Tiểu nha hoàn dẫn Khâu Tiểu Ninh đến chính sảnh thì dừng lại, nói: “Tiểu thư, lão gia đã phân phó, người nếu đến thì liền đi vào ngay.” Tộc trưởng đều đã đến, tuy lão gia không thể nhận tiểu thư làm nữ nhi ruột thịt nhưng lão gia không có con nối dõi, nhận tiểu thư làm nghĩa nữ cũng giống nhau thôi.
Nghe được lời nói của tiểu nha hoàn, Khâu Tiểu Ninh sửng sốt một chút, sao lại kêu nàng đi vào một mình? Nếu bên trong đều là người xấu thì phải làm sao? Thấy nàng như vậy, tiểu nha hoàn cười, nói: “Tiểu thư, người vào đi! Không có ai có thể hại người.” Tâm cảnh giác của tiểu thư thật mạnh.
Thấy tiểu nha đầu có đôi mắt chân thật, lương thiện, Khâu Tiểu Ninh chần chờ một chút rồi mới đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy người ngồi đang ngồi phía trên thì giật mình ngây dại một chút, kêu lên: “Phó thúc?” Nàng không phải là nhìn lầm rồi chứ!
“Nha đầu, ta đã chờ con thật lâu, Nhị thúc, làm phiền người rồi, có thể bắt đầu được rồi.” Phó Uyên nhìn Khâu Tiểu Ninh đứng phía dưới rồi mới thỉnh cầu nói với lão giả ngồi bên cạnh.
Chờ khi nha hoàn đưa trà lên, Phó nhị thúc rót một tách trà đưa tới trước mặt Khâu Tiểu Ninh, chần chờ một chút mới hỏi: “Uyên nhi, con thật sự không hối hận sao?” Đời này của Uyên nhi đều chỉ vì một nữ tử, vốn tưởng rằng chỉ cần hắn thành tài thì sẽ mang đến vinh quang cho gia tộc, nào ngờ...
“Nhị thúc, con cũng đã nói với người rồi, chuyện con đã quyết định thì chưa bao giờ biết đến hai chữ: hối hận.” Năm đó hắn cũng chưa từng hối hận huống chi là hiện tại.
Phó nhị thúc chỉ đành khẽ thở dài rồi gật gật đầu, dù sao Uyên nhi như vậy chính là không có ý định cưới vợ, vậy thì nhận nghĩa nữ cũng tốt. Phó nhị thúc nghĩ như vậy mới đặt ly trà vào tay Khâu Tiểu Ninh: Đứa nhỏ này, hãy mau kính trà cho nghĩa phụ của con. Kính trà trước mặt các thế hệ Phó gia như vậy chính là cho phép ghi tên nàng trong gia phả của Phó gia, nhưng Uyên nhi đã nói giữ họ Khâu cho nàng thì có chút không hợp lí.
Khâu Tiểu Ninh không phải quá ngốc, lập tức hiểu được mọi chuyện lúc trước. Nhìn thấy Phó Uyên gật gật đầu với nàng, Khâu Tiểu Ninh liền nhận ly trà mà đi đến trước mặt Phó Uyên, chần chờ một chút mới quỳ xuống: “Ninh nhi dâng trà kinh nghĩa phụ.” Làm như thế này thì nàng có thể danh chính ngôn thuận gả vào Khâu gia! Đối với Phó thúc, không, đối với nghĩa phụ nàng sẽ hiếu thuận thật tốt.
Phó Uyên nhận trà rồi một ngụm uống cạn, cười đỡ Khâu Tiểu Ninh đứng lên: “Ninh nhi không cần đa lễ, sau này con chính là tiểu thư của Phó phủ.” Nếu hắn thành toàn cho đứa nhỏ này với Thông nhi thì có lẽ Khải Nếu cũng sẽ vui vẻ!
“Ninh nhi cảm tạ nghĩa phụ.” Thì ra cha vì nàng mà tính toán nhiều như thế, nàng phải làm sao mới có thể báo đáp được phần ân tình này?
