"Năm mươi văn?!" Tuy Đỗ Vãn Xuân rất ít khi nhìn thấy bút làm bằng ngà voi, nhưng cũng biết ngà voi rất quý giá, dù thế nào cũng không đến nỗi chỉ có năm mươi văn.
Nàng vội vàng lấy lại cây bút, nói: "Năm mươi văn ít quá."
Chưởng quầy tiệm cầm đồ lại nói: "Một trăm văn thì sao?"
Đỗ Vãn Xuân vẫn lắc đầu, nàng nhìn cây bút trong tay, trong đầu đột nhiên nhớ lại dáng vẻ Chu Thụy Uyên dạy nàng viết chữ vào đêm hôm đó.
Chưởng quầy tiệm cầm đồ thấy nàng im lặng, liền nói tiếp: "Năm trăm văn thì sao? Có cầm không?"
Đỗ Vãn Xuân bỗng hoàn hồn, nắm chặt cây bút trong lòng: “Không cầm, ta không cầm nữa."
Chưởng quầy tiệm cầm đồ nhíu mày: “Cô nương, làm người không thể quá tham lam, chỉ có thể là năm trăm văn, nhiều hơn nữa thì không được."
Đỗ Vãn Xuân ngẩng đầu nhìn hắn ta, kiên quyết nói: "Cho dù là năm trăm lượng ta cũng không cầm."
Nói xong, nàng ôm cây bút xoay người chạy ra khỏi tiệm cầm đồ.
Trùng hợp là, Đỗ Vãn Xuân vừa ra khỏi cửa đã gặp Hà đại thẩm đang làm phụ bếp ở nhà Lý huyện lệnh.
Hà đại thẩm nhìn thấy Đỗ Vãn Xuân, vô cùng vui mừng nói: "Vãn Xuân, sao con lại ở đây?!"
Đỗ Vãn Xuân liếc nhìn tiệm cầm đồ phía sau, mỉm cười, nói: "Thẩm thẩm, hôm nay con đến huyện mua một ít đồ cho tướng công con."
Hà đại thẩm tiến lên kéo tay nàng, cười nói: "Vãn Xuân à, nhà con còn củ cải nhỏ không?"
Đỗ Vãn Xuân ngẩn người, gật đầu nói: "Nhà con còn."
Hà đại thẩm vội vàng nói: "Có thể bán cho ta thêm một ít không?"
Đỗ Vãn Xuân kinh ngạc nói: "Thẩm thẩm, thẩm còn muốn mua củ cải sao?"
Hà đại thẩm gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, lần trước ta mua củ cải nhà con, Lý huyện lệnh và Lý phu nhân rất thích ăn, bọn họ không chỉ tự mình ăn, còn bảo ta làm một ít mang tặng nhà họ Phương, Phương lão gia cũng rất thích ăn củ cải nhà con, nên nhờ ta mua thêm."
Nhà họ Phương là nhà giàu có tiếng ở huyện Thành An, những năm trước kinh doanh ở kinh thành, sau khi kiếm được kha khá bạc liền giao lại sản nghiệp cho con trai, dẫn phu nhân về quê an dưỡng tuổi già.
Đỗ Vãn Xuân rất vui mừng: “Thật sao? Vậy Phương lão gia muốn bao nhiêu củ cải?"
Hà đại thẩm suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ lấy bằng lần trước là được, tránh mua nhiều quá để ở nhà hỏng mất, sau này nếu họ còn muốn thì ta lại tìm con mua."
Đỗ Vãn Xuân gật đầu: “Được, vậy bây giờ con về nhà nhổ củ cải mang đến cho thẩm."
Hà đại thẩm ngẩng đầu nhìn xe ngựa phía sau nàng, cười nói: "Cũng được, ta đợi con ở sân sau phủ nha."
"Vâng thẩm thẩm." Đỗ Vãn Xuân vốn tưởng lần trước mua nhiều củ cải như vậy nhà họ Lý chưa ăn hết, không ngờ nhà bọn họ không chỉ còn muốn mua, ngay cả nhà giàu có như nhà họ Phương cũng muốn mua.
Nếu như luôn có hai nhà khách quen này, vậy nhà bọn họ coi như có một con đường sống rồi.
Lúc này, Hà đại thẩm lấy từ trong túi ra một túi tiền đồng, đưa cho nàng nói: "Vãn Xuân, số tiền này con cứ cầm lấy coi như là tiền đặt cọc cho củ cải, số còn lại đợi con mang đến phủ nha, ta sẽ đưa cho con."
Đỗ Vãn Xuân nhận lấy, ước chừng khoảng một trăm văn: “Đa tạ thẩm thẩm."
Sau khi tạm biệt Hà đại thẩm, nàng lập tức đánh xe ngựa về nhà.
Chu đại nương thấy nàng trở về, vội vàng nghênh đón, hỏi: "Vãn Xuân, cầm được bao nhiêu bạc?"
Đỗ Vãn Xuân lấy túi tiền ra, đặt vào tay Chu đại nương.
Chu đại nương mở ra xem: “Ôi, có một trăm văn!"
Lúc này, Chu Thụy Uyên đẩy xe lăn, chậm rãi đi ra từ trong nhà.
Đỗ Vãn Xuân đứng trước mặt hắn, một tia nắng rực rỡ chiếu xuống, nàng cong môi cười, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, vui vẻ xòe tay ra.
Trong tay nàng chính là cây bút của hắn.
Chu Thụy Uyên ngẩn người, nhìn đôi mắt sáng như sao của nàng, chậm rãi đứng dậy.
Hắn từng bước từng bước đi về phía Đỗ Vãn Xuân, không còn loạng choạng như lúc đầu, bước chân vững vàng hơn trước rất nhiều.