Mở mắt ở trong lòng ngực ấm áp của đàn ông, Lâm Tiêu Tiêu mơ màng một lúc mới thanh tỉnh được. Cô trần truồng vào phòng vệ sinh, tắm gội tiện thể bình tĩnh lại một chút.
Làm xong chuyện đó còn có thể làm bạn bè sao?
Tất nhiên là không thể nào, Lâm Tiêu Tiêu tự hỏi tự trả lời. Cô đã cùng Doãn Xuyên có quan hệ thể xác, vì không muốn đem hắn trở thành bạn giường, cũng không muốn tiến triển thêm tình cảm nam nữ. Chỉ còn cách cắt đứt sớm, đừng để hắn lún sâu thêm.
Tắm rửa sạch sẽ sảng khoái, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn. Cô đánh thức Doãn Xuyên dậy kêu hắn nhanh đánh răng rửa mặt, ra ăn sáng.
Nói là ăn sáng nhưng thực chất cũng chỉ có ngũ cốc cùng sữa bò, đợi hắn ngoan ngoãn ăn xong, cô mới chậm rãi tìm từ để nói: "Hôm qua, ừm, chị không được tỉnh táo lắm, thật sự xin lỗi em."
"Do em..." Doãn Xuyên biến sắc, toan ngắt lời cô.
"Em nghe chị nói hết đã." Thân là người từng trải, cô phải dứt khoát nói rõ: "Thật ra tình một đêm cũng không có gì xấu, tôi tình anh nguyện, chị cũng rất hưởng thụ. Nhưng là...", Lâm Tiêu Tiêu ngắc ngứ không biết kiếm cớ ra sao, "nhưng là chị đã có bạn trai, không thể nào cho em một tình cảm hoàn chỉnh được, càng không muốn đem em trở thành bạn tình, chúng ta không thích hợp, nên kết thúc tại đây thôi."
"Em không để ý, dù làm bạn tình cũng được, em rất thích chị, rất thích." Hắn nói nhanh thật nhanh như sợ cô không chịu nghe.
"Em biết, chị không thích người nhỏ tuổi hơn, nhưng em sẽ cố gắng trưởng thành, chị đừng bỏ rơi em, được không?" Đôi mắt nâu nhạt như nai con làm Lâm Tiêu Tiêu mủi lòng.
Càng mủi lòng thì càng nhất định phải dứt khoát, cô không nên làm ảnh hưởng hắn: "Đối với em, chỉ là nhất thời ham thích của lạ thôi, chị không có tình cảm gì hết, cũng không cần bạn tình thiếu kinh nghiệm như em, nhạt nhẽo lắm."
Nhìn sắc mặt hắn hết xanh rồi trắng, lòng cô đau nhói nhưng nhẫn tâm bồi thêm một câu: "Quan trọng nhất là chị cần người có tiền, em có sao? Đừng có dây dưa nữa, nếu là đàn ông thì em nên mạnh mẽ lên!"
Vừa trải qua một đêm vui sướиɠ như mơ, nháy mắt bị đẩy xuống địa ngục. Doãn Xuyên cảm thấy bản thân thật đáng buồn cười.
"Xin lỗi, đã làm phiền rồi." Dứt lời liền rời đi, đóng cửa lại.
Hai người tan rã trong không vui.
Cô như bị rút hết sức lực, ngồi bệt xuống sàn, chuyện Phó Hi rồi chuyện Doãn Xuyên làm đầu đau muốn nổ tung.
Thật ra cô biết mình rất ích kỷ, bo bo giữ mình, nhận hết tình cảm của người khác nhưng không muốn báo đáp, không muốn bị ràng buộc. Không có ràng buộc sẽ không bị tổn thương nữa. Nhưng sao lòng cô đau thế này?
Sau chuyện tối qua, cô càng chắc chắn rằng, mình phải đối mặt với Phó Hi, cô không muốn trói buộc anh, cũng không muốn anh trói buộc cô. Là bạn giường không phải tốt lắm sao?
Đã tìm ra câu trả lời, cô có chút nhẹ nhõm. Hít sâu một hơi, tự sốc lại tinh thần, dọn dẹp nhà cửa rồi còn lên mạng kiếm việc làm, cô đã ăn không ngồi rồi cũng hơi lâu rồi.
Bất tri bất giác trời dần tối, đang định gọi cơm hộp thì chuông cửa reo. Lâm Tiêu Tiêu sợ gặp phải Doãn Xuyên, cẩn thận nhìn qua mắt mèo, đó là một người mà cô chưa từng nghĩ tới sẽ xuất hiện ở đây.
Khuôn mặt đẹp trai trẻ trung sáng láng, khoé miệng luôn luôn cong nhẹ, mang theo nụ cười mỉm, bình hoa Tiêu Nhạc.
