Thế Thân Cảnh Nóng

Chương 7 - Trong văn phòng bị làm đến phát khóc (Thượng)

Trước Sau

break
Edit: ŧıểυ Vũ YY

Phó Hi an bài cho Lâm Tiêu Tiêu một phần công việc không có gì khó khăn, anh là tổng giám đốc. Không biết có phải ở bên anh ngốc lâu rồi, nhắc tới hai chữ "Tổng tài", cô thật cầm lòng không nổi mà liên tưởng mấy khung cảnh hường phấn như trong mấy ŧıểυ thuyết ba xu.

Ngày làm việc đầu tiên, Lâm Tiêu Tiêu lo lắng vô cùng. Cũng may công việc chỉ là thư ký hư hư thực thực, ngồi bên ngoài văn phòng làm việc của Phó Hi, xung quanh là mấy đại tỷ ai nấy đều là thành phần tinh anh cả.

"Lâm ŧıểυ thư đúng không, chỗ ngồi của cô ở đối diện tôi. Phó tổng đã dặn dò, cô có thể tuỳ ý làm việc của mình, không cần làm bộ bận rộn." Nụ cười thật tiêu chuẩn, khóe môi nhếch 45 độ, lộ ra hàm răng trắng nõn chỉnh tề.

Không cần phải vờ vịt bận rộn, Lâm Tiêu Tiêu quả thật có thể trực tiếp tưởng tượng ra bộ dáng của Phó Hi nói lời này, lạnh lùng đơn giản trực tiếp.

Từ 9 giờ sáng đến 6 giờ tối, Lâm Tiêu Tiêu chỉ thấy Phó Hi ba lần. Khác với hình ảnh "tổng tài" trong đầu cô, nhìn qua Phó Hi bận rộn như con quay, căn bản không dư thời gian để ý cô. Thế là cô cũng chỉ biết ngồi xem mấy drama Hàn, chơi quét mìn, bất tri bất giác 3 ngày đã trôi qua.

Sáng thứ ba, Lâm Tiêu Tiêu hướng Phó Hi "xin phép nghỉ" để ra sân bay đón Lâm nhị lão gia. Lâm mẹ vừa nhìn thấy cô là bắt đầu lảm nhảm không dứt, vẫn luôn chê cô gầy đen, bộ dáng thập phần đau lòng.

Được một lát, Lâm mẹ lật mặt nhanh như lật bánh tráng, quay qua ghét bỏ quần áo của cô, áo thì hở vai, váy thì ngắn, thêm đôi giày nhìn không giống con gái nhà lành gì cả.

"Mẹ có đem ít rượu gạo nhà mình, tí nữa con đi làm tiện đem tặng cho mấy đồng nghiệp ở công ty nhé." Lâm mẹ chỉ chỉ đống hành lý thật lớn sau lưng. Lâm Tiêu Tiêu sớm có chuẩn bị, không nhanh không chậm mà mỉm cười: "Được ạ, trước đưa ba mẹ về khách sạn. Buổi chiều ba đi hội thảo, con dẫn mẹ xem chỗ làm việc của con nha."

Xách theo mười bình rượu gạo, Lâm mẹ theo tới công ty, nháy mắt há hốc mồm. Bà quét mắt một vòng xung quanh, lại quay đầu nhìn xem khuê nữ của mình, ngơ ngác hỏi: "Đây là tất cả nhân viên ở bộ phận của con?"

"Đúng vậy." Lâm Tiêu Tiêu cười tủm tỉm nói.

Lâm mẹ tham quan hoàn cảnh làm việc của cô xong, ở trước khi đi trộm nói: "Tiêu Tiêu, hoàn cảnh công ty này hơi thiếu dương khí nha, chính là quá ít đàn ông, con muốn tìm đối tượng cũng khó. Nếu có kỳ ngộ khác, con cũng đừng ngại ăn máng khác, tìm công ty nào nhiều nhân viên nam mà vào."

"..." Hoá ra mẹ đặc biệt quan tâm chỗ làm việc của cô bởi vì nguyên nhân này sao!

"Con suy nghĩ kĩ một chút đi." Lâm mẹ cười từ ái mà vỗ vỗ mu bàn tay cô, dứt khoát rời đi.

