Mùi thơm cà phê hỗn loạn mang theo chút đắng bị Thẩm Thư Lạc đút vào miệng, còn hơn nửa vô ý theo khóe miệng dạt ra, chảy xuống cằm, theo xuống thấm vào vạt áo trước ngực . Thẩm Thư Lạc ôn nhu kết thúc nụ hôn, lại săn sóc dùng lòng bàn tay lau đi vết cà phê trên miệng cô. Lâm Tiêu Tiêu ngơ ngác nhìn, cứng đờ người không nhúc nhích.
"Em sao rồi?" Thẩm Thư Lạc bị vẻ mặt ngốc ngốc đáng yêu của cô chọc cười."A?"Cô giơ tay sờ sờ mặt mình.
Ánh mắt Thẩm Thư Lạc dừng lại ở vết cà phê trên áo trắng của cô: "Xin lỗi, làm áo em dơ mất rồi.""Không, không sao."Lâm Tiêu Tiêu làm bộ cúi đầu, bối rối dùng tay lau đi vết cà phê, kỳ thật là che giấu sự nóng bỏng trên mặt mình.
"Dùng tay không sạch được đâu."Thẩm Thư Lạc cười khẽ. "Không... không sao, em về nhà tẩy một chút là được, cà phê không khó tẩy."
Không biết vì sao, Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy hiện tại không khí rất mờ ám. Cô nỗ lực tìm đề tài đang nói chuyện: "À, anh hôm nay không có lịch trình sao?""Ừm, mấy ngày nay anh nghỉ phép."
Thẩm Thư Lạc nguyên bản đứng cách cô nửa thước, đột nhiên liền nhích lại gần, "Chỗ này cũng bị dính cà phê."
Ngón tay anh chạm vào xương quai xanh của cô, mang theo hơi lạnh như lông chim nhẹ nhàng phất qua da thịt, bỗng nhiên làm cánh tay cô nổi cả da gà.
"Anh giúp em lau nha."
Thẩm Thư Lạc cúi xuống, dùng đầu lưỡi liếʍ chỗ xương quai xanh. Một trận tê dại tới, khiến cô mê mang, lắp bắp nói:"Thẩm... Thẩm Thư Lạc?""Hửm?"
Âm hỏi nâng lên rất nhỏ, tràn đầy từ tính, nghe vào tai khiến tim đập chân run. Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên cảm giác trước ngực chợt lạnh, là anh kéo một bên chiếc áo hai dây của cô xuống. Ngực trái bại lộ ra, đằng trước dán miếng che nhũ trong suốt, màu hồng của đầu vυ" như ẩn như hiện —— đây là vì hôm nay để tiện đóng phim nên cô mới cố ý dùng nhũ dán thay thế nội y. Thẩm Thư Lạc đầu tiên là dùng cái mũi cọ cọ, ngay sau đó liền vận dụng môi lưỡi, cách nhũ dán ngậm lấy đầu vυ". Lâm Tiêu Tiêu phản xạ có điều kiện mà ngửa ra, từ góc độ bên ngoài xem, càng như là chính cô gấp không chờ nổi mà đem ngực mình ưỡn lên cho anh.
"Thẩm Thư Lạc" "Ừm?" Đầu của anh còn chôn ở trước ngực cô, âm thanh vẫn là thấp thấp.
"Chúng ta như vậy không tốt cho lắm?""Sao lại không tốt?"
Thẩm Thư Lạc dùng răng xé miếng nhũ dán vướng víu, sau đó lại một lần nữa đem đầu vυ" sớm cương cứng mυ"ŧ vào miệng. Không còn gì ngăn cản, đầu lưỡi của anh th hồ tùy ý mà liếʍ láp, ngẫu nhiên còn dùng hàm răng mà cắn không nhẹ không nặng, "Hửm?"
Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy hạ thân khô nóng khó nhịn, giữa hai chân bất tri bất giác trở nên ướt át. Phía sau cô dựa vào tủ lạnh, tay trái cuộn nắm chặt, tay phải che ở môi.
