Thánh chỉ của Tân đế rất nhanh đã đến phủ Hộ Quốc Công, chính thức định hôn kỳ, ngày đón dâu vào hai mươi tám tháng giêng, nghe nói là ngày hoàng đạo gần đây nhất rất may mắn, vạn sự giai nghi. (mọi sự đều thích hợp)
Tiêu Ngư quỳ trên mặt đất, sau khi nghe xong, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn phụ thân trước mặt lưng thẳng tắp, phụ thân tiếp chỉ, không nhanh không chậm nói một tiếng: Tạ chủ long ân.
Sau khi lĩnh chỉ, Xuân Hiểu mới đỡ nàng lên.
Khuôn mặt Tiêu Ngư nhỏ nhắn trắng như tuyết, có chút hoảng hốt.
Hiện nay đã cuối tháng chạp, hôn kỳ chỉ cách một tháng... Quá nhanh
Nàng quyết định là thật, thế nhưng không nghĩ sẽ thành thân nhanh như vậy. Tiêu Ngư thoáng nhíu mi, ngày trước nàng mới vừa cập kê liền gả cho Triệu Dục làm Hậu, nhưng hôn lễ của nàng cùng Triệu Dục, lúc nàng mười tuổi đính hôn cũng đã bắt đầu chuẩn bị. Chuẩn bị ròng rã bốn năm, mới cho nàng một đại hôn trọng thể chưa từng có, mà Tiết Tặc này, lại vội vàng hạ chỉ, sau một tháng muốn cưới nàng.
Thật là khinh người quá đáng!
Đừng nói là quý nữ thế gia, bách tính bình thường, hôn lễ này cũng không có vội vàng như vậy.
Tân đế này... Quả nhiên là người ngang ngược vô tri!
Tiêu Ngư theo phụ hân trở về, Tiêu Hoài ngồi tại chủ vị, nhìn thoáng qua nữ nhi. Hôm đó hắn vô kế khả thi, mới nghĩ đến tiễn nữ nhi đi, cho dù ngày sau Tiêu gia gặp phải chuyện gì, đều là tất nhiên, dù sao thời điểm Đại Ngụy vong quốc, Tiêu gia sớm nên đi theo đền nợ nước, mà không phải kéo dài hơi tàn, đến giờ này ngày này.
Chỉ là Tiêu Ngư đi mà quay lại, đối với Tiêu Hoài chấn kinh lớn hơn...
Lúc này liền nghe Tiêu Khởi Châu phẫn nộ nắm tay nói: Vội vàng như thế, Tiết tặc quá không nhìn Phủ hộ quốc công chúng ta ở trong mắt!
Lúc trước kiên nhẫn chờ Tiêu gia quy thuận, thành ý mười phần, cũng bất quá là nhìn trúng danh vọng Tiêu gia trong dân Đại Ngụy, bây giờ quy thuận, bản tính liền lộ ra. Bây giờ như vậy, ngày sau không chừng sẽ đối phó Tiêu gia bọn họ như thế nào đây. Tiêu Khởi Châu tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác tân đế bây giờ dần dần ổn định triều cục, hắn hoàn toàn không có cách nào.
Tiêu Hoài không thích ồn ào, đuổi đám người Tiêu Khởi Châu, chỉ gọi Tiêu Ngư đi thư phòng.
Tiêu Ngư đi theo phụ thân tiến vào thư phòng.
Thư phòng Tiêu Hoài trang trí phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, ngồi về hướng Nam xoay mặt phía bắc, không có gì ngoài hai hàng giá sách gỗ lim điêu khác bằng tùng bách, trên tường phía nam còn treo một thanh cung, gọi là Long Thiệt, lúc trước Tiêu Hoài dùng cây cung này đã cứu Hi Hòa Đế một mạng. Góc tường trên kệ để một cây thiết thương, đầu thương sáng loáng. Đây là tổ tiên Tiêu gia truyền thừa, Tiêu Hoài ngày ngày lau.
Tiêu Hoài đi tới, đưa tay vỗ về nhẹ nhẹ cái cán thiết thương kia, sau đó nhìn về phía Tiêu Ngư: Niên Niên, con đã nghĩ thông suốt?