Hô, cuối cùng kết thúc.

Lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng thở ra, quen tay click mở game quét mìn trên máy tính, chưa kịp dò vài cái, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên. Mỗi bàn làm việc đều có một chiếc điện thoại riêng, khi có điện thoại tới, thư ký sẽ lọc một lần, rồi mới báo cho Phó Hi. Mấy ngày nay, điện thoại xung quanh tới không dứt, chỉ riêng điện thoại trên bàn của cô lại chưa từng reo. Cho nên cô cứ nghĩ rằng, điện thoại trên bàn mình không cắm dây, chỉ bài trí cho đẹp thôi.

"Alo, xin chào?" Dưới con mắt cổ vũ của mọi người, Lâm Tiêu Tiêu thấp thỏm nhận điện thoại.

"Tiến vào.""A?"

Phó Hi không lặp lại lần thứ hai, trực tiếp cúp máy. "Tổng tài" trong truyền thuyết cuối cùng cũng nhớ đến đất diễn của mình sao!

Lâm Tiêu Tiêu không rõ là hưng phấn, hay là e lệ, ở trên chỗ ngồi sửng sốt một lát, sau mới chậm rì rì mà đi đến văn phòng Phó Hi, gõ gõ cửa. Cửa làm hoàn toàn bằng gỗ, ngón tay hạ xuống gõ nhẹ cũng phát ra âm thanh nặng nề.

"Tiến vào." Bên trong truyền đến giọng nói của Phó Hi, cùng giọng nói trong điện thoại lạnh lùng giống nhau, thanh thanh lãnh lãnh, không rõ hỉ nộ.

Kẽo kẹt ——

Lâm Tiêu Tiêu nuốt nuốt nước miếng, đẩy cửa vào. Phó Hi ngồi sau cái bàn lớn, đang xem văn kiện. Phía sau là bức tường bằng kính thật lớn, có thể nhìn rõ toàn cảnh bên ngoài, đây là tầng cao nhất, xa xa nhìn người đàn ông kia, có cảm giác không chân thật lắm. Cô chậm rãi bước đến trước bàn,nhẹ giọng hỏi: "Tìm em có việc?"

Phó Hi không ngẩng đầu, từ ngăn kéo lấy ra một hộp quà được đóng gói tinh mỹ: "Mở ra nhìn xem."

"Là tặng cho em?"

"Khi đi công tác ở Mỹ đã mua, nhìn xem có thích không?"

Lâm Tiêu Tiêu thụ sủng nhược kinh mà mở ra  lớp giấy quà, bên trong là hộp nhung màu xanh sẫm, to hơn cái nắm tay một chút. Nếu bên trong là nhẫn, thì cái hộp này quá lớn, nếu là vòng cổ, cái hộp này lại quá nhỏ. Lòng tràn đầy nghi hoặc mà mở ra, nằm bên trong là một hộp đầy chữ tiếng Anh —— áo mưa.

Lâm Tiêu Tiêu: "... "



"Thích sao?"

Phó Hi thong thả ung dung kéo kéo cà vạt, thấp giọng nói, "Đây chính là quà mà anh ngàn vạn tuyển chọn đó."

"Nếu như em nói không thích?". Lâm Tiêu Tiêu nhướng mày, thử hỏi.

Phó Hi chưa kịp trả lời, ngoài cửa truyền đến tiếng hô: "Viên tổng! Ngài không thể trực tiếp vào!"

Mắt thấy có người muốn xông tới, Lâm Tiêu Tiêu như biến thành con thỏ, một cái khom lưng, nhảy tới chui xuống bàn làm việc của Phó Hi.

Trốn xong, chính cô cũng ngây ngẩn cả người: Này, đã làm việc gì bất chính đâu, sao cô lại có tật giật mình? Theo sát một chuỗi tiếng bước chân, một giọng đàn ông bực bội nói: "Phó Hi, cậu vì cái gì cự tuyệt đề án điện ảnh của tôi? Cho tôi một cái lý do!"

"Đầu của anh chỉ để trang trí sao, không biết tự mình suy nghĩ?"