"Đi lên giường?""..."Lâm Tiêu Tiêu hơi giật mình. Nếu nói lần trước quay cảnh giường chiếu, chỉ ngoài ý muốn cướp cò, xem như ý loạn tình mê một lần, như vậy lần này thì tính sao? Anh chủ động giới thiệu một phần công việc, chủ động tới xem diễn, chủ động mời cô đến xe của anh, hết thảy xem như mưu đồ đã lâu sao?
Thẩm Thư Lạc lẳng lặng chờ mà không thấy cô đáp lại: "Tiêu Tiêu, em đang suy nghĩ cái gì?"
Lâm Tiêu Tiêu giơ tay che lại đôi vυ" đầy đặn, do dự thật lâu, mới đỏ mặt thấp giọng hỏi: "Thẩm Thư Lạc, anh, anh thích em sao?"Thích."Thẩm Thư Lạc lăng lăng nhìn cô. Ở trên mặt không có biểu tình dư thừa gì, ngược lại có vẻ rất chân thành. Lâm Tiêu Tiêu rũ đôi lông mi cong dài, bất động thanh sắc mà cong khóe môi. Được, vậy là đủ rồi, cô tự nhủ với bản thân, bất luận anh từng nói qua lời đó với bao nhiêu người đi nữa."Đi lên giường thôi."
Lúc này là cô dành thế chủ động. Lâm Tiêu Tiêu cởi giày xăng-đan, nằm lên giường. Bên trái giường có mặt cửa kính, có thể tinh tường nhìn ra bên ngoài người đến người đi. Cô đang muốn bò qua định đem bức rèm kéo qua, mắt cá chân lại bị Thẩm Thư Lạc kéo lại.
"Muốn ở cửa sổ làm sao?" Thẩm Thư Lạc mặt mang cười nhạt mà nhìn cô. "Không có."Lâm Tiêu Tiêu lúng túng lắc đầu, cô mới không có loại này đam mê đâu. Đáng cô lắc đầu cũng không còn kịp rồi, tay Thẩm Thư Lạc vòng lấy eo, đem cô ôm tới cửa sổ trước mặt.
"Từ từ! Anh điên rồi sao, như vậy sẽ bị người khác nhìn thấy!"
Tình thế cấp bách, tiếng nói của cô không tự giác mà trở nên bén nhọn. Ý cười trên Thẩm Thư Lạc càng đậm, nâng đôi tay cô lên, thành thạo mà lột đi cái áo vướng bận. Không cho cô cơ hội khuyên bảo, giây tiếp theo, Lâm Tiêu Tiêu lấy tư thế đối mặt cửa sổ, bị đè xuống, hai con thỏ nháy mắt ép lên cửa kính đến thay đổi hình dạng.
"Thẩm Thư Lạc!". Thanh âm của cô đều thay đổi, "Anh định trình diễn phim X sao!"
"Yên tâm đi, đây là kính một chiều, bên ngoài không nhìn được bên trong." Thẩm Thư Lạc vừa nói, một bên đã cởi xong quần của cô.
qυầи ɭóŧ màu đen ôm trọn đường cong, đã hiện lên vệt nước ẩm ướt da^ʍ đãиɠ. Anh nhẹ nhàng kéo nó xuống mắt cá chân của cô, nhìn cửa huyệt không tiếng động mà phun ra hoa nước, bên miệng ngậm ý cười, ngữ khí lại nghiêm túc: "Tiêu Tiêu, sao em chảy nhiều nước như vậy."
"...". Lâm Tiêu Tiêu nghe được anh nói như vậy, quả thực chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.
"Không biết hương vị thế nào?" Anh nhẹ nhàng cúi xuống, vươn đầu lưỡi ở ŧıểυ huyệt của cô nhấm nháp như ngon lành lắm vậy. Cô rùng hết cả mình, run rẩy nói: "Đừng nơi đó dơ"
Chỉ chốc lát sau, anh nâng mặt ở giữa hai chân của cô, giọng điệu trẻ con mà nói: "Rất ngọt mà."
Vừa vặn vào lúc Lâm Tiêu Tiêu nghiêng đầu, thấy rõ ràng hình dáng trên mặt anh, đầy thích ý mà thỏa mãn mỉm cười, mặt mày giãn ra, môi mỏng nhẹ nhàng cong thành độ cung, hơn nữa bên môi còn dính vệt nước trong suốt đầy khả nghi, đó là dâʍ ŧᏂủy̠ của cô a~, phải biết đây chính là ảnh đế đang nổi như cồn! Nói không thỏa mãn hư vinh là nói dối, vẫn nông cạn bị bề ngoài dụ hoặc, trong nháy mắt, trái tim Lâm Tiêu Tiêu nhộn nhạo cả lên.
"Phanh phanh phanh ——" đột nhiên truyền đến thanh âm cửa bị đập.
"Có người tìm anh?""Không cần để ý."Thẩm Thư Lạc dần dần mà tăng thêm lực đa͙σ, bức cho cô nhịn không được bật lên tiếng rên. Dù nói kính cửa sổ có cấu tạo đặc thù, người bên ngoài không nhìn thấy bên trong, Lâm Tiêu Tiêu vẫn có chút lo lắng. Nhìn ngoài cửa sổ đám người đi tới đi lui, chỉ thấy hình dáng một người thẳng tắp hướng cửa sổ đi tới. Người kia ăn mặc một thân màu đen, một người đàn ông, không lầm là đứng ở phía trước cửa sổ, ghé mắt vào nhìn ngó bên trong.
"Thẩm Thư Lạc! Có người tới!"Lâm Tiêu Tiêu vội vàng mà quay đầu nhìn anh. "Không vấn đề gì, không nhìn thấy" Thẩm Thư Lạc âm cuối mang theo một tia kêu rên. Anh rõ ràng cảm giác được đường đi bị thắt chặt lại bởi sự khẩn trương của cô, kẹp đến thiếu chút nữa đã tước vũ khí. Anh cắn chặt răng, nhợt nhạt mà rút ra, lại lần nữa nặng nề mà đâm vào.
"A!"
Lâm Tiêu Tiêu thấy người đàn ông bên ngoài bắt đầu gõ vào cửa kính, trong miệng tựa hồ gọi tên Thẩm Thư Lạc, trong lòng lại khẩn trương lên.
"Tiêu Tiêu em thật là" Thẩm Thư Lạc cười có chút bất đắc dĩ. dươиɠ ѵậŧ của anh bị bao vây đến gắt gao, mỗi lần rút ra sau đều khó có thể cắm vào, một lần nữa cắm vào sau lại rất khó có thể rút ra. Anh xoa xoa đầu cô, ý bảo nên thả lỏng. Không quá vài giây, người ngoài cửa sổ cuối cùng cũng rời đi, Lâm Tiêu Tiêu mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng cô còn không kịp thả lỏng bao lâu, đã bị anh đột nhiên tăng thêm tiết tấu va chạm, đâm cho hít thở không thông. Cô cảm thấy bụng nhỏ muốn nhô lên, dươиɠ ѵậŧ vừa thô vừa lớn lên xuống trong thân thể, tùy ý công thành đoạt đất, có mấy lần mang theo chút ác ý mà đỉnh tới rồi chỗ sâu nhất. Anh ghé vào tai cô, thì thầm hỏi: "Là kỳ an toàn sao?"
Đang tràn ngập ý loạn tình mê Lâm Tiêu Tiêu, mất một lúc mới hiểu được anh đang hỏi cái gì, gật đầu nói: "Phải."
Giây tiếp theo, một cỗ chất lỏng nóng bỏng bắn vào sâu trong cơ thể Tiêu Tiêu, cô còn cảm nhận hai túi trứng của anh giật từng đợt như muốn phóng kiệt tinh hoa ra vậy khiến cô sướиɠ phát run.