Tiêu Ngư biết tính tình phụ thân, mạnh mẽ vang dội, chỉ là chuyện có quan hệ đến nàng, có chút lo trước lo sau.
Thánh chỉ kia khiến Tiêu Ngư chấn động rất lớn, nhưng nhìn đến phụ thân đứng thẳng tư thế oai hùng trước mặt, Tiêu Ngư không có nửa phần do dự, mỉm cười nói: Dạ, tuy nữ nhi là nữ lưu, nhưng cũng là nhi nữ Tiêu gia, quả quyết không thể bảo vệ mệnh mà liên lụy toàn bộ Tiêu gia. Nếu Tiết Tặc đã muốn cưới con, con vào cung là được... Nếu có thể giúp đỡ Tiêu gia một số viẹc, cũng là một chuyện tốt.
Bây giờ Tiêu gia quy thuận, nhìn như vinh sủng, ngay cả vị trí Hoàng Hậu đều cho Tiêu gia, bất quá là làm cho người bên ngoài nhìn. Ngày sau nếu không có giá trị lợi dụng, tất nhiên Tiết Chiến sẽ nghĩ biện pháp diệt Tiêu gia. Từ xưa Đế Vương đa nghi, sao có thể an tâm trọng dụng trung thần tiền triều. Mặc dù là như thế, Tiêu gia bọn họ cũng không có cách nào.
Nhưng nếu nàng tiến cung, chuyện này... Có thể sẽ xoay chuyển?
Tiêu Hoài tung hoành sa trường mấy chục năm, đánh đâu thắng đó, chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia cũng sẽ rơi vào kết cục này, Tiêu gia lớn như vậy, lại cần hi sinh một đứa nữ nhi, mới có thể đổi lấy thái bình.
Hắn nắm thật chặt thiết thương, nói: Phụ thân không thể đáp ứng.
Nếu là giờ phút này Tiết Tặc trước mắt hắn, hắn nhất định chính tay đâm y!
Phụ thân!
Tiêu Ngư tiến lên một bước, nói, Đây chỉ là kế sách tạm thời, ngài cũng biết, hiện tại chúng ta không có lựa chọn khác, nữ nhi vào cung trước tạm hoãn thế cục... Nữ nhi biết phụ thân không cam tâm, hầu hạ tân chủ, không phải là tác phong Tiêu gia chúng ta. Nữ nhi tin tưởng, luôn có một ngày, phụ thân sẽ cứu nữ nhi ra.
Như Tiêu Ngư chỉ là một khuê nữ, những chuyện quốc gia đại sự này, tự nhiên không có quan hệ gì với nàng. Chỉ là nghĩ đến hôm đó phụ thân thế mà có thể vì nàng làm như vậy, nàng không thể chỉ nghĩ đến mình. Hiện nay mặc dù triều cục đã định, nhưng hoàng vị tân đế danh bất chính, ngôn bất thuận, luôn luôn ngồi không vững.Trước dựa vào tình hình làm việc, sau đó mới có thể bàn bạc kỹ hơn.
Tiêu Ngư nhấc tay nắm lấy cánh tay phụ thân, nói tiếp: Phụ thân biết, nếu hôm đó nữ nhi cứ đi thẳng như thế, cả đời này đều sẽ không vui vẻ. Ngài lưu ta lại, tiến thối cùng Tiêu gia đi.
Tiêu Hoài chính là trung thần Đại Ngụy, từ lúc Tiết Chiến đăng cơ, trong lòng tự nhiên chờ đợi phục quốc, nhìn nữ nhi bảo bối của mình, đưa vào trong tay tặc nhân, trong lòng càng kích thích đầy ngập phẫn nộ. Hắn chậm rãi nói ra: Niên Niên, phụ thân chắc chắn đón con về nhà.
Cuối cùng thuyết phục phụ thân, Tiêu Ngư gật đầu, cảm thấy thở dài một hơi.
...