“Con có một người cha rất tốt.” Phó Uyên cười nhẹ, Khải Chính vẫn luôn mêm lòng như vậy.
~~~~pct~~~~
Ở Khâu gia, sau khi biết được không nhìn thấy Khâu Tiểu Ninh thì trong lòng Viên thị thực vui vẻ, như vậy thì hôn sự của Thông nhi có thể hoàn toàn yên tâm được rồi. Trong lòng Khâu Khải Chính có chút lo lắng, không biết có người đưa Ninh nhi vào Phó phủ chưa? Có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn không? Mà Khâu Minh Thông thì thất hồn lạc phách, hắn sẽ không được gặp Ninh nhi trong một thời gian dài.
Qua hai ngày sau, Phó Uyên lại đến Khâu gia, cầm theo vài quyển sách đưa cho Khâu Minh Thông: “Thông nhi, con có thể xem qua sách này một chút, nhất định sẽ có lợi cho tương lai khoa cử của con.”
Khâu Minh Thông còn chưa kịp nói lời cảm tạ thì Viên thị đã nói trước: “Thật sự là đã làm phiền Phó tiên sinh, bận rộn vậy còn nhớ đến mà thương Thông nhi nhà chúng ta, thật sự cảm tạ ngài. Thông nhi, mau nói với Phó tiên sinh sẽ quyết tâm đạt được công danh trạng nguyên.” Nhìn Phó tiên sinh này thế nào cũng thấy hắn thực vừa ý Thông nhi! Người mù cũng nhìn ra được, Phó tiên sinh nhất định là muốn gả nữ nhi cho Thông nhi của bà!
Phó Uyên đè nén cảm giác không vui, cũng phụ họa nói: “Xem bộ dáng Thông nhi thì việc khảo được trạng nguyên cũng là chuyện trong dự kiến. Càng nhìn ta càng thích đứa nhỏ này, nếu có thể làm con rể của ta thì đó là chuyện tốt đến không thể tốt hơn.”
“Thật vậy chăng? Vậy ta lập tức sẽ mời bà mối tới cửa để cầu hôn.” Viên thị lập tức vui mừng nói, lời vừa ra khỏi miệng thì thấy mọi người trong nhìn bà kỳ quái, liền sửa miệng nói: “Ta là nói.. Ta là nói nhà chúng ta không quyền không thế, chỉ sợ nếu tiểu thư của quý phủ gả vào sẽ chịu uất ức.” Bà muốn làm nhanh chóng lại có chút vênh váo, nếu lưu lại ấn tượng không tốt cho Phó tiên sinh thì thực không được ổn lắm.
Phó Uyên kinh ngạc một chút rồi mới cười trả lời: “Tuy rằng Phó phủ là đại gia nghiệp nhưng ta cũng chỉ có một nữ nhi độc nhất, tự nhiên so với các thiên kim nhà khác cũng học được đầy đủ hơn. Khải Chính, ngươi cũng từng gặp qua nha đầu nhà ta, cảm thấy nàng thế nào?”
“Ôn nhu nhược nhược nhưng cũng quật cường độc lập, hôm ấy ta đến Phó phủ nàng còn tự mình xuống bếp, chuẩn bị thức ăn tốt lắm, ra khỏi phòng bếp cũng là một cô nương tốt.” Khâu Khải Chính thấy thê tử vui mừng cũng không biết làm sao, xem ra là dùng đúng cách rồi! Chính là không chắc khi bà biết sự thật sẽ nháo loạn thành như thế nào nữa?
“Khải Chính, ngươi rất chú ý nha đầu kia.” Tuy Phó Uyên nói vậy nhưng vẻ mặt cũng thật cao hứng, cũng như đang đắc ý về nữ nhi của chính mình. Điều này làm cho Khâu Khải Chính có chút bực mình, rõ ràng Ninh nhi là từ trong lòng người cha này mà lớn, nhiều nhất cũng chỉ gọi Phó Uyên một tiếng nghĩa phụ, hừ...
