Phúc An đau lòng đến nỗi không ngủ được, nàng vừa mất 550 văn. Một tháng nàng thêu được hơn ba trăm văn, còn định bụng khi chàng về sẽ không phải tốn tiền của nàng nữa, năm nay đón Tết có thể may được bộ quần áo mới. Ai ngờ...
Không được, tháng này phải thêu thêm nhiều khăn tay, còn nhiều chỗ cần dùng tiền.
Lấy chăn cũ lót dưới, đắp chăn mới lên trên, ấm áp vô cùng. Một lúc lâu sau, Phúc An mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Phương Trầm cũng trằn trọc không ngủ được. Hắn đang suy nghĩ, sao đột nhiên lại mềm lòng mua chăn cho nàng vậy?
Mấy năm không gặp, nàng ta càng ngày càng giỏi, biết dùng chiêu lui một bước để tiến hai bước, dùng khổ nhục kế. Hắn đã quên mất, xưa kia nàng ta lợi hại đến mức nào, lại bị dáng vẻ giả vờ của nàng ta lừa gạt.
Ngày thứ hai, Phúc An dậy sớm. Phải nói là, đắp chăn mới thật sự rất thoải mái.
Nấu cơm, cho gà ăn, nhổ cỏ, tưới nước. Làm xong những việc này, mặt trời đã lên cao. Phúc An cũng không nghỉ ngơi, vội vàng tiếp tục thêu hoa.
ȶᏂασ tác nhanh, lơ đãng một chút liền đâm vào ngón tay. Phúc An vội vàng rút tay lại, không thể làm bẩn khăn tay, nàng đưa ngón tay lên miệng mυ"ŧ một cái. Vừa ngẩng đầu lên, nàng đã giật mình kinh hãi khi thấy Phương Trầm đứng gần ngay trước mắt.
"Sao, sao vậy?"
Phương Trầm nhìn nàng từ trên cao xuống một lúc, rồi ngồi xuống: "Có vài chuyện cần nói rõ với nàng."
Nghe hắn nói vậy, lòng Phúc An thắt lại. Chẳng lẽ hắn muốn lật lại chuyện cũ?
"Nàng mỗi tháng đều thêu khăn tay bán?" Phương Trầm trầm giọng hỏi.
Phúc An gật đầu.
"Nàng đã có bạc vào túi mỗi tháng, bây giờ ăn của ta, ở của ta, có phải nên nộp chút tiền không? Dù sao ta cũng không có lý do gì để nuôi một người không thân không thích, nhàn rỗi như nàng."
Bị hắn nói vậy, Phúc An đỏ bừng mặt, biện bạch: "Ta, ta có làm việc." Hơn nữa, ta còn là thê tử trên danh nghĩa của chàng, sao lại là người không thân không thích, nhàn rỗi chứ.
Đương nhiên, lời sau này nàng không dám nói ra lúc này.
"Đúng vậy, ngươi có làm việc, ta đại khái cũng biết, mỗi ngày ngươi chỉ làm cơm, giặt giũ, chăm sóc vườn rau và cho gà ăn, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, mỗi ngày tính ngươi năm mươi văn. Ngươi mỗi ngày ba bữa, mỗi bữa có thịt có rau, theo giá thị trường, mỗi bữa ba mươi văn, chỗ ở thì mỗi đêm mười văn, thêm vào đó mùa đông đã đến, củi lửa gì đó, tính ngươi mỗi ngày hai mươi văn."
Việc này chẳng phải mỗi ngày còn phải cho hắn mười văn tiền sao! Nàng mỗi ngày không ngày không đêm thêu khăn tay còn chưa chắc có mười văn tiền, hắn còn quá đáng hơn cả Vương Địa Chủ keo kiệt kia!
Vì tiền, Phúc An đành nhỏ giọng phản bác: "Nhưng, chúng ta là phu thê mà?"
"Hắc, phu thê? Chúng ta đã bái đường chưa?" Phương Trầm cười khẩy.
Phúc An mím môi, cũng đúng, bọn họ căn bản chưa bái đường, sao có thể tính là phu thê được. Nghĩ lại, nàng gật đầu: "Nếu ta không ăn cơm nhà ngươi, có phải sẽ không cần trả tiền cơm không?"
"Đó là đương nhiên."
"Vậy được rồi, cứ làm theo lời ngươi nói đi."
Phúc An trong lòng đã có tính toán, đắt nhất là đồ ăn, sau này nàng chỉ ăn cơm, chắc sẽ rẻ hơn, huống chi nàng còn có đồ ăn mặn mang từ nhà mẹ đẻ về, còn có thể đi lên núi đào rau dại ăn.
Củi lửa gì đó nàng cũng có thể lên núi nhặt, chỉ có chỗ ở là phải tốn nhiều tiền nhất, tính ra như vậy, nàng mỗi ngày còn có thể kiếm được mấy chục văn. Việc này so với thêu hoa kiếm tiền nhanh hơn nhiều.
"Chỉ ăn cơm không ăn rau mỗi bữa bao nhiêu tiền?" Phúc An cẩn thận hỏi hắn.
"Thu ngươi năm văn tiền một bữa là được."
Nhận được câu trả lời xác định, Phúc An trong lòng thầm cười.
Bất quá, ngày hôm sau đã bị vả mặt, ngoài việc nấu cơm, những việc khác, Phương Trầm đều làm hết, không cho nàng chút cơ hội nào.
Một ngày trôi qua nàng còn phải đưa cho hắn năm văn tiền. Tính ra tiền nàng thêu một ngày khăn tay kiếm được đều đưa cho hắn rồi.