Thế Thân Trọng Sinh
Chương 13: Xong việc

"Thất Thất... ah... Thất Thất..." Dùng sức chống đẩy hơn mười cái, cái nào cũng thúc mạnh vào chỗ nhụy hoa sâu nhất trong hành lang ẩm ướt. Thẩm Trọng Hoa cũng không nhịn nổi nữa, thúc hết quy đầu vào trong tử ©υиɠ Thẩm Thất, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn ra, bắn vào vách tử ©υиɠ, nóng bỏng tới nỗi Thẩm Thất lại khẽ run lên.
Bắn tinh xong, Thẩm Trọng Hoa cũng không buông Thẩm Thất ra, còn thở gấp ôm nàng. Bởi vì trúng xuân tiêu tán, tinh lực của Thẩm Trọng Hoa có hơi tăng lên, tất nhiên, chuyện này cũng là do trước đó chàng nhịn quá lâu.
Thời gian dần trôi qua, hô hấp của Thẩm Trọng Hoa đều đều, cứ ôm Thẩm Thất như vậy thiếp đi. Mà Thẩm Thất mặc dù mệt mỏi, lại không thể nào ngủ, nàng cảm nhận được hô hấp của Thẩm Trọng Hoa và mùi hương quen thuộc trên người chàng, nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, suy nghĩ bay xa.
Kiếp trước, Thẩm Trọng Hoa đã làm chuyện này không ít lần với nàng, lần nào cũng giống như mưa rào gió lớn, thô bạo ra vào trong cơ thể nàng. Không biết vì sao, Thẩm Thất mơ hồ cảm thấy lần này lại có sự khác biệt. Thẩm Trọng Hoa cũng không hề đâm thẳng vào, mà còn... làm rất nhiều việc kỳ quái với nàng, so với kiếp trước, có lẽ cũng xem như là dịu dàng?
Nghĩ tới đây, khóe môi Thẩm Thất bất giác lộ ra một nụ cười tự giễu, ý nghĩ này khiến chính nàng cũng cảm thấy buồn cười, dịu dàng? Dịu dàng của chàng trước giờ không phải chỉ dành cho Tô Liên Tuyết hay sao?
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Thẩm Trọng Hoa cũng tỉnh lại, chàng vẫn đè lên người Thẩm Thất, bởi vậy chàng vừa cử động, Thẩm Thất liền biết.
Nhưng Thẩm Trọng Hoa vừa cử động, chuyện xấu hổ đã xảy ra. Thẩm Trọng Hoa vừa mới bắn tinh, ©ôи th!t mềm xuống nhưng lại chưa rút ra khỏi hoa huyệt của Thẩm Thất. ©ôи th!t mềm nhũn vẫn nhét ở bên trong, Thẩm Trọng Hoa khẽ cử động, ©ôи th!t lợi dụng Thẩm Thất có thể cảm giác được trở nên thô to một lần nữa.
Thẩm Thất quay đầu đi, chuyện này nàng là nữ tử, có thế nào cũng có hơi xấu hổ.
"Thất Thất..." Thanh âm Thẩm Trọng Hoa khàn khàn, muốn nói lại thôi, nhưng lại rút ra khỏi người Thẩm Thất, không tiếp tục nữa.
Thẩm Trọng Hoa vừa rời khỏi, hoa huyệt không còn bị tắc, Thẩm Thất cảm nhận được một luồng dịch nóng, hẳn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ chàng vừa bắn vào từ từ trượt ra khỏi miệng huyệt.
Mặt Thẩm Thất không có biểu tình nào, tiện tay giật một cái áo choàng khoác lên người, nàng xuống giường, chân vừa chạm đất thì hơi lảo đảo. Giống như rất nhiều lần kiếp trước, vật to lớn của chàng phóng túng trong cơ thể nàng, luôn làm cho hai chân của nàng bủn rủn.
Thẩm Thất thuận thế quỳ xuống, đầu cúi rất thấp, thanh âm cũng có chút khàn: "Nô tỳ có tội, mặc cho Vương gia xử lý."
Trong lòng Thẩm Thất thật ra rất bình tĩnh, kết quả xấu nhất là chàng ném nàng cho hạ nhân của chàng hưởng dụng, ở kiếp trước bọn họ không chạm vào nàng, kiếp này hẳn là cũng sẽ không.
Thẩm Trọng Hoa đứng lên, cánh tay muốn đỡ nàng dậy bỗng dừng lại ở giữa không trung, chàng hình như muốn nói gì đó lại không thể nói ra với nàng. Thẩm Thất nghe thấy Thẩm Trọng Hoa thở dài nặng nề, nghe thấy chàng gọi người tiến vào.
"Vương gia." Lúc Lãnh Tinh tiến vào, không ngẩng đầu lên, hắn biết Thẩm Trọng Hoa trúng xuân tiêu tán, Thẩm Thất cũng là hắn gọi tới, mùi trong phòng càng khiến cho hắn biết rõ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Trọng Hoa khoác một cái áo ngoài, chắn ở trước người Thẩm Thất, khàn giọng phân phó Lãnh Tinh: "Chuẩn bị nước tắm rửa."
Thế là xong rồi? Kết quả khác trong dự tính, Thẩm Thất bỗng có chút hoảng hốt.
Tiếp theo, lại nghe Thẩm Trọng Hoa nói: "Lấy một bộ quần áo sạch sẽ mang tới cho Thất cô nương."
"Thất cô nương?" Lãnh Tinh và Thẩm Thất đều giật mình trong lòng, đây là nói Thẩm Thất?