Khâu Minh Thông thấy thế âm thầm buồn cười, cha hắn lại nghĩ như vậy, Ninh nhi là nữ nhi của ông, việc này sẽ không ai có thể thay đổi.
Nghe thấy hai người nói như vậy, Viên thị chỉ ước gì lập tức mời bà mối đến cửa. Không nghĩ tới nữ nhi của Phó gia trước tiên có gia thế tốt lại còn có thể làm việc nhà, nữ tử như vậy cũng không nhiều, bà nhất định phải nghĩ biện pháp cưới vào nhà mới được.
Sau khi Phó Uyên rời đi, Viên thị liến nói với Khâu Khải Chính và Khâu Minh Thông: “Chủ nhà, Thông nhi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, người thấy có nên cưới vợ cho hắn? Ta thấy ấn tượng của Phó tiên sinh với Thông nhi cũng tốt, nữ nhi còn có giáo dưỡng như vậy, người xem được không?” Nha đầu chết tiệt kia cũng đã đi nhiều ngày rồi, ai biết được nàng còn sống hay đã chết, chỉ cần nàng không có ở nhà thì chắc là chủ nhà sẽ đồng ý, Khâu Tiểu Ninh làm sao có thể thân thuộc quan trọng hơn con ruột được chứ?
Khâu Khải Chính liếc nhìn Viên thị một cái, gật gật đầu nói: Quả thật là như thế, không những tiểu thư Phó gia quả thật xứng đôi với Thông nhi mà gia thế của Phó gia cũng sẽ có lợi cho việc Thông nhi khảo công danh sau này, Thông nhi cảm thấy như thế nào?
Tùy cha, nương. Dù sao trên đời này nếu không có Ninh nhi thì cưới ai cũng không quan trọng. Khâu Minh Thông giả bộ tạo tư thế cứng rắn, nói xong liền ra khỏi nhà chính, vừa mới vào phòng thì nắm tay nắm chặt đã thể hiện rõ tâm kinh mừng của hắn. Ninh nhi, rất nhanh thôi hắn sẽ có thể danh chính ngôn thuận cưới nàng về nhà.
~~~~pct~~~~
Ở Phó phủ, Khâu Tiểu Ninh thực sự bắt tay vào thêu giá y vừa nhớ tới những kỉ niệm cùng Khâu Minh Thông, thỉnh thoảng lại đỏ. Tiêu nha hoàn bên cạnh cười nói: “Tiểu thư, nếu để cho những nam tử khác nhìn thấy bộ dáng lúc này của người thì chắc chắn cô gia tương lai sẽ không thể thuận lợi cưới được người.”
Khâu Tiểu Ninh xấu hổ cúi thấp mặt: “Chi Hồng, ngươi lại cười ta nữa rồi, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài đó.” Nha đầu kia nói chuyện thật không kiêng kị.
Ai ngờ Chi Hồng đều biết Khâu Tiểu Ninh sẽ không làm như vậy nên tiếp tục nói: “Tiểu thư, nếu người đuổi nô tỳ đi thì lần sau gặp được cô gia nô tỳ sẽ nói.” Tiểu thư tính tình không thích tranh hơn thua, chính vì vậy mới bị mẫu thân của cô gia ức hiếp. Dù sao khi tiểu thư xuất giá nàng cũng đi theo, nhất định sẽ bảo hộ tiểu thư, sẽ không để cho nàng ấy chịu một chút khổ nào.
“Để ngươi rảnh rỗi lại nói lung tung, mau lấy kim tuyến lại đây giúp ta.” Khâu Tiểu Ninh bất đắc dĩ cười cười, như vậy nhất định phải tìm việc cho Chi Hồng làm.
“Được, nô tỳ tuân lệnh.” Chi Hồng hành lễ rồi mới đi xuống. Khâu Tiểu Ninh lắc đầu, dù Chi Hồng nhìn có vẻ như vô tâm cười hì hì nhưng luôn cung kính đối với nàng- tiểu thư giả này, tự xưng nô tỳ, nàng đã nói qua rất nhiều lần nhưng vẫn không chịu sửa. Nếu so sánh với kiếp trước của nàng... Thôi quên đi, đề cập tới cũng vậy, nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ lặp lại những chuyện của kiếp trước.
