Hai gò má Tiêu Ngư nóng lên vùi đầu ăn dưa, không muốn nói chuyện với y.
Đã rất muộn, ăn xong dưa hai người liền lên giường đi ngủ. Đêm qua vui chơi nhiều, Tiêu Ngư trì hoãn, toàn thân đau nhức, cũng may man hán biết chừng mực, ôm nàng trong chốc lát thì không tiếp tục.
Tiêu Ngư buồn ngủ, chỉ dựa chung với y, nhớ tới chuyện huynh trưởng nàng. Nàng lặng lẽ ghé mắt dò xét y, sau đó mới mở miệng nói: Thần thiếp nghe nói, hôm qua huynh trưởng thần thiếp trở về phủ. Cái kia... Chuyện của Lương, có phải không liên quan gì đến huynh ấy không?
Dù sao cũng là tội danh mưu phản, phàm là đại ca nàng dính vào một chút quan hệ, hậu quả không tưởng.
Tiết Chiến nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng của nàng dựa vào gối gấm thêu uyên ương đỏ chót, sắc mặt như lửa đỏ, biểu lộ nhìn qua cẩn thận từng li từng tí. Tiết Chiến đưa tay ôm nàng vào ngực, để thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng tựa vào cánh tay rắn chắc của y.
Tiết Chiến nói: Trẫm từng nói, việc này sẽ điều tra rõ. Với tính tình đại ca nàng, nên không rõ tình huống. Nhưng mà Niên Niên, mặc dù Tiêu Khởi Châu là huynh trưởng của nàng, đại cữu tử của trẫm, bởi vì có tầng quan hệ này, mới càng không thể làm việc thiên tư*. Trẫm không muốn thấy nàng khổ sở, nhưng nàng cũng biết đạo lý, hiểu được hết thảy đều hẳn là làm việc theo quy củ, đúng hay không?
*vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp
Tiêu Ngư gật đầu.
Đạo làm Đế Vương, đương nhiên không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Huống chi y đăng cơ không lâu, đây là thời khắc thu nạp lòng người. Nàng nhìn ngũ quan nam nhân góc cạnh rõ ràng, mặc kệ từ lúc nào, thời điểm nói tới chính sự, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Hoàn toàn chính xác, Tiêu Ngư cũng không phải loại người cố tình gây sự, lập tức nói: Thần thiếp hiểu được, thần thiếp tin tưởng đại ca, cũng tin tưởng Hoàng Thượng.
Tiết Chiến cúi người hôn môi nàng, nhẹ nhàng ngậm lấy hai mép thịt thơm, nhấm nháp đi nhắm nháp lại, mới thở dốc nói thật nhỏ: Tất nhiên nàng phải tin tưởng trẫm rồi.
Hôn thêm lát nữa, Tiết Chiến mới ôm lấy nàng chìm vào giấc ngủ. Tiêu Ngư đã không còn buồn ngủ, cũng không biết làm sao, bỗng nhiên có chút thanh tỉnh. Nàng giật giật đầu, nhìn khuôn mặt nam nhân gần trong gang tấc, trong hơi thở người bên cạnh đầy hơi thở phái nam, nàng cảm thấy rất an tâm.
Đưa tay đặt ngang hông y, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tiết Chiến chưa đánh thức nàng. Đợi nàng phát giác được bên người trống rỗng, lập tức tỉnh lại, vén màn lên, liền thấy nam nhân đã mặc long bào, áo mũ chỉnh tề.
Y đứng bên cạnh tủ lê vàng, nơi đó để một số phụ kiện nhỏ.
Tiêu Ngư nghĩ tới điều gì, mang giày đi qua, đứng ở bên cạnh y, nói: Trong này đựng đều là lễ vật lần trước sinh nhật thần thiếp nhận được, đại ca đại tẩu cũng để ở chỗ này, thần thiếp biết Hoàng Thượng có chút hiểu lầm với Vệ Đường, không thích Mộc Điêu* này, nên không thể để ở đấy. Nhưng thần thiếp không thẹn với lương tâm, nếu làm như vậy, ngược lại có vẻ hơi chột dạ...
*đồ điêu khắc bằng gỗ.
Thấy y nghiêng đầu nhìn nàng, nàng ngửa đầu mỉm cười nói: Nếu như Hoàng Thượng không muốn thần thiếp để đó, thần thiếp có thể lập tức đưa nó đi xử lý sạch sẽ.
Tiết Chiến nói: Nàng đã xem hắn là thân huynh trưởng, trẫm cũng không phải người nhỏ mọn như vậy.
Ngược lại dần dần thăm dò được tính tình của y rồi. Tiêu Ngư vuốt cằm nói: Ừm, Hoàng Thượng lòng dạ rộng lớn, có hùng tài vĩ lược, đương nhiên sẽ không so đo với tiểu nữ tử như thần thiếp.
Mặt mày Tiết Chiến nhiễm ý cười, được nàng khen có chút lâng lâng, mỉm cười đi ra Phượng Tảo Cung.
Hôm nay trên triều, tâm tình Đế Vương rõ ràng không tồi. Sau khi hạ triều, bảo là muốn đi Phượng Tảo Cung, nhưng chậm trễ một số chính vụ không xử lý, liền đi Ngự Thư Phòng trước. Vị trí Cửu Ngũ Chí Tôn này, có bao nhiêu người tranh đến đầu rơi máu chảy để ngồi vào, mà sau khi Tiết Chiến lên ngôi, nếu muốn nói hưởng thụ chân chính, cũng không được hưởng thụ bao nhiêu.
Xem hết sổ sách, Tiết Chiến chấp bút phê duyệt, nhìn chữ viết mình đặt bút viết ngoáy, chợt nghĩ tới điều gì, nhìn thoáng qua Hà Triêu Ân bên cạnh, nói: Ngươi thay trẫm đi chuẩn bị mấy thứ đồ...
Sau một lát, Tiết Chiến nhìn Hà Triêu Ân đưa đồ tới, đưa tay đem tấu chương trước mặt đẩy qua một bên.
Một cái huyên* gốm, một bản nhạc phổ, còn có mấy khối gỗ tử đàn tốt nhất, và một con dao khắc.
*huyên: cái huyên bằng đất, nhạc khí cổ bằng đất hình qủa trứng có sáu lỗ.
Tiết Chiến cầm huyên gốm lên, quan sát kỹ một phen, sau đó mở nhạc phổ ra. Mặc dù y tinh thông binh pháp, lại chưa bao giờ chạm qua âm luật, những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, y chưa từng học qua, cũng không có thời gian đi học. Bây giờ hai tay cầm huyên gốm, ngón tay giữa ngăn trên sáu lỗ, để bên miệng, thử thổi mấy lần.
Không hề phát ra tiếng nhạc mỹ diệu như nàng hôm đó.
Tiết Chiến lại thổi mấy lần, âm phát ra vừa thô vừa chói.
Nhất thời nhíu mày lại, cúi đầu nhìn huyên gốm này, lại đưa tay mở nhạc phổ ra. Nhìn nhạc phổ phức tạp, lập tức cảm thấy tấu chương ngày thường ghi lại những việc vặt cũng không phải không thú vị.
Thôi. Tiết Chiến để huyên gốm sang bên.
Y là một nam nhi thô kệch, thực sự không học được loại nhạc khí này. Lấy dao khắc lên khối gỗ.
Nhìn chằm chằm khối gỗ thật lâu, chậm rãi phác hoạ dáng người thiếu nữ uyển chuyển, Tiết Chiến nắm dao khắc, nuốt nước miếng một cái, thận trọng để xuống. Có chút nhẹ rồi. Tiết Chiến thoáng dùng một chút lực, một đầu dao hạ xuống, Mộc Điêu này nhất thời gọt một góc, cuối cùng dao khắc lõm vào khối gỗ thật sâu trên bàn tay.
Máu lập tức tuôn ra.
Lông mày Tiết Chiến cau lại.
Hà Triêu Ân bên cạnh nhìn thấy, bước lên phía trước đưa khăn tay qua, nói: Tiểu nhân đi gọi ngự y tới, Hoàng Thượng chớ lộn xộn nữa.
Không cần. Tiết Chiến làm gì để ý đến chút vết thương nhỏ này. Từ khi còn bé, hình như mỗi ngày y đều bị thương, có chút đã khép lại nhìn không ra, vẫn còn lưu lại dấu vết. Y tiếp nhận khăn tay tùy ý bao bàn tay lại, sau đó tiếp tục cầm khối gỗ kia, nắm dao khắc...
Ban đêm Tiêu Ngư nhìn thấy Tiết Chiến như đi đánh giặc, một đôi tay y bao bọc như bánh chưng. Tay vốn đã thô, lúc này nhìn qua hệt như tay gấu. Nàng tiến lên hỏi thăm, thấy y ấp úng không nói, Tiêu Ngư cũng không tiếp tục hỏi. Nhưng nàng nhìn bàn tay thô ráp bị băng bó, vẫn nói: Thần thiếp thay người bó lại nhé.
Bó thành dạng này, khẳng định không phải từ tay ngự y mà ra. Nàng nhìn thấy mà khó chịu, đơn giản không thể chịu đựng được.
Tiết Chiến ngồi xuống, để nàng thay mình băng bó lần nữa.
Tiêu Ngư ngồi bên cạnh y, nâng tay y lên xé rách khăn kia ra, đợi khi nhìn thấy đầy vết thương trên bàn tay man hán bao lại, không khỏi nhíu mày. Trước tiên rửa sạch thay y, dùng khăn lau, lại tiếp nhận Kim Sang Dược Xuân Hiểu đưa tới.
Lúc vẩy thuốc bột, ngẩng đầu nhìn y một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: Sẽ có chút đau.
... Chợt nhớ tới lần trước nàng thay y lấy gỗ vụn.
Đúng rồi, y là nam nhân, không sợ đau. Tiêu Ngư không do dự nữa, lập tức vẩy lên.
Mặt của nàng sáng lên dưới ánh nến, mi mắt thon dài, làn da trắng nõn. Nhìn bộ dáng nàng chuyên chú, Tiết Chiến bỗng nhiên mở miệng nói: Niên Niên, ngoại trừ huyên gốm và đồ ngọt, nàng còn thích gì?
Y vẫn cảm thấy mình đối với nàng rất tốt, nhưng quả thật chưa từng hỏi qua nàng thích gì.
Nàng à? Tiêu Ngư thay y băng bó thật đẹp, một đôi tay nhỏ trắng thuần linh xảo gút lại. Ngẩng đầu nhìn y, con mắt lóe sáng, giọng điệu nhẹ nhàng nói: Thần thiếp thích rất nhiều thứ. Thích xem sách, vẽ tranh, thích hoa hoa thảo thảo, thứ nữ tử yêu thích đều không khác mấy đâu.
Nhưng... sao đột nhiên lại hỏi nàng chuyện này?
Tiêu Ngư nghĩ, nói: Người Hoàng Thượng thích thích gì?
Thấy y thật lâu không trả lời, một đôi mắt lẳng lặng nhìn mình, Tiêu Ngư bị y nhìn chằm chằm có chút run rẩy, mới thấy y hơi mỉm cười một cái, nhẹ nhàng nói: Niên Niên... Trẫm thích nàng.
Điều này cũng làm cho Tiêu Ngư không biết phải nói gì. Man hán này, luôn làm mất mặt mũi mà.. Tiêu Ngư cúi đầu, lại gút thêm một nút trên băng vải đã băng kĩ.
Sau đó cảm thấy trên tay ấm áp, Tiêu Ngư dừng lại, nhìn bàn tay lớn bao phủ tay nàng, hoàn toàn bao trùm.
Nàng sửng sốt một chút muốn rút ra, y lại dùng sức nắm chặt, vốn không có cách tránh thoát.
Sau đó đỉnh đầu truyền đến giọng trầm thấp của nam nhân: Niên Niên, thật ra trẫm, cũng rất tốt, nàng nói có đúng không?
Nào có người... Khen mình như thế? Môi Tiêu Ngư giương lên, bỗng nhiên có chút buồn cười. Ngẩng đầu, ánh mắt sa vào ánh mắt dịu dàng như nước của y.
Mặc dù Tiêu Khởi Châu và Lương Lễ Bộ thị lang còn có chút vãng lai, quả thật đã chứng thực, tự đóng quân là một chuyện, Tiêu Khởi Châu không hề biết chuyện này. Thì ra còn phải thẩm vấn Lương, muốn hắn ta khai ra đồng đảng, không ngờ tên Lương này vào ngục ba ngày, thì treo cổ tự tử trong nhà lao. Việc này tất nhiên không ảnh hưởng đến Tiêu Khởi Châu, hiện nay hắn vừa làm phụ thân, đó là chuyện vui nhà vui cửa.
Đợi lúc hài nhi đầy tháng, Đế Hậu cố ý hãnh diện, tới phủ Hộ Quốc Công ăn tiệc đầy tháng.
Tiêu Ngư chuẩn bị cho tiểu chất nhi rất nhiều y phục và giày nhỏ.
Tiêu Ngư là nữ quyến, thì đi xem hài tử. Tiết Chiến lại không cảm thấy hứng thú, tuy nói Tiêu Khởi Châu là ca ca thê tử y, nhưng đó là nhi tử Tiêu Khởi Châu, không phải nhi tử của y. Nhưng thấy nàng vừa đến Tiêu gia liền nở nụ cười xán lạn, trong mắt chỉ có người nhà mẹ đẻ, ngược lại không để trượng phu là y vào mắt.
Tiết Chiến cảm thấy không vui, nhưng đại trượng phu sao có thể so đo cùng một tiểu hài nhi? Muốn so đo, để trở về rồi hãy nói.
Tiết Chiến đi dạo tiền viện.
Phủ Hộ Quốc Công bố cục rộng rãi, hoa văn trang trí hoa lệ, không chỉ thể hiện sự mạnh mẽ thế gia, lại có nội tình thư hương môn đệ. Tiền viện liên thông hành lang, góc Tây Bắc thì có hành lang nối thẳng vườn hoa phía Tây.
Dáng người Tiết Chiến to lớn. Hồ thạch chồng núi, thương bách cổ tùng. Nam nhi hùng vĩ mặc cẩm bào lay động một góc.
Đứng trong chốc lát, thấy bóng dáng cách đó không xa cao to như trúc, mắt mới trầm xuống, sải bước đi tới. Giày gấm màu mực dừng lại, chưa quay đầu, đầu nhàn nhạt phân phó Hà Triêu Ân sau lưng: Không cần đi theo trẫm.
Hà Triêu Ân gật đầu, đứng y chỗ cũ.
Tiết Chiến tiếp tục đi lên phía trước. Mà người ở phía trước chính là Vệ Đường.
Hiện nay Vệ Đường đã về Hoàng Thành, được Tướng Quân Kinh Hoắc Đình tiến cử, ở Diễn Võ Trường hoàng gia chiến thắng Hoắc Đình, một tiếng hót làm kinh người. Hoàng Triều vừa lập, chính là lúc dùng người, người này lại là dưỡng tử phủ Hộ Quốc Công, liền sắp xếp hắn ở Thần Cơ Doanh.
Vệ Đường đi lại nhẹ nhàng chậm chạp.
Hôm nay hắn nhàn rỗi trong phủ, mặc một bộ trường sam lam nhạt, phong thái thanh nhã, phong độ nhanh nhẹn.
Lúc này chuẩn bị đi giải quyết. Lúc vào nhà xí, đang khó hiểu về đai lưng, liền phát giác được động tĩnh sau lưng, bận bịu lấy lại tinh thần. Vệ Đường xưa nay trầm ổn nội liễm, nhưng ngay tại lúc này, đụng mặt Đế Vương, tất nhiên kinh ngạc, con mắt cũng mở to hơn, lập tức nói: Hoàng...
Không cần.
Tiết Chiến đưa tay ra hiệu, giọng điệu tùy ý nói: Trẫm cũng đến đi đại tiểu tiện thôi.
Khuôn mặt tuấn lãng của Vệ Đường nhất thời khôi phục lại bình tĩnh, muốn buộc đai lưng lại, nói: Vậy thần ra ngoài trước...
Không sao. Tiết Chiến tự mình tháo đai lưng.
Trường mi mắt phượng, thân thể khôi ngô, toàn thân nam nhi tản ra khí hào phóng không bị trói buộc và thô cuồng, nhàn nhạt nói với Vệ Đường: Đi chung đi.
Ngày xưa Vệ Đường cũng theo Tiêu Hoài và Tiêu Khởi Châu đi quân doanh, mặc dù nhìn hắn tự phụ tuấn nhã, nhưng cũng không phải người lề mề như vậy. Nghe Đế Vương lên tiếng, đành phải một lần nữa cởi đai lưng ra, tiếp tục đi đại tiểu tiện.
Hai chân Tiết Chiến mở ra đứng thẳng, từ sau lưng nhìn lại, thế như núi cao. Nghe tiếng Vệ Đường bên cạnh cởi đai lưng, biểu lộ dừng lại, sau đó... Thoáng liếc mắt, bất động thanh sắc liếc ‘dưới thân’ Vệ Đường một cái. Tiếp đó nhẹ nhàng cong môi.
Người tập võ từ trước đến nay luôn nhạy cảm, Vệ Đường lập tức phát giác, đợi quay đầu nhìn Đế Vương bên cạnh, đã thấy y thu hồi ánh mắt. Vệ Đường nhẹ nhàng nhíu mày một hồi.
Đôi mắt Tiết Chiến nhiễm ý cười, dương dương đắc ý, không nhanh không chậm móc ra ‘vật’ hùng vĩ bên dưới.