngược lại là chúng ta, còn chiếm của muội muội một mảnh đất."
Mảnh đất mà họ nói đến là do Chu đại nương mới đến thôn Trường Lưu bán gần hết gia sản mà mua được.
Trần Thiết Ngưu và Tưởng thị một mực nói đây là đất của Trần gia bọn họ, cứ thế mà chiếm đoạt.
Tưởng thị không nghe: "Ngươi đây là đau lòng muội muội ngươi rồi?"
Trần Thiết Ngưu cúi đầu, không dám nói.
Tưởng thị hừ lạnh một tiếng nói: "Trước kia lúc nó ở kinh thành hưởng phúc sao không nhớ đến ngươi, hiện tại ngươi đau lòng nó, đó là tự chuốc nhục vào thân."
Trần Thiết Ngưu nghiêng mình, chẳng dám thở mạnh.
Tưởng thị đá một cước vào bàn, đứng dậy hung hăng nói: "Một lần đầu độc không xong, ta sẽ đầu độc lần thứ hai!"
Bà ta từ phòng tìm được thuốc diệt chuột, đi về phía hậu viện. Lần này bà ta cố ý tăng thêm liều thuốc, vịt con ăn vào chưa đầy một canh giờ chắc chắn sẽ ngỏm củ tỏi.
Tưởng thị sau khi hạ độc, cả buổi chiều không làm gì, chỉ chờ xem vịt nhà bên tắt thở. Đợi mãi, đợi mãi, mắt thấy trời sắp tối, bà ta thật sự không nhịn được, bèn đi ra hậu viện, muốn xem hai con vịt đã chết chưa.
Tuy nhiên, bà ta vừa mới đến cửa hậu viện, đã nghe thấy Trần lão đại thở hồng hộc chạy tới: "Mẹ, không xong rồi, gà của chúng ta... gà của chúng ta..."
"Gà của chúng ta làm sao vậy?" Sắc mặt Tưởng thị trắng bệch, vội vàng kéo Trần lão đại hỏi.
Sắc mặt Trần lão đại vô cùng khó coi, chỉ tay về phía hậu viện nói: "Mẹ, gà của chúng ta đều bị chồn vàng cắn chết hết rồi!"
"Cái gì?" Tưởng thị cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Trần lão đại nhắc lại một lần nữa: "Mẹ, vừa rồi gà nhà ta đều bị chồn vàng cắn chết hết rồi!"
Lần này Tưởng thị nghe rõ, hai chân mềm nhũn, vịn tường chạy ra hậu viện, chỉ thấy trong sân mấy con gà mái đều vẹo cổ nằm trên đất bất động.
Trong ổ gà vốn còn có mấy quả trứng, cũng đã biến thành vỏ.
"Ôi trời ơi, gà của ta sao lại mất hết rồi?! Ban ngày ban mặt sao lại có chồn vàng chứ!" Tưởng thị vỗ đùi khóc lớn.
Nhà họ Trần có ruộng đất, ngày thường không lo ăn mặc, nhưng mất mấy con gà mái già này, sẽ không còn trứng gà để ăn, cũng không thể đem bán.
Không bán được trứng gà, sẽ mất không ít tiền.
Tưởng thị càng nghĩ càng đau lòng, đi vào bầy gà, vừa dùng chân đá gà chết, vừa mắng: "Chồn vàng chết tiệt! Mày ăn vụng thì ăn vụng, sao lại làm chết hết gà của bà! Đừng để bà bắt được mày, không thì cẩn thận bà lột da mày, phơi mày thành thịt khô."