Năm thứ ba niên hiệu Bồi Nguyên, đại quân khải hoàn sau khi đẩy lui quân man tộc, cả nước hân hoan ăn mừng, tướng sĩ cũng lần lượt giải ngũ về quê làm ruộng.
Phúc An ngồi xổm trong bếp nhóm lửa, đôi mắt len lén nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang ngồi ở gian nhà chính.
Đó là trượng phu của nàng, Phương Trầm. Ngày ấy chàng đùng đùng bỏ nhà đi, nào ngờ là để tòng quân.
Nghĩ đến nguyên nhân khiến chàng rời đi, Phúc An lại bất giác thở dài.
Năm năm trước, vì muốn gả cho Phương Trầm, nàng đã dùng chút thủ đoạn hèn mọn, khiến chàng không thể cưới được người con gái mình thật lòng yêu thương. Dưới sự ép buộc của mẹ chồng, chàng đành phải thành thân với nàng, nhưng chưa một lần chạm vào người nàng.
Biệt ly năm năm, nàng và mẹ chồng đều ngỡ rằng chàng đã bỏ mình nơi đất khách quê người, không ngờ nay lại bình an trở về.
Trong lòng nàng dĩ nhiên vui sướиɠ, nhưng khi nhìn thấy đứa bé trai chừng hai ba tuổi bên cạnh chàng, nàng không khỏi thở dài lần nữa.
Sự hiện diện của đứa trẻ ấy như một cái tát giáng thẳng vào mặt nàng.
Mẹ chồng thì vui mừng khôn xiết. Con trai biệt tích năm năm quay về, lại còn mang theo cả cháu đích tôn, thử hỏi sao bà không mừng đến phát điên cho được.
Phúc An lại thở dài. Thôi vậy, bao năm qua nàng đã nhìn thấu rồi, dưa ép chín không bao giờ ngọt. Nếu chàng muốn hòa ly, nàng cũng sẽ chấp thuận.
Nàng khẽ lau giọt nước mắt nơi khóe mi, thu lại ánh nhìn, chuyên tâm nhóm lửa.
Bên gian nhà chính, Phương mẫu mừng rỡ tột cùng, ôm chặt cháu nội không nỡ rời tay, miệng không ngừng gọi: "Cháu ngoan, cháu ngoan của bà."
Đứa bé cũng rất lanh lợi, ngọt ngào gọi một tiếng "bà nội".
Đợi đến khi Phương mẫu bình tĩnh lại đôi chút, bà mới hỏi han con trai về những năm tháng qua.
"Năm đó vừa rời nhà, con theo một đoàn buôn xuôi ngược nửa năm, sau quen được một vị áp tiêu trong tiêu cục nên cũng gia nhập nghề bảo tiêu. Gặp lúc quân man xâm lược, triều đình khắp nơi trưng binh, con bèn cùng mấy huynh đệ trong tiêu cục ghi danh tòng quân." Phương Trầm cất giọng trầm ổn, kể lại vắn tắt những trải nghiệm của mình.
Nghe con trai kể, Phương mẫu không khỏi xót xa, đưa tay lau nước mắt.
"Bà nội đừng khóc." ŧıểυ Cốc Tử bé bỏng giơ bàn tay nhỏ xíu lên lau nước mắt cho bà. Phương mẫu vừa khóc vừa cười, hôn lên má cháu trai trong lòng.
"Mẹ của thằng bé đâu rồi con?" Phương mẫu hỏi.
"Mất rồi ạ." Phương Trầm đáp, sắc mặt không chút thay đổi.
Phương mẫu nghe vậy bèn thở phào nhẹ nhõm. May mà đã mất, bằng không bà chẳng biết phải ăn nói với Phúc An thế nào. Con bé là người tốt, Trầm nhi đi bao năm như vậy, nó vẫn không chê bai bà lão này, một lòng ở lại nhà họ Phương, làm lụng vất vả chẳng một lời than oán. Lòng người vốn làm bằng thịt, bà không thể nào phụ bạc đứa con dâu ngốc nghếch này được.
Phương Trầm nhìn nét mặt của mẹ, thừa biết bà đang lo lắng điều gì, liền khẽ cau mày không vui. Chàng lấy từ trong ngực áo ra một túi vải, đưa cho Phương mẫu.
Phương mẫu mở ra xem, bên trong là mấy trăm lượng bạc trắng! Bà giật mình kinh hãi, vội vàng túm chặt miệng túi, lo lắng nhìn ra ngoài cửa.
"Sao lại có nhiều bạc thế này!"
"Là tiền con dành dụm mấy năm nay, mẹ cứ giữ lấy mà tiêu."
Phương mẫu lúc này mới yên tâm. Bà ngắm đi ngắm lại, sờ tới sờ lui, rồi lại đẩy trả cho Phương Trầm: "Giờ con cũng không còn nhỏ nữa, đưa cho vợ con giữ, sau này còn để dành cho ŧıểυ Cốc Tử cưới vợ."