Chu Chiêu không nghe thấy, một mực chạy về phía vườn sau: “Mẹ, mẹ mau đến xem!"
Đỗ Vãn Xuân vội vàng đuổi theo.
Vườn sau nhà họ Chu là một mảnh đất đỏ được rào bằng phên tre, chỉ vì trời mưa cả tháng nên toàn là những vũng nước lớn nhỏ.
Bên cạnh vũng nước có một ổ rơm, trong ổ có hai con vịt gầy và một quả trứng vịt to.
Hai con vịt gầy này là do Chu đại nương bán hết số trang sức ít ỏi của mình mới mua được, lúc mới mua còn sống nhăn, nhưng chưa được mấy ngày đã bị bệnh, là do người tẩu tử kế bên đầu độc.
Vốn dĩ hai con vịt này đã hấp hôi, xác định là không sống nổi qua đêm nay, nhưng bây giờ lại tung tăng nhảy nhót, còn đẻ một quả trứng trong ổ.
Chu đại nương nhìn thấy quả trứng vịt này, vui mừng khôn xiết, cẩn thận từng li từng tí bưng quả trứng trong lòng bàn tay, cười nói: "Tốt quá, Chiêu nhi, Phong nhi, cuối cùng chúng ta cũng được ăn trứng rồi!"
Quả trứng vịt này cũng là trứng, tuy Chu Phong và Chu Chiêu một người không nhìn thấy, một người không nghe thấy nhưng đều có thể cảm nhận được niềm vui của mẹ.
Một nhà bọn họ đến thôn Trường Lưu đã được ba năm.
Chu đại nương họ Trần, bị bán vào kinh thành làm con dâu nuôi từ lúc năm sáu tuổi, khi mang theo ba đứa con trai trở về, cha mẹ đều đã mất, chỉ còn lại một người ca ca không thân thiết và hai muội muội.
Hai muội muội đều đã đi lấy chồng, gả ở thôn Hương Đàm kế bên, biết tỷ tỷ một mình nuôi ba đứa con không dễ dàng, bèn bảo ca ca nhường lại cho bọn họ ở ba gian nhà đất cũ kỹ đã bỏ hoang.
Nhưng ca ca và tẩu tử là Tưởng thị vẫn luôn ghét bỏ mẹ con bọn họ, không những không giúp đỡ bọn họ mẹ góa con côi, còn chiếm đoạt ruộng đất của bọn họ, bày trò hãm hại, muốn bọn họ sớm cuốn xéo đi.
Chu đại nương dựa vào nghề may vá, giặt giũ quần áo cho các nhà giàu có trong huyện, vất vả lắm mới kiếm sống qua ngày, nhưng ở nông thôn không có ruộng đất thì căn bản không sống nổi.
Chu đại nương muốn tìm cách khác, mua hai con vịt, định nuôi thêm vịt để đem ra chợ bán, không ngờ bị tẩu tử ghen ghét, hạ độc.
Bây giờ thì tốt rồi, vịt sống lại rồi, có thể đẻ trứng, sau này cuộc sống có chỗ dựa.
Chu đại nương bưng quả trứng vịt, nước mắt lưng tròng suýt khóc.
Hai con vịt trong ổ đột nhiên ngẩng đầu, vươn cổ dài nhìn về phía Đỗ Vãn Xuân ở đằng xa, đôi mắt sáng long lanh như có ánh sao, sau đó đồng loạt đứng dậy, vặn vẹo cái mông, vỗ đôi cánh màu trắng xám.
Chu đại nương ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong ổ còn mấy quả trứng vịt, bà đếm thử, hình như có bốn quả, cộng thêm quả trong tay bà là năm quả.
Bà vội vàng cúi người nhặt: “A, vừa đúng năm quả, đủ cho chúng ta ăn rồi."
Đỗ Vãn Xuân nhìn những quả trứng vỏ xanh tròn vo kia, cũng thấy hiếm lạ, chạy vụt tới định giúp Chu đại nương nhặt trứng.
Chu đại nương ôm trứng gọi nàng lại, cười nói: "Vãn Xuân, dưới đất có bùn, con đừng qua đây."
Nói xong, bà vẫy tay gọi Chu Chiêu.
Chu Chiêu vội vàng chạy tới giúp bà cầm lấy số trứng vịt trong tay, mỉm cười nhìn, có lẽ là quá vui mừng, buột miệng nói: "Mẹ, trứng vịt này còn to hơn cả trứng vịt chúng ta ăn ở trong cung..."
Lời còn chưa dứt, Chu đại nương ôm trứng vịt lập tức ngắt lời hắn: "Chiêu nhi, đi, vào nhà."
Nói xong, bà dẫn Đỗ Vãn Xuân đi vào nhà.
Chu Chiêu lúc này mới phát hiện mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng đi theo sau Chu đại nương.
"Mẹ, tam đệ." Chu Phong nghe thấy tiếng bọn họ đi xa, cũng mò mẫm đi theo.
Chờ ba người bọn họ vào nhà, Chu Chiêu đột nhiên đứng im tại chỗ.
Chu đại nương quay đầu nhìn hắn, cảm thấy hơi kỳ lạ, bà đặt trứng vịt xuống, ra hiệu bằng tay hỏi: "Chiêu nhi, con sao vậy?"
Chu Chiêu ngẩng đầu, ngây ngốc hỏi: "Mẹ, vừa rồi lúc từ vườn sau vào, mẹ đã nói gì với con ạ?"
Chu đại nương sững người, có chút không hiểu.
Chu Chiêu đột nhiên trừng to mắt, kinh ngạc nói: "Mẹ, vừa rồi mẹ nói đi, vào nhà phải không ạ?"
Chu đại nương bỗng nhiên hoàn hồn, cũng kinh ngạc nhìn hắn: "Chiêu nhi, con nghe được rồi sao?!"
Lần này bà không ra hiệu bằng tay nữa.
Chu Chiêu đỏ hoe mắt, gật đầu thật mạnh, giọng khàn khàn đáp: "Vâng, mẹ, con nghe được rồi."
Chu đại nương kinh ngạc, bà bước nhanh đến trước mặt Chu Chiêu, cúi người nhìn trái nhìn phải tai hắn: "Con thật sự nghe được rồi sao?"
Chu Chiêu mỉm cười gật đầu: "Vâng, mẹ, con nghe được rồi."
Chu đại nương run rẩy vì xúc động, bà đưa tay nâng khuôn mặt Chu Chiêu, nước mắt giàn giụa:
"Con trai của mẹ ơi, cuối cùng con cũng có thể nghe thấy rồi! Con xem, những kẻ đó không muốn chúng ta sống tốt, chúng ta càng phải sống tốt cho chúng xem! Bây giờ tai con đã khỏi, chẳng bao lâu nữa mắt nhị ca con, chân đại ca con cũng sẽ khỏi!"
Chu Chiêu ôm chầm lấy Chu đại nương, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi.
Một mình Chu đại nương nuôi nấng ba đứa con trai tật nguyền, ở trong thôn thực sự đã chịu đủ những lời gièm pha.