Cô mở cửa cho hắn mà cứ ngỡ mình đang mơ, trong đầu đầy dấu chấm hỏi. Tiêu Nhạc hớn ha hớn hở mà tự tiện bước vào, đặt túi đồ ăn trong tay xuống bàn trà.
"Tiêu Tiêu, lâu quá không gặp. Anh vừa hết bận là tìm em ngay, em chưa ăn tối chứ?", hiển nhiên hắn chen miệng nói trước.
"Chưa, mà khoan, sao anh lại biết nhà em?" Sao từng người, từng người cứ muốn xông vào nhà cô thế này?
"Ồ thật trùng hợp, anh cũng chưa kịp ăn gì, cùng ăn nha, anh có mua ít tôm, em có dị ứng gì không?" Hắn một bên luyên thuyên liên mồm, một bên bày biện từng hộp đồ ăn ra. "À, nhà em đâu có gì khó, mất chút tiền là được, anh có tiền mà. Em sao không chịu liên lạc gì với anh cả. Anh đành tự thân vận động, cơm no áo ấm" nói xong còn cười rộ khoe tám cái răng.
"Mau mau ngồi xuống, giữa chúng ta đâu cần khách khí thế" Nhìn hắn tự nhiên như ở nhà, người khác không biết còn tưởng cô là khách đấy.
Lâm Tiêu Tiêu cũng đói bụng lắm rồi, tính hắn lải nhải xưa giờ, không để ý mà ngồi xuống đối diện.
Tiêu Nhạc đâu phải là người bình thường, mặt dày mày dạn qua ngồi cùng cô, cười hì hì: "Đây là tâm ý của anh nha, em đừng chê, cứ ăn thoải mái", nhét vào tay cô đôi đũa dùng một lần rồi bắt đầu bóc vỏ tôm.
Không ai đánh vào mặt người cười cả, dù hắn có hơi phiền phức nhưng nể tình thức ăn ngon, cô rộng lượng không so đo, yên lặng mà nhấm nháp.
Tiêu Nhạc thả hai con tôm đã được bóc nõn, đỏ au tươi ngon vào bát cô. Hắn hiếm khi mà không nói nữa, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Trở thành mỹ nam an tĩnh.
Cô cảm thấy thật may mắn, khi hắn ăn thì cứ như bị ấn nút tạm dừng, nếu không thì nước miếng cứ văng tứ tung mất.
Trong lòng có chút ngọt ngào, cô thật ra rất ghét ở một mình, ghét ăn cơm một mình, nói không cảm động là nói dối. Hai người xa lạ mà lại trôi qua một bữa ăn ấm áp như thế.
Tiêu Nhạc trừ bỏ tật nói nhiều thì quả thật cũng rất tốt tính. Ăn xong chủ động dọn dẹp, đem cả rác mà buổi sáng cô dọn nhà xuống lầu đi vứt.
Lâm Tiêu Tiêu cơm no rượu say nằm ườn ra xem TV, một lúc lâu mà vẫn chưa thấy Tiêu Nhạc quay trở lại. Không lẽ ở bãi rác gặp được tri kỷ nên theo người ta luôn rồi? Cô do dự một hồi rồi mới lục tìm danh thiếp thử gọi điện. Máy bận. Chắc hắn có công chuyện gì đó, vội quá về trước không kịp báo lại chăng.
Đợi thêm một tiếng nữa, có chút mệt mỏi, Lâm Tiêu Tiêu ôm đồ đi tắm, chuẩn bị tìm Chu Công đánh cờ. Sạch sẽ đi ra, cô giật nảy mình. Người đang thay thế chỗ của cô ngồi thù lù trên sô pha xem TV chính là cái tên đi đổ rác rồi lặn mất tăm, Tiêu Nhạc chứ còn là ai nữa.
"Anh làm em hết hồn, sao anh chưa về nữa?" Lâm Tiêu Tiêu bất mãn.
"Sao em lại nỡ lòng nào đuổi anh thế chứ, anh mới chạy đi có chút việc, mệt muốn chết, mồ hôi đầy đầu rồi nè, cho anh mượn khăn tắm nhé." Nói là làm, hắn cướp luôn chiếc khăn trên tay cô rồi chen thẳng vào phòng tắm, thật tự nhiên như ở nhà mà.
Lâm Tiêu Tiêu tức muốn xì khói. Đập đập cửa: "Xong thì anh mau cút nhanh nhanh đi, em muốn nghỉ ngơi."
Hắn lại bật mode cao lãnh, lạnh lùng, đáp lại chỉ là tiếng nước chảy.
Đúng là đàn ông, tắm như mèo cào, vèo cái đã đi ra. Hắn chỉ quấn độc một cái khăn màu hồng của cô, đứng lắc đầu quầy quậy vẩy tóc như con cún bị ướt nước vậy. Nhưng dù hắn có làm trò con bò thì cũng không ảnh hưởng tới mĩ cảm đang toả ra từ cơ thể nam tính của hắn, săn chắc không có chút mỡ thừa nào, cơ bụng rõ ràng từng múi lại không hề có cảm giác thô to. Đúng là không thẹn với cái danh "bình hoa". Tuy có chút thất thần nhưng Lâm Tiêu Tiêu không bị mắc lừa.
"Anh nói thật đi, anh không định về đúng không?" Nhìn cảnh này thì chỉ có đứa ngốc mới không hiểu.
"Một ngày vợ chồng, tình nghĩa trăm năm mà!". Ánh mắt Tiêu Nhạc cong lên, đầy vẻ đắc ý: "Ối! Trượt chân!"
Ôi, kĩ năng diễn xuất của Tiêu•bình hoa•Nhạc còn có thể dở tệ đến bậc này, chậc, tính ra cô diễn còn hay hơn hắn ấy chứ. Đó là suy nghĩ bật thốt trong đầu Lâm Tiêu Tiêu.
Nói thì dài nhưng mọi chuyện xảy ra thì nhanh. Tiêu Nhạc tự kỷ giả vờ giả vịt ngã chuẩn xác vào người cô, "Ưm~", vô tình hay cố ý mà đôi môi hai người chạm vào nhau, có chút đau, hắn thừa thắng xông lên, miệng thì lấn lướt, hai tay thì không thành thật khẽ bóp bóp cái mông của Lâm Tiêu Tiêu.
Đến khi cô tưởng mình sắp tắt thở đến nơi, môi hắn mới chịu rời đi. Ánh mắt Tiêu Nhạc sâu thẳm, ôm chặt lấy cô, khẽ thầm thì: "Lúc đầu anh cứ nghĩ mình bị bệnh cơ, sau đêm vận động quá độ đó, tưởng mình làm đến hỏng rồi, anh thử với mấy người nhưng cũng không lên nổi! Vậy mà, giây phút nhìn thấy em mở cửa ra, nó liền cứng!"
Tiêu Nhạc kể lể xong cũng không cho Lâm Tiêu Tiêu thời gian trả lời, ấn nút tắt TV trên điều khiển từ xa, điên cuồng mυ"ŧ lấy vị ngọt trong miệng cô để giải toả nỗi tương tư của hắn.
Động tác của Tiêu Nhạc có chút lỗ mãng, tựa như không nhịn nổi nữa, vén váy ngủ của cô lên rồi ném đi, một tay bóp vυ" lớn, tay còn lại dùng ngón giữa đâm hẳn vào hạ thân Lâm Tiêu Tiêu.
"Em thừa nhận đi, em cũng nhớ anh mà! Em biết em có bao nhiêu ướt không? Chưa hề dạo đầu gì mà ngón tay đã đút vào được?"
"Bảo bối, em không cần ngại, bộ dáng da^ʍ đãиɠ của em đâu phải anh chưa thấy qua, hửm?". Hắn dùng lưỡi liếʍ cắn vành tai, ngón tay vẫn không ngừng hoạt động trong ŧıểυ huyệt vang lên tiếng nước lép nhép.
Biết cô đã chuẩn bị tốt, một tay hắn cố định eo nhỏ, một tay đỡ dươиɠ ѵậŧ căng trướng đã lâu đẩy vào con đường ấm áp, trơn ướt mê hồn.
"Ưm~ đau... nhẹ chút..." Lâm Tiêu Tiêu vẫn hơi sợ kích cỡ khác người của hắn.
Tiếng cười trầm thấp của đàn ông vang lên, "Hừ, anh còn chưa dùng sức đâu, do huyệt dâm của em tự nuốt lấy gậy thịt đấy!"
Hắn nhìn thấy cô vặn vẹo cái eo, mới chỉ đẩy quy đầu vào thôi mà cô đã theo bản năng tự tách đùi mình ra rồi, từng giọt nước dâm trong suốt chảy ra từ chỗ hai người giao hợp, da^ʍ đãиɠ đến tột cùng. Hạ thân của hắn lại thêm khô nóng.
"Bên trong hút chặt quá, ừm~, chặt vậy có phải em muốn bị đâm mạnh hơn không, hửm?" Không hề cho Lâm Tiêu Tiêu thời gian thở dốc, hắn đẩy mạnh một phát, lút cán đi vào.
"A—, quá thô....a~....a~.." Cô thở hổn hển, huyệt nhỏ bị đút căng đầy, có chút hốt hoảng mà siết chặt hơn nữa.
dươиɠ ѵậŧ bị tầng tầng thịt non bao vây, như hàng trăm cái miệng nhỏ đang hút lấy hút để, đã lâu lắm mới được cắm vào cái nơi mà mình luôn tâm tâm niệm niệm, Tiêu Nhạc thoải mái không thốt nên lời.
Hạ thân càng bị va chạm lại càng thêm ham muốn, đòi hỏi nhiều hơn nữa, đòi hỏi được cắm mạnh hơn nữa, cô xấu hổ cắn răng không muốn phát ra tiếng cầu xin.
"Nước chảy ướt hết lông của anh rồi này, huyệt dâm khó chịu lắm hả?" Giọng nói khàn khàn, đầy dụ hoặc, "Em biết mà, chỉ cần em nói em muốn gì, anh sẽ cho em!"
Bàn tay hữu lực của đàn ông mang theo vết chai nhỏ cứng sượt qua đầu vυ" dựng đứng, cái eo nhỏ xinh, rồi nắm lấy âm đế day nhéo, cảm giác thèm thuồng, muốn được mạnh mẽ yêu thương càng lúc càng dâng cao, sắp nhấn chìm lấy Lâm Tiêu Tiêu.
Chỉ đợi có thế, Tiêu Nhạc ngay lập tức nhấp mạnh, thọc vào rút ra bạch~ bạch~, điên cuồng như cái máy đóng cọc. "Đồ lẳng lơ, cho em chu mông câu dẫn đàn ông này! Cắm! Cắm! Anh phải cắm hư cái huyệt dâm của em!"
"A~ a~.... a~.... Tiêu Nhạc.... sướиɠ quá......" Cô không kiềm nén nổi nữa, mặc cho tiếng rêи ɾỉ hổ thẹn phát ra liên tục.
Hai tay hắn bắt lấy cái mông đang mẩy lên mẩy xuống của cô, để lại từng dấu tay đỏ hồng, mỗi lần dươиɠ ѵậŧ đỏ tím nóng bỏng đập sâu vào ŧıểυ huyệt là cả người cô lại bị đẩy văng lên trước, cái mông vỗ bẹp bẹp vào cơ bụng rắn chắc của hắn, hai thân thể mạnh mẽ gắn kết với nhau không còn kẽ hở.
"Tư thế này làm gậy thịt của anh càng cắm thật sâu, em sướиɠ chứ! Hả!" Tiêu Nhạc càng làm càng đỏ mắt, tay vớt một đống nước dâm bôi lên hậu huyệt tinh tế rồi chọc một ngón tay len vào, "Lỗ hậu của em cũng thực đẹp, có ai chạm qua chưa?"
Vì chỉ cách một tấm cửa mỏng manh, tiếng chuông đặc biệt rõ ràng.
Lâm Tiêu Tiêu giật thót, ŧıểυ huyệt hốt hoảng hút mạnh một cái, siết Tiêu Nhạc rên to ra tiếng.
"A— sướиɠ quá! Em thả lỏng một chút! Gậy thịt bị cắn muốn đứt!" Hắn vỗ mông cô bạch~ bạch~, ngón tay vẫn giữ nguyên trong lỗ hậu làm điểm tựa, cắn môi dùng sức đem dươиɠ ѵậŧ đang bị ŧıểυ huyệt mυ"ŧ chặt, rút ra đâm vào, không có nửa ý tứ muốn dừng.
"A~Ưm~ dừng, dừng một chút.... có, có người..." cô thở hổn hển nói không rõ lời.
"Bảo bối, miệng thì kêu dừng mà sao nước dâm lại chảy rồi. Ha, em lại ra nữa đúng không? Huyệt dâm kẹp gậy thịt của anh đau đến phát run rồi, đồ da^ʍ đãиɠ, có người đến mà huyệt dâm lại càng cắn chặt không nhả, anh phải cắm mạnh hơn cho nó chừa." Hắn vừa suýt xoa sung sướиɠ vừa đâm sâu hơn, lần sau còn hung ác hơn lần trước, mông của cô bị vỗ đến phát hồng, vừa ê vừa sướиɠ đến mức quên luôn còn người bên ngoài.
Quả đúng như Lâm Tiêu Tiêu lo lắng, người đứng trước cửa đã nghe được toàn bộ đối thoại của bọn họ, tiếng rêи ɾỉ vui thích của nữ nhân, tiếng nói tục tĩu của nam nhân, lẫn tiếng hai cơ thể trần trụi va chạm vào nhau.
Đáng lẽ nghe xong thì phải biết ý rời đi, nhưng chân người đó cứ như bị chôn ngay tại chỗ, đúng vào lúc tiếng thét chói tai của nữ nhân vang lên, hệt như ma xui quỷ khiến, tay hắn mở cánh cửa ra.