Tiết thị không coi ai ra gì thêu thật lâu, lưng Tiêu Ngư thẳng tắp, yên tĩnh chờ bên cạnh.
Đợi qua thật lâu, Tiết thị mới chậm rãi thu hồi kim khâu. Bà ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngư, nói: Ta là người xưa nay không hay thích nói chuyện, Hoàng hậu nương nương theo ta ngắm hoa, có lẽ cũng cảm thấy khó chịu, đúng không?
Đây không phải biết rõ còn cố hỏi sao?
Tiêu Ngư hiểu được bà ta cố ý làm khó, giống như bà bà (mẹ chồng) và tức phụ (con dâu) vậy, bà bà cảm thấy tức phụ không thuận mắt. Nhưng chỉ cần bà bà không làm chuyện quá đáng, dù sao tức phụ cũng phải kính trọng bà bà.
Tiêu Ngư nhìn bà ta nói: Đương nhiên sẽ không. Nàng cúi đầu nhìn bức Tiết thị thêu, nói: Kỹ thuật thêu của a di thật tinh xảo, bản cung rất ít thấy có người nào thêu song mặt lại tốt như vậy.
Tuy nữ hài nhi bình thường phải học nữ công nhưng cũng sẽ không khéo léo đến có thể thêu song mặt, dù sao thêu song mặt này không thường dùng. Nhìn kỹ thuật thêu của Tiết thị thành thạo tinh xảo, chỉ đơn giản đã thêu song mặt đến sinh động như thật.
Nàng không thích người này, nhưng rất khâm phục tài năng thêu thùa.
Tiết thị ung dung cười: Hoàng hậu nương nương rất biết nói chuyện đấy. Trong ngôn ngữ dù như kính thân phận hoàng hậu của nàng, nhưng lời nói này... Ngược lại không có chút nửa ý tôn kính, chỉ coi nàng như tiểu bối bình thường.
Nhìn Tiêu Ngư, bà ta lại nói: Ta ở Tấn Thành không có người quen, cả ngày gọi ngươi qua đây cũng không thỏa đáng lắm, hôm nay liền sai người đi ngoài cung, cố ý mời mẹ con Quách gia vào cung, rồi chúng ta cùng nhau tụ họp, hoàng hậu cảm giác như thế nào?
Tiết thị này... Hóa ra lại biết mẹ con Quách gia?
Tiêu Ngư cảm thấy có chút kinh ngạc nho nhỏ, chỉ là rất nhanh bình thường trở lại.
Mẹ con Quách gia kia vốn là người quen biết cũ trước kia của Tiết Chiến. Dã nam nhân kia có quan hệ tốt với Quách An Thái như vậy, nghĩ đến hẳn cũng qua lại thân thiết với Quách gia kia.
Lần cung yến kia, mẹ con Quách gia trôi qua cũng không thoải mái, mà Quách Tố Nghi lại có tâm tư với dã nam nhân kia... Tiêu Ngư nghiêng đầu nhìn Tiết thị, mơ hồ cảm thấy điều gì đó, liền gật đầu nói: A di vui vẻ là tốt rồi ạ.
...
Khi người trong cung đến Quách phủ, Trương thị đang ở trong phòng Quách Tố Nghi, trong tay cầm tiền riêng tìm được từ trong phòng Quách Tố Nghi.
Tăng thêm chút số lẻ, tổng cộng lại có ba trăm lượng.
Hiện nay, tiền bạc Quách phủ dư dả, nhưng Trương thị tiết kiệm đã quen, ngân lượng này có thể không động là không động đến, có thể dùng ít thì dùng ít đi, sống tốt là được. Lúc này đây tìm được nhiều bạc từ chỗ Quách Tố Nghi như vậy, quả thực giật nảy mình, tất nhiên không tránh được hung hăng răn dạy Quách Tố Nghi một trận.
Bà ta biết rõ số bạc này là Quách An Thái tự mình kín đáo đưa cho nàng, cả giận nói: Đại ca con quá nuông chiều con rồi, con ở trong phủ được mặc được ăn, ngày thường mẫu thân cũng không phải không cho con tiền lẻ, nhưng con chỉ là một tiểu cô nương, muốn nhiều bạc như vậy làm gì?
Bạc này đương nhiên không thể tiếp tục đặt ở chỗ Quách Tố Nghi.
Bà ta cất kỹ bạc, tiếp tục nói: Chút nữa ta sẽ đi nói với đại ca con. Con cũng thật là, bình thường mẫu thân dạy con thế nào, đại ca con cho con, con thật sự cầm? Nếu mẫu thân không thấy được, bạc này con định làm gì? Cầm tiêu hết, hay sau này mang đến nhà chồng?
Quách Tố Nghi bị nói đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nước mắt tràn ra. Cuối cùng cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu: Nữ nhi biết sai rồi, sau này sẽ không dám.
Trương thị chỉ ăn mềm không ăn cứng, Quách Tố Nghi cũng hiểu tính tình của bà ta, cho nên rất nhanh nhận lỗi. Lúc này, tuy Trương thị hài lòng với thái độ của nữ nhi, nhưng bây giờ nhìn nàng, lại nghĩ tới Tiêu Ngọc Chi Ngũ cô nương của Tiêu gia...
Tiểu cô nương kia thật sự ngang ngược càn rỡ, Tiêu gia kia đường đường là thế gia, sao lại nuôi nữ nhi vô lý điêu ngoa như thế chứ?
Tiểu cô nương như vậy, nếu sau này đến nhà chồng, sợ là mỗi ngày đều gây ầm ĩ.
Chỉ là cũng có một chút chỗ tốt, chắc là sẽ không để mình ăn thiệt thòi.
Trương thị liền nói với Quách Tố Nghi: Con đấy, sau này trước mặt người khác đừng có mềm yếu như vậy, lúc nên kiên cường, thì phải kiên cường một chút, bằng không người ta sẽ cảm thấy con dễ bắt nạt.
Quách Tố Nghi vội vàng gật đầu.
Đợi nghe được người trong cung tới, Tiết thị a di của hoàng thượng mời mẹ con các nàng vào cung nói chuyện.
Trước kia quả thật Trương thị đã gặp qua Tiết thị kia vài lần, nhưng không một chút nào giống nữ tử nông thôn hương dã, giống như là nữ tử từ thế gia vọng tộc. Trương thị nghĩ đến Tiết thị kia, lại quay đầu nhìn Quách Tố Nghi trước mặt.
Nữ nhi trẻ tuổi xinh đẹp, đã đến tuổi lập gia đình rồi.
Mắt sáng lên, trong lòng thì có một chủ ý, Trương thị chậm rãi nói: Mẫu thân biết con thích Hoàng Thượng, bạc này mẫu thân cất trước, con đấy, nếu ngày sau vào cung, muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu đều có hết.
Quách Tố Nghi ngẩng đầu kinh ngạc nói: Mẫu… Mẫu thân?
Tiết thị kia là trưởng bối của hoàng thượng, lúc trước con ở trước mặt Tiết thị biểu hiện không tệ, mẫu thân cũng nhìn ra được, bà ta cũng rất thích con.
Hôm đó, nữ nhi Tiêu gia kia ương ngạnh như thế, Đế Vương lại vẫn che chở Tiêu gia, tất nhiên là bởi vì Tiêu hoàng hậu. Tuy nói lúc trước cưới Tiêu hoàng hậu kia, là bởi vì lực ảnh hưởng của Tiêu gia ở trong dân chúng, nhưng đối mặt với một nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, tóm lại nam nhân sẽ giữ không được.
Chỉ là Trương thị cũng có lòng tin với nữ nhi mình.
Cảm thấy hoàng thượng kia là một người khổ hạnh, bây giờ chỉ nhất thời sủng ái Tiêu hoàng hậu mà thôi, muốn sống tốt, tất nhiên sẽ vừa ý nữ nhi hiền lành biết quản công việc gia đình giống nữ nhi của bà ta.
Dù sao sống trong hoàn cảnh giống nhau, mới xứng đôi nhất.
Trương thị tinh tế quan sát Quách Tố Nghi, càng xem càng cảm thấy dung mạo nữ nhi cũng không tệ, không quá mức xinh đẹp, nhìn hiền lành dịu dàng, nói: Đã phải vào cung, nên ăn mặc cho tốt chút ít, thay váy dài gấm tô kia đi.
