Khi nhận được thư mời lễ chiếu đầu của Thẩm Thư Lạc gửi tới, Lâm Tiêu Tiêu đang ở phòng khách dọn dẹp. Cô đem toàn bộ gia cụ bài trí lại một lượt, khi nhìn sẽ lừa mình dối người quên đi chuyện từng phát sinh ở đây.
【 Em đã nhận được. 】 Lâm Tiêu Tiêu gửi tin nhắn cho Thẩm Thư Lạc xong, lại gửi thêm: 【 Đi lễ chiếu đầu có yêu cầu mặc lễ phục không ạ? 】 cô chưa bao giờ được mời đi những trường hợp thế này, không tránh khỏi lo lắng.
Đến sáng ngày hôm sau, mới nhận được tin nhắn trả lời: 【 Quần áo thường ngày là được, chủ yếu tham gia đều là truyền thông cùng các nhà phê bình điện ảnh, không cần lo lắng. Xin lỗi em, ngày hôm qua đóng phim suốt đêm, vừa mới sờ đến di động, nên trả lời hơi chậm. 】
Theo sát lại là một tin: 【 Chào buổi sáng, Tiêu Tiêu. 】
Tay nắm di động lạnh băng , nhưng trong lòng Lâm Tiêu Tiêu lại ấm áp. Thẩm Thư Lạc không hổ là một người đàn ông ôn nhu, cô ôm di động ở trên giường lăn một vòng, cảm thấy tâm hồn thiếu nữ của mình đang chậm rãi sống lại.
Thẩm Thư Lạc tri kỷ mà gửi tới tận hai lá thư mời, cô hỏi qua bạn bè trong ngành, chỉ có Hồ Điệp rảnh ngày đó. Vì thế hai người cùng nhau đi.
Bát quái là thiên phú của phụ nữ, dọc theo đường đi Hồ Điệp luôn hỏi không ngừng: "Loại thư mời kiểu này, rốt cuộc cậu nhận được từ nơi nào?"
Lâm Tiêu Tiêu ra vẻ thần bí mà ghé vào tai cô ấy, nhẹ giọng nói: "Là Thẩm Thư Lạc cho mình."
"Thẩm Thư Lạc?!" Hồ Điệp khiếp sợ mà mở to hai mắt nhìn, "Đúng rồi, ngày đó, cái ngày mà cùng Thẩm đa͙σ uống rượu, có em gái nào đó nói, lúc ấy người cùng cậu đi vào ghế lô chính là Thẩm Thư Lạc. Lúc ấy tớ còn không tin, xem ra thật sự là Lạc ảnh đế rồi."
Hồ Điệp dùng khuỷu tay, chọc chọc Lâm Tiêu Tiêu, ái muội cười, "Hai người rốt cuộc là thông đồng với nhau từ khi nào? Yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không nói cho người khác."
"Quen nhau từ đi đóng cùng phim." Lâm Tiêu Tiêu cũng không che giấu, bọn họ thật là chỉ đóng chung một lần thôi.
"Hết rồi?"
"Hết rồi."
"Cái gì, cậu thật là nhạt nhẽo." Hồ Điệp mặt đầy thất vọng.
Đừng nói Hồ Điệp, ngay cả Lâm Tiêu Tiêu khi nhớ lại nguyên nhân hai người quen nhau, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cô cùng Thẩm Thư Lạc vẫn luôn vẫn duy trì liên hệ, vừa không thể hiểu được lại vừa như thuận lý thành chương.
Tới nơi, các cô háo hức đến chỗ ngồi, Hồ Điệp hưng phấn mà nhìn xung quanh. Đầu tiên là phần phỏng vấn dàn diễn viên chính, Thẩm Thư Lạc hôm nay ăn mặc rất tùy ý, đơn giản là áo thun phối hợp quần jean, cho dù là như thế nhưng người này đứng ở đâu cũng cảm thấy sáng lên. Anh ở trên sân khâu, trên mặt là nụ cười Lâm Tiêu Tiêu quen thuộc, rõ ràng chỉ cách mấy mét, lại cảm tưởng như hai thế giới khác nhau.
Hai mươi phút phỏng vấn thực nhanh kết thúc, tiếp theo toàn trường tối sầm lại, đến phần chính —— chiếu phim điện ảnh. Ở một mảnh tối tăm, di động Lâm Tiêu Tiêu chợt sáng lên. Cô cúi đầu xem, hoá ra là tin nhắn của Thẩm Thư Lạc: 【 Sau khi kết thúc có bữa tiệc mừng công, em và bạn có muốn tới không? 】
Hồi nãy anh cũng đã nhìn thấy bọn cô sao? Lâm Tiêu Tiêu nhìn về phía hàng ghế đầu tiên tìm kiếm bóng dáng của anh.
"Chậc chậc chậc, nếu bây giờ cậu nói với tớ, cậu cùng Thẩm Thư Lạc có gian tình, tớ cũng không kinh ngạc." Thoáng nhìn vào tên người gửi, Hồ Điệp vẻ mặt đầy hâm mộ, "Nếu là tớ có thể một lần được trò chuyện với idol của mình, tớ chết cũng cam lòng rồi huhu."
"Cậu có muốn đi tiệc mừng công không?"
"Đi! Nhất định phải đi!" Hồ Điện không thèm nghĩ ngợi gật đầu, "Không thấy idol, thì ngắm các minh tinh khác cũng tuyệt lắm rồi, hắc hắc hắc."
Theo chỉ dẫn của Thẩm Thư Lạc, các cô rời chỗ trước khi kết thúc mười phút, đến đợi ở lối ra. Một chiếc xe bảo mẫu màu đen đã sớm chờ ở ven đường, cửa xe sau chậm rãi mở ra, lộ khuôn mặt mang ý cười nhợt nhạt của Thẩm Thư Lạc.
"Lên xe đi."
Trên xe ngoài tài xế, còn hai trợ lý. Trước đây Lâm Tiêu Tiêu luôn là cùng anh đơn độc gặp mặt, giờ có thêm người khác, cô lúng túng có chút đứng ngồi không yên.
Hồ Điệp lại quen thuộc rất nhanh, vừa lên xe, gấp không chờ nổi mà móc giấy bút: "Có thể kí tặng em không ạ?"
Thẩm Thư Lạc tốt tính, nhận lấy rồi ký lên rất nhanh.
"Có thể cùng em chụp thêm tấm hình không ạ?" Hồ điệp tranh thủ rèn thép khi còn nóng.
"Được." Anh rất sảng khoái.
Hồ Điệp đem điện thoại đưa cho Lâm Tiêu Tiêu, đặt mông ngồi xuống cạnh Thẩm Thư Lạc, từ khi lên xe, miệng của cô nàng chưa từng khép lại. Chụp xong một tấm, Hồ Điệp kéo Lâm Tiêu Tiêu lại: "Chúng ta chụp ảnh kỷ niệm ba người đi."
Các cô một tả một hữu mà ngồi quanh người Thẩm Thư Lạc, Lâm Tiêu Tiêu đối với ống kính mà cười hơi đờ đẫn, trong lòng hơi sợ, lỡ tạo thêm cho anh phiền toái. Chính khi lo lắng, tay đột nhiên bị một bàn tay to lớn ấm áp cầm.
Là Thẩm Thư Lạc.
Trái tim bang bang nhảy, vì cái gì cô lại có loại cảm giác đang yêu đương vụng trộm?
"Ba, hai, một —— cheese!"
"Tách" một tiếng, khung cảnh 3 người dừng trên hình ảnh. Ngồi ở giữa là Thẩm Thư Lạc cười ôn tồn lễ độ, bên trái Hồ Điệp hưng phấn tít cả mắt, bên phải Lâm Tiêu Tiêu manh cười thật đạm, gương mặt hơi hơi hồng đáng yêu.
Hồ Điệp cảm thấy vô cùng mỹ mãn, ngắm đi ngắm lại, vì thế phát hiện ảnh chụp Lâm Tiêu Tiêu hơi khác thường, bật thốt hỏi: "Tiêu Tiêu, mặt cậu thật đỏ, là nóng quá sao?"
"Là...... Đúng vậy, trong xe hơi có chút nóng." Lâm Tiêu Tiêu chột dạ mà mở mở cổ áo.
Thẩm Thư Lạc nheo mắt lại, có vẻ như tâm tình thật không tệ.
Nói chuyện qua lại một lúc, thời gian bất tri bất giác trôi đi, đảo mắt đã tới nơi —— một khu biệt thự độc lập. Xuyên thấu qua đại môn mang phong cách châu Âu, có thể thấy phiến cây xanh bao quanh kiến trúc, có tiếng âm nhạc từ bên trong truyền đến.
"Mong rằng em đang đói bụng." Xuống xe, Thẩm Thư Lạc nói khẽ với Lâm Tiêu Tiêu, "Đồ ăn ở chỗ này rất ngon."
Có lẽ là nhìn bên ngoài, Lâm Tiêu Tiêu tưởng rằng chỉ là bữa tiệc bình thường, có rượu và đồ ăn. Không ngờ, còn chưa tiến đến phòng khách, đã thấy một đám người ở bể bơi biên điên cuồng nhảy nhót.
"Tiêu Tiêu, đó là Chu Minh! Tớ muốn xin chữ ký của anh ấy!" Hồ điệp chạy đi một mạch.
Lâm Tiêu Tiêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Trong biệt thự thì âm thanh không ầm ĩ như bên ngoài, có người ở phòng khách nói chuyện, có người ở quầy bar uống rượu, có người ở trong phòng chơi mạt chược...... Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, khác nhau chỉ là liên tục có người đi tới đi lui, mà toàn bộ đều là minh tinh khó có thể gặp ở bên ngoài.
Cô kỳ thật cũng rất muốn tìm minh tinh mình thích mà xin chữ ký, tiếc cô không lanh lợi như Hồ Điệp, chẳng có chuẩn bị giấy bút gì cả.
"Nơi này có người em thích không, anh có thể dẫn em tới chào hỏi một chút."
"Tễ Nguyệt"
Thẩm Thư Lạc hướng cô chớp chớp mắt: "Thật à?"
Lâm Tiêu Tiêu lập tức nhiệt huyết sôi trào mà hưng phấn, "Em siêu thích vai Tôn Tiêu Du của cô ấy!"
Thẩm Thư Lạc nhéo nhéo tay cô, nửa thật nửa giả mà nói: "Em thích nhất chẳng lẽ không phải là anh sao?"
Tuy là nói như vậy, anh vẫn là mang cô đi tới lầu hai.
"Em rõ ràng thấy cô ấy lên lầu, như thế nào lại biến mất." Bọn họ dạo qua dạo lại lầu hai, vẫn chưa tìm được người.
"Ở nơi đó......"
Đang kích động, Lâm Tiêu Tiêu liếc mắt một cái liền phát hiện idol mình tâm tâm niệm niệm. Thế nhưng quần áo idol lại nửa kín nửa hở, dây dưa nhiệt tình với ai đó trên sô pha cuối hành lang. Da trắng mịn nổi bật trên làn da nâu của đàn ông, giày cao gót màu đỏ còn treo trên chân, lay động phập phồng theo động tác của hai người.
Đột nhiên, cánh cửa cạnh bọn họ bật mở, một người đàn ông cầm roi đi ra, cũng gia nhập vào trong đó, đem dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng nhét vào trong miệng người phụ nữ.
"......" Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy 3P, vai nữ chính lại là idol mình thích nhất, Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy gương mặt mình vỡ loảng xoảng, quả thực khiếp sợ đến nói không nên lời.
Thẩm Thư Lạc giơ tay bưng kín đôi mắt cô, ôm Tiêu Tiêu hướng xuống dưới lầu: "Thiếu nhi không nên nhìn, chúng ta vẫn là nên đi ăn một chút gì đi."
"Bọn họ không sợ bị người thấy sao?"
"Đây là chỉ người trong vòng tụ hội, thấy cũng không bị lộ ra ngoài."
Lâm Tiêu Tiêu kéo tay đang che mắt mình xuống, nhịn không được hỏi: "Anh cũng từng làm qua sao?"
"3?" Thẩm Thư Lạc sờ sờ cái mũi, nhẹ nhàng cười rộ lên, "Phương diện này, anh còn tương đối truyền thống, hai người là đủ rồi."
Không nghĩ tới anh thật sự sẽ trả lời, Lâm Tiêu Tiêu liền đưa ra luôn vấn đề mà mình tò mò đã lâu: "Vậy anh đã kết giao mấy người bạn gái?"
