Thế Thân Trọng Sinh
Chương 62

Nói tới cây gậy này, là cây gỗ thô ráp, không phải loại được mài bóng trơn nhẵn, quét sơn bóng.
Hơn nữa thân gỗ to dài, là vật khác hoàn toàn ngón tay của Tô Liên Tuyết. Tô Liên Tuyết kiếp này chưa trải qua chuyện chăn gối, cho dù hãm sâu vào tìиɧ ɖu͙© nhưng ŧıểυ huyệt cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận một ngón tay mà vẫn còn cảm thấy đau nhức. Đương nhiên, cũng có thể là tác dụng của thuốc khiến nàng không để ý hoa huyệt căng chặt, bài xích vật lạ xâm nhập, cộng thêm cũng chưa có người nào nói cho nàng biết về thuật chăn gối, bởi vậy, Tô Liên Tuyết không biết, lần đầu của mình không thể vội vã tiếp nhận vật to lớn như vậy.
Tuy nói giữa hai chân Tô Liên Tuyết đã nước chảy thành sông nhưng cây gỗ cũng chưa được bôi trơn, bỗng nhiên đâm vào hoa huyệt, cho dù Tô Liên Tuyết bị xuân dược khống chế nhưng vẫn cảm nhận được một cơn đau đớn xé rách.
"A!!!" Tô Liên Tuyết cuộn người, trợn to hai mắt, ngửa đầu ra sau, cơ thể kéo căng.
Đau! Rất đau! Rất rất đau! Một khắc ấy Tô Liên Tuyết gần như đau tới nỗi ngất đi, đau tới nỗi đầu óc trống rỗng, đau tới nỗi tưởng rằng mình bị túm hai chân bằng một lực mạnh xé mình ra thành hai nửa!
Tô Liên Tuyết ngừng thở, bởi vì ngay cả thở cũng có thể tăng thêm đau đớn cho nàng, nước mắt nhanh chóng tràn mi. Trong lúc nhất thời, bi thương cũng ùa tới, cũng không biết là bởi vì bị những lời nói dối vạch trần, thân phận phú quý tràn ngập nguy hiểm, hay là mất đi sự yêu thương quan tâm của tất cả mọi người, hay là... mất đi trong trắng thứ quý giá nhất của nữ nhân.
Tô Liên Tuyết cảm nhận rõ ràng, trong nháy mắt gậy gỗ vào cơ thể, vào lúc chưa kịp cảm nhận cơn đau thì tầng trở ngại mỏng manh kia đã bị đâm rách rồi, Tô Liên Tuyết đau tới nỗi chảy mồ hôi, nàng biết, thứ kia hẳn là màng trinh của nàng, thứ quý giá nhất của nữ nhân.
Lần đầu tiên của nàng vốn nên cho nam nhân nàng yêu thích, hoặc là phải cho phu quân tương lai quyền cao chức trọng của nàng, chứ không phải...
"Ưm..." Nước mắt xẹt qua khuôn mặt, rơi xuống mặt đất. Tô Liên Tuyết chẳng kịp bi thương, tác dụng thuốc mãnh liệt lại khiến nàng hưng phấn một lần nữa, dường như ngay cả đau đớn bị phá màng trinh cũng giảm đi rất nhiều.
"Ta hận ngươi..." Tô Liên Tuyết thì thầm, cầm chặt gậy gỗ trong tay, 'ngươi' trong câu nói không chỉ riêng ai, ngay cả Tô Liên Tuyết cũng không biết, ba chữ này nói cho ai nghe. Là Thẩm Thất, là Thẩm Trọng Hoa, hay là người Tô gia?
"Um..." Tô Liên Tuyết thử chuyển động gậy gỗ một chút, hoa huyệt hình như cũng chuyển động theo, theo động tác của nàng bắt đầu phun ra nuốt vào. Thời gian dần trôi qua, cảm giác đau đớn dần dần dịu đi, cảm giác hơi đau đớn và ngứa ngáy ở giữa chân truyền tới khiến Tô Liên Tuyết dần dần giãn lông mày.
Chân Tô Liên Tuyết từ từ mở ra, cong hai chân lên để có thể mở rộng bao nhiêu thì mở rộng bấy nhiêu, giống như là để cho gậy gỗ có thể cắm vào dễ dàng hơn.
"Ưm a a a! Ưm! A!" Thời gian dần dần trôi qua, động tác của Tô Liên Tuyết nhanh hơn, động tác vuốt ve hai vυ" của mình cũng trở nên thô bạo, hai bầu ngực bị nàng bóp tới trắng bệch, buông ra là thấy vết đỏ, giống như hai quả đào chín mọng.
Tiếng rêи ɾỉ của Tô Liên Tuyết cũng trở nên cấp bách, hô hấp khàn khàn, vòng eo cũng bắt đầu vặn vẹo, tốc độ tay của nàng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, giống như trên dưới toàn thân đều đang co lại cấp tốc...
Vào lúc kịch liệt nhất, Tô Liên Tuyết bất chấp tất cả, gậy gỗ có thể cắm sâu bao nhiêu thì cắm sâu bấy nhiêu, có thể cắm mạnh bao nhiêu thì cắm mạnh bấy nhiêu, cắm vào một lần rồi lại một lần, mỗi một lần thô bạo cắm vào đều khiến nàng sinh ra một loại cảm giác buồn ŧıểυ.
Ý thức của Tô Liên Tuyết bị nuốt trọn, cảm giác muốn đi ŧıểυ càng ngày càng mãnh liệt, hạ thân vừa tê dại vừa trướng nhưng cảm giác mâu thuẫn lại khiến nàng khuây khỏa lạ thường.
"A! A! A! Ưma! A ưm a a a.." Tô Liên Tuyết khép chặt hai chân một lần nữa, vặn vẹo trên mặt đất giống như một con rắn lớn bị rắc hung hoàng [*], tiếng rêи ɾỉ của nàng càng ngày càng mất khống chế, cảm giác muốn đi ŧıểυ càng ngày càng mãnh liệt, cảm giác chỉ cần nàng thả lỏng trong chốc lát là có thể phun ra!
[*] Khoáng vật có sắc vàng dùng làm thuốc, có thể giải độc.
Hai chân kéo căng, ngón chân cuộn lại, hô hấp cực nóng, Tô Liên Tuyết lại tách hai chân ra một lần nữa, một dòng nước nóng cuồn cuộn ở thân dưới, trong chốc lát giống như có thứ gì đó nổ tung ở trong đầu nàng!
"A!!!" Tô Liên Tuyết cong người, đầu ngửa ra sau dán sát mặt đất, la to một tiếng.
Cùng lúc đó, cửa phòng của nàng bị người từ bên ngoài đẩy ra.
"...”