Trái tim của Quách Tố Nghi đột nhiên nhảy lên, hai tay siết chặt ống tay áo. Bộ đồ Trương thị nói tới, chính là bộ váy dài gấm tô vạn phúc màu hồng nhạt viền chỉ bạc kia, nàng ta cảm thấy thích nhất, trân quý nhất.
Lần đầu vào cung gặp Tiêu hoàng hậu, nàng ta vốn định mặc, nhưng đến lúc đó lại thay đổi rồi.
Trương thị luôn tiết kiệm trước sau như một, Quách Tố Nghi nghe bà nói như vậy, tất nhiên ý thức được vào cung sẽ phát sinh chuyện gì...
Nhớ tới lời huynh trưởng nói với nàng ta.
Sau đó là Ngũ cô nương Tiêu gia Tiêu Ngọc Chi chế giễu hiếp đáp ngày đó.
Còn có dung mạo khôi ngô cùng với thân thể cao lớn của Đế Vương.
Quách Tố Nghi không do dự, đã nhu thuận gật đầu, thay váy kia, ưỡn ngực, lấy dáng vẻ tốt nhất theo mẫu thân cùng nhau vào cung gặp Tiết thị.
...
Tiêu Ngư và Tiết thị đang ngắm hoa. Hàm An cung thanh tĩnh, Hải Đường trong viện nở vừa đúng lúc. Mặc dù Tiết thị không nói lời nào, nhưng Tiêu Ngư chỉ là nữ tử trẻ tuổi, cũng yêu thích hoa. Nàng đứng ở đó nhìn hoa Hải Đường bên dưới, làn da trắng như sứ, nụ cười tươi đẹp, toàn thân đều là hơi thở thanh xuân dào dạt của thiếu nữ, lại vừa trộn lẫn với hương thơm tươi mát của tiểu phụ tuổi trẻ.
Không đơn thuần chỉ vì dung mạo, đó là bởi vì từ nhỏ đã sống tốt, không buồn không lo, trôi qua vui vẻ, trên mặt sẽ không tự chủ hiển hiện ý cười, ở cùng một chỗ với dạng người thế này, bản thân cũng sẽ trở nên vui vẻ. Nhìn thấy càng cảm thấy ngọc diện nàng phát hào quang, xinh đẹp động lòng người.
Tiết thị ghé mắt nhìn lấy nàng.
Nhìn nàng còn nhỏ tuổi, còn nhớ lại lời nói của Tiết Chiến với bà ta ngày hôm đó, trong lòng hơi có chút xúc động.
Lúc này, cung tỳ đã dẫn mẹ con Quách thị đến đây.
Nhu hòa giữa lông mày Tiết thị mới tán đi, khi nhìn về phía Tiêu Ngư, vẫn lộ vẻ hờ hững
Nương nương, Quách lão phu nhân đã tới... Nghe được Xuân Hiểu ở bên tai nàng nhỏ giọng nói, Tiêu Ngư lập tức quay đầu lại. Từ rất xa, nhìn Trương thị dẫn Quách Tố Nghi tới.
Ánh mắt của nàng theo bản năng rơi vào trên người Quách Tố Nghi.
Hoàn toàn khác biệt với trước kia, hôm nay Quách Tố Nghi trang điểm thanh nhã, nhưng y phục trên người lại tươi đẹp tinh xảo. Nữ tử trẻ tuổi, cao gầy yểu điệu, tướng mạo lại thanh tú, mặc vào màu sắc tươi sáng, cả người nhìn qua chói sáng hơn rất nhiều.
Trương thị tới, nhìn thấy ánh măt Tiêu Ngư thì dừng lại một chút, có chút không được tự nhiên hành lễ.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trương thị, Tiêu Ngư liền biết bà ta còn nhớ kỹ sự việc hôm đó, đang chuẩn bị bảo bà ta miễn lễ, Tiết thị sau lưng lại sớm trước nàng một bước, đỡ Trương thị lên.
Dáng vẻ rất quen thuộc.
Tiết thị lại cười nói: Quách lão phu nhân không cần đa lễ. Lại cười tươi nhìn Quách Tố Nghi, Đã lâu không gặp, Tố Nghi càng lớn càng đẹp.
Hoàn toàn khác biệt với bộ dạng lạnh lùng khi ở chung một chỗ với Tiêu Ngư. Tiêu Ngư đứng ở một bên, nhìn các nàng thản nhiên cười nói, ngược lại có vẻ nàng có chút không hợp nhau, như người ngoài.
Lúc cùng nhau ngồi xuống bên cạnh bàn đá ở trong viện thì mấy người lập tức nói những chuyện khác nhau. Không biết Tiết thị kia cố ý hay như thế nào, luôn nói đến những chuyện ở quê.
Vốn Tiêu Ngư không hiểu những điều này, nhưng những ngày gần đây tiếp xúc với dã nam nhân kia cũng đã lâu, lại xem một số thư tịch (sách vở) có liên quan đến việc đồng áng, thật ra cũng có chút hiểu rõ. Nhưng Tiết thị chĩa mũi nhọn vào như thế, trong lòng nàng có chút không dễ chịu, cho dù là biết được, cũng không tình nguyện chen vào nói.
Ngay cả Tiết Chiến nàng cũng không muốn cố ý nịnh nọt, nàng cần gì phải dán mặt vào mông lạnh chứ?
Quách Tố Nghi lại trả lời tự nhiên, rất thỏa đáng.
Trương thị vụng trộm ghé mắt, thận trọng liếc nhìn Tiêu Ngư. Lúc nãy, thấy Tiêu hoàng hậu kia ở đây, bà ta còn có điều câu nệ, nhưng còn bây giờ thì sao, Tiêu hoàng hậu kia ở trước mặt Tiết thị, còn không phải ngoan giống như tôn tử (cháu trai) ư?
Nhớ tới bộ dạng nàng hùng hổ dọa người hôm đó, lại so sánh với giờ phút này, Trương thị có loại khoái cảm xả được cơn giận, nhịn cười không được. Lại nhìn Tiết thị và nữ nhi của bà ta... Tiết thị này, nhìn qua rất hài lòng với nữ nhi của mình.
Tiêu Ngư lẳng lặng ăn bánh ngọt uống trà, nghe ba người các nàng trò chuyện với nhau thật vui.
Đợi thời điểm ăn trưa đến, chỉ thấy Đế Vương kia cũng tới Hàm An cung.
Tiết Chiến mặc long bào màu đen, cao lớn vĩ ngạn, thấy đám người Tiết thị muốn đứng dậy hành lễ, thì lại đưa tay ngăn cản, đưa tay nâng áo lên, ngồi xuống bên người Tiêu Ngư.
Còn không chú ý gì uống chung chén trà của nàng... Tiêu Ngư nhướng mày, nếu không có những người khác ở đây, nàng còn định nói với y đấy.
Sao lại không chú ý quy cũ như vậy?
Uống trà, Tiết Chiến mới nhìn Tiết thị, nói: Vừa rồi, trẫm nghe a di và Quách lão phu nhân trò chuyện hăng say, không biết đang nói những gì?
Quách Tố Nghi hơi khẽ cúi đầu, không nói chuyện.
Ngược lại là Tiết thị, cũng không cảm thấy gì, mỉm cười nói: Chúng ta đang nói Tố Nghi đấy. Đứa nhỏ này khéo léo hiểu lòng người, quan tâm nhu thuận, ta rất thích... Nói xong nhìn về phía Trương thị, A di liền nói, Tố Nghi đã mười bảy rồi còn luôn mang theo bên người, sợ là ưu tú như thế, Quách lão phu nhân cũng không nỡ để nữ nhi xuất giá.
Vốn tưởng rằng Tiết Chiến kia sẽ thuận thế nói tiếp, dù sao cũng là hán tử nông thôn không biết quy củ, nơi nào sẽ hiểu được chuyện cấm kỵ của nữ nhi? Chỉ là... Lại không nghe thấy y nói chuyện. Tiêu Ngư nghiêng đầu, nhìn y một cái.
Thấy y nắm chén trà, không nhanh không chậm uống trà, cũng không nói tiếp.
Trương thị nhìn Đế Vương anh tuấn này, thấy tuy y cao cao tại thượng, nhưng đối với Tiết thị, cũng rất tôn kính. Bàn tày bà ta giấu ở trong tay áo nắm chặt theo bản năng, cười nói với Tiết thị: Chỗ nào chứ? Nếu ngài thích Tố Nghi như thế, không bằng để Tố Nghi vào cung theo hầu người... Người cảm thấy thế nào?