Nam nhân mày kiếm mắt phượng, uy nghiêm lạnh lùng, giọng nói chuyện lại nhàn nhạt.
Mơ hồ thiêu đốt cả đêm đen, thân thể Tiêu Ngư đã sớm hư nhược, lại đối diện với khuôn mặt này, không cần biết anh tuấn bao nhiêu, cho dù là ai cũng không cao hứng nổi. Vừa tỉnh lại, trong tích tắc nhìn ánh mắt y, tất cả mọi chuyện lập tức tràn ngập trong đầu của nàng... cô mẫu nàng, Triệu Dục, Triệu Hoằng.
Tiêu Ngư nhẹ che mi mắt.
Cảm thấy cánh môi hơi khô khô, có chút mím môi, cũng không nói chuyện.
Tiết Chiến cũng không phải nam nhi cẩn thận quan tâm, trái lại cực kì cẩu thả, có chút tiểu tiết, y sẽ không suy nghĩ nhiều. Lúc này, mặc dù y nghiêm mặt, nhưng đôi mắt đều quan sát đến nhất cử nhất động của nàng. Dù động tác tinh tế, đều bị y thu vào trong mắt.
Thấy đầu môi nàng mấp máy, lập tức phân phó cung tỳ rót nước.
Xuân Hiểu tiến lên, bưng chén trà lá sen bằng sứ đưa trước giường phượng của Tiêu Ngư. Lại bị bàn tay to dày của Đế Vương nhẹ nhàng linh hoạt chặn lại. Đế Vương uy nghiêm, thần sắc Xuân Hiểu hơi sững sờ, rất nhanh bình tĩnh trở lại, bộ dạng phục tùng đứng ở bên cạnh.
Mà một tay Tiết Chiến vững vàng cầm chén trà, một cái tay khác nâng thân thể nữ hài nhi mềm mại trong chăn gấm lên, cẩn thận từng li từng tí cầm chén đến bên miệng của nàng.
Tiêu Ngư rủ mắt xuống nhìn nước trà bên môi, mặc dù khát, lại chưa vội vã uống. Đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nâng lên, đánh giá Đế Vương bên cạnh. Đầu nhìn thoáng qua, liền cúi đầu uống nước.
Uống xong, Tiết Chiến hỏi: Còn muốn?
Tiêu Ngư lắc đầu.
Tiết Chiến tùy ý đặt cái chén nhỏ bên cạnh. Muốn đặt nàng lại trong chăn để nghỉ ngơi, vừa vặn cung tỳ sắc thuốc tiến đến, trên khay bưng một chén thuốc nóng hổi. Tiết Chiến nhìn, tất nhiên là thuận đường lấy chén thuốc để nàng uống.
Y để cung tỳ đưa thuốc tới tay, cầm lấy thìa sứ trắng múc một thìa, tiến đến trước mặt của nàng, nói với nàng: Trước tiên hãy uống thuốc.
... Sao y có thể bình tĩnh nói chuyện cùng nàng như vậy? Ánh mắt Tiêu Ngư bình tĩnh nhìn y, hôm qua nàng nghe được tin Triệu Hoằng chết, không có biện pháp tĩnh tâm suy nghĩ, trong đầu đều là bóng dáng mập mạp của Triệu Hoằng. Ngủ một đêm, mặc dù nàng bình phục một chút, nhưng lúc này nhìn mặt y như không có chuyện gì xảy ra, dường như lửa giận kia lại bị bốc lên.
Tiết Chiến tất nhiên lưu ý đến ánh mắt của nàng. Y cũng không thích. Chỉ là thể cốt nàng không tốt, hiện nay cần phải tĩnh dưỡng, nên y muốn nhường nàng một chút. Vì vậy tiếp tục đến gần miệng nàng.
Tiêu Ngư nhíu mày, quay đầu đi, thuốc bên trong thìa canh kia đổ ra một chút, đã rơi vào bên trên mặt chăn.