Hai người đi đến trước bàn ăn, Thẩm Thư Lạc cầm điểm tâm ngọt đưa cho cô: "Rất nhiều, nói đến cũng rất thất bại. Từng có rất nhiều lần muốn yêu, lại không có một người nào lâu dài."
Lâm Tiêu Tiêu tiếp nhận đĩa bánh kem, không để ý đang ăn cái gì, tiếp tục truy vấn: "Tại sao lại chia tay?"
"Anh không thích cùng người trong vòng kết giao, người ngoài vòng lại không chịu đựng được thời gian bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều." Thẩm Thư Lạc sâu kín thở dài, "Như vậy mới biết nhân tài tuyệt thế như anh, chỉ mỗi trong tình yêu là không thuận lợi."
Lâm Tiêu Tiêu bị cái vẻ ra dáng phiền muộn lắm của anh chọc cười. Tâm tình vừa không vui lại thoải mái hơn một chút. Nhưng câu nói tiếp theo của anh khiến lòng cô căng chặt lại.
"Cho nên cho dù anh thích em như vậy, cũng không dám hỏi em muốn kết giao hay không." Thẩm Thư Lạc yên lặng nhìn cô, một đôi mắt đen nhánh như mực không đọc được cảm xúc là gì.
??? Đây là tình huống quái quỷ gì?
Bùm —— Bùm ——
Cô cảm giác tim mình gào thét giống như muốn nhảy ra ngoài.
Thẩm Thư Lạc sờ sờ đầu cô, cười nói: "Anh đi lấy đồ ngon cho em."
Anh vừa đi, Lâm Tiêu Tiêu liền không ngừng dùng tay quạt gió: "Không phải mình phát xuân mà nằm mơ chứ, anh mới vừa thổ lộ sao? Ông trời ơi, mau cúi xuống mà xem......"
Rõ ràng biệt thự có điều hoà khí lạnh, cô vẫn cảm thấy nóng chịu không nổi. Thoáng nhìn bên ngoài bể bơi bên đã không còn người, cô bước nhanh ra để gió lùa cho tỉnh.
Nhìn đám người không xa, có một hình bóng quen thuộc, làm Lâm Tiêu Tiêu nháy mắt hoảng sợ.
Cô khó có thể tin mà dụi dụi mắt, người nọ vẫn còn ở nơi đó.
Một bộ tây trang màu xám, đôi chân cao dài đứng thẳng. Phó Hi cầm ly rượu vang đỏ, đang nói chuyện với một người đàn ông. Mắt thấy ánh mắt anh sắp đảo qua, không chỗ nào có thể trốn, Lâm Tiêu Tiêu nhanh trí (hoặc ngu trí) nhảy luôn vào bể bơi.
Cũng may âm nhạc cũng ầm ĩ, che giấu được tiếng rơi xuống nước.
Rõ ràng cô chẳng làm sai gì cả, lại trốn cái gì? Lâm Tiêu Tiêu đứng dưới bể bơi, hậu tri hậu giác mà tự hỏi.
"Em ở chỗ này làm gì?"
Lâm Tiêu Tiêu theo tiếng nhìn lại, thấy Thẩm Thư Lạc ngồi xổm trên viền bể bơi, ung dung mà nhìn cô, cô thề là thấy trong mắt anh ý cười muốn điên.
Anh vươn tay, đem sợi tóc dính trên má cô vén sau tai, ngón tay cái lơ đãng mà vuốt ve qua môi mềm của cô, Lâm Tiêu Tiêu vô ý thức há miệng thở dốc.
"Em muốn dụ dỗ anh làm chuyện xấu sao?" Thẩm Thư Lạc cười ngâm ngâm mà nhìn.
"Hả?"
Anh kéo mặt cô lại, hôn lên. Môi răng chạm nhau, trong khoang miệng anh có chút hương chanh, thơm mát, mang theo một tia vị ngọt như có như không. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, đột nhiên muốn trêu đùa nghịch ngợm, đem cả người anh kéo xuống bể bơi.
Bọt nước vẩy ra, áo thun màu trắng ướt dầm dề mà dán ở trên người, phác hoạ ra cơ ngực săn chắc, đường cong gợi cảm cơ bụng, lẫn hai đốm nhỏ mê người. Nước bắn tung toé trên mặt anh, chậm rãi chảy, lan xuống hầu hết, rồi mới chịu tan vào ngực. Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu lắng vô cùng.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn theo tầm mắt của anh, cúi đầu mới thấy, mình cũng xem như nửa thân trần. Áo thun màu trắng ở trong nước càng trong suốt, cô mặc nịt ngực màu đen thật bắt mắt, cổ áo rộng đẫm nước không che nổi bầu vυ" như ẩn như hiện.
"...... anh không phải muốn ở chỗ này...... làm cái kia nha?" Lâm Tiêu Tiêu bối rối lùi lại, đụng phải vách bể bơi, hết chỗ trốn.
"Có lẽ có thể thử xem."
Lâm Tiêu Tiêu quét mắt, tuy nói xung quanh không có người, chỉ là cửa chính cách nơi này không xa, phòng khách lại tràn đầy người, huống hồ...... Phó Hi cũng ở chỗ này.
"Nếu em không thích, chúng ta vào phòng trong."
Thẩm Thư Lạc đi lên trước, dựa sát cô, dươиɠ ѵậŧ giữa hạ chân không biết khi nào bị thả ra, cứng rắn mà đụng đụng bụng nhỏ. Trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh của nó, nhan sắc thật xinh đẹp, chiều dài kinh người, mùi vị của đàn ông lan toả trong không khí....
dâʍ ŧᏂủy̠ không theo khống chế mà tự tràn ra ồ ạt.
Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Lâm Tiêu Tiêu gian nan gật đầu: "Ngẫu nhiên cũng có thể nếm thử địa điểm kỳ quái một chút."
"Địa điểm kỳ quái?" Thẩm Thư Lạc cười rộ lên.
Anh dùng đầu lưỡi dọc theo vành tai nhẹ nhàng liếʍ láp, khi thì ôn nhu khi thì ngậm cắn hờ, khi lại đem đầu lưỡi với vào lỗ tai nho nhỏ.
Lâm Tiêu Tiêu bị làm cho ngứa nổi hết da gà, nghiêng người muốn né tránh. Vốn tay anh đang đỡ cô, khi cô nghiêng người lại trực tiếp dâng bầu vυ" no đủ đến tận tay anh như cầu người thương yêu. Thẩm Thư Lạc cách lớp y phục thấm nước mà bóp nhẹ vài cái, rồi trườn vào bên trong, đem hai quả đào tiên bị nhuộm nước phóng ra. Dây nịt không bị cởi hẳn, vẫn bất khuất làm đúng chức trách của mình, đẩy đầu vυ" ra càng thêm cao ngạo.
Anh không nhịn nổi cúi đầu, há mồm ngậm lấy chiếc vυ" loã lồ. vυ" của cô một tay còn cầm không xuể huống hồ dùng miệng. Quả anh đào đỏ tươi bị liếʍ mυ"ŧ dính đầy nước bọt càng thêm rực rỡ. Một bên bú mυ"ŧ, một tay đảo nhẹ, không cho bên nào cô đơn cả, móng tay anh gãi nhẹ làm cô càng thêm ngứa ngáy.
Hạ thân trống rỗng khó nhịn mà dùng tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đang sưng to của anh chà xát mép huyệt của chính mình. Tiếng quy đầu ma xát với nước òm ọp, tiếng thở nặng nề của đàn ông quẩn quanh tai cô.
Thẩm Thư Lạc cao hơn cô nửa cái đầu, cùng đứng như này, tư thế rất khó cắm vào. Lâm Tiêu Tiêu gấp không chịu nổi, nỗ lực nhón mũi chân, thấy vậy, anh cười khẽ rồi ngồi xổm xuống. Tuy dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng tiết ra nhưng lại hoà tan trong làn nước dưới bể bơi, cộng thêm lực cản dưới nước, cô đem quy đầu thô to đảo qua đảo lại muốn cắm vào nhưng thật khó nhét vào.
"Không vào được......" Lâm Tiêu Tiêu gấp đến độ hai mắt mông lung ngập nước.
"Đừng nóng vội." Thẩm Thư Lạc đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ, nhắm ngay huyệt khẩu, trầm eo một cái——
Thẩm Thư Lạc ôm cô, đứng lên, một tay đỡ vách tường, một tay ấn ở trên eo xinh. Hai chân bị treo lên, cô theo bản năng ôm cổ anh, đem đôi chân bấu chặt hông người đàn ông, thừa nhận từng đợt rút ra cắm vào, mãnh liệt đưa hai người tới sự sung sướиɠ nguyên thuỷ nhất.
"Cuối tuần cùng đi Iceland thế nào? Khó có khi mà chúng ta đều nghỉ phép......" Có tiếng nói chuyện từ xa tới gần.
"Có người tới!" Lâm Tiêu Tiêu chợt thanh tỉnh.
"Hít sâu một hơi." Thẩm Thư Lạc trấn định làm cô cũng an tâm không ít. Cô nghe lời hít sâu một hơi, tiếp theo liền bị anh kéo vào trong nước. Nước tràn qua đỉnh đầu, cô vô thức bóp mạnh mũi. Trong khi đó, Thẩm Thư Lạc lại vô cùng hưởng thụ sự hoảng loạn của ŧıểυ huyệt, co rút liên tục làm dươиɠ ѵậŧ của anh thọc vào rút ra càng mãnh liệt hơn. Sung sướиɠ tới mức tưởng muốn chết trên người của cô.
Cô muốn kêu thành tiếng, nhưng dưới nước căn bản không thể hé miệng.
Anh quỳ gối ở đáy bể bơi, chậm rãi rút ra, lại điên cuồng mà cắm vào. Quy đầu đẩy mở từng từng lớp vách tường thịt, đánh vào chỗ sâu nhất của cô, Lâm Tiêu Tiêu vừa sảng vừa khẩn trương, thân thể bị banh ra đến gắt gao. Trong nước sẽ nhìn đồ vật phóng đại gấp đôi, cô thấy dươиɠ ѵậŧ thô giống một cây gậy thật dữ tợn, mặt trên còn thình thịch nhảy lên gân xanh, nguyên cây cắm thẳng vào thân thể chính mình, vừa sợ hãi vừa hưng phấn. Hai tay hữu lực của đàn ông giữ chặt eo cô, đem cả thân thể của cô quay cuồng sung sướиɠ trong nhịp điệu của hai bộ phận sinh dục.
Thị giác cộng thêm xúc cảm bị xỏ xuyên qua, Lâm Tiêu Tiêu gắt gao ôm anh, run rẩy cao trào. Cảm giác tê dại kèm thiếu không khí, khiến cô đê mê mà tan dần lý trí, phó mặc cho sự dày vò không mệt mỏi của anh.
Không biết người phía trên đã đi chưa —— cô mơ mơ màng màng, phổi dần cạn không khí.
Thẩm Thư Lạc như biết suy nghĩ của cô, vội mang cô lên trên mặt nước.
Hai người ở bể bơi sửa sang lại quần áo, Lâm Tiêu Tiêu lại sầu: "Cả người đều ướt đẫm, chúng ta đi ra ngoài thế nào bây giờ?"
"Em ở chỗ này chờ anh một chút." Thẩm Thư Lạc bò ra bể bơi, cả người ướt lộc cộc mà đi vào phòng khách, khiến không ít người vây xem. Chỉ chốc lát sau, không biết từ nơi nào anh cầm tới mấy cái khăn tắm lớn màu trắng, bọc lấy phần dưới của anh và thân thể của Lâm Tiêu Tiêu.
"Cảm ơn anh." Lâm Tiêu Tiêu đứng ở thành bể bơi, chà lau đầu tóc ướt mù của mình, không nhận ra đằng sau có người từng bước lại gần.
Phó Hi bất ngờ giữ lấy cánh tay cô: "Anh đưa em về."
Lâm Tiêu Tiêu hoảng sợ, tiềm thức hướng trốn đến sau Thẩm Thư Lạc. Một đôi mắt hoảng sợ đỏ hồng như con thỏ bị kinh hãi: Cầu trời, anh không thấy chuyện lúc nãy.
Nhìn đến động tác tránh né của cô, Phó Hi đáy mắt phiếm qua một tia đau xót.
"Vị tiên sinh này, người của tôi, tôi sẽ phụ trách đưa về, không nhọc ngài quan tâm." Thẩm Thư Lạc cười ngăn tay Phó Hi.
Hai người đàn ông đứng mặt đối mặt, không khí ẩn ẩn sự đối chọi gay gắt tưởng chừng muốn nổ tung.