Nhìn thứ vừa bắn vào, bị nàng khép chặt huyệt nhỏ non mềm nuốt hết, không chảy ra chút nào, hắn không khỏi đưa tay vào bên trong móc móc.
Phúc An cho rằng hắn còn muốn, vội đẩy hắn ra: "Đừng, đừng nữa, Phúc An đau lắm!"
Phương Trầm có ý muốn làm lại lần nữa, thấy nàng mặt đầy sợ hãi, lại có chút không đành lòng, thở dài một tiếng, cúi đầu ngậm lấy nhũ châu tươi non mọng nước của nàng, hút hai ngụm sữa rồi mới buông nàng ra, lấy khăn lau cho nàng, dọn giường, rồi cứ thế trần truồng ôm nàng ngủ trên ván giường nhỏ.
Phúc An nhắm mắt, hưởng thụ sự vuốt ve của hắn, chỉ là, dưới thân bị hắn đỉnh lấy, nàng vẫn còn sợ hãi, đưa tay đẩy hắn: "Ngươi cách ta xa chút, đừng nữa."
"Đừng động." Phương Trầm dùng ©ôи th!t uy hiếp cọ cọ vào cửa huyệt của nàng, Phúc An rùng mình, không dám động nữa, ngược lại Phương Trầm lại nảy sinh hứng thú, chống vào huyệt nhỏ ẩm ướt của nàng mà cọ xát qua lại.
Không biết chạm vào chỗ nào, Phúc An giật mình, kêu lên một tiếng, siết chặt hai chân.
Phương Trầm biết là chạm phải viên âm châu nói trong sách, không khỏi nhếch mép cười, bàn tay phủ trên tuyết nhũ trượt xuống theo đường cong, hơi tách hai chân đang kẹp chặt của nàng ra, ©ôи th!t theo ký ức lúc trước, hung hăng cọ mấy cái vào viên hồng châu ẩn trong thịt non.
"A! Phu quân, đừng!" Phúc An nắm chặt tay hắn, không cho hắn động nữa.
"Ngoan, ngươi cũng không muốn lần nào cũng đau như vậy chứ?" Phương Trầm vừa nói, vừa tiếp tục đỉnh lộng vào nhục huyệt của nàng.
"Rõ ràng... rõ ràng trong sách không nói vậy." Phúc An, cũng cảm nhận được niềm vui trong đó, hơi nhấc mông lên, phối hợp với động tác của hắn.
"Ồ? Sách nói thế nào? Ngươi đọc sách ở đâu?"
Phúc An không trả lời, nhắm mắt cảm nhận từng đợt tê dại.
Phương Trầm ác ý nhìn nàng một cái, đột nhiên đâm vào, Phúc An đau đớn kêu lên nhưng không đến mức mất xử nữ, nàng hít sâu vài hơi liền hoãn quá đến rồi, tiếp theo là cơn triều dâng cuồng nhiệt hủy thiên diệt địa. Phúc An lắc eo, ra hiệu cho hắn động đậy.
Phương Trầm long tinh hổ mãnh ȶᏂασ túng, cắm sâu vào tận gốc, túi con đập bốp bốp vào mông nàng, không lâu sau đã đỏ bừng một mảng lớn.
"A... sắp... sắp đến rồi... sắp đến rồi phu quân..." Phúc An quên cả trời đất rêи ɾỉ, Phương Trầm lại dừng lại, xoay người đè nàng xuống dưới.
Phúc An cao trào bị cắt ngang, bất mãn mở mắt nhìn hắn.
Phương Trầm bị dáng vẻ tùy ý nàng muốn làm gì thì làm của nàng làm giật mình, khuôn mặt hơi nhạt nhẽo của nàng vì du͙© vọиɠ mà nhiễm chút hồng nhạt, mang một vẻ đẹp khác thường, yêu mị câu nhân vô cùng, đặc biệt là đôi mắt hạnh ngập nước kia, lại mang chút thanh thuần trong vẻ yêu mị, dung mạo tuyệt sắc.
Nếu nói Lâm Vân Thanh thích hợp với vẻ thanh lệ không trang điểm thì nàng chính là yêu diễm thích hợp nhất với trang điểm đậm, bộ trang phục thường ngày giản dị đã áp chế đi vài phần nhan sắc.
"Phu quân~ động một chút đi mà!" Phúc An ôm cổ hắn, cúi xuống hôn hắn.
Phương Trầm thuận theo nàng, cho nàng một nụ hôn sâu nhưng vẫn không động đậy, chỉ vừa hôn nàng, vừa hỏi: "Ngươi trước hết nói rõ cho ta, là từ đâu biết những thứ này."
Mặt Phúc An càng đỏ hơn, ngượng ngùng nhìn hắn, rồi mới nhỏ giọng nói: "Ở chỗ Hàn Phu Tử nhìn thấy."
"Nhìn thấy thế nào?" Phương Trầm hỏi, hung hăng chọc một cái.
Phúc An khẽ rên một tiếng, nhỏ giọng kể lại chuyện ngày hôm đó.
Ngày hôm đó là Tết Đoan Ngọ, nhà nàng gói bánh chưng muộn, bánh chín rồi, nương nàng sai nàng đi biếu mấy cái bánh chưng cho Hàn Phu Tử.
Hàn Phu Tử đúng là đang độ tuổi ba mươi, mới cưới sư mẫu không lâu, hai người đang trong thời kỳ nồng nàn mật ý, lúc đó trời đã không còn sớm, thư viện lại xây ở nơi hẻo lánh yên tĩnh, Phúc An liền đi đường tắt.
Sân thư viện rất lớn, lúc đó cửa sau thư viện bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm làm hỏng ổ khóa, giấu không nói với phu tử, Phúc An vừa lúc từ đây vào thư viện.