Tiết Chiến nắm thìa thật chặt, nghiêm nghị nói: Nàng để ý phụ tử Triệu Dục kia như vậy! Trẫm mới là trượng phu của nàng, thân nhân của nàng! Vừa mới là nhỏ nhẹ ôn tồn đấy, lập tức cái giọng này to đến dọa người. Cung tỳ bên trong tẩm điện nhóm đều nhao nhao quỳ xuống.
Đổi lại thường ngày, khẳng định Tiêu Ngư cũng là sợ y đấy.
Nam tử lưng hùm vai gấu thô lỗ, trừng mắt, muốn rách cả mí mắt, hai đường lông mày sắc bén như kiếm, tựa như muốn ăn thịt người. Tiêu Ngư ở trước mặt y, không có chút lực phản kháng nào.
Nhưng bây giờ nàng không sợ chút nào, nhìn y nói: Ngươi đã đáp ứng ta đấy... Thanh âm của nàng có chút khàn khàn.
Mặc dù không phải y hạ thủ, nhưng Tiết Chiến vẫn còn có chút tức giận, nói: Trẫm bị hại nhiều lần, hôm đó kém chút mất mạng... Trẫm buông tha bọn hắn, bọn hắn lại bỏ qua cho trẫm sao? Niên Niên, chẳng lẽ nàng muốn nhìn trẫm chết sao?
Thật sự là y đã đáp ứng nàng không động Triệu Hoằng, nhưng nếu ngày sau, phàm là Triệu Hoằng có một chút xíu tâm làm loạn, y cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Tiêu Ngư thật rõ ràng, thế nhưng trên tâm lý lại không có cách nào tiếp nhận, đầu vội vã tránh thoát từ trong ngực y.
Với Tiết Chiến mà nói, đừng nói là lúc Tiêu Ngư tiều tụy vì bệnh, xem như ngày thường Tiêu Ngư tinh lực dồi dào, một tay cũng có thể nhấc nàng lên. Y nắm chặt nàng, nàng lại dùng lực cũng không cách nào tránh thoát. Tiết Chiến ôm nàng thật chặt, nàng giãy dụa không được, thì đưa tay đánh lung tung trước ngực y.
Chút lực đạo kia, đều gãi ngứa cho y.
Kỳ thật nàng vẫn luôn rất ngoan ngoãn, đối với y luôn luôn cẩn thận từng li từng tí, tính tình y lại thô, đều có thể phát giác được. Giống như bây giờ thỏa thích phát tiết, là lần đầu. Từ nhỏ nàng bị trói buộc, trên người đè ép quá nhiều gánh... Lúc đầu rất tức giận đấy, nhưng bây giờ Tiết Chiến bỗng nhiên không tức giận, cúi đầu nhìn thân thể nàng nhỏ gầy, liền muốn bảo hộ nàng ở bên người.
Tay y, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nhỏ bé của nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bởi vì phát tiết kịch liệt, mới nói: Nàng đánh, Trẫm còn không bị nàng đánh chết, ngược lại bản thân nàng mệt chết. Nếu như nàng muốn đánh, dưỡng tốt thân thể trước, trẫm có nhiều thời gian để nàng đánh.
Tiêu Ngư cũng không muốn nghe y nói những thứ này. Ngữ khí nhẹ nhàng, vui cười đùa giỡn, giống như trong mắt hắn Triệu Hoằng chính là một con giun dế. Ném cô mẫu nàng ở Ly Sơn, ra tay với Triệu Hoằng nhỏ tuổi... Hai mắt nàng đỏ bừng, trừng y: Ngươi chính là bạo quân!
Sắc mặt Tiết Chiến hơi trầm xuống, cúi đầu xuống bốn mắt nhìn nhau, tiếng nói hùng hậu: Nếu Trẫm là bạo quân, nàng chính là thê tử bạo quân... Dứt lời buông tay của nàng ra, nhìn áo ngủ dúm dó trên người nàng, nào có bộ dáng hoàng hậu đoan trang ngày thường?Nếu là cái mũi nhỏ lại kéo hai dòng nước mũi, vậy không có gì khác biệt với tiểu hài nhi bốn năm tuổi rồi. Quả nhiên, tuổi còn nhỏ, dù trầm ổn thế nào, vừa gặp phải sự tình, lập tức lộ ra tiểu tính tình.
Còn thật đáng yêu.
Y nói: Tốt nhất nàng nên nghe lời, bằng không trẫm thật sự bạo quân cho nàng xem.
Dù sao cũng chung đụng nửa năm có thừa, tâm lý Tiêu Ngư, luôn cảm thấy lúc trước nói y tàn bạo, đều là nói quá. Nàng được chứng kiến y bận rộn ở giữa bờ ruộng, dáng vẻ đổ mồ hôi như mưa. Nên nói cùng phụ thân, y nhất định có thể là Hoàng Đế tốt đấy. Nàng không tin y có thể làm ra chuyện tàn bạo, nhưng hết lần này tới lần khác y cứ nói như vậy với nàng...
Hiện tại, không biết là uy hiếp nàng, hay là dọa nàng.
Đầu tóc Tiêu Ngư rũ rượi ngồi ở trên giường, luôn cảm thấy bộ dáng hiện tại của nàng, không có gì khác biệt với phụ nữ chanh chua lăn lộn khóc lóc om sòm trên đường. Từ nhỏ nàng đã chú ý dáng vẻ, hiện tại nàng một chút đều không muốn quản. Nàng ngồi, y đứng dậy đứng ở trước mặt của nàng, thân hình cao lớn, như tấm bình phong chặn hơn phân nửa ánh mặt trời.
Tiêu Ngư nhìn thẳng y hồi lâu, chung quy là lý trí chiếm thượng phong.
Thế là duỗi tay cầm chén thuốc đặt ở một bên lên. Vẫn là nóng hổi đấy, hai tay Tiêu Ngư nâng chén thuốc, ngửa đầu uống xong toàn bộ.
Tiết Chiến thấy nàng uống thuốc, đưa tay nhận lấy chén không trong tay nàng, cúi người hôn một cái trên mặt nàng, nói: Tối Trẫm sẽ trở lại thăm nàng.
Mà sau đó xoay người, nhìn ma ma cùng cung tỳ hai bên, nghiêm túc nói: Chiếu cố Hoàng Hậu thật tốt.
Sau khi Đế Vương đi, cung tỳ Phượng Tảo Cung vẫn lo lắng đề phòng. Tiêu Ngư nghỉ ngơi trên giường, Nguyên ma ma tiến đắp kín mền gấm cho nàng, nhìn mặt của nàng, đau lòng nói: Nương nương chớ lại thương tâm, ngự y nói, ngài cần phải tĩnh dưỡng.
Tiêu Ngư đưa tay nắm lấy tay Nguyên ma ma, nhẹ giọng hỏi: Hiện tại phủ An vương như thế nào?
Hiểu được nàng nhớ thương phủ An vương. Nguyên ma ma chậm rãi nói: Ngài yên tâm, có Khương ma ma, hậu sự An vương, nàng sẽ xử lý tốt. Nương nương, người chết không thể sống lại, ngài nén bi thương, chớ có... Dừng một chút, cẩn thận từng li từng tí nhìn mặt Tiêu Ngư mày, còn tiếp tục nói câu, Chớ có chọc giận Hoàng Thượng.
Tiêu Ngư không dám chọc y đấy, luôn luôn. Bất kể là lập nàng làm hậu, hay là ở chung trong cung, đều là y lấy quyền chủ động. Y đối tốt với nàng, muốn cùng nàng trôi qua như phu thê bình thường như thế, dù cho trong lúc này ngăn cách quá nhiều, nàng vẫn bắt đầu tiếp nhận.
Nhưng bây giờ y nói chuyện không giữ lời gì hết đấy...
Y có thể nói chuyện không giữ lời giết Triệu Hoằng, về sau nếu lại nói không tính toán diệt Tiêu gia. Khi đó, nàng nên làm cái gì?
...
Khi Tiêu Hoài từ trong cung trở về, La thị đang ngồi trên giường ở bên cửa sổ lụa làm y phục tiểu hài nhi. Đồ lót giày nhỏ, La thị thấy thế ưa thích, mặt mày mỉm cười đấy, nhìn thấy Tiêu Hoài mặt lạnh tiến đến, vội vàng buông việc trong tay xuống, tiến lên đón lấy: Quốc công gia.
Hầu hạ hắn thay quần áo, đứng ở sau tấm bình phong, La thị tỉ mỉ sửa sang vạt áo hắn, thấp giọng hỏi: Thế nào... Niên Niên xảy ra chuyện gì?
Cùng giường chung gối nhiều năm, có đôi khi Tiêu Hoài không nói, La thị huệ chất lan tâm, cũng là có thể đoán được đấy. Thấy mặt mày Tiêu Hoài có chút biến hóa rất nhỏ, La thị chắc chắn là mình đã đoán đúng. Là chuyện của Niên Niên, nàng có thể tiếp tục hỏi.
Quốc công gia lo lắng chuyện gì, không nói cho thiếp thân nghe một chút, thiếp thân có thể cố gắng phân ưu cho ngài.
Những chính sự kia nàng không cách nào nhúng tay, nhưng nếu là Tiêu Ngư, nàng cố gắng còn có thể giúp đỡ.
Tiêu Hoài tín nhiệm La thị, biết được nàng coi Tiêu Ngư như thân nữ, cúi đầu nói cùng nàng: Trong cung truyền ra, nói Niên Niên bị bệnh, chỉ là ta cảm thấy, việc này hình như có chút kỳ quặc... Sợ là Niên Niên biết được tin phụ tử Triệu Dục chết, vô ý chọc giận Đế Vương.
Gần đây, rất nhiều hoàng thất tiền triều Tấn Thành đều gặp bất trắc. Chính là Kỳ Vương Triệu Huyên từ trước đến nay điệu thấp, cũng thiếu chút mất mạng. La thị nói: Mặc dù Triệu Hoằng không phải do Niên Niên sinh ra, dù sao chung đụng lâu như vậy, đương nhiên tình cảm không cần phải nói đấy. Những điều này, thiếp thân rõ ràng nhất.
Mặc dù không có huyết thống, nhưng một hài tử sống sờ sờ như thế, gọi mình Mẫu thân , gọi lâu rồi, đương nhiên xem hắn như con của mình. Huống chi Triệu Hoằng nhỏ như vậy, nàng cũng tiếc hận không thôi.
Chỉ là——
Nghĩ tới điều gì, La thị nhìn về phía Tiêu Hoài, hấp hấp môi cẩn thận nói: Chọc giận Đế Vương? Chẳng lẽ... mắt La thị chậm rãi trợn to, bỗng nhiên đã hiểu rõ cái gì.
Tiêu Hoài liền nói: Qua cầu rút ván, đừng nói là trọng thần tiền triều, chính là Quách An Thái công thần khai quốc, đợi đế vị vững chắc, Đế Vương cũng chưa chắc có thể chứa được... trong tiệc Trung thu Từ Thế Luân hành thích, bất quá là thêm cây đuốc thôi. Dù không có trận hành thích này, trong mắt Tiết Tặc, cũng không dung được hoàng thất tiền triều đấy.
Dáng người của hắn thẳng, nhìn phu nhân nhu nhược trước mặt, nghĩ đến nữ nhi tuổi trẻ trong cung, bất đắc dĩ nói, ... Dù chúng ta thực tình hiệu trung tân triều, lại có thể thế nào? Từ xưa Đế Vương đa nghi, trong mắt không dung được một hạt cát, sợ cũng sẽ không bỏ qua cho Tiêu gia chúng ta.