Tuy rằng không nhìn được biểu cảm của Phó Hi, nhưng Lâm Tiêu Tiêu có thể nghe ra anh có vẻ tức giận, người này tính tình vừa không tốt, nói chuyện lại càng không nể mặt ai.

Hai người đàn ông đang đàm luận về vấn đề gì, cô nghe như đàn gảy tai trâu, cái gì "Đòn bẩy hiệu ứng" cái gì "Doanh thu so", ở dưới gầm bàn nhàm chán cực kỳ, cô tự nhiên nảy ra ý tưởng. Lâm Tiêu Tiêu khom lưng, rón ra rón rén mà đi kéo khóa quần người nào đó, lại dùng tay thật cẩn thận mà đem cái vật còn đang ngủ say đỡ ra.

Cô vươn đầu ra, dùng đầu lưỡi nóng hầm hập của mình, nhẹ nhàng một đường liếʍ đi lên, cô rõ ràng cảm giác được Phó Hi đột nhiên căng cứng cơ bắp. Cho anh ngày thường lăn lộn cơ thể em nha, cô ŧıểυ nhân cười thầm.

Có lẽ là bởi vì cô ở trong tối, anh ở ngoài sáng, động tác của cô càng không kiêng nể gì. Đem dươиɠ ѵậŧ nửa mềm nửa cứng mυ"ŧ vào miệng, một bên dùng đầu lưỡi vây đánh vòng quanh điểm mẫn cảm trên quy đầu, một bên bắt chước động tác giao hợp phun ra nuốt vào. Dưới sự chăm sóc tận tình của cô, dươиɠ ѵậŧ của anh nhanh chóng bành trướng lên, thô to mà đem hai má căng đến phình phình.

"Cậu có nghe được tiếng động gì đó không?"

"Không có." Phó Hi quả quyết phủ nhận.

Người nọ lại hoài nghi: "Nơi này có chuột sao?"

"Không có."Phó Hi cắn chặt răng mà nói.

Cùng lúc đó, cô đẩy cả nguyên cây dươиɠ ѵậŧ thô dài đi vào, quy đầu chạm tới tận cổ họng nhỏ hẹp, sướиɠ đến mức anh phải nắm chặt nắm tay. Lâm Tiêu Tiêu còn ngại không đủ, cô cố nén xúc động muốn nôn khan, dùng đầu lưỡi dọc theo dươиɠ ѵậŧ đang nhô lên gân xanh, thuần thục liếʍ láp. Phó Hi duỗi tay đè lại đầu cô, tựa muốn nhắc nhở cô đừng quá mức, lại như ẩn ẩn tia ham muốn nhiều hơn. Lâm Tiêu Tiêu không thèm để ý tới, thuận thế giữ chặt tay anh, đem ngón trỏ đút vào trong miệng, mυ"ŧ mát.

"Viên Thành, anh đi ra ngoài trước, tôi còn có việc phải làm." Phó Hi cố tình đem từ "Làm" này ngấu nghiến qua kẽ răng.

"Hứ, làm như mình cậu bận rộn, tôi cũng có rất nhiều việc cần xử lý." Người nọ thở phì phì mà rời đi, văn phòng một lần nữa an tĩnh lại.Phó Hi đẩy ghế dựa ra, đem con thỏ đang trốn dưới bàn kéo lên.

Anh cười như không cười mà nhìn: "Em muốn làm cái gì?"

"Muốn làm anh nha." Lâm Tiêu Tiêu không biết lấy dũng khí ở đâu, ngồi thẳng xuống đùi anh, đôi tay mềm như rắn trườn lên ôm cổ người đàn ông. Cô dương dương đắc ý ngẩng đầu lên, ý đồ hôn môi, lại bị anh nghiêng đầu né tránh, cô cười đến thực đáng khinh: "Tới nào, không muốn nếm thử hương vị của chính mình sao, miệng em chứa đầy mùi của anh đấy."

"Lâm Tiêu Tiêu!"Phó Hi đột nhiên đứng lên, đem Lâm Tiêu Tiêu đang treo trên người đè lên bàn làm việc. Đáy mắt hiện lên một tia ý vị thâm trường: "Lần này, là tự em trêu chọc anh."

"A~ em chỉ đùa một chút thôi, ha ha". Lâm Tiêu Tiêu hơi sợ hãi.

Cô muốn từ lỗ hổng dưới cánh tay anh chui ra, nhưng dễ dàng bị ngăn lại. Phó Hi thành thạo mở từng nút áo sơmi của cô, dần dần xương quai xanh tinh xảo lộ ra, kéo nội y màu trắng xuống, hai luồng mềm mại đầy đặn nhảy ra sinh động. Đầu vυ" cao ngất, nhụy hoa phấn nộn cương lên bướng bỉnh, hình ảnh khiến ai cũng thèm nhỏ dãi. Anh dùng đôi tay nâng lên hai luồng mềm mại, dễ dàng nắn bóp nhào nặn, tiếp theo xem như là món ăn ngon, đem đầu vυ" cuốn vào đầu lưỡi.

"Aaa~" Lâm Tiêu Tiêu theo bản năng mà dựng thẳng ngực.

Khoang miệng ướt nóng của đàn ông đang bao bọc lấy đầu vυ" của cô, khác với ngón tay, đầu lưỡi hơi hơi thô ráp mà lại liếʍ thông thuận,  kɧoáı ©ảʍ tê dại không ngừng từ ngực lan tràn, đầu vυ" thật mau liền ở trong miệng của anh biến thành hai viên ŧıểυ anh đào đỏ hồng ướt át. Bỗng nhiên, một thứ gì đó bị nhét vào tay cô.

"Thử xem xem quà của anh, có làm em hài lòng hay không."

Bất đắc dĩ, Lâm Tiêu Tiêu đành phải ngồi dậy, căng da đầu mở ra cái bao bên ngoài đầy tiếng Anh. Vừa mở ra liền ngây ngẩn cả người, cái áo mưa này không giống bình thường, gai to gai nhỏ nhô lên. Phó Hi tinh tế quan sát phản ứng của cô, thấy gương mặt cô gái nổi lên đỏ ửng khả nghi, mới rất là vừa lòng mà hiện lên một tia ý cười.



Anh đem dươиɠ ѵậŧ của mình nhét vào tay cô, nói: "Giúp anh mang lên."

"Hay là chúng ta vẫn đổi thành loại thường dùng đi." Lâm Tiêu Tiêu nuốt nuốt nước miếng, cố giãy giụa ở giây cuối cùng.

Kích cỡ của anh vốn dĩ cũng đã rất lớn, cái này tròng lên còn có lớn lớn bé bé nhô lên, anh mang cái này thọc tiến vào nói, cô nhất định thấy "chết" không còn xa mình nữa.

Phó Hi coi như không nghe thấy, lôi kéo tay cô, tự mình mang lên.

"Đừng cúi đầu."

Cái gọi là tâm lý ám chỉ, chính là người khác kêu không được suy nghĩ đến chuối, thì trong não liền sẽ tự hiện ra hình dạng của chuối. Không nhìn thì không tưởng tượng được sao??

Lúc này, Phó Hi càng kêu đừng nhìn, càng khiến cô nhịn không được tò mò mà cúi đầu đi xem. Anh đã cởi qυầи ɭóŧ ướt đẫm của cô ra, để dươиɠ ѵậŧ cọ cọ cửa động, nháy mắt áo mưa bao ngoài dươиɠ ѵậŧ đã bị tẩm ướt át hơn. Lâm Tiêu Tiêu thấy rõ động tác của anh, dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím dần hoàn toàn đi vào ŧıểυ huyệt của mình. Từ góc độ của cô, tựa như là chính mình gấp không chờ nổi mà đem nó nuốt vào, quá dâm dục!

Gai lớn nhỏ không đồng nhất nhô lên, theo động tác thọc vào rút ra, không ngừng ở đường đi ma xát, nghiền đi nghiền lại vách tường thịt, thỉnh thoảng chạm vào ŧıểυ viên viên che giấu bên trong, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cô một trận run rẩy.

"Không được, cái này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không cần cái này" Thanh âm của Lâm Tiêu Tiêu đã mang lên chút khóc nức nở.

"Nói cầu xin anh, anh có thể suy xét một chút."

"Cầu xin anh!"

"Không thành ý."

Như là vì trừng phạt thái độ qua quýt của cô, Phó Hi nâng một chân của cô lên, đặt lên vai của mình, không còn chút chướng ngại, chỗ hai người kết hợp đập vào nhau gắt gao. Thói quen của anh không đặt nặng tốc độ, mà là mỗi lần đều đem nguyên cây cắm vào, chậm rãi rút ra, làm cho cô có thể cẩn thận cảm nhận được sự ma xát mấy cái gai nhô lên.

"Quá sâu, ô ô"

Lớn nhỏ không đồng nhất nhô lên dày đặc ở trên dươиɠ ѵậŧ, ngay cả ở quy đầu cũng có. Mỗi lần anh cắm lút cán, mang theo gai nhô lên ở đỉnh hung hăng đánh vào chỗ sâu nhất, đâm cho cô hết ô lại a, tê liệt hết người, cảm giác vừa kỳ lạ vừa hưng phấn, "Không được Phó Hi, em không chịu được nữa"

"Không chịu nổi nữa?" Anh ở trong cơ thể cô dùng sức ma xát, tay càng không có ý tốt mà đi vuốt ve âm đế đang sung huyết.

"A!"

Lâm Tiêu Tiêu nhịn không được kêu lên tiếng, "Anh làm ơn"

Phó Hi nhìn cô một cái, đột nhiên không có dấu hiệu nào mà đẩy nhanh tốc độ.

"Không được, em vừa rồi ra sức dùng miệng chăm sóc dươиɠ ѵậŧ của anh đến như vậy, anh phải báo đáp em chu đáo mới phải phép." Rồi đẩy từng cái nặng nề đỉnh đi vào, như là môtơ máy đóng cọc cường lực, tàn phá cô không thương tiếc.

"Không, không cần ô ô ô" Đáy mắt cô toát ra chút nước mắt.

Ở nơi hai người kết hợp phát ra "Phụt phụt" tiếng nước, ŧıểυ huyệt tiết ra càng nhiều dâm thủy thì càng bị điên cuồng thọc vào rút ra, dịch ái văng tung toé. Bị thọc hơn trăm cái, ngón chân cô cuộn lại lên, cả người co rút mà cao trào. Theo tác dụng quán tính, miệng nhỏ bên dưới cũng vô thức mà rút lại, Phó Hi không tiếp tục nữa, mà là rút dươиɠ ѵậŧ ra, hiếm khi ôn tồn mà sờ sờ mặt cô, cảm thán mà nói: "Vật nhỏ, mới vậy đã làm em ra rồi?"

Hiện tại Lâm Tiêu Tiêu cả người mệt mỏi, cô cố sức mà mở mắt ra, rất là kỳ quái mà nhìn anh: "Sao anh lại dừng?"

Phó Hi không trả lời, chặn ngang bế cô lên, hướng cửa kính sau sô pha đi đến —— hoá ra trong văn phòng còn có một phòng nghỉ nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường đơn. Anh đem cô đặt lên giường, thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi một chút đi."

Lâm Tiêu Tiêu trộm nhìn về phía vật nào đó vẫn ngẩng đầu đứng thẳng, nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn anh?"

Phó Hi không nói lời nào, đem áo mưa đang che kín vật tà ác kia cởi xuống dưới, nói: "Đem vật bên dưới gối đầu đưa cho anh."

"Được." Lâm Tiêu Tiêu còn tưởng là giấy ăn hay đồ vật linh tinh gì đó, không nghĩ tới sờ đến một đồ vật quen quen. Cô không dám tin tưởng mà lấy ra, vừa thấy, quả nhiên lại là một cái hộp áo mưa đầy tiếng Anh. Phó Hi đi tới mép giường, dươиɠ ѵậŧ chót vót ngạo nghễ chào hỏi mặt cô. Anh vân đạm phong khinh mà giải thích nói: "Sợ em không thích, cho nên anh chọn thêm mấy loại khác nhau."

Lâm Tiêu Tiêu hoảng sợ mà khép lại hai chân.
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc