Thẩm Thư Lạc không biết từ chỗ nào lấy ra chiếc áo tắm, khoác lên người Lâm Tiêu Tiêu. đa͙σ diễn đã rời đi lúc nào không hay, phim trường to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nghĩ đến những hành vi hoang đường lúc nãy, Lâm Tiêu Tiêu thật không dám nhìn thẳng, không rõ biểu cảm của Thẩm Thư Lạc như thế nào, vội khép lại vạt áo tắm, cúi đầu hỏi: "Chuyện vừa rồi, sẽ không có vấn đề gì chứ?""Vấn đề gì?" Thẩm Thư Lạc nhướng mày.
"Lỡ như, em nói là lỡ như..." Lâm Tiêu Tiêu thật cẩn thận mà châm chước tìm từ, "Lỡ như bị đám phóng viên giải trí biết được, có ảnh hưởng sự nghiệp của anh không?"
Thẩm Thư Lạc mỉm cười duỗi tay xoa xoa đầu cô, nói: "Em cho rằng anh lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm như vậy, rất vô dụng sao?"
"A... Không có vấn đề gì thì tốt", Thẩm Thư Lạc chỉ như người qua đường giáp, đơn thuần thích xem diễn xuất của anh, không phải loại bình hoa ŧıểυ thịt tươi, anh quả thật có thực lực diễn xuất. Nguyên nhân chính là thật sự nghiêm túc hi sinh cho nghiệp diễn, không cam nguyện chỉ là minh tinh nhờ nɠɵạı hình, cô càng không hy vọng sự nghiệp của anh bị liên luỵ vì đời sống cá nhân.
"Quay xong cảnh này em liền đóng máy?""Vâng." Kỳ thật Lâm Tiêu Tiêu sao xứng dùng cái từ "đóng máy" này, thực chất cảnh diễn của cô chỉ có độc một cảnh trần truồng lúc nãy mà thôi.
"Để anh kêu trợ lý đưa em về?" Thẩm Thư Lạc cười rất có phong độ đàn ông.
Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu: "A, không cần, em có thể tự mình về." Cô rất tự biết thân biết phận, hai người bọn họ không cùng một thế giới.
Thấy cô cự tuyệt, Thẩm Thư Lạc cũng không cưỡng cầu.
Lâm Tiêu Tiêu qua tài vụ lãnh tiền công, rồi định ngồi tàu điện ngầm về nhà. Bây giờ đang đầu mùa hạ, đã có chút nóng nực, trên người dính dính nhớp nháp khó chịu. Mới vừa đến ga tàu điện ngầm thì có điện thoại gọi tới.
"Khách sạn XXX phòng 1802, địa chỉ anh sẽ gửi tin nhắn, em xong việc thì qua đây." Trong điện thoại giọng nam trầm tĩnh mang theo chút lạnh lùng.
Lâm Tiêu Tiêu do dự, chớp chớp mắt nói: "Em hôm nay không khoẻ lắm, hôm khác được không?""Sáng mai anh phải bay qua Mĩ công tác một tháng.""Vậy được." Cuối cùng, cô vẫn thỏa hiệp.
Lâm Tiêu Tiêu xoay người rời khỏi ga tàu điện ngầm, ở ven đường vẫy một chiếc tắc xi, một giờ sau, đứng ở trước cửa phòng khách sạn số 1802. Cô hít sâu một cái rồi ấn chuông, thật nhanh cửa liền được mở ra.
Mở cửa là Phó Hi. Tóc anh còn hơi ẩm ướt chỉ khoác một kiện áo tắm đen dài, lộ ra đường cong quyến rũ và làn da lúa mạch khoẻ khoắn. Anh chỉ cần đứng ở đó, cũng giống như nam người mẫu đang biểu diễn, khí chất kiêu ngạo tựa như cảnh cáo người sống chớ lại gần.
"Anh còn có vài văn kiện cần xử lý, em muốn tắm hay ăn uống gì đó trước cũng được." Nói xong, anh liền về tới sô pha, cúi đầu xuống chiếc laptop đang mở trên bàn gõ gõ đánh đánh.
Lâm Tiêu Tiêu còn đang ước gì nhanh nhanh được tẩy rửa sạch sẽ. Chui vội vào phòng tắm.
Phó Hi đối với khách sạn yêu cầu rất cao, từ trước đến nay đều chọn phòng cao cấp nhất. Khi Lâm Tiêu Tiêu đẩy cửa phòng tắm, không chút ngoài ý muốn nào thấy được cái bồn tắm mát xa hình tròn. Cô cởi sạch quần áo, thoải mái dễ chịu mà hưởng thụ sự chăm sóc của bồn tắm. Chỉ trong chốc lát, cô liền mơ mơ màng màng mà ngủ mất tiêu.
Đang nửa tỉnh nửa mơ, cảm thấy giữa hai chân ướt dầm dề, nàng cố gắng mạnh mẽ xốc mí mắt lên, liền thấy đầu của Phó Hi đang cúi xuống háng của mình, đầu lưỡi liếʍ đúng chỗ cô mẫn cảm nhất. Mà cô hiển nhiên đã không còn ở trong bồn tắm, mà ở trên giường trong phòng ngủ, đầu lưỡi đàn ông trời sinh hữu lực, kỹ xảo của Phó Hi lại càng không có điểm nào để chê trách, chỉ là liếʍ láp vài cái ở âm đế, đã khiến cho cô vô thức chảy nước. Nhưng mà anh cũng không có ý định mới như vậy đã buông tha, dùng lưỡi lượn lờ dần xuống phía dưới, đem đầu lưỡi nhét vào ŧıểυ huyệt tràn đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô.
