Sắc mặt Tiết Chiến hơi trầm xuống, nói: Làm sao? Lại cãi nhau cùng phu nhân ngươi?
Hắn không muốn hỏi đến gia thế thần tử. Tuy nhiên Quách An Thái không phải cưới người bên ngoài, là đường tỷ Tiêu Ngư. Nếu tính toán ra, hắn cùng với Quách An Thái, cũng là anh em đồng hao.
Quách An Thái cũng không tình nguyện lắm việc này nháo đến trong cung, nhưng mấy ngày nay, hắn thật sự bận bịu, hôm nay vốn muốn đi một chuyến đến Phủ Hộ Quốc Công, không nghĩ tới, lại thấy nhạc mẫu cùng thê tử trong cung.
Về phần cãi nhau... Hoàn toàn chính xác xem như cãi nhau đi, hơn nữa còn là hắn để Tiêu Ngọc Chi bị ủy khuất. Thế là mặt toát mồ hôi nói: Là thần không quản lý gia sự tốt. Thần sẽ đi qua giải quyết việc này.
Tiết Chiến thản nhiên nói: Trẫm cũng thuận đường đi qua nhìn một chút.
Thế là sải bước, cùng Quách An Thái tiến vào đình Bích Phù.
Mà trong đình Bích Phù, Tiêu Ngọc Chi đang phàn nàn người Quách gia không đúng với Tiêu Ngư, trước kia nói đến nhiều nhất là Quách mẫu Trương Thị, hiện tại chẳng những là Trương Thị, ngay cả Quách Tố Nghi cùng Vưu thị kia, thậm chí cũng nói đến Quách An Thái. Nói người Quách gia chính là rắn chuột một ổ, ai gả đi thì sẽ không may, mà cái cọc xui xẻo này, lại cứ đã rơi vào trên đầu nàng Tiêu Ngọc Chi.
Tiêu Ngư nhìn Tiêu Ngọc Chi nói.
Về sau nghe Xuân Hiểu tới, nói một câu bên tai nàng, mới đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lập tức thấy quân thần hai người đã qua tới.
Hắn nhìn thấy nàng. Chẳng qua chỉ mấy ngày không gặp thôi, giống như đã lâu rồi không gặp mặt... Tiêu Ngư nhìn mặt mày của hắn, thấy mắt hắn nhìn mình không nháy một cái, nhớ tới một ít chuyện, lập tức không có e ngại, đón ánh mắt của hắn, không lui bước chút nào.
Đợi Đế Vương tiến vào đình, Tiêu Ngư mới đứng ở phía trước, quỳ gối hành lễ với hắn.
Quách An Thái cũng hành lễ với Hoàng hậu nương nương, thái độ khiêm cung (khiêm tốn và cung kính) nói: Quấy rầy nương nương, thần mang Ngọc Chi trở về.
Nói xong thì nhìn Tiêu Ngọc Chi sau lưng Tiêu Ngư, hắn biểu lộ nhu hòa, vừa há mồm, còn chưa lên tiếng đây. Chỉ thấy Tiêu Ngọc Chi nắm ống tay áo Liễu thị bên cạnh thật chặt, mặt cảnh giác nói: Ta mới không muốn trở về, chừng nào ngươi thu thập toàn gia xong, ta mới trở về. Ta mới không cần trở về bị khinh bỉ đâu!
Đổi lại bình thường, đoán chừng Tiêu Ngọc Chi đều muốn nhảy lên, lúc này bị khí thế Đế Vương bức bách, nàng chỉ dám nhỏ giọng phản kháng. Chỉ lo lắng lúc này, Hoàng Thượng sẽ giúp Quách An Thái.
Quách An Thái nhẹ nhàng nhíu mày: Ngọc chi, đừng làm rộn... Sau đó hướng phía Liễu thị khiêm tốn nói, Nhạc mẫu đại nhân, ngài cũng khuyên nhủ Ngọc Chi, có chuyện gì, chúng ta hồi phủ lại nói.