Thấy Khâu Khải Chính và Khâu Minh Thông đều đồng ý, Viên thị hăng máu đi thỉnh bà mối tốt Hoàng thành đến Phó phủ. Phó Uyên vừa nhìn thấy bà mối liến nhịn không được nở nụ cười, xem ra Khâu gia chờ không kịp nữa rồi nếu như nghĩa phụ như ông mà không đồng ý cũng không được tốt lắm. Cũng không làm khó bà mối mà hai nhà nhanh chóng ấn định hôn sự.
Mặc dù bà mối chưa từng nghe qua Phó Uyên có nữ nhi nhưng mọi người cũng đã ấn định hôn sự vậy chắc chắn là có nữ nhi để gả, bà cũng sẽ không nhiều chuyện, bạc đến tay là tốt rồi. Bà mối ngay cả nhà cũng chưa về liền đến Khâu gia nói chuyện với Viên thị. Viên thị vừa nghe cả người đều cười hớ hớ , khó có khi hào phóng cho bà mối hai lượng bạc, cứ nghĩ rằng này chuyện tốt thành đôi thôi, hôn sự này cũng đã ấn định rồi, bà phải chuẩn bị tốt mới được.
Thương lượng với Khâu Khải Chính một chút, chuẩn bị không thiếu thứ gì. Phó Uyên nhìn thấy sính lễ cũng không nói gì chỉ gật gật đầu với Khâu Khải Chính. Bất quá Viên thị còn có tật xấu, nếu dễ dàng có được thứ gì thì bà nhất định chưa tin tưởng, chần chờ một chút liền nhỏ giọng hỏi: Phó tiên sinh, nếu hôn sự đã ấn định xong thì ta có thể trông thấy con dâu tương lai của ta được không? Nếu như là bộ dáng oai hùng liệt thất thì lúc này hối hận còn kịp, mặc dù bà muốn cưới cho Thông nhi một quý nữ nhưng nếu bộ dạng xấu xí thì bà cũng mặc kệ.
Nhất thời toàn phòng liền yên tĩnh, cảm giác hòa thuận vui vẻ biến mất không còn một chút gì. Bà mối đi theo Khâu gia trong lòng âm thầm cười Viên thị, nhà người ta là Phó phủ chứ không phải là bọn nhà nghèo cửa nhỏ! Tiểu thư nhà giàu như vậy nói muốn gặp thì gặp, muốn thấy thì thấy sao?
Khâu Khải Chính sững sốt một chút mới giật mình hồi phục tinh thần, nhỏ giọng nói: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi nghĩ Phó phủ là nơi có thể tùy tiện sao?” Nghe xong lời này thì sắc mặt Viên thị trắng nhợt, vẻ mặt xấu hổ.
“Tiểu thư của Phó phủ ta còn chưa có thành thân lại để cho ngươi tùy tiện muốn xem thì xem, muốn chọn thì chọn. Rốt cuộc ngươi xem Phó phủ là nơi nào? Nếu Khâu phu nhân không vừa ý nữ nhi của ta thì ta cũng không miễn cưỡng, chúng ta có thể xem lại.” Muốn cho ngươi thấy là không thể, hơn nữa quy củ của những nhà giàu khác cũng đúng là như vậy.
“Ta không có ý này, không có ý này...” Viên thị vội khoát tay, chỉ sợ khiến cuộc hôn nhân này thất bại.
Cuối cùng Phó Uyên cũng đai nhân rộng lượng mà khoát tay nói là không chấp nhất việc nhỏ này, nhưng cũng nói nếu Khâu gia bạc đãi nữ nhi của ông thì ông sẽ khiến cho Khâu gia không được tốt. Viên thị vừa nghe lời này thì nhanh chóng gật đầu, sau này bà cũng không dám nau miệng như vậy nữa.
Sau đó hai nhà quyết định, ngày mười chín tháng tám sẽ đón dâu.