Hôn lễ của Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan dự sẽ tổ chức luôn trong năm nhóc con tiểu bảo bảo ra đời nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện nên đành rời lại thêm hai năm nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, Hàn Thiên Dương giờ đã trở thành một cậu nhóc vô cùng đáng yêu thừa hưởng hết gen trội của cả bố và mẹ. Khi cậu nhóc vừa lẫm tẫm tập đi đã quậy cho từ trên xuống dưới Hàn gia gà bay chó sủa.
“Thiên Dương thiếu gia.”
“Cậu chủ nhỏ đừng nghịch nữa.”
“Không được chạm vào chiếc bình đó, thiếu gia.”
Cạch…cạch…chiếc bình lật ngược đập vào kệ rồi tiếp đất một cách chói tai.
Xoẹt…choang…
Người bảo mẫu đứng thất thần mất vài giây. Ôi không đây, đây là chiếc bình mà lão gia thích nhất, là quà mà Hàn Thiên khó khăn lắm mới mang về được dự sẽ tặng sinh thần cho ba mình sắp tới.
Tiểu Hoa hai mắt rưng rưng đẫm lệ thầm than lần này coi như xong. Không những bị đuổi việc mà còn phải đền bù một phần do không trông nom cậu chủ thật kĩ.
“Thiên Dương thiếu gia, lần này cậu hại tiểu Hoa thê thảm rồi.”
Hàn Thiên Dương hai mắt long lanh nhẻn miệng cười ngây ngô khiến cho người ngoài nhìn vào đều không nỡ trách mắng.
Vừa đúng lúc Vương Bảo An từ tập đoàn trở về kịp thời chứng kiến mọi việc. Cô hướng ánh mắt u ám nhìn Hàn Thiên Dương.
“Tiểu Hoa.”
“Bà chủ, là…là tôi sơ ý chạm vô nên…nên…” Sợ Thiên Dương bị trách phạt tiểu Hoa liền nhận lỗi về mình.
“Tôi nhìn thấy hết rồi, em xuống bếp phụ gì Phương đi.”
“Dạ.” Tiểu Hoa đánh mắt nhìn Hàn Thiên Dương một cái rồi lui xuống bếp.
“Hàn Thiên Dương, mau lại đây.” Vương Bảo An ngồi dựa lưng vào sô pha, ánh mắt dán chặt vào Thiên Dương khiến nụ cười trên môi cậu nhóc cứng đờ.
“Ma ma.”
Hàn Thiên Dương trèo từ ghế nọ sang ghế kia ghé sát lại người Vương Bảo An nũng nịu.
“Ma ma, Thiên Dương không cố ý.”
“Ma ma đừng giận mà.”
Vương Bảo An duỗi tay ôm gọn cục bông nhỏ gian manh kia vào lòng, tay đưa lên nhéo mũi tiểu bảo bảo một cái.
“Đừng tưởng mẹ không biết nhóc quỷ quyệt nhà con có ý đồ gì, bộ dạng đáng yêu này không lừa được mẹ đâu.”
“Ma ma nói gì vậy, tiểu Dương không hiểu, con có ý đồ gì được chứ?” Giọng điệu nỉ ngon ngây thơ thật đúng là gạt người.
“Hàn Thiên Dương con là đang ghi thù chuyện pa pa con tối qua? Nhưng lần này con hơi quá đáng rồi, chiếc bình cổ đó ông nội rất thích đấy.”
Quay ngược thời gian trở về tối ngày hôm trước…
“Ma ma tiểu Dương muốn ngủ ở đây với ma ma.”
“Tiểu Dương muốn ôm ma ma ngủ.” Vì muốn trẻ tự lập nên khi vừa lên hai Vương Bảo An đã để cậu nhóc ngủ riêng.
Hàn Thiên vừa từ trong phòng tắm đi ra cũng vui vẻ hòa mình vào câu chuyện của hai mẹ con.
“Vậy đêm nay cả nhà ba người chúng ta cùng ngủ nhưng nhớ là chỉ hôm nay thôi đấy.”
“Dạ? Sao lại ba?” Hàn Thiên Dương hai mắt long lanh hỏi. Chưa để Hàn Thiên trả lời tiểu Dương nói tiếp: “Con chỉ muốn ngủ cùng ma ma thôi, pa pa qua phòng con ngủ đi có nhiều gấu bông cho pa pa ôm lắm. Nếu pa pa ngủ ở đây con lại phải chia sẻ ma ma cho pa pa, chẳng thích chút nào.”
Chỉ ít phút sau, Thiên Dương đã bị ném ra khỏi cửa.
“Pa pa là đồ đáng ghét nhất trên đời.” Lầm lũi ôm con gấu bông về phòng và âm thầm ghi thù và để rồi có sự việc xảy ra ngày hôm nay.
Vương Bảo An nhìn những mảnh vỡ mà thầm thở dài: “Tiểu Dương lần này mẹ không cứu được con rồi.”
Hàn Thiên Dương khẽ dụi dụi vào người cô nói: “Con chẳng sợ pa pa đâu.”
“Vậy à? Hàn Thiên Dương con giỏi lắm.” Hàn Thiên không biết đã đứng phía sau lưng hai mẹ con từ khi nào, ánh mắt nhìn tiểu Dương đầy giận dữ.
“Pa…pa.” Tên nhóc khi nãy còn thản nhiên nói không sợ giờ đã nép chặt người vào lòng Vương Bảo An.
“Nhóc con…giỏi lắm. Tiểu Hoa.”
“Dạ.” Nghe thấy tiếng ông chủ tiểu Hoa giật mình xém nữa cắt trúng tay vội vàng chạy lên.
“Cô mau thu dọn đồ đạc cho thiếu gia, ngày mai gửi thiếu gia qua bên ông bà nội.”
“D…dạ.”
“Con không đi, con muốn ở cùng ma ma.” Hai cha con như nước với lửa đối chọi nhau.
“A chú tiểu Duệ, chú Nhất Hoan.” Mắt Hàn Thiên sáng lên tụt khỏi người Vương Bảo An chạy lon ton đến âm chầm lấy người vừa bước vào.
Quả là nhóc con tinh ranh, Hàn Thiên Dương lập tức dùng chiêu nước mắt cá xấu mếu máo nói: “Chú tiểu Duệ, ba Thiên bắt nạt tiểu bảo không cho tiểu bảo ở cùng ma ma.”
Hàn Thiên bất lực không biết nên khóc hay nên cười với cậu quý tử nhà mình.
Trình Nhất Hoan lập lức trách mắng: “Anh rể cũng thật là, tiểu bảo bảo còn nhỏ đừng khắt khe quá.”
“Tôi khắt khe? Nhìn xem nó làm ra chuyện tốt gì.”
Bấy giờ cả hai mới chú ý đến đống mạnh vụn dưới sàn, cả hai như đã ngầm hiểu ra vấn đề.
“Chỉ là một cái bình thôi mà, anh hai đừng giân tha lỗi cho Thiên Dương đi.” Nói xong thì thả cậu nhóc xuống nói: “Thiên Dương mau qua nhận lỗi với pa pa con đi.”
Hàn Thiên Dương dù không muốn nhưng vẫn phải phụng phịu bước từng bước lon ton đến chỗ Hàn Thiên: “Pa pa là tiểu bảo sai rồi, pa pa đừng giận nữa nha.” Nói xong trèo lên ghế bên cạnh chỗ Hàn Thiên ngồi rồi khẽ thơm chụt một cái.