Tiết Chiến cũng không nghe bọn họ nói, lẳng lặng nhìn Tiêu Ngư, thấy nàng biểu lộ lạnh nhạt, sau lưng nàng lại che chở người Tiêu gia. Bỗng nhiên trong lòng của hắn có chút phiền, biết rõ ý nghĩ như vậy quá không phóng khoáng, nhưng có đôi khi, hết lần này tới lần khác lại không thể khống chế. Hắn cũng tùy ý nói: Chuyện gì, lại ồn ào thành như vậy?
Tiêu Ngọc Chi chỉ Quách An Thái, bật thốt lên: Là hắn, thương lượng cùng mẫu thân hắn xong, muốn nạp thiếp.
Tiết Chiến không quản chuyện Quách An Thái nạp thiếp hay không, chuyện này mắc mớ gì đến hắn? Chính hắn cũng không thiếp thất gì đấy, nhưng nam nhân khác, thần tử dưới tay hắn, cũng đều có tam thê tứ thiếp đấy. Quách An Thái muốn nạp thiếp, cũng không phải đại sự gì.
Lại thuận miệng nói một câu: Chỉ là thiếp thất thôi, hắn đã muốn nạp thiếp, coi như ngươi ngăn cản, về sau cũng muốn nạp đấy.
Loại chuyện này, đã quyết định ngay từ đầu, nam tử khăng khăng không muốn nạp thiếp, cho dù cởi hết đưa đến trên giường hắn, cũng sẽ không đụng vào. Trái lại, hiện tại dù ngăn cản cũng không làm nên chuyện gì.
Nếu là người khác nói, nhất định Tiêu Ngọc Chi không phục, nhưng lời này xuất từ miệng Đế Vương, nàng cũng không dám lên tiếng rồi... Nàng nhìn Liễu thị bên cạnh, nhất thời có chút luống cuống.
Lời ấy của Hoàng Thượng, tha thứ thần thiếp không dám gật bừa.
Bỗng nhiên giọng nói thanh thúy vang lên.
Tiêu Ngọc Chi nhìn Tiêu Ngư ở trước mặt, thấy nàng trước mặt Đế Vương, dáng người đứng thẳng, nói mỗi từ mỗi câu đềumạnh mẽ khí phách.
Thế nhưng nói lời như vậy... Sẽ không sợ Đế Vương trách tội sao? Tiêu Ngọc Chi khẩn trương nhìn nàng, không dám nhìn biểu cảm của Đế Vương.
Liễu thị cũng hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng trong chuyện này, nam nhân luôn luôn giúp đỡ nam nhân, về phần Tiêu Ngư, tuy là nữ nhi Tiêu gia, giúp đỡ bọn họ là nên, nhưng cũng không có khả năng bởi vì bọn họ lại đi đắc tội Đế Vương.
Tiết Chiến thấy ánh mắt của nàng đã dừng lại trên mặt mình.
Nhìn nàng mở miệng, nói: Nam nhi tam thê tứ thiếp, hoàn toàn bình thường. Chỉ là Quách đại nhân vừa cưới vợ, thời gian ngắn ngủi, lại nạp thiếp, không khỏi cũng quá không tôn trọng thê tử. Thần thiếp cho rằng, nếu ngày sau thê tử không sinh được, Quách đại nhân muốn nạp thiếp, không đáng trách, nhưng bây giờ muốn nạp... Hơn nữa còn là thê tử đã hòa ly ngày xưa, cũng có chút quá mức. Người không biết, còn tưởng rằng lúc trước Quách đại nhân tái giá, còn vương vấn không dứt với vợ trước. Kể từ đó, sợ là có chút không ổn.
Tiêu Ngư dừng một chút, lại nói tiếp: Tự nhiên, Hoàng Thượng cảm thấy việc này không quan trọng gì, đó là bởi vì hoàng thượng là Đế Vương, ngài muốn nạp Tần phi, không ai sẽ nói ngài cái gì. Quách đại nhân lại khác, hắn ở chức vị quan trọng, khắp nơi đều có người nhìn chằm chằm, thần thiếp lại nghe nói chi phí trong phủ Quách đại nhân rất là liêm khiết, Quách đại nhân cũng không muốn bởi vì việc này mà ảnh hưởng tới danh dự?
Hắn đương nhiên sẽ không nạp Vưu thị. Nếu đã hòa ly, vậy sẽ không dây dưa, làm sao mẫu thân hắn...
Quách An Thái vội nói: Hoàng hậu nương nương nói đúng lắm, thần chắc chắn an bài thỏa đáng cho Vưu thị, đưa nàng ra thành sắp xếp cẩn thận, ngày sau tuyệt đối sẽ không có bất kỳ liên quan nào với nàng.
Hắn nói qua, nhìn về phía Tiêu Ngọc Chi, nói, Hôm đó đích thật là thần không đúng, không có ngăn cản mẫu thân thần. Hồi phủ, thần sẽ thương lượng việc này cùng mẫu thân. Sẽ xử trí thỏa đáng, đích thân tới cửa tiếp Ngọc Chi hồi phủ.
Lúc trước Tiêu Ngư cảm thấy, Quách An Thái là một chính nhân quân tử, nhưng bây giờ náo động lên chuyện như vậy, nàng lại muốn suy tính một lần nữa.
Người nam nhân nào sẽ thờ ơ đối với sắc đẹp? Giống Quách An Thái ngồi ở vị trí ca, nếu người bên ngoài muốn xum xoe đưa mỹ nhân, sợ là dạng nữ nhân gì đều nhìn qua. Hắn một mực giữ mình trong sạch, nhưng Vưu thị kia hết lần này tới lần khác, từng là thê tử kết tóc của hắn, trong lòng còn có thương tiếc đối với Vưu thị, nhớ mãi không quên, là bình thường.
Tiêu Ngư ngẩng đầu nhìn nam tử cao lớn bên cạnh Quách An Thái, nhẹ nhàng nói: Việc này tự nhiên là Hoàng Thượng làm chủ, thần thiếp chỉ nói ý nghĩ của mình. Hoàng Thượng cảm thấy một thiếp thất không có gì, thần thiếp cũng không thể nói gì hơn...
Nàng biết rất rõ ràng, hắn cũng không thích tam thê tứ thiếp đấy. Chỉ là thấy nàng không để hắn vào mắt, lại che chở mẹ con Liễu thị, cho nên mới muốn nói những lời này. Tiết Chiến bình tĩnh nói: Đã như vậy, chuyện này các ngươi tự mình giải quyết... Đây là cung đình, không là chuyện gì đều có thể đến nơi đây.
Quách An Thái gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh Liễu thị cùng Tiêu Ngọc Chi, nói: Nhạc mẫu đại nhân, Ngọc Chi, ta đưa hai người xuất cung.
Hắn cũng có ánh mắt, nghe nói Hoàng hậu nương nương vừa bệnh, nhìn Hoàng Thượng biểu lộ không kiên nhẫn, hiểu được là hắn không thích có người quấy rầy Hoàng hậu nương nương đấy. Vì bọn họ là người nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu, nếu như là người bên ngoài, sợ là không có cơ hội đứng trước mặt của hắn.
Quách An Thái cúi đầu như thế, đương nhiên Liễu thị cũng dự định gặp mặt nói chuyện, thừa dịp lúc này, nói những chuyện khác, tỉ như chi phí trong phủ của Ngọc Chi... Dù sao Ngọc Chi gả đi, ba ngày hai bữa chạy về nhà mẹ đẻ cũng không phải.
Liễu thị mang theo Ngọc Chi hành lễ cáo lui. Tiêu Ngọc Chi không tình nguyện, nhưng vẫn bị lôi đi.
Gió nổi lên. Áo choàng trên người Tiêu Ngư bị gió nhẹ nhàng thổi lên một góc, khom người về phía Đế Vương: Thần thiếp cũng cáo lui trước.
Tiết Chiến đứng ở trong đình, không ngăn cản. Thấy bước chân nàng chậm, nhưng từng bước bình ổn, không có chút lưu luyến nào.
Không phải nàng nguyện ý chết vì hắn sao? Sao có thể không để ý chút nào? Giống như không ở với hắn, nàng cũng có thể sống thật tốt đấy... Nàng vừa rồi không cười, lúc hắn không thấy được, nàng cũng sẽ như bình thường, bởi vì đọc một quyển sách thú vị, hoặc là nhìn thấy hoa đua nở trong viện, mà cảm thấy vui vẻ, sẽ cười?
...
Từ đình Bích Phù đi ra chính là hai ngọn núi giả ở Đình Ngự Cảnh. Núi giả rườm rà, vòng quành đình Ngự Cảnh, phía dưới là hành lang quanh co, chậu hoa hai bên, trong chậu là nhiều loại hoa cúc nở rộ. Tiết Chiến đi ở trên hành lang, cũng không đi Phượng Tảo Cung, cũng không về Dưỡng Tâm Điện hay Ngự Thư Phòng.
Mấy ngày trước đây hắn đều bận rộn, ngủ ở Ngự Thư Phòng, hiện tại lập tức nhàn rồi, không có chuyện gì có thể làm, hắn không biết mình muốn đi đâu.
Ngoài hành lang có cung tỳ đi ngang qua, bởi vì cách rừng cây, cũng không chú ý tới Đế Vương.
Thì có cung tỳ hâm mộ cúi đầu nghị luận, nói: Kiêm Hà ngươi thật đúng là có phúc lớn, hiện trong cung sợ là mọi người đều biết rồi, dung mạo ngươi đẹp mắt như vậy, đã được Hoàng Thượng sủng hạnh, ngày sau sẽ làm nương nương, đến lúc đó cũng đừng quên tỷ muội chúng ta.
Sau đó là có giọng nói vô cùng mềm mại, ngượng ngùng nói: Thanh Hà tỷ tỷ chớ có giễu cợt ta, loại chuyện này, ta không có nghĩ.
Làm sao lại không nghĩ được? Người hầu cung tỳ ở Ngự Thư Phòng nhiều như vậy, có ai gần Hoàng Thượng hay sao? Thế nhưng trong cung này ngoại trừ Hoàng hậu nương nương ra, ngươi được Hoàng Thượng sủng hạnh đấy. Ta nghe nói, mấy ngày nay Hoàng Thượng đều không đi đến chỗ Hoàng hậu nương nương, không chừng ngày đó đã thất sủng nha.
Sắc mặt Kiêm Hà ửng đỏ, đang muốn nói mấy câu khách khí, chợt thấy xuất hiện một đôi giày mực văn long trước mặt. Nhất thời Kiêm Hà sửng sốt, sau đó sắc mặt trắng bệch.
Đợi ngẩng đầu, lúc nhìn thẳng vào long nhan Đế Vương, mới thấy sắc mặt Đế Vương càng thêm âm trầm so với đêm đó, giọng nói thản nhiên: Ngươi nói trẫm... ngươi may mắn?
Hai chân Kiêm Hà mềm nhũn, Bịch quỳ gối xuống dưới.
Phía dưới là đường đá rắn chắc, gập ghềnh, ngày mùa thu quần áo cũng không dày, thêm nữ hài nhi nữa thích chưng diện đều thích mặc mỏng, vừa quỳ như thế, đầu gối đã tê rần. Nàng bối rối dập đầu, nói: Hoàng Thượng tha mạng, nô tỳ cũng không dám nữa.
Tiết Chiến nhìn cung tỳ quỳ trên mặt đất, nghĩ đến thái độ nàng vừa mới rồi đối với mình... Trong lòng bỗng nhiên tuôn ra vui sướng, phẫn nộ rất nhanh lại bị áp chế. Nàng sinh bệnh, làm sao hắn có thể lấy loại chuyện này trêu tức nàng? Hắn tức giận, cũng sẽ không làm loại chuyện không có cách nào vãn hồi này. Nàng đã nói với hắn, nàng rất keo kiệt đấy... Huống hồ hắn vốn không muốn những nữ nhân khác.
...
Tiêu Ngư vừa về tẩm cung, Xuân Trà đã bưng lên bánh táo chua ngọt mới lấy từ ngự thiện phòng. Từ ngày đó nàng không có khẩu vị, mấy ngày nay lại nhu thuận. Ngày thường tiểu cô nương ồn ào, hiện tại im lặng, hiểu được sau khi Tiêu Ngư khỏi bệnh thì thích ăn những bánh ngọt này, nghĩ biện pháp nói đầu bếp ngự thiện phòng làm, làm tốt, bưng bánh ngọt tươi mới nhất tới.
Tiêu Ngư ăn một miếng.
Ăn thật ngon.
Lại cắn một cái, đợi ăn xong miếng thứ hai, bên ngoài truyền đến một trận âm thanh ồn ào, còn có nữ tử khóc sướt mướt. Tiêu Ngư đưa tay tiếp nhận khăn lụa Xuân Hiểu đưa tới, xoa xoa tay.
Vừa đi đến bên ngoài cửa, thấy Tiết Chiến sải bước đi tới bên này...
Vài ngày rồi hắn không có tới? Làm sao bỗng nhiên tới? Là bởi vì lời nói vừa rồi tại đình Bích Phù sao? Đang nghĩ ngợi, Tiêu Ngư lại chú ý tới phía sau hắn, cung tỳ bị thị vệ mang tới.
Đại khái cung tỳ mới vừa vào cung không lâu, còn rất trẻ, lúc này khóc sướt mướt đấy, vừa rồi nàng nghe được tiếng khóc, chính là nàng ta. Tiêu Ngư bình tĩnh, muốn tiến lên tiếp giá, hai tên thị vệ kia thô lỗ ném cung tỳ tới trước mặt của nàng, Tiêu Ngư vô ý nhìn Tiết Chiến, không biết được hắn muốn làm gì.
Thấy hắn nhìn mình, lại nói với cung tỳ trên mặt đất: Ngươi nhìn Hoàng Hậu trước mặt, nói một chút, tại sao Trẫm lại lâm hạnh ngươi? Đều đụng chỗ nào của ngươi rồi? Tỉ mỉ, đều nói cho Hoàng Hậu nghe?
Cung tỳ đã sớm bị dọa đến hồn phi phách tán, nàng khóc đến hai mắt đỏ bừng, nức nở nói: Hoàng Thượng cũng không để nô tỳ thân cận, là ,là nô tỳ thích sĩ diện, mới nói như vậy, cầu Nương Nương cứu nô tỳ, về sau nô tỳ cũng không dám nữa.
Một Đế Vương anh vĩ, nữ tử nào lại không muốn? Bởi vì trưởng bối trong nhà khơi thông quan hệ, vào cung không lâu bị điều đến Ngự Thư Phòng, nghe nói Hoàng Thượng sủng ái Hoàng Hậu, nàng lại không tin. Có lòng tin với mỹ mạo của mình, luôn cảm thấy nhất định có thể chiếm được Hoàng Thượng ưu ái.
Lại không nghĩ rằng, hôm đó Hoàng Thượng nhìn nàng một cái, để nàng lăn. Về sau nàng một mình ở bên ngoài thương tâm hồi lâu, lúc trở về, cung tỳ giao hảo ngày thường đều cho là nàng bị lưu tại Ngự Thư Phòng, hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng. Nàng không dám thừa nhận, lại sợ những cung tỳ kia cười nàng, mập mờ suy đoán, không nghĩ lại truyền truyền, biến thành như vậy...
Tiết Chiến vẫn luôn để ý Tiêu Ngư, lại thấy mặt nàng như thường... Bởi vì tâm tình chập chờn mà lồng ngực phập phồng trong nháy mắt bình ổn lại, hắn nhìn qua mặt mày của nàng.
Bỗng nhiên hắn bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: Trẫm muốn nói với nàng cái này làm cái gì...
Lập tức vô cùng yên tĩnh.
Hắn rất nhẹ rất nhẹ nói một câu: Dù sao nàng cũng sẽ không để ý...