"Em cảm thấy thế nào, không thoải mái?" Đối với việc cô ngăn lại động tác của mình, Phó Hi đưa ra nghi vấn.
Lâm Tiêu Tiêu trực tiếp ngồi dậy, duỗi tay xâm nhập vào bên trong áo tắm của anh, chính xác bắt được vật đang nóng bừng bừng. Cô thuần thục vuốt ve vài cái, sau đó tự quỳ gối trên giường, đem mông đối mặt với anh, tự mình chuẩn bị một tư thế: "Không cần dạo đầu nữa, anh vào luôn đi."
Đôi mông đầy đặn, làn da trơn bóng trắng nõn, xúc cảm sờ lên chắc chắn sẽ rất tuyệt, chưa kể hai núm vυ" hồng hào mập mạp, đặc biệt ŧıểυ huyệt chân chân chính chính là thế nɠɵạı đào nguyên, tư vị mất hồn. Cô quỳ gối nơi đó, hai chân mở ra, đem bộ vị tư mật nhất lộ ra không sót tí gì trước mặt Phó Hi.
Anh nhìn chằm chằm vào huyệt động thần bí kia, khàn khàn giọng nói nói: "Em đúng là yêu tinh." Phó Hi vội cởi bỏ áo tắm, tròng áo mưa lên, sau đó dùng một tay đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ, nhắm ngay vị trí, sạch sẽ lưu loát mà đẩy đi vào.
"A!"Ở nơi riêng tư như khách sạn, Lâm Tiêu Tiêu không hề băn khoăn mà phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
Lâm Tiêu Tiêu chỉ biết "Ưm~ a~ ưm~" kêu rên, không biết là quá sung sướиɠ hay sao mà không trả lời câu hỏi của Phó Hi.
Anh ghé vào cô thổi khí bên tai: "Anh hỏi em mấy vấn đề, nếu là em trả lời sai, anh liền dừng lại.""Không, không cần... không thể cứ làm như bây giờ sao?""Không được." Phó Hi cự tuyệt, "Vấn đề thứ nhất, chúng ta đã bao lâu không làm rồi?" Giọng nói rơi xuống, chậm chạp không nghe tiếng cô trả lời, Phó Hi nói là làm, lập tức rút ra.
Trong cơ thể đột nhiên trống rỗng, Lâm Tiêu Tiêu bất mãn quay đầu nhìn anh. Tóc mái hỗn độn, ẩn ẩn có thể nhìn ra gương mặt đang động tình ửng hồng, cô tựa xin tha làm nũng nhìn về phía Anh: "A Hi" đồ thiếu đa͙σ đức, làm được một nửa rồi dừng lại, so với không làm còn khó chịu hơn.
Phó Hi đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, cố ý đem quy đầu màu đỏ tím để ở cửa huyệt, ma xát qua lại như có như không: "Muốn anh tiếp tục làm em, thì phải trả lời đúng nha."
Lâm Tiêu Tiêu tự đem mông mình hướng đến người anh cọ cọ, dâm ý muốn tự mình cắm vào, nhưng rốt cuộc cô quỳ gối ở đó, đưa lưng về phía anh, căn bản thấy không rõ, thử vài lần đều thất bại. Bất đắc dĩ cô đành phải động não, lục lọi tìm tòi trong ký ức: "Là thứ Bảy tuần trước nữa"
"Cho nên chúng ta đã bao lâu không làm?""Hai tuần." Lâm Tiêu Tiêu vừa trả lời xong, ŧıểυ Phó Hi lại một lần nữa nặng nề mà cắm trở lại.
"A~" Lâm Tiêu Tiêu nhắm mắt lại hừ một tiếng. Trời sinh quy đầu anh hơi cong cong, mạnh mẽ cắm vào tên trong đẩy ra tầng tầng vách thịt mềm, rồi va chạm hết sức ở chỗ sâu nhất, làm cô sướиɠ đến choáng váng, không phân biệt được đông tây nam bắc.
"Lần trước làm mấy tư thế?""Ba.""Ba cái nào?""Truyền thống, a~, đẩy xe, còn, còn có em ngồi trên anh.""Ngồi trên anh? Em nói kĩ càng một chút, anh không rõ."
"Tiêu Tiêu, em thật đúng là bảo bối của anh." Phó Hi liếʍ liếʍ vành tai cô, sau đó thẳng lưng lên, bắt đầu tăng tốc thọc vào rút ra, toàn bộ phòng đều tràn ngập "Bạch~ bạch~ bạch~" giòn vang. Lần này Phó Hi không dùng bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ đơn giản dùng hết sức trực tiếp thọc vào rút ra. Liên tiếp mấy chục lần, rồi bỗng đem nguyên cây rút ra, lại nhanh chóng hung hăng cắm vào lút cán, lặp đi lặp lại chín nông một sâu.
Đương nhiên, Phó Hi cũng sướиɠ không chịu được. nɠɵạı trừ hình ảnh da^ʍ đãиɠ của cô ở phía sau, vách tường thịt còn phá lệ khẩn trương, như xấu hổ lại như hưng phấn, đem hết thảy dị vật đang xâm lấn mà chặt chẽ mυ"ŧ lấy.
Kiều mông bị tập kích điên cuồng, thể lực chống đỡ hết nổi, cô xụi lơ xuống giường, Phó Hi thuận tiện thay đổi tư thế mới, để cô nằm nghiêng, sau đó nâng một chân lên, tư thế này càng khiến dươиɠ ѵậŧ của anh xâm nhập sâu hơn. Phó Hi tựa như máy đóng cọc không biết mệt mỏi là gì, mãnh liệt thọc vào rút ra, thân thể của cô đột nhiên giống bị điện giật, vách thịt thi nhau run rẩy.