Tiêu Ngư vào cung làm Hậu là một việc vui, dù sao thân phận Tiêu Ngư là quả phụ, lại còn có thể vào cung làm hoàng hậu, hoàn toàn quá mức ngoài dự liệu. Nữ quyến Phủ Hộ Quốc Công không dám chúc mừng trước mặt Tiêu Hoài, chỉ có thể tự mình tới chúc Tiêu Ngư. Dù sao Tiêu Ngư mỹ mạo, lại thông minh, tiến cung làm hậu, được tân đế sủng, cố gắng vì phủ Hộ Quốc Công bọn họ có thể khôi phục vinh hoa trước kia. Cũng không cần lại thời thời khắc khắc lo lắng rơi đầu.
Đều đi Lâm Khê viện chúc mừng, Liễu thị cũng muốn đi, Tiêu Ngọc Chi nghe mẫu thân còn muốn mang nàng đi, liền quay đầu lầm bầm một câu: Ta mới không đi.
Hôm đó nàng trả vật ngự tứ lại cho Tiêu Ngư, dù Tiêu Ngư chưa mở miệng chế nhạo, nhưng trong lòng khẳng định là cười nhạo nàng mấy trăm lần. Nàng mới không cần tiếp tục cho nàng ta chế giễu.
Tiêu Ngọc Chi vặn vặn mép váy, bất mãn nói: Thật mất thể diện, các nàng sẽ châm biếm ta. Nói nữ quyến phủ Hộ Quốc Công.
Kỳ thật nữ quyến phủ Hộ Quốc Công đều có chừng mực, chỉ cảm thấy chuyện Tiêu Ngọc Chi hoàn toàn mất mặt, cũng sẽ không chế giễu bên ngoài, dù sao cùng là người Tiêu gia, Tiêu Ngọc Chi mất mặt, đối với Tiêu gia cũng không phải chuyện gì tốt. Bất quá cuối cùng vị trí Hoàng Hậu vẫn là Tiêu gia bọn họ, người bên ngoài cũng không dám chê cười bọn họ.
Về phần Tiêu Ngọc Chi, nàng tự biết chuyện này mất mặt đến cực điểm, chính là người bên ngoài không nói nàng, trong nội tâm nàng cũng sẽ suy nghĩ lung tung, luôn cảm thấy người ngày thường thân cận nàng, trong lòng không chừng cười nàng như thế nào đây.
Liễu thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: Mấy ngày nữa chính là thời điểm ăn tết thăm người thân, chẳng lẽ lại lúc ấy ngươi cũng tự giam mình ở trong phòng không đi ra gặp người?
Cái này...
Tiêu Ngọc Chi bĩu môi: Mẫu thân...
Liễu thị vội vàng cắt đứt nàng: Dọn dẹp một chút, tranh thủ thời gian theo ta đi qua.
Tiêu Ngọc Chi trầm thấp A một tiếng, mới bất đắc dĩ, tiến vào tịnh thất đổi một bộ y phục, gục mặt theo Liễu thị đi Lâm Khê viện của Tiêu Ngư.
...
Trong noãn các Lâm Khê viện tụ tập cả nhà nữ quyến, vây quanh hỏa lô, nhiệt nhiệt nháo nháo nói chuyện.Tiêu Ngư ngồi tại bên trên đôn thêu, hỏa lô vàng ấm chiếu vào trên mặt của nàng, làn da trắng nõn, phấn nhuận.
Tiêu Ngọc Chi cùng Liễu thị tới trễ nhất.
Liễu thị thấy nữ nhi không tình nguyện, cố ý để Tiêu Ngọc Chi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ngư, Tiêu Ngọc Chi khóc không ra nước mắt, một mực gục mặt không tốt, đành phải chủ động mở miệng kêu một tiếng: Lục muội muội.
Tiêu Ngư nhẹ nhàng Ừ một tiếng.
Trước đó vài ngày danh tiếng Tiêu Ngọc Chi cường thịnh, nữ quyến Tiêu gia mặc dù không dám chọc nàng, nhưng trong lòng ẩn ẩn vẫn còn có chút lo lắng, luôn cảm thấy Tiêu Ngọc Chi vào cung làm hậu sẽ hỏng việc, dù sao mấy trưởng bối đều là nhìn các nàng lớn lên, tính tình rõ ràng. Bây giờ là Tiêu Ngư, đối với Tiêu gia mà nói, ngược lại là việc vui.
Tiêu Ngư thông minh, dung mạo lại là tuyệt sắc hiếm thấy, tất nhiên tiến cung có thể được sủng. Tuy nói tân đế là hạng người lỗ mãng, mà dù sao thân phận tôn quý, lại là nam tử hương dã, thực chất bên trong trung hậu, có lẽ sẽ thương yêu tức phụ cũng không nói chính xác được.
Dù sao Tiêu Ngư tiến cung các nàng yên tâm.
Nhưng mà Tiêu Ngư cũng không có cảm thấy có chỗ nào đáng giá chúc mừng, hôm nay trước mặt phụ thân nàng biểu hiện lạnh nhạt, đó là không muốn khiến phụ thân lo lắng, mà loại trường hợp này, thật đúng là nàng cười không nổi.
Tiêu Ngọc Chi càng không cần phải nói, lẳng lặng ngồi bên cạnh Tiêu Ngư, cũng không đáp lời.
Cuối cùng tản ra, có thể đi, Tiêu Ngọc Chi chuẩn bị cùng các nữ quyến ra ngoài, lại bị mẫu thân Liễu thị nhẹ nhàng đè bả vai xuống. Tiêu Ngọc Chi há to miệng nghi ngờ nói: Mẫu thân...
Liễu thị mỉm cười hướng về phía nàng nói: Vừa rồi, ngươi không phải còn la hét muốn trò chuyện cùng Lục muội muội sao?
Nàng nào có!
Tiêu Ngọc Chi muốn phản bác, nhưng nhìn đến ánh mắt Liễu thị liền không rõ, thế là đóng chặt miệng lại.
Đều đi hết sạch, Tiêu Ngọc Cẩm nghiêng đầu, lo lắng nhìn thoáng qua Tiêu Ngư, sợ Tiêu Ngư đơn độc cùng Tiêu Ngọc Chi cùng một chỗ, sẽ nháo ra chuyện gì, dù sao trước kia hai tỷ muội này không quá hợp, bây giờ lại trải qua sự tình vị trí hoàng hậu.
Tiêu Ngư lại khẽ cười về phía nàng, ra hiệu nàng yên tâm.
Tiêu Ngọc Chi lúng túng ngồi bên trên đôn thêu, cúi đầu mắt nhìn đồ án hoa mẫu đơn bên trên váy mình, chợt nhớ lại bộ cung trang thêu tinh xảo. Nhất thời liền có chút không vui.
Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Ngư.
Vừa lúc gặp nàng yên tĩnh không nói, lông mi hiện ra nhàn nhạt vẻ buồn rầu. bên mặt Tiêu Ngư tinh xảo, mi mắt thon dài, ngày thường vô cùng tốt, Tiêu Ngọc Chi không quá ưa thích nàng, luôn cảm thấy cái gì tốt đều cho nàng, thật sự là quá không công bằng.
Còn có hôm đó thấy tân đế... Là nam nhân tuấn mỹ như vậy.
Nghĩ tới điều gì, thế là Tiêu Ngọc Chi bỗng nhiên mở miệng, nói: Lục muội muội có thể vào cung, đích thật là một việc vui, dung mạo ngươi đẹp mắt, tất nhiên có thể được thịnh sủng.
Êm đẹp, làm sao bỗng nhiên liền khách sáo.
Tiêu Ngư ghé mắt nhìn nàng, liền nghe nàng nói tiếp: Vị trí hoàng hậu, tự nhiên không tính ủy khuất Lục muội muội, bất quá tỷ tỷ thấy, tân đế kia... Nói đến đây, Tiêu Ngọc Chi nhìn chung quanh, sau đó mới thận trọng tiến đến bên tai Tiêu Ngư, nhỏ giọng nói, Ngày thường lưng hùm vai gấu, thực sự quá thô ráp, sợ là muốn ủy khuất Lục muội muội.
Tiêu Ngư sững sờ, nhìn con mắt Tiêu Ngọc Chi cười tủm tỉm, cảm thấy lộp bộp một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch.