Edit: Lăng Mộ Tuyết
Quay về Mai Trinh viện - -
Như Kỳ? Dương Như Tuyên nhận tờ giấy Hạnh Nhi chuyển, có chút ngoài ý muốn hỏi.
Kỳ tiểu thư phái người đưa tờ giấy, bảo là muốn đưa cho thiếu phu nhân.
Hạ nhân?
Đi rồi.
Dương Như Tuyên nghe vậy, mở tờ giấy ra, chữ viết phía trên nàng có chút xa lạ, dù sao nàng cũng chưa thấy bút tích của Dương Như Kỳ, nhưng cực kỳ xinh đẹp, xác nhận là chữ viết của cô nương gia. Mà trên giấy viết tất cả buồn khổ của nàng, vì gả cho Phiền Bách Văn mà trở mặt với phụ thân, hiện giờ ở Cán Hương viện nhận hết xa lánh mà lại không người tố khổ...
Nhẹ nhàng thu hồi tờ giấy, đôi mi thanh tú của Dương Như Tuyên cau chặt.
Giống như nàng trước đây...
Nàng thừa dịp thời gian ngày tết, Phiền Bách Văn và cha chồng đi đến các quý phủ thân hữu, nên không ở trong phủ, tìm cơ hồi đến Cán Hương viện tìm Như Kỳ, vừa vặn Như Kỳ hẹn gặp nàng ở cửa viện nhỏ.
Cho dù Như Hàm tỷ tỷ không yêu cầu, về tình về lý bọn họ vẫn nên đi gặp Như Kỳ mới đúng, nàng phải khuyên nhủ Như Kỳ, không thể để cho Như Kỳ biến thành nàng thứ hai, càng không thể để cho một ngày kia Như Kỳ thành quân cờ của Phiền Bách Văn.
Hạnh Nhi, bữa tối giao cho ngươi thu xếp, ta đi gặp Kỳ tiểu thư.
Như vậy được không? Muốn nô tỳ đi cùng thiếu phu nhân hay không? Từ trước đến nay Kỳ tiểu thư đối với thiếu phu nhân cũng không phải ôn hòa gì, huống hồ hôm qua mới không thoải mái, hôm nay bất chợt phái người đến hỏi han, cảm thấy không thích hợp.
Yên tâm đi, không có việc gì, ngươi để cho Mật Nhi đưa mỹ tì đến phòng bếp làm việc trước, đừng để các nàng lỗ mãng, ta sẽ về trước bữa tối.
Được, nô tỳ biết rồi.
Tiểu tổ tông của ta, ngươi đừng khóc, chúng ta tìm Hầu gia, được không?
Hạnh Nhi ôn nhu dỗ, ôm Phiền Doãn Hi từ Thiên Nhất thuỷ tạ đi tới Lộc Minh các, lại không nhìn thấy Phiền Bách Nguyên trong phòng ngủ, đành phải đến thư phòng tìm, dọc theo đường đi không ngừng dỗ.
Ta muốn nương... Phiền Doãn Hi khóc rống không ngớt, không ngừng kéo cổ áo Hạnh Nhi.
Được, thiếu phu nhân sắp về rồi, người chờ một chút được không? Chúng ta tìm Hầu gia trước. Hạnh Nhi dằn lại tính tình trấn an, thấy sắc trời đã tối hoàn toàn, Mật Nhi dẫn mấy mỹ tì tới phòng bếp chuẩn bị bữa tối, lmt.lqd, thiếu phu nhân lại vẫn không thấy tung tích, càng cổ quái chính là ngay cả Hầu gia cũng không tìm thấy.
Trời ạ, nàng nên làm gì bây giờ?
Tiểu thiếu gia đi ngủ có chút cổ quái, nếu giấc ngủ trưa ngủ không ngon, ngủ không an ổn, vừa tỉnh dậy sẽ khóc, khóc đến không ai có thể trấn an, nhưng hai người có thể trấn an lại không ở bên cạnh, khiến nàng bị tiếng khóc làm cho tâm hoảng ý loạn, cả người không hiểu sao bắt đầu nôn nóng.
Hạnh Nhi? Đang muốn bước vào thư phòng, chỉ thấy Mặc Ngôn vừa vặn mở cửa, vừa thấy mình, lập tức chuyển mắt.
Ngươi, ngươi, quần áo của ngươi mở.
Hạnh Nhi nghe vậy vội vàng kéo vạt áo, Mặc Ngôn nhân cơ hội ôm Phiền Doãn Hi, có chút thẹn thùng hỏi: Xảy ra chuyện gì, sao tiểu thiếu gia khóc thành như vậy?
Tiểu thiếu gia ngủ trưa không ngon, tỉnh dậy thì khóc, nô tỳ dỗ như thế nào cũng không được, thiếu phu nhân lại không có ở đây, đành phải ôm tiểu thiếu gia tới chỗ Hầu gia. Cho dù Hạnh Nhi cố giữ vững trấn tĩnh, nhưng vẫn khó nén được thần tình e lệ.
Thiếu phu nhân đi đâu rồi hả ?
Nàng đi gặp Kỳ tiểu thư.
Kỳ tiểu thư? Mặc Ngôn khẽ nhướng mi, nhớ lại vị hôm qua kêu gào trước cửa Dương phủ kia, không phải là Kỳ tiểu thư trong miệng nàng đó chứ?
Hôm qua mọi bất mãn của nàng ta đều nhằm vào thiếu phu nhân, nhưng thiếu phu nhân lại đi tìm nàng?
Kỳ tiểu thư sai người mời thiếu phu nhân đến Cán Hương viện, nói là trước bữa tối sẽ về.
Cán Hương viện?
Hạnh Nhi nghe tiếng, thấy Phiền Bách Nguyên đi đến cạnh cửa, vội vàng khom người: Hầu gia.
Phụ thân... Con muốn nương... Phiền Doãn Hi duỗi hai tay về phía hắn.
Nàng đi đã bao lâu? Phiền Bách Nguyên ngoảnh mặt làm ngơ, trầm giọng hỏi.
Đi lập tức... Cũng nửa canh giờ