Edit: Lăng Mộ Tuyết
Phụ thân, con dâu cũng thấy quyết định này của Hầu gia vô cùng tốt. Dương Như Tuyên vội nói: Cho dù ngày sau con dâu có sinh con, cũng phải xếp sau Doãn Hi.
Phiền lão gia chưa mở miệng, Kha thị đã nhanh hơn một bước trách móc hỏi: Không phải là ngươi không thể sinh được con đó chứ? Gả vào Phiền phủ cũng đã mấy tháng, bụng lại một chút tin tức...
Ngươi câm mồm cho ta! Phiền lão gia trầm giọng cắt ngang lời bà ta chưa nói xong.
Kha thị sửng sốt, giờ mới nhận ra chính mình nhanh miệng, phạm vào tối kỵ, chỉ vì Lư thị cũng không sinh được, mới thu nhận con vợ kế là Phiền lão gia làm con...
Thần sắc Lư thị chưa biến, chỉ khẽ uống trà không nói.
Nhưng mặc kệ như thế nào, con vợ kế vẫn là con vợ kế, con dâu cũng không phải không sinh được, hiện tại thảo luận để cho hài tử kia trở thành con trai trưởng cũng không tránh khỏi quá sớm, theo ta thấy, trước kêu hạ nhân đưa hài tử kia trở về phòng đi, một đứa con vợ kế dựa vào cái gì mà được ngồi trên bàn này cùng dùng bữa. Kha thị mấp máy miệng, chưa từ bỏ ý định nói.
Nguyên nhân không khác, chi thứ hai Phiền gia này còn chưa có con nối dõi, nếu để cho đại phòng có con nối dòng trước, ngày khác khi Phiền lão gia về trời, tài sản này chẳng phải đều cho đại phòng hay sao?
Ngươi! Phiền lão gia tức giận đến dựng râu trừng mắt.
Chỉ thấy Dương Như Tuyên không nhanh không chậm mở miệng: Nương, chuyện này làm sao được? Chẳng lẽ con vợ kế thì không phải con cháu Phiền gia? Cũng đúng, nếu không giống như trong phòng tiểu thúc nhiều người như vậy, tương lai lại có một đám con vợ kế tranh gia sản với con trai trưởng. Vẻ mặt nàng khó xử che giấu trong lời nói là sự trào phúng.
Phiền Bách Văn hí mắt nhìn lại, vốn còn có chút tức giận, nhưng thấy vẻ mặt tươi cười kia của nàng, tâm cũng nhanh chóng nở hoa rồi, đâu còn tức giận?
Kha thị nháy mắt tức đến trắng mặt, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, lại nghe Phiền lão gia giận dữ lên tiếng khiển trách: Bữa cơm này còn muốn ăn nữa hay không? Bà ta lập tức ngậm miệng, nuốt tức giận vào bụng.
Phụ thân, là con dâu quá phận rồi. Dương Như Tuyên áy náy nói: Nhưng con dâu cho rằng con trai trưởng và con vợ kế đều là hài tử của mình, không nhất định phải phân biệt.
Sắc mặt Phiền lão gia đông lạnh, bầu không khí trong đại sảnh nháy mắt lạnh tới cực điểm, Dương Như Tuyên không khỏi ngầm bực chính mình lại ham vui nhất thời, làm không khí trở lên như vậy.
Thấy mọi người ở đây không nói, đột nhiên một tiếng nói mềm mại làm nũng hỏi: Ông nội, tằng tổ mẫu, Doãn Hi đói bụng, có thể ăn chưa?
Phiền lão gia nhìn nó, mặt lạnh nháy mắt bị hòa tan thay đổi thành khuôn mặt tươi cười: Doãn Hi đói bụng sao? Muốn ngồi cạnh ông nội bồi ông nội ăn cơm hay không?
Được ạ! Phiền Doãn Hi lập tức chui vào vòng ôm ấp của Phiền lão gia, chỉ vào mặt bàn: Ông nội, Doãn Hi muốn ăn cái kia, còn có cái kia, còn có còn có...
Được được được, còn không mau chia thức ăn cho tiểu thiếu gia. Phiền lão gia vội vàng sai hạ nhân chia thức ăn.
Một câu tiểu thiếu gia, thắng bại lập tức rõ ràng, đồng nghĩa Phiền lão gia tán thành Phiền Doãn Hi trở thành con trai trưởng của đại phòng, Kha thị nhất thời trầm mặt xuống, một bữa cơm nuốt không trôi.
Ngược lại Dương Như Tuyên mừng rỡ cả đêm không ngừng chia thức ăn cho Lư thị, đồng thời chăm sóc Phiền Bách Nguyên thật cẩn thận, lmt.lqd, khiến Phiền lão gia nhìn thấy mà tràn đầy vui mừng.
Trước đây ông đặt thành công và lợi ích lên đầu, trong mắt chỉ thấy được quyền thế, bởi vậy mới xem đứa con trai mù thành đồ bỏ vô dụng, nhưng mà ngày hôm nay bỗng nhiên bữa cơm đoàn viên lại làm ông tỉnh ngộ, giật mình thấy bản thân mất đi cái gì. Ông đã già rồi, một nhà hoà thuận vui vẻ, dù có quyền lực ngập trời cũng trở nên không đáng nhắc tới.
Trên đường về Mai Trinh viện, Dương Như Tuyên không nhịn được hỏi: Hầu gia đã chuẩn bị những thứ này từ trước, sao không nói với ta một tiếng? Cái nghiên mực kia nhất định tốn không ít tiền đúng không?
Không tồi, ta nói với Nghiêu ca ca của nàng, nếu hắn không cho ta chút tiện nghi, ta sẽ khi dễ muội muội hắn. Hắn vừa nói, tay vừa di chuyển đầu Phiền Doãn Hi, để cho nó có thể thoải mái mà dựa vào vai hắn mà ngủ, nhẹ nhàng cầm tay nàng.
Ta không nhớ ta từng bị khi dễ Hầu gia. Nàng cười đến bướng bỉnh.
Lựa ngày không bằng trùng ngày, ý của nàng là? Hắn trêu đùa.
Dương Như Tuyên sửng sốt, nhất thời không tiêu hóa được ý trong lời nói của hắn, mãi đến khi nhìn thấy sự ngả ngớn trong lời của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nong nóng, mà lại không tìm ra câu trả lời.
Kỳ thật, nàng biết hắn muốn đụng chạm nàng, chỉ là khoảng thời gian này vẫn có Doãn Hi ngáng ngang, cho nên cho dù hàng đêm cùng ngủ, thỉnh thoảng có hôn môi, lại chưa từng tiến thêm một bước.
Nàng cũng không thích việc này, nhưng... Cùng với hắn, nàng là nguyện ý.
Bởi vì, hắn là phu quân nàng nhận định, chuẩn bị hầu hạ cả đời.
Uhm?
Hơi thở ấm áp phun ở bên tai, nàng khó xử tránh đi, nói quanh co lòng vòng: Việc này, việc này không cần hỏi ta.
Vậy phải hỏi ai?
Ngươi! Nàng xấu hổ quá thành giận, giương mắt trừng tới: Hầu gia, ngươi cũng biết hành vi này ngươi, quả thực giống tên vô lại đùa giỡn cô nương.
Ta đùa giỡn